Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

Chapter 98

 

Điểm cốt lõi trong võ công của gã đeo mặt nạ là tấn công theo nhịp độ rất nhanh.

Nó bắt đầu trước khi đối phương tấn công và thu hẹp khoảng cách bằng cách cắt đứt nhịp tấn công của đối thủ.

Bởi vì nếu như uy lực tấn công của đối thủ được phát huy trước khi thực lực của hắn được thể hiện một cách toàn diện thì hắn sẽ không thể tung ra thực lực chân chính của mình.

Đó là điểm đáng sợ của Vô Thốn Kình, đây là một loại võ công đã lược bỏ hết những động tác chuẩn bị như khởi thủ thức hay vận công. Đó chính là lý do lúc ở bờ sông gần Kinh Châu, Diệc Bạch không thể áp chế được chúng.

Tuy nhiên nếu là sử dụng cùng một võ công thì kẻ có nội công thâm hậu hơn và tung chiêu thức có tính thực dụng cao hơn sẽ giành chiến thắng.

Gã đeo mặt nạ chỉ là một võ giả đạt đến cảnh giới đản khí, hắn không có cửa trước kẻ vừa có nội công thâm hậu lại vừa có 80 năm kinh nghiệm thực chiến vào sinh ra tử như Chân Võ được.

“Hự hự.”

Gã đeo mặt nạ bị đánh nhừ tử và bật lùi lại, hắn bước đi lảo đảo.

“Tên khốn này sức chịu đòn cũng tốt đấy nhỉ.”

Không có lý nào lại như thế?

Chân Võ chỉ đánh từng đó thôi. Nếu như ngay từ đầu hắn có ý định giết tên kia thì chắc nãy giờ tên kia đã chết cả trăm lần rồi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Nào, giờ thì kết thúc việc này thôi?”

Bạch Tiêu nãy giờ tất nhiên là chỉ đứng nhìn, hắn vô cùng ngạc nhiên. Bạch Nữ Liên còn không thể ngậm chặt miệng lại. Bọn họ đối đầu với gã đeo mặt nạ kia chật vật đến thế, còn Chân Võ thì đánh hắn như con một cách nhẹ nhàng vậy?

“Không thể thế được!”

Gã đeo mặt nạ nghiến chặt răng, hắn đâm kiếm về phía Chân Võ đồng thời Chân Võ cũng đang lao về phía hắn. Chân Võ có thể dễ dàng tránh được mũi kiếm đó, hắn tung nắm đấm vào phía dưới tay cầm kiếm của gã đeo mặt nạ.

Bốp!

“Á hự!”

Xương cánh tay không phải bị gãy khúc mà là bị giật ngược lại và bóp nát vụn. Nó lủng la lủng lẳng.

Gã đeo mặt nạ nhăn mặt đau đớn và nhìn Chân Võ.

“Hự....sao ngươi lại biết Vô Thốn Kình? Tại sao ngươi có thể thi triển nó thành thục như vậy!”

“Ta đã học nó từ một lão già mà ta mang ơn.”

“Lão già? Không lẽ là ngài Đại Lang sao?”

Đại Lang?

Hô? Ta còn chưa bắt đầu thẩm vấn mà hắn đã trả lời rồi?

“Không thể nào. Không có lý nào ngài Đại Lang lại truyền dạy Vô Thốn Kình cho lũ Trung Nguyên được.

“Đó chỉ là suy nghĩ của ngươi mà thôi.”

“..........”

Trước sự mỉa mai của Chân Võ, đôi mắt của gã đeo mặt nạ run rẩy như một lá cờ bay phấp phới trong gió mạnh.

Chân Võ là một đối thủ mà hắn không thể thắng được. Một đối thủ chỉ dùng đúng một câu nói thôi cũng đã đủ giẫm đạp hắn rồi.

Đúng như lời hắn nói, không có lý nào có chuyện Đại Lang lại truyền thụ võ công được. Vì Đại Lang ghét nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên hơn bất cứ ai.

Tuy nhiên kết quả thì đã quá rõ. Chân Võ không phải là đối thủ mà hắn có thể thắng được. Không thắng được cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể bỏ trốn được.

Gã đeo mặt nạ nhìn những thủ hạ đã gục của hắn.

Bọn chúng chẳng biết gì cả. Bọn Chân Võ sẽ không moi được gì từ miệng của chúng.

Tuy nhiên hắn thì khác.

Hắn đóng vai trò là kẻ truyền tin với tổ chức, nếu hắn bị bắt làm tù binh thì có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Mặc dù hắn đã được huấn luyện để đề phòng cho những tình huống bị bắt như thế này, nhưng hắn vẫn không thể lường trước mọi việc sẽ trở nên như thế nào.

Rốt cục hắn chỉ còn đúng một lựa chọn.

Gã đeo mặt nạ dùng cánh tay còn lành lặn của mình quay ngược thanh kiếm và nắm lấy.

Sát nhân diệt khẩu (殺人滅口).

Giết người để bịt miệng. Không có cách nào để giữ bí mật hoàn hảo hơn cách này. Gã đeo mặt nạ hướng thanh kiếm về phía ngực mình và đâm mạnh.

Tuy nhiên thanh kiếm lại không chuyển động. Dù hắn có dùng sức như thế nào thì thanh kiếm vẫn không di chuyển một chút nào. Chỉ cần kéo nó xuống là mọi việc đã kết thúc rồi mà.

“Này!”

Hắn nghe một giọng nói truyền đến.

Một thân ảnh từ lúc nào đã đến gần hắn và dùng tay trần cầm chặt lưỡi kiếm.

“Tên quỷ quyệt này. Đây không phải là sát nhân diệt khẩu mà là Tự tận diệt khẩu (自盡滅口) mới đúng?”

“..........!”

Hắn di chuyển từ lúc nào thế nhỉ?

Có lẽ là khoảnh khắc hắn quyết tâm chết và nắm lấy thanh kiếm.

Tuy nhiên,

“Ngươi đang ngậm gì đó trong miệng đúng không? Đi chết đi!”

Roạt.

Chân Võ dùng tay kia đánh vào cằm của gã đeo mặt nạ.

Khục khục.

Chân Võ dùng sức ép khiến xương hàm của gã đeo mặt nạ run lẩy bẩy.

Kiếm của hắn đã bị chặn rồi, và không thể cắn thứ độc dược đang ngậm giữa răng, cũng không thể cắn lưỡi tự tử được.

Ngay lúc đó trong đôi đồng tử của hắn tràn ngập hình ảnh khuôn mặt tàn ác của Chân Võ.

“Trước tiên ngươi hãy ngủ một giấc đi đã.”

Bốp bốp!

Cú đấm của Chân Võ giáng vào bụng của hắn. Cú sốc lan ra phía sau khiến cột sống của hắn như muốn vỡ vụn, và hắn chìm trong cơn đau dữ dội đến mức muốn nôn mửa.

Đúng là một tên tàn độc.

Nếu muốn hắn ngất đi thì vẫn có cách đơn giản hơn mà....

Phịch.

Gã đeo mặt nạ cứ thế đổ gục về phía trước.

Chân Võ lột mặt nạ rồi banh miệng hắn ra.

Một sợi dây rất mảnh. Và phía cuối sợi dây là một túi độc nhỏ bằng móng tay.

“Tên khốn này? Lại còn ngậm độc trong miệng nữa đấy?”

Chân Võ bày ra vẻ mặt cạn lời, hắn ném túi độc xuống mặt đất.

Roẹt.

Mặt đất hóa đen kịt lúc túi độc bị vỡ, một làn khói bốc lên mù mịt, Chân Võ cau mày.

Nếu tới mức cháy đen như vậy thì chắc chắn khoảnh khắc độc lan ra, nó sẽ theo thực quản đi xuống khiến cho nội tạng trong cơ thể bị tan chảy.

Như thế còn đau đớn hơn chết vì đao kiếm rất nhiều.

“Tên bệnh hoạn, đúng là đáng sợ thật đấy. Nếu như hắn cắn độc ngay từ đầu thì ta đã không cản được rồi.”

Chân Võ phì cười rồi đứng dậy.

“Này, Bạch Tiêu.”

“..........Vâng! Ân công!”

“Trước tiên ngươi hãy trói tên này lại để khi tỉnh dậy hắn cũng không thể làm gì được, rồi xem xét mấy tên kia thử xem.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Giọng Chân Võ quá thoải mái so với một người vừa đánh một trận kinh hoàng hồi nãy.

Do có sự can thiệp của Chân Võ mà trận chiến đã kết thúc một cách nhẹ nhàng.

Nhưng cảnh giới tuyệt đối chính là như vậy.

Đây không phải là những thế lực có thể tập hợp Trung Nguyên thành một như là Cửu Phái hay là Ngũ Đại Thế Gia, đây chỉ là Bạch Gia Trang và Bá Lực Đường – hai thế lực chiến đấu để tranh giành ngôi vị bá chủ Quế Lâm ở tỉnh Quảng Tây. Chân Võ một khi đã quyết tâm thì hắn nhất định có thể càn quét được tất cả chỉ chưa tới một ngày.

Nhưng việc đánh nhau quyết liệt hay vô bổ cũng không quan trọng.

Bạch Tiêu đã bảo vệ được Bạch Gia Trang, và muội muội của hắn thì bình an vô sự.

Bá Lực Đường?

Bọn chúng sẽ không dám làm gì nữa. Bởi vì Chân Võ đã khiến chúng mất cả ý chí chiến đấu.

Mặc dù không rõ bọn Mộc Nhân Kiếm đang âm mưu chuyện gì nhưng coi như cuộc chiến tranh giữa Bạch Gia Trang và Bá Lực Đường đã kết thúc.

“Này, nữ nhân khó tính. Ổn chứ hả?”

“Sao ạ? Vâng……”

Từ “khó tính” ấy dù nghe thật chướng tai nhưng ai lại đi trách cứ lời đó trong hoàn cảnh này được chứ?

“À, mà có vẻ như bọn chúng đang nhắm vào thứ gì đó. Ngươi có biết đó là gì không?”

Bạch Tiêu chỉ thị các võ giả của Bạch Gia Trang trói đám người đeo mặt nạ lại, hắn lúc này đã rút xong khí  huyết để chúng không thể tỉnh lại. Trước lời của Chân Võ, hắn đưa mắt nhìn Bạch Nữ Liên.

Là thanh kiếm mà Bạch Gia Trang đang sở hữu. Nếu là thứ đáng để bọn người nào đó nhắm tới thì chỉ có nó thôi.

“Là thứ này ạ.”

Bạch Nữ Liên vốn biết được đó là thứ gì đã chỉnh lại trang phục và chìa vật đó ra cho Chân Võ. Đó là thanh tiểu kiếm đeo nơi cổ nàng.

“Nó được gọi là Vô Huyết*.”

(*)Trans note: ở các bản chap trước vì không có giải thích đi kèm nên em dùng sai từ, tên thanh kiếm là Vô Huyết chứ không phải Vô Huyệt, chân thành xin lỗi các độc giả T.T

“Vô Huyết?”

Chân Võ nghe thấy cái tên đó và nghiêng đầu.

Không máu ư?

Dù có vắt óc để nhớ thì Chân Võ cũng chắc chắn rằng hắn chưa từng nghe đến thứ này bao giờ.

Cũng đúng thôi vì Trung Nguyên rộng lớn biết bao nhiêu? So với những kẻ hắn biết thì những dị nhân sống ẩn dật còn tồn tại nhiều hơn.

Không thể biết hết tất cả lãnh thổ trải khắp sơn tuyền này, và những bảo vật được giấu ở chỗ này chỗ kia cũng vượt ngoài tầm hiểu biết.

Dù sao thì tại võ lâm, nơi mà mọi truyền thuyết vốn loạn xì ngầu cả lên, thì việc vừa nghe mà biết ngay được sẽ còn kỳ lạ hơn đấy chứ.

“Thế đây là vật có nguồn gốc lịch sử hả?”

“Cũng không rõ ạ. Chúng ta chưa từng nghe nói về nguồn gốc của nó và chỉ biết đây là một “Tín vật” được truyền cho Trang chủ từ đời này sang đời khác.”

“…….....”

À, vậy sao. Thật là vô nghĩa mà.

Nếu đã được truyền từ đời này sang đời khác thì hẳn là tín vật hoặc trưng biểu của gia môn, vậy mà các ngươi lại không biết nguồn gốc của nó ư? Các ngươi chưa từng có suy nghĩ sẽ tìm hiểu về nó à? Còn không biết chừng nó đang chứa đựng bí mật gì đó nữa?

“Nó đây ạ.”

Chân Võ cầm thanh tiểu kiếm mà Bạch Nữ Liên chìa ra và đưa lại gần ngắm nghía.

“Không thể rút nó ra được đâu ạ. Dù chúng ta cũng đã thử truyền chân khí và xem xét hoa văn. Cũng đã gọi chuyên gia từ các nơi tới xác nhận hết rồi.”

Hừm, hóa ra các ngươi cũng có cố gắng rồi đấy nhỉ.

Chân Võ gật đầu qua loa rồi tiếp tục xem xét thanh tiểu kiếm. Đây là một món đồ rất bí ẩn.

Một thanh kiếm không thể rút ra.

Vậy nên tên nó mới là Vô Huyết ư? Vì không có lỗ để lấy nó ra à?

“Sao bọn chúng lại nhắm đến thứ này nhỉ?”

Chân Võ cau mày nhìn chằm chằm thanh tiểu kiếm Vô Huyết.

Chết tiệt, chỉ tổ đau mắt của ta. Đầu ta rối quá đi mất.

“Hừ. Bọn khốn này làm ta mệt não quá đi.”

Chân Võ càu nhàu.

“Để cho ta giữ thứ này có được không?”

“............Sao ạ?”

Trước lời nói đó của Chân Võ, Bạch Nữ Liên hơi ngạc nhiên, nàng ngơ ra nhìn Chân Võ.

Nàng không biết phải trả lời như thế nào.

Đây là lời nhờ vả đến từ ân nhân của gia tộc nàng. Và thanh tiểu kiếm trong tay hắn cũng chỉ là một thứ “tín vật” không hơn không kém.

Nhưng nó đã được truyền lại từ đời này qua đời khác...........

“Nếu ân công cần thì ngài cứ giữ nó đi.”

Bạch Tiêu đã thay nàng trả lời.

“Đại ca?”

“Đừng gán ý nghĩa cho một thứ đồ vật nào đó.”

“............”

“Không có bất cứ thứ đồ vật nào có thể đại diện cho Trang chủ Bạch Gia Trang. Chính những người còn sống và bảo vệ Bạch Gia Trang mới là đại diện cho nơi này.”

“..........”

Trước lời nói của Bạch Tiêu, Bạch Nữ Liên thở dài rồi gật đầu.

“Vâng, đúng là như vậy.”

Chân Võ mỉm cười.

***

Chân Võ miễn cưỡng phải nghỉ lại ở Bạch Gia Trang, hắn ngồi chống cằm lên bàn và ngắm nghía thanh tiểu kiếm.

Mặc dù hắn đã xem hết mọi ghi chép để lại của Bạch Gia Trang nhưng hắn vẫn không tìm thấy manh mối gì cả.

Hắn nghe nói Mộc Nhân Kiếm đã tỉnh dậy nhưng Chân Võ vẫn chưa thể thẩm vấn hắn được.

Bởi vì sẽ khó mà cạy được mồm của những kẻ đã được huấn luyện tốt tới mức dám tự kết liễu mạng sống của mình.

Hắn phải tìm hiểu được một cái gì đó. Phải biết điều gì đó làm bọn chúng bối rối thì mới có cơ hội tiến triển.

Cạch cạch.

Giữa lúc đó, Bạch Tiêu mang món thịt nướng đến đặt trên trên bàn đá rồi ngồi cạnh Chân Võ.

Vì vết thương đêm qua mà khắp cơ thể của hắn quấn đầy băng. Nhưng hắn vẫn nướng thịt cho Chân Võ như trước đây.

Nếu bị đau thì cần phải nghỉ ngơi, nhưng thế này cũng tốt nên Chân Võ không có ý định cản hắn lại.

“Mời Ân công.”

“Hở? Ờ. Được rồi.”

Giữa lúc Chân Võ đang cầm lấy đũa thì Bạch Tiêu cũng đẩy thịt về phía Bạch Nữ Liên đang ngồi yên chờ trong một góc.

”Muội cũng ăn đi.”

“Vâng.”

Trước sự dụ dỗ của Bạch Tiêu, Bạch Nữ Liên gắp một miếng thịt cho vào miệng.

“........!”

Bạch Nữ Liên mở to mắt, nàng lần lượt nhìn Bạch Tiêu rồi lại nhìn đĩa thịt.

“Thấy sao hả?”

“Ngon....lắm.”

“Ừ.”

Bạch Tiêu cười vui vẻ trước câu trả lời của Bạch Nữ Liên.

Ngon quá. Ngon đến bất ngờ.

10 năm.

Rốt cuộc là đại ca của ta đã sống cuộc đời như thế nào vậy nhỉ?

Đầu bếp?

Không có lý nào lại như vậy. Võ công mà huynh ấy thể hiện ngày hôm qua không phải là thứ võ công luyện trong một vài ngày là có được. Mặc dù không biết huynh ấy sống chết ở đâu nhưng có một điều chắc chắn đó là huynh ấy đã tu luyện võ công rất chăm chỉ.

Vậy mối nhân duyên giữa huynh ấy với vị cao thủ mà huynh ấy đi cùng là sao nhỉ? Có phải huynh ấy đã gọi vị cao thủ này là ân công trước cả khi tất cả những người ở Bạch Gia Trang gọi ngài ấy là ân công rồi không?

Suy đi nghĩ lại thì đến cả tên của ngài ấy là gì Bạch Nữ Liên cũng không biết.

Cả hành động và ngữ khí của ngài ấy nữa. Nó vô cùng kệch cỡm và ngạo mạn.

Ngài ấy nói chuyện trống không với bất kỳ ai và cũng tự hành động theo ý mình.

Trông ngài ấy hợp làm một người của Tà Phái hơn là Chính Phái.

Đột nhiên Bạch Nữ Liên cảm thấy rất tò mò về vị cao thủ tên Chân Võ.

“Đại ca.”

“Hửm?”

“Ân công là người như thế nào vậy?”

Bạch Nữ Liên cẩn thận thì thầm với Bạch Tiêu.

“Cả húy danh lẫn lai lịch ta đều không biết.”

“..........Sao cơ?”

“Không biết. Ngài ấy đã cứu ta. Và giờ thì cứu cả gia tộc chúng ta nữa.”

“........”

“Ngài ấy có lai lịch như thế nào cũng không quan trọng. Ngài ấy là ân công của ta. Ân huệ của ngài ấy cả đời ta cũng không trả hết.”

“...........”

Bạch Nữ Liên hơi nhăn mặt và mím môi lại. Bạch Tiêu ngó qua nhìn nàng.

“Nhưng ta không nghĩ là ân công đang đi sai đường đâu.”

“A.”

Bạch Nữ Liên bật ra một tiếng nhỏ.

“Nữ Liên. Muội là Gia chủ.”

“Không đâu, giờ huynh đã quay về rồi.........”

Đó là lời thật tâm của Bạch Nữ Liên.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Lúc đầu nàng rất ghét bộ dạng thay đổi của Bạch Tiêu, tuy nhiên nàng biết huynh ấy vẫn là một người yêu thương và biết suy nghĩ cho gia tộc như xưa.

Và Loạn Phá Phong Đao mà Bạch Tiêu thể hiện trong trận chiến với những gã đeo mặt nạ ngày hôm qua xuất sắc hơn bất kỳ người nào. Tất nhiên nàng phải nhường vị cho hắn rồi.

“Nữ Liên. Ta định sẽ đi xa sau khi Bạch Gia Trang lấy lại được vị thế và trở thành bá chủ của Quế Lâm.”

“Huynh nói vậy là sao?”

“Mọi việc phải như vậy. Ta đã bị cưỡng ép học võ công của Tà Phái. Ta không hợp với vị trí Trang chủ Bạch Gia Trang. Muội đã là Trang chủ Bạch Gia Trang trong suốt 10 năm qua, và sau này cũng sẽ là như vậy.”

“........”

“Nhưng muội hãy nhớ lấy. Thứ mà Gia chủ của gia tộc phải ghi nhớ chính là quan sát nhanh và hành động nhanh. Không được thấy vẻ bên ngoài màu đen mà cũng nghĩ bên trong cũng là màu đen. Đừng cứ thấy người của Tà Phái là mang định kiến. Nhiều khi chính họ lại đứng đắn hơn người của Chính Phái rất nhiều.”

Trước lời nói của Bạch Tiêu, Chân Võ hướng ánh nhìn về thanh tiểu kiếm.

Mặc dù không biết tên này đang lảm nhảm cái gì nhưng Chân Võ trước giờ vẫn nghĩ hắn là một tên xấc láo, đột nhiên giờ lại thấy hắn nói chuyện trơn tru phết.

Là vì hắn đang đứng trước mặt tiểu muội của mình sao?

“Tất cả mọi người đều rất dễ phán đoán sai khi chỉ nhìn vào vẻ bên ngoài của người khác. Không biết chừng ân công là người của Tà Phái đấy. Nhưng hãy nhìn vào chân tâm của ngài ấy. Ngài ấy đã cứu gia tộc chúng ta, vậy ngài ấy đâu làm gì sai trái cơ chứ? Mặc dù ngài ấy đã đối đầu với Bá Lực Đường nhưng cho đến khi bọn chúng tấn công trước, ngài ấy vẫn không rút kiếm ra. Chỉ với vẻ bên ngoài.......”

“Ta là người của Võ Đang mà?”

“Chính Phái.....sao ạ?’

Trước lời nói của Chân Võ, Bạch Tiêu và Bạch Nữ Liên đều cùng nhau quay phắt lại.

Chân Võ bỏ miếng thịt vào miệng, vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm.

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương