Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 111

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

CHAP 111

 

Chân Võ sau khi rời khỏi Thượng Thanh Cung thì đi đến Bách Vân Các theo sự chỉ dẫn của Thượng Thiên.

Nếu ở Võ Đang chỉ thờ cúng các sư tổ trong tiểu nham miếu, thì Thanh Thành xây hẳn Bách Vân Các và sử dụng điện các này làm Từ Đường.

Tòa điện các với quy mô 3 tầng, khá uổng phí để dùng làm Từ Đường nhưng không biết họ đã quản lý tốt thế nào mà những cây cột ở đây sáng bóng đến mức lấp la lấp lánh.

“Mời Chân Võ đạo trưởng đi vào bên trong ạ.”

“Vâng.”

Thượng Vũ theo lời của Chưởng môn nhân đã tới Từ Đường trước để chuẩn bị đồ cúng bái, hắn đứng trước cửa Bách Vân Các để đón Chân Võ.

“Vậy ta sẽ đợi ngài ở bên ngoài.”

Thượng Thiên lui ra ngoài còn Chân Võ theo sau Thượng Vũ tiến vào Bách Vân Các.

To thật.

Ta cứ tưởng tòa điện các này sẽ ngăn thành 3 tầng nhưng vào trong rồi mới thấy từ nền nhà cho đến trần nhà đều thông với nhau.

Trên nền tường không có cửa sổ và đang treo rất nhiều bài vị. Phía trước tượng gỗ của Tam Đại Thiên Tôn có những chiếc bàn xếp nối tiếp nhau, trên bàn đặt một bài vị khổng lồ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Những bài vị ở trên tường là của những vị đạo nhân đã có công với Thanh Thành từ đó đến nay ạ.”

A, thật sự đáng nể.

Hàng nghìn bài vị như vậy mà không có lấy một hạt bụi nào thế kia, chứng tỏ là họ đã phải lau chùi trối chết chỗ này mỗi ngày.

Hành xác các đệ tử để tưởng nhớ những hồn ma đã chết rồi, đúng là lũ đạo sĩ xấu xa.

“Còn phía này là bài vị để thờ các đời trưởng lão tương tự như thờ sư tổ các đời ở Thanh Thành vậy.”

Chân Võ đứng khựng lại và há hốc mồm kinh ngạc, đến nỗi Thượng Vũ phải hối thúc Chân Võ tiếp tục đi lên phía trước.

Bài vị này cũng thật là đáng ngạc nhiên.

Nó đặc biệt to lớn hơn so với những bài vị khác.

Sơ đại Chưởng môn nhân, Trương Lăng (張陵)

Các đạo môn khác cũng vậy, tất cả đều gọi người đời đầu là người sáng lập đạo môn của Trung Nguyên, duy chỉ có chủ trương của những người sáng lập là không được xác thực.

Ai là người sáng lập thì cũng có làm sao? Kẻ mạnh ở đương thời mới là nhất chứ.

Chân Võ lễ phép vái lạy bắt đầu từ bài vị của Trương Lăng.

Kiểu gì mà ông ta lại có được nhiều công trạng và lịch sử lâu đời như vậy?

Ai nhìn vào cũng sẽ biết là các sư tổ của Thanh Thành đã tạo dựng nên Võ Lâm.

Các bài vị được xếp tạo thành vòng tròn, nối đuôi nhau không có điểm dừng.

Hmm, ta đã làm cái gì vậy chứ?

Tự dưng ta lại cố giữ lễ nghĩa, không vận chân khí dù là một chút và đi làm cái chuyện bái lạy điên rồ này á.

Cái lưng của ta như sắp gãy ra vậy đó.

Chỗ này, cũng đâu có phải là Tam Thiên được nói đến trong Phật giáo……

Ô?

Chân Võ bái lạy bài vị một hồi thì ngồi lên nghỉ ngơi một lúc, hắn thẫn thờ nhìn xuống nền nhà.

Có một cái lỗ to bằng ngón tay được đục bên dưới chiếc bàn để thờ bài vị.

Cái gì vậy nhỉ?

Chân Võ chợt thấy kỳ lạ, hắn cố gắng lấy lại sự tỉnh táo và quan sát bên dưới của những bài vị khác.

Không có.

Ở những chỗ khác không có cái lỗ giống như thế này.

Chân Võ nhìn cái lỗ một cách cẩn thận.

Một phần mắt gỗ tự nhiên bị rơi ra giống như là bị ai đó tác động vào.

Nếu nói cái lỗ là do sai sót thì lại càng là xảo ngôn. Thậm chí cả vị trí của nó cũng là nằm ngay dưới bài vị như thể có chủ đích vậy.

Chân Võ quan sát lại bài vị.

Huyễn Lương Tử, Chưởng môn nhân Phong Thiên đời thứ 26.

Đó là tên được ghi trên bài vị.

Và cũng giống như những bài vị khác, phía dưới bài vị này có ghi công trạng của người đó.

Tuy nhiên ánh mắt Chân Võ đã dừng lại ở dòng chữ ghi dưới cùng.

[Trong khu rừng rậm rạp, lửa bén lên và cây cối hóa thành hư vô. Như thể bàn chân chạy dưới mái nhà, điều này có nghĩa là võ công đang dần bị mai một đi, chuyện này đáng tiếc bao nhiêu?]

Nhìn thoáng qua thì thấy dòng chữ này hoàn toàn không liên quan đến công trạng.

Là gì nhỉ? Nếu là Huyễn Lương Tử tức là Chưởng môn nhân trước Chưởng môn nhân hiện tại 4 đời. Vậy là 100 năm trước……

A, khoan đã, nếu là 100 năm trước thì chính là thời điểm mà phần sau của Lưỡng Nghi Tâm Công bị chia làm 4 phần cơ mà?

“Ngài làm sao vậy ạ?”

Nhìn thấy Chân Võ tiến tới chỗ bài vị nhưng không bái lạy mà cứ đứng sững ở đó miên man suy nghĩ chuyện gì, Thượng Vũ tiến tới và hỏi với giọng ngờ vực.

“Ừm, dòng chữ đó……”

Trước giọng nói lầm bầm của Chân Võ, ánh mắt Thượng Vũ chợt lóe lên một sắc lạ rồi biến mất trong tích tắc.

Ngay khi Chân Võ quay đầu lại nhìn Thượng Vũ với nét mặt ngờ vực thì Thượng Vũ cũng ngay lập tức xóa đi biểu cảm bất bình thường của mình,

“Có vấn đề gì ở di ngôn mà các sư tổ để lại sao ạ?”

“……”

Không có vấn đề gì.

Dù để dòng chữ gì cũng không có vấn đề. Nhưng điều khiến ta thấy khúc mắc chính là nó liên quan đến một trăm năm trước.

Không phải cứ cười cho qua là quá hợp lý trong trường hợp này sao?

“Nào, ngài cũng vội đúng không. Nếu thế này thì sẽ trễ bữa ăn tối mất.”

“A…… vâng.”

Chân Võ tiếp tục bái lạy các bài vị khác trước sự thúc giục của Thượng Vũ.

Cả Chân Võ ướt đẫm mồ hôi sau khi hoàn tất bái lạy tất cả các bài vị ở đó.

Đã quá lâu rồi không rèn luyện thân thể kiểu này nên chân ta cứ run bần bật cả lên.

“Trời đã tối rồi nên chúng tâ phải đóng cửa nơi này lại, vậy ngài ra về giúp cho ạ.”

“Sao cơ?”

“Thời gian cúng bái đã hết ạ.”

Có quy định thời gian cúng bái ở đây á?

Chân Võ suy nghĩ một lúc.

Dòng chữ đó, và cả cái lỗ phía dưới bài vị khiến cho ta tò mò không chịu được.

“Vậy mời ngài về cho.”

Thượng Vũ đẩy Chân Võ ra ngoài Bách Vân Các hệt như xua đuổi rồi đóng cửa điện các lại.

“Vô Lượng Thiên Tôn. Mong ngài có khoảng thời gian vui vẻ ở Thanh Thành.”

“……Vâng.”

Thượng Vũ đi khuất còn Chân Võ nhìn chằm chằm Bách Vân Các đã đóng chặt đầy tiếc nuối.

Cái lỗ được để lại bên dưới bài vị của Chưởng môn nhân Huyễn Lương Tử 100 năm trước cứ quanh quẩn trong đầu Chân Võ.

Và hơn cả là dòng chữ đó.

Chân Võ rời khỏi Bách Vân Các, và trong đầu cứ lặp đi lặp lại dòng chữ đó.

Bên dưới bóng râm cách Bách Vân Các không bao xa, Thượng Vũ đang có mặt ở đó.

‘Võ Đang Chi Kiếm……Không lẽ? Hắn đã biết được ý nghĩa của dòng di ngôn đó sao? Nhưng làm thế nào mà Võ Đang biết được một trong bốn phần, phần sau Lưỡng Nghi Tâm Công nằm ở Tổ Sư Điện cơ chứ?’

Lúc này đồng tử mắt của Thượng Vũ tràn ngập hàn khí lạnh lẽo chưa từng thấy trước giờ.

Vào thời điểm này, Tịch Ảnh vẫn chưa đem được Vô Huyệt trở về.

Cho nên bản chất của cái lỗ đó vẫn chưa được sáng tỏ.

‘Đây là chuyện không thể để kẻ khác nghi ngờ được.’

Thượng Vũ nhìn chằm chằm về hướng mà Chân Võ đi khuất bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi hắn biến mất tăm trong nháy mắt, thân pháp không giống như thân pháp của Thanh Thành.

 

***

 

“Này!”

“……”

Tiếng thở dài vang lên.

Nàng ta làm thế nào mà biết được chỗ ở của Chân Võ mà tìm tới vậy nhỉ.

Không có nàng ta thì Chân Võ cũng đã đủ điên đầu muốn chết đi được rồi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Bộ ngươi muốn tới đây lúc nào thì tới hả?”

“Tất nhiên là vậy. Ta đã được Chưởng môn nhân ở đây cho phép mà?”

“Cái gì?”

Rõ ràng là Thượng Thiên có nói dạo gần đây vì mấy con chuột xuất hiện lân cận Thanh Thành mà mối quan hệ của hai bên không tốt hay sao?

“Sao có thể được?”

“Còn sao nữa hả. Ta đẹp đúng không? Dùng mĩ nhân kế chứ còn sao nữa.”

Mặc dù ngươi cứ nói hoài nhưng mà nhan sắc của ngươi không được ở mức đó đâu nhé?

“Nói thật đi.”

“Lúc nãy khi ngươi đang viếng Tổ Sư Điện thì có một người tự là Thượng Thiên tới và nói với ta. Rằng ta có thể gặp rắc rối vì Đường Môn. Nên ta đã liên lạc cho phụ thân ta.”

“……”

“Ta đã nói với phụ thân là ta đang ở phái Thanh Thành nên đừng cử các võ giả tới nữa.”

À, ra vậy. Cuộc chiến lòng tự tôn giữa các môn phái dù có thể xảy ra, thì cũng dễ dàng giải quyết chỉ với một câu nói.

“Vậy rồi sao? Chúng đi hết rồi à?”

“Ò.”

Câu trả lời quá đơn giản còn gì?

“Ta đã nói với phụ thân là nếu các võ giả không rút đi thì ta sẽ khiến phái Thanh Thành bốc hỏa.”

“……Hm”

Ta đã gặp loại côn đồ như này bao giờ chưa nhỉ.

Nếu nha đầu này uy hiếp phụ thân mình như vậy thì chỉ còn cách rút binh lực về thôi.

Nếu lửa thật sự bén lên ở đây thì cuộc chiến lòng tự tôn sẽ không có hồi kết. Ngay lập tức sẽ rơi vào hoàn cảnh đổ máu.

Aigu, nếu đứa nữ nhi của hắn mà gây ra chuyện thì hẳn là Ám Hoàng Tứ Xuyên Đường Môn, một trong Võ Lâm Thất Thánh sẽ vừa đánh mắng ái nữ vừa gào khóc cho xem.

Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chiến tranh thì Lưỡng Nghi Tâm Công cũng sẽ bay màu theo chỉ vì nha đầu điên này.

Nguy…… nguy hiểm quá.

So với quái vật San San mắt nai đi guốc trong bụng người khác, thì nha đầu này quá khác biệt.

Phải loại bỏ nha đầu này bằng mọi giá mới được.

“Haiz, kiếp trước ta đã mắc tội…… gì mà.. a, đúng là kiếp trước ta mắc nhiều tội thật.”

“Ngươi nói nhảm gì vậy. Mà ngươi ăn cơm chưa?”

“Rồi”

“Ăn tịch cốc đan hả?”

“Ò.”

“Ngươi sợ người ta nói ngươi không phải đạo sĩ à. Đi nào.”

“Hả?”

“Đi ăn thịt. Dù gì thì tối nay cũng đâu có chuyện gì làm.”

“Im đi. Ta đang rất rối não nên ngươi đi một mình đi.”

“Rối não á? Tại sao? Ta đã giải quyết xong chuyện của Thanh Thành và bổn gia rồi cơ mà?”

“À, không liên quan tới chuyện đó nên ngươi đừng có làm phiền ta nữa mà đi dùm đi.”

“……”

Thấy Chân Võ xua tay với vẻ bực mình, Đường Thế Linh bày ra vẻ mặt phụng phịu.

“Ngươi không đi à?”

“Không đi!”

“Hừm.”

Đường Thế Linh trầm ngâm một lúc rồi cất lời.

“Ta phải đốt trụi phái Thanh Thành rồi nhỉ.”

“……”

Vừa nói xong thì nàng ta lôi từ trong túi ra một cái hỏa nhiếp…… Sao! Hỏa nhiếp?!

(Note: Hỏa nhiếp là vật dụng tạo lửa mà người Trung Quốc cổ đại dùng thay cho bật lửa.)

Nha đầu điên này. Nàng ta mang theo cái này bên người thật á?

Grừư!

“Này, đi, ta đi!”

Nếu là nha đầu điên này thì không biết chừng nàng ta sẽ đốt thật, Chân Võ nghĩ, hắn thở dài rồi đứng phắt dậy.

Hừmm……

Cùng lúc đó, Đường Thế Linh lúc này đã tắt lửa của hỏa nhiếp, nàng ta đảo mắt mỉm cười.

“Đi thôi.”

 ***

Việc leo xuống khỏi bổn sơn Phái Thanh Thành cùng với Đường Thế Linh không phải là chuyện quá khó khăn.

Nếu cho họ xem ngọc bội đã nhận được từ Chưởng môn nhân thì không ai có thể ngăn chặn Chân Võ và Đường Thế Linh.

Trước khi leo lên lại Thanh Thành, Chân Võ có đi về phía khách điếm đã ở trước đó.

“Sao ngươi không ăn?”

“Ngươi ăn đi. Vì đầu óc ta đang rối rắm nên không muốn ăn.”

“Tại sao? Ai quấy rầy ngươi sao?”

“……”

“Ta đánh kẻ đó cho ngươi nhé?”

Ngươi định đánh họ bằng thực lực? Hay là bằng sức chịu đòn của ngươi hả?

Những lúc thế này thì việc Chân Võ ta làm lơ chính là thượng sách.

“Ass chết tiệt, ngươi bỏ cái bộ mặt buồn ị đó đi, và thoải mái nói cho ta nghe nào.”

Chết tiệt, nữ nhân kiểu gì mà nói năng kiểu đó.

Chân Võ thở dài, rồi cất lời theo kiểu ‘tới đâu hay tới đó’.

“Trong khu rừng rậm rạp, lửa bén lên và cây cối hóa thành hư vô. Như thể bàn chân chạy dưới mái nhà, điều này có nghĩa là võ công đang dần bị mai một đi, chuyện này đáng tiếc bao nhiêu?”

“……”

Trước lời lầm bầm đó của Chân Võ, Đường Thế Linh nhìn trừng trừng hắn.

“Ngươi lảm nhảm cái gì vậy?”

Ta có mong đợi gì ở ngươi sao hả.

Thật là ngốc vì trông đợi vào ngươi dù chỉ là một chút.

“Được rồi, thôi được rồi.”

Chân Võ lại thở dài rồi im lặng, hình như hắn chợt thấy hơi có lỗi?

Đường Thế Linh trầm ngâm một hồi thì nói.

“Dòng chữ đó được ghi ở đâu?”

“Ở Tổ Sư Điện phái Thanh Thành.”

“Hừm, vậy à? Hẳn là không phải tự nhiên mà dòng chữ ấy được khắc ở đó.”

Đường Thế Linh rót một ít rượu lên bàn rồi bắt đầu di chuyển ngón tay trên đó.

“Ô?”

“Làm sao?”

“Cái này không phải là Phá Tự hả?”

“Phá Tự á?”

Phá Tự nghĩa là phá vỡ nghĩa của từ, nó giống như một dạng ám hiệu được sử dụng khi muốn ẩn giấu đi nghĩa vốn có của nó.

Giả sử, khi ta nói từ Vấn (問 ), một người nào đó khi ở trước Môn (門 ) thì sẽ có Khẩu (口), lúc này người ta có thể dùng từ Vấn với ý nghĩa “không thể tránh khỏi dáng vẻ của kẻ ăn xin”.

(*Note: Chữ Vấn gồm chữ Môn và Khẩu ghép lại. Môn là cổng, Khẩu là miệng, Trước Môn có Khẩu chỉ việc người ăn xin thường đứng trước cổng xin ăn. Thêm nữa, trong kiếm hiệp thì ăn xin thuộc cái bang, những người trong cái bang thường lê la trước cổng các môn phái lớn để thăm dò tin tức rồi truyền về tổng đà.)

 

Dĩ nhiên tùy theo cách phân tích của mỗi người mà họ có thể để những ý nghĩa khác nhau.

Là Phá Tự, Phá Tự…… Để xem nào.

“Trong khu rừng rậm rạp, lửa bén lên và cây cối hóa thành hư vô. Như thể bàn chân chạy dưới mái nhà. Rừng rậm (橆) mà mất cây (林) và bén lửa (灬) thì là Vô (無)…... Bàn chân (八) chạy dưới mái nhà (宀) thì là Huyệt (穴) nghĩa là cái lỗ. Nhưng “đang dần bị mai một đi” có nghĩa là sao? Nó đâu phải Phá Tự?

Ô?

Chân Võ mắt tròn xoe và não bắt đầu nhảy số.

Vô Huyệt sao?

Cung, Vô Huyệt, và Thanh Thành?

Rõ ràng là nói về Thanh Thành. Cái tên đã tập kích Bạch Gia Trang đã nói rằng hắn phải mang Vô Huyệt tới Thanh Thành.

Và dòng chữ để lại trên bài vị chính là Phá Tự của từ Vô Huyệt, và cái lỗ chỗ bài vị kia.

Thì ra là vậy.

Có thể Vô Huyệt chính là chìa khóa để mở phần ghi chú được giấu tại phái Thanh Thành.

Và Huyễn Lương Tử, là Chưởng môn nhân của Thanh Thành vào thời điểm mà Lưỡng Nghi Tâm Công bị chia tách 100 năm về trước.

Chữ “Vô Huyệt” được phân tích ra từ dòng chữ mà ông ta để lại, và nếu bên dưới có một cái lỗ để lắp thứ gì đó vào?

Không lẽ đó là Lưỡng Nghi Tâm Công?

Chân Võ đứng phắt dậy.

“Hửm? Chuyện gì?”

Đường Thế Linh cũng vô thức đứng dậy theo, Chân Võ liền ôm chặt nàng ta bằng một vẻ mặt tràn đầy ngập sung sướng.

“……!”

“Ngươi đúng thật là!”

“……?”

“Ngươi đúng là bò mà! Ta đã lần thứ hai bắt được chuột nhờ đi sau chân bò rồi!”

Chuyện chìa khóa lần trước Chân Võ cũng nói y như vậy, không biết rốt cuộc hắn nói nhảm cái gì nhưng mặt Đường Thế Linh lúc này đã chuyển sang đỏ bừng bởi cái ôm chặt của Chân Võ.

“Lời ta nói có ích sao?”

“Đúng rồi! Cực kỳ có ích!”

“May thật. Còn bây giờ thả ta ra. Ta ngộp thở.”

“……À! Xin lỗi.”

Chân Võ lúc này mới nhận ra sự thất lễ của mình nên liền buông Đường Thế Linh ra nhưng sự hưng phấn vẫn còn lộ rõ trên mặt.

Chân Võ không nghĩ là chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy.

Là ông trời giúp ta. Không phải là mọi thứ đều đang dần lộ diện một cách suôn sẻ hay sao?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Việc gặp được Đường Thế Linh quả thực là sự chúc phúc của thần linh rồi.

“Ngươi uống rượu không?”

“Không! Ta có chuyện cần phải xác nhận ngay bây giờ.”

“Xác nhận?”

“Đúng. Ngay bây giờ!”

“……Hm, ôi dào!”

Đường Thế Linh bỗng trở nên bực tức với vẻ mặt có gì đó không hài lòng.

“Nếu ngươi muốn ăn nữa thì ta đi trước đây.”

“Đi cùng đi!”

Trong chớp mắt Chân Võ đã ra tới cửa khách điếm, Đường Thế Linh liền vội vã theo sau,

“Ô.”

Nhưng Chân Võ không bước ra ngoài mà đứng thần người trước cửa.

“Lui lại ngay!”

Chân Võ hét lên và cùng lúc đó hắn lao mình lên không, một tia sáng trắng lóe lên đánh sập cửa, mọi thứ đổ ào vào bên trong.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương