Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 115

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

Chương 115.

 

“Ngươi muốn quay lại Bạch Vân Các? Không phải ngươi đã đến cúng bái rồi sao?"

"Vâng."

Chân Võ suy nghĩ một lúc.

Nên nói thật? Hay nói dối?

Chà, không cần phải suy nghĩ. Nói thật để làm gì chứ?

Phiền phức.

“Cái đó… Thật ra, đệ tử đã quen với việc tu luyện trong lúc bái lạy các vị sư tổ. Khi ở Võ Đang đệ tử đã đạt được sự minh ngộ trong Từ Đường của các vị sư tổ”.

“……?”

Tử Hoàn và Tử Kính ngơ ngác nhìn Chân Võ một lúc. Thực ra Chân Võ cũng thấy mấy lời này có chút nhảm nhí.

“Vậy nghĩa là ngươi muốn thiền định ở Bạch Vân Các?”

“Vâng. Nếu được sự cho phép của Chưởng Môn. Có lẽ đệ tử sẽ đạt được sự minh ngộ sau khi cảm nhận được khí tức của các vị sư tổ Thanh Thành.”

Chân Võ giả vờ như một đứa trẻ ngượng ngùng nói.

"Hừm."

Có chút đáng nghi nhưng không phải là không thể chấp nhận được.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Trong võ lâm không phải sẽ có một hai kẻ không bình thường sao?

Chân Võ là một võ giả, kẻ đã trở thành Võ Đang Chi Kiếm khi còn rất trẻ.

Không lý nào lại là một chuyện bình thường.

Cũng có thể hắn có những thói quen mà người khác không hiểu được.

Hơn nữa, sự hảo cảm mà Tử Hoàn dành cho Chân Võ đang tăng vọt lên tận trời xanh.

Với cái hảo cảm đó, kết quả tất nhiên là,

“Ho ho, ta hiểu rồi. Chắc sẽ không có gì khó khăn đâu? Cứ như vậy đi.”

Chân Võ không yêu cầu xem bí tịch của Thanh Thành, cũng không hề yêu cầu một đội quân hỗ trợ.

Tử Hoàn sảng khoái chấp thuận, Chân Võ liền vui mừng đến mức muốn bay lên trời, tuy nhiên vẫn phải che giấu biểu cảm và lịch sự cúi chào.

"Đệ tử có thể ở một mình trong khi thiền định không?"

“Ừm, không thể cản trở việc thiền định được. Nếu vậy thì Tử Kính, ngươi hãy đi dặn dò các đệ tử Bạch Vân Các đừng làm phiền Chân Võ Đạo Trưởng thiền định.”

“Vâng, Chưởng môn.”

"Ta hy vọng Võ Đang Chi Kiếm nhận được một sự minh ngộ khác ở Thanh Thành."

Được rồi. Thật dễ giải quyết.

Bây giờ chỉ cần cắm Vô Huyệt vào cái lỗ đó là được.

Ta không ngờ phần đầu tiên lại dễ dàng lấy được như vậy.

Các đạo sĩ Thanh Thành.

Cảm ơn nhiều nha. Ta sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của các ngươi.

Chân Võ mỉm cười trong lòng, đi theo Tử Kính rời khỏi điện các của Chưởng môn.

 

***

 

".......Gì?"

Thượng Vũ không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình trước sự xuất hiện của Tử Kính và Chân Võ lúc nửa đêm tại Linh Quan Điện.

Bọn họ yêu cầu chìa khóa của Bạch Vân Các.

Hắn ta đã nghe nói về tình hình dưới núi.

Kẻ tạo ra tình huống đó không phải là ai khác chính là Thượng Vũ.

Khoảnh khắc Thượng Vũ nhìn thấy Chân Võ còn sống đi lên núi Thanh Thành, hắn ta liền cảm thấy không ổn.

Tuy nhiên Thượng Vũ vẫn chưa nắm rõ được thực lực của Chân Võ.

Rõ ràng khi lần đầu gặp Chưởng môn, Chân Võ đã nói rằng cảnh giới hiện tại của bản thân là Ý Khí.

Nhạc Liễu của Thanh Lang đội và đám thủ hạ lẽ ra phải xé xác Chân Võ tại khách điếm đó.

Chắc chắn là do Đường Mn đã xen vào. Nếu không phải do pháo hiệu chết tiệt của mấy tên đó thì đám đệ tử của Thanh Thành sao lại lũ lượt kéo đến?

Vì điều đó mà xảy ra sai sót.

Không tốt.

Khi Đại Lang đến, kẻ chủ mưu trong kế hoạch này, Thượng Vũ sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm.

Hơn nữa, bây giờ ngay cả sinh tử của Nhạc Liễu và đám thủ hạ Thanh Lang đội cũng không rõ.

“Khốn kiếp…”

Thượng Vũ nghĩ rằng cần phải ngăn cản Chân Võ bước vào Bạch Vân Các một lần nữa.

Chân Võ rõ ràng là đã nghi ngờ dòng chữ đó, và nhìn thấy cái lỗ.

Vào cái ngày Chân Võ cúng bái và yêu cầu làm sáng tỏ bí mật, không biết chừng tên đó đã âm mưu cướp lấy cái bàn tiệc mà hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng.

Nếu vậy thì việc truy cứu trách nhiệm là không thể tránh được. Bản thân hắn ta tuyệt đối không thể bình an vô sự.

Tên đó chắc chắn có ý đồ đen tối. Tuyệt đối phải ngăn lại.

Thượng Vũ che giấu biểu cảm của bản thân và lắc đầu.

“Các Chủ Lục Vân Các. Việc đi vào Bạch Vân Các vào thời gian này là vi phạm quy định của bổn môn. Dù là Võ Đang Chi Kiếm nhưng mà…"

“Hô hô, Thượng Vũ. Ta hiểu ý của ngươi nhưng Chưởng môn đã cho phép rồi.”

“Không, dù vậy quy tắc…”

Khi Thượng Vũ tiếp tục phản đối, lông mày Tử Kính nhíu lại.

Chân Võ ở một bên quan sát, đệ tử nhất thế của Luật Đạo Quan lại đi nói về quy tắc trước mệnh lệnh của Chưởng môn sao?

"Hừm! Sao ngươi lại như vậy? Nhanh đưa ta chìa khóa."

“..…..!”

Khuôn mặt Thượng Vũ trở nên méo mó.

Hắn ta không thể tiếp tục che giấu biểu cảm, cuối cùng lấy chìa khóa ra.

Sau khi bị Tử Kính cưỡng chế lấy mất, Thượng Vũ xoay người nói với vẻ mặt cáu kỉnh.

“Sư, sư thúc. Nếu vậy hãy để đệ tử đi cùng…”

“Hửm? Sao ngươi cứ lảm nhảm hoài vậy? Rõ ràng Chưởng môn đã ra lệnh đừng cản trở việc thiền định của Võ Đang Chi Kiếm.”

“……!”

Sau khi nghiêm khắc khiển trách Thượng Vũ, Tử Kính quay sang nói với Chân Võ.

“Hơ hơ, mong Võ Đang Chi Kiếm rộng lượng bỏ qua. Tên đệ tử đó chỉ muốn tuân theo nguyên tắc mà thôi.”

"Không sao đâu. Là do đệ tử đã yêu cầu quá phận mà."

Thấy Chân Võ cười gượng gạo, Tử Kính càng cảm thấy có lỗi hơn, liếc nhìn Thượng Vũ.

"Nào, chúng ta đi thôi."

"Vâng. Tử Kính sư thúc."

"Ha ha ha!"

“……”

Tử Kính đi đầu với một nụ cười rạng rỡ, tiếp đó là Chân Võ.

Nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt của Thượng Vũ trở nên vặn vẹo như hung thần ác quỷ, đôi mắt tối sầm lại.

 

***

 

Két. Tách.

Cánh cửa khép chặt.

Bóng tối dày đặc.

Chân Võ từ từ thắp sáng không gian bên trong Bạch Vân Các.

Một không gian rộng lớn với ba tầng thông nhau.

Bài vị của các vị sư tổ phái Thanh Thành treo đầy trên tường.

Phía trước là bài vị của những vị Chưởng môn Thanh Thành từ trước đến nay.

“……”

Chân Võ đứng ở giữa với vẻ mặt vô cùng cảm động.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Đây là thời gian mà không kẻ nào có thể quấy rầy.

Chân Võ đi đến chỗ bài vị, mục tiêu của bản thân.

Phong Thiên Huyễn Lương Tử, Chưởng môn Thanh Thành đời thứ 26.

Không quan trọng tại sao lại có lỗ hổng dưới bài vị của ông ta.

Ực

Chân Võ khẽ nuốt nước bọt.

Một cái bàn nhỏ đặt bài vị của Huyễn Lương Tử. Một tờ giấy nhỏ ghi công trạng.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Kéttt

Chân Võ nhẹ nhàng di chuyển cái bàn đặt bài vị với tư thái hạn chế phát ra âm thanh tối đa, để tạo thêm không gian.

Sau đó quỳ xuống.

Một lỗ nhỏ trước đầu gối của Chân Võ.

Ôi, ta đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi?

Việc hít thở trở nên khó khăn hơn.

Tim ta đập như điên khiến màng nhĩ chấn động.

Đúng vậy, chính khoảnh khắc này.

Đây có thể là một phần của nửa sau Lưỡng Nghi Tâm Công. Không lúc này thì đợi lúc nào cơ chứ?

Chân Võ lấy một thanh đoản kiếm ra khỏi ngực với đôi tay run rẩy.

Thanh kiếm Vô Huyệt này tìm ta như sự sắp đặt của số mệnh.

Ôi, ánh sáng lấp lánh này.

Thật đẹp làm sao!

Chân Võ với đôi đồng tử run rẩy đưa Vô Huyệt vào trong cái lỗ.

Rẹtttt. Tách.

Vừa khít luôn.

Thực sự không có một khe hở nào, âm thanh của một thứ gì đó khớp với nhau vang lên trong không gian yên ắng của Bạch Vân Các.

Ta sắp rơi nước mắt rồi đây.

Đường Thế Linh, nha đầu này.

Ngươi thật sự là suối nước ngọt giữa hoang mạc khô cằn.

Thật đặc biệt.

Nhưng,

“Ủa? Tại sao nó không mở ra vậy?"

Chỉ nghe thấy âm thanh và không có bất kỳ thay đổi nào.

Chân Võ ngồi thẫn thờ suy nghĩ một lúc rồi đổ lỗi cho sự ngốc nghếch của bản thân.

"Rõ ràng ta đã vặn rồi mà?"

Đường Chủ Mãn Binh Đường, Đường Thiên Khí của Đường Môn đã đưa cho Chân Võ Thanh Cương Toả Kim.

"Như thế này."

Lách cách.

Mở được rồi.

Không phải là một cánh cửa đóng kín hàng trăm năm... mà là một phần của mặt sàn mở ra và một chiếc hộp nhô lên từ đó.

Ra vậy. Một cái cơ quan à. Thật đơn sơ mộc mạc biết nhường nào?

Làm tốt lắm.

Thực sự là tay nghề tuyệt mỹ.

Làm thế nào có thể nghĩ ra một ý tưởng điên rồ như vậy? Nếu người làm ra thứ này ở bên cạnh ta, ta nhất định phải khen ngợi hắn hết lời.

Chân Võ trấn an trái tim run rẩy của mình và tận hưởng khoảnh khắc này.

Bên trong chiếc hộp là một miếng da cừu cũ kỹ.

Quả nhiên. Thật là kỳ duyên từ ngàn xưa.

Vừa rơi xuống vách đá thì phát hiện ra hang động có công pháp, bảo vật. Hoặc là vô tình chiến đấu với những linh vật đang hấp hối và giành được nội đan của chúng.

Toàn là mấy câu chuyện được dựng lên.

Có tên điên nào lại tạo ra một hang động khổng lồ rồi để lại võ công và bảo vật cả đời mình trong đó không? Đáng tiếc.

Và chỉ những người được cho phép mới có được kỳ duyên này. Chỉ may mắn thôi thì cũng không nhận được tất cả đâu.

Phải cố gắng chứ? Ờ, cố gắng.

Cơ mà phải nói đây quả thật là kỳ duyên khi mà bản thân ta khám phá ra bí mật, lấy được chìa khóa và kết thúc bằng việc mở nó. Chân Võ cầm lấy miếng da cừu.

Cảm giác sục sôi trong cơ thể như thể gặp được định mệnh đời mình.

Chùa á?

Không cần đưa lên đó đâu.

Người ta hay bảo mấy đồ mà không có chủ thì cứ đưa cho chùa đúng chứ?

Chân Võ từ từ chuyển sự chú ý sang những dòng chữ trên miếng da cừu.

Vô Cực Dĩ Thái Cực(無極以太極), Dương Động(陽動) Thì Âm Tĩnh(陰靜).

“…….. ”

Chân Võ im lặng một lúc.

Không đời nào? Hết rồi hả?

Ta nghĩ rằng có thể vẫn còn nội dung khác nên liền chà xát hai lớp da cừu với nhau và xem liệu có chữ nào hiện ra dưới ánh nến hay không.

Nhưng đó là tất cả.

Vô Mạt Vận chính là Thái Cực, toàn bộ câu này có ý nghĩa là nếu dương chuyển động mạnh mẽ thì âm phải tĩnh lặng.

"Cái quái gì vậy...?"

Ta hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa của câu này.

Tuy nhiên,

À! Đúng vậy, vì nó đã chia thành bốn phần nên bây giờ không thể hiểu được là chuyện đương nhiên.

Đúng vậy, đã là kỳ duyên thì làm sao dễ dàng như vậy chứ?

Chân Võ gật đầu và lặp đi lặp lại những từ trên miếng da cừu.

Rõ ràng, nếu ta đi đến cả bốn nơi và lấy được những phần còn lại, thì ý nghĩa sẽ dần rõ ràng hơn và ghép thành Lưỡng Nghi Tâm Công hoàn chỉnh.

Chân Võ ghi nhớ nó nhiều lần.

Sau khi ghi nhớ tất cả, tất nhiên ta sẽ tiêu hủy nó.

Chứ không để lại làm gì?

Những kẻ khác tuyệt đối không thể biết. Ta sẽ không chia sẻ nửa sau của Lưỡng Nghi Tâm Công cho bất kỳ ai.

"Nó là của ta."

Nhất định phải là của riêng ta.

Thông qua nó, ta có thể tu luyện Hắc Long Hỗn Nguyên Công và rồi thống trị cả Chính lẫn Tà, trở thành một tuyệt thế cường giả mà ngay cả cũng phải Hoàng Đế cúi đầu.

Ta tuyệt đối sẽ không chia sẻ với bất kỳ ai.

Ta sẽ mang nó xuống dưới suối vàng. Cho kẻ khác, ta ư.

Nhưng mà tiêu hủy bằng cách nào đây?

Không thể đốt bằng Tam Muội Sân Hỏa.

Nếu đột nhiên có ánh lửa, các đạo sĩ Thanh Thành canh giữ bên ngoài sẽ nghi ngờ.

Tuy nhiên, ta cũng thấy bất an khi mang nó bên người.

Để thực hiện một tội ác hoàn hảo, tuyệt đối không được để lại bất kỳ bằng chứng nào.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Chân Võ đã đưa ra quyết định.

Nuốt thôi!

Chân Võ nhàu nát miếng da cừu rồi nhét vào miệng, nhai cho đến khi nó mềm trong nước bọt rồi lại tiếp tục nhai đi nhai lại.

Ực,

Không biết có phải do kích thước hay không, nhưng sau một hồi nỗ lực, ta cũng đã nuốt được hết.

Và,

Ực ực.

Khi đặt chiếc hộp vào vị trí cũ và vặn ngược lại, phần sàn nhà nhô lên biến mất không chút dấu vết.

Hệt như không có gì xảy ra.

Tương tự hình dáng ban đầu, chỉ còn lại một lỗ nhỏ.

Chân Võ trả chiếc bàn với bài vị về lại vị trí ban đầu.

Bây giờ việc cần làm ở Thanh Thành đã xong. Thứ cần lấy cũng lấy được rồi, giờ chỉ cần nhanh chóng lấy được xác nhận và rời đi.

Chân Võ cố gắng trấn tĩnh, làm dịu tâm trạng phấn khích như muôn hoa đua nở của bản thân.

Không biết bọn họ có phát hiện ra không.

Ta cũng đã nói là sẽ thiền nên không được ra ngoài sớm.

Chân Võ bình tĩnh chờ đợi và chờ đợi.

Ta quyết định ngồi điều chỉnh khí tức để không cảm thấy quá chán.

Lạch cạch.

Chân Võ xoa dịu trái tim đang đập như điên của mình, ổn định hơi thở và mở cửa Bạch Vân Các.

Tử Kính, Thượng Vũ, và các đệ tử Thanh Thành, những người có nhiệm vụ canh gác Bạch Vân Các để không làm ảnh hưởng đến việc thiền định của Chân Võ, đang đứng chờ ở bên ngoài.

"Hử? Mới đó mà đã kết thúc rồi sao?”

Tử Kính hỏi Chân Võ, người đã đi ra ngoài sau chưa đầy nửa giờ.

“Vâng. Quả nhiên là nơi chứa đầy khí tức của các vị đạo nhân, nhờ đó đệ tử đã nhanh chóng lĩnh ngộ được. Cảm ơn vì các sư thúc đã cho phép.”

“Haha! Thật may mắn vì ngươi có thể lĩnh ngộ được. Vậy giờ ngươi hãy quay về nghỉ ngơi đi chứ?"

"Vâng. Khi mặt trời mọc, đệ tử nhất định phải nhận được xác nhận từ các vị Trưởng lão Thanh Thành với tư cách một người hành hương.”

"Ta hiểu rồi. Thế thì ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.”

Buổi thiền định của Chân Võ kết thúc sớm hơn dự kiến nên các đệ tử Thanh Thành cũng có thể nghỉ ngơi sớm, bọn họ vội vã quay trở về với khuôn mặt vui vẻ.

Sau khi Chân Võ đi khuất cùng với Tử Kính, Thượng Vũ nhanh chóng bước vào Bạch Vân Các.

Thượng Vũ muốn lẻn vào xem Chân Võ làm gì bên trong, nhưng vì có Tử Kính bên cạnh nên hắn ta phải kiên nhẫn chờ đợi.

Hắn ta ngay lập tức kiểm tra cái lỗ.

Vẫn y như vậy.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Tuy nhiên, một cảm giác bất an thôi thúc hắn ta cầm lấy một ngọn nến và quan sát cẩn thận xung quanh.

Và,

"Cái, cái tên khốn đó."

Dấu vết kéo bàn.

Cái lỗ, trên đó đáng lẽ phải bám đầy bụi bẩn lại vô cùng sạch sẽ.

"Hắn đã tìm thấy nó!"

Mắt Thượng Vũ đằng đằng sát khí.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương