Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 102

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 102

 

Nữ nhân cầm bình rượu chỉ còn độ bằng nắm tay đang đứng đó, tay chống hông và đứng nghiêng một bên chân.

Chỉ là bóng dáng đằng sau nhưng trông nàng ta khá đặc biệt.

Nhìn tư thế đứng và tiếng chửi bới như hát của nàng thì có thể thấy sự thành thục đó không giống như chỉ mới chửi bới một hai lần.

Chân Võ vừa cảm thán vừa quan sát thì thấy khoảng mười nam nhân khoác võ phục xanh theo chân sau nàng ta tiến vào khách điếm.

‘Đường Môn?’

Không có lý nào Chân Võ lại không biết được y phục bọn chúng đang mặc.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Chúng mặc y phục của gia môn thế kia rồi đi loanh quanh thì Chân Võ có thể không biết sao. Khoảnh khắc nhận ra được được y phục của chúng, Chân Võ lẳng lặng bay lên tầng hai mà không một ai hay biết.

Bọn chúng không ai khác chính là Tứ Xuyên Đường Môn.

Chúng là một lũ cực kỳ điên.

Từ đời này qua đời khác, những kẻ độc địa đó chưa một lần để lại vị trí bá vương Đường Môn cho người ngoài.

Vốn dĩ chuồng dê có trống thì chó cũng không thể sống được. Vốn là như vậy.

Đường Môn cũng là một nơi như thế.

Có thể xem Ám khí thuật và Dụng độc thuật* là những năng lực mạnh nhất mà chúng đang sở hữu, nhưng trên thực tế thứ đáng sợ nhất ở Đường Môn chính là bản chất tà độc lì lợm của chúng.

(*Note: Dụng độc thuật: kỹ thuật vận dụng về độc (phân tích độc, giải độc, bôi độc lên vũ khí hoặc thức ăn)

Lũ điên này từ già cho đến trẻ đều một mực trung thành với gia môn đến nỗi không màng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.

Chẳng biết chúng có bị tẩy não ngay từ nhỏ không vì chỉ cần xác định kẻ thù là ai thì bọn chúng sẽ lao vào tấn công dai dẳng cho đến khi nào chúng chết. Vậy nên sẽ tốt hơn cho phe nào ngay từ đầu không kết duyên với chúng.

Bởi thế nên bọn sơn tặc hay thủy tặc dù có xung đột với Cửu Phái Nhất Bang thì cũng không gây chuyện với Đường Môn.

Dù là việc không liên quan đến ranh giới Chính - Tà song nếu bọn chúng không hài lòng, chúng sẽ nhảy bổ vào tấn công, chúng là một lũ độc địa như vậy.

Vì vậy mà cả Chính Phái và Tà Phái đều không thể bám gốc rễ ở Tứ Xuyên.

Nói về phái Thanh Thành hay Nga Mi, vì họ đều là Phật gia và Đạo gia đồng thời cũng có lịch sử lâu đời hơn Đường Môn nên có thể xem họ là trường hợp ngoại lệ.

“Gì đây, đúng lúc ta đang muốn nổi điên lên vì nghe nói gần đây có những tên kì lạ lộng hành trên đất Tứ Xuyên đấy?”

Nữ nhân mặc y phục Đường Môn với vẻ mặt cáu kỉnh dùng chân giẫm lên đầu Mạc Thanh đang ngã dưới sàn rồi chà đạp như thể muốn nghiền nát hắn.

“Này, Mạc Thanh! Ta đã nói với ngươi nếu còn gây sự trên đất Tứ Xuyên thêm một lần nào nữa thì cút xuống địa ngục đúng chưa?”

Mạc Thanh dường như không còn tỉnh táo sau cú đánh bằng bình rượu đó, hắn ta ngay đến việc động đậy cũng không thể.

Nhưng nếu nhìn thấy hắn khẽ cử động ngón tay thì biết ngay hắn ta chỉ đang giả vờ.

Bị giẫm lên như thế kia thì chắc là đau lắm vậy mà vẫn chịu đựng được nhỉ.

Được lắm. Rất kiên trì. Là Tà Phái thì đương nhiên phải vậy chứ.

Vì hắn không phải là đối thủ của nàng ta nên nếu phản kháng lại thì khó mà có đường sống.

Do sự xuất hiện của nàng ta nên cuộc ẩu đả cũng kết thúc trong tích tắc. Những võ giả Cửu Long Phái đã bao vây Văn Thái Tịch lúc này mặt chúng đang vô cùng căng thẳng.

“Lãnh, Lãnh Tâm Độc Nữ (冷心毒女).

Giữa âm thanh lầm bầm sợ hãi của ai đó, Chân Võ đang âm thầm quan sát tình hình tầng 2 nãy giờ liền ngúc ngắc đầu.

Cái danh hiệu đó, thật là.

Dáng vẻ khá độc địa ra dáng nữ nhân Đường Môn.

Phải lạnh lùng như thế nào mới gọi là Lãnh Tâm (冷心) chứ? Và phải độc địa đến mức nào mới có từ ‘độc’ (毒)trong danh hiệu.

Thật ra nàng ta là nữ nhân khá có tiếng ở đất Tứ Xuyên.

Lãnh Tâm Độc Nữ, Đường Thế Linh. Là ái nữ của Đường Môn.

Hiện tại, Môn chủ Đường Môn có 5 người nhi tử, và nàng ta là nữ nhi duy nhất.

Không vậy thì nàng cũng được Đường Môn yêu thương hết mực vì là ái nữ trực hệ duy nhất của họ.

Nếu ở Tứ Xuyên mà làm chuyện không vừa mắt nàng ta thì ít nhiều cũng bị bại lụi mà không cần hỏi đến lý do, đây là sự thật mà ai ai ở đó cũng biết.

Khi nàng bị con mèo từng nuôi lúc nhỏ cào lên mu bàn tay, cả Đường Môn đã vào cuộc và kết tội toàn bộ loài mèo. Sau đó thì không còn thấy mèo tồn tại ở Tứ Xuyên nữa. Đây là câu chuyện nổi tiếng mà ai sống ở Tứ Xuyên cũng đều biết.

Hơn nữa, trong khi nhận được sự bảo hộ hết mực từ Đường Môn, năng lực của nàng ta còn xuất chúng đến mức ở độ tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới đản khí ngang hàng với các trụ cột của Đường Môn.

Chính vì vậy mà tính cách nàng ta có phần..

“Các ngươi bị điên à? Còn không mau bỏ kiếm xuống?”

Nổi giận thì cũng đúng đấy nhưng mà.

Những võ giả Cửu Long Phái khúm núm đưa mắt nhìn trước sự uy hiếp của Đường Thế Linh.

“Thật là, những chuyện này vô cùng ảnh hưởng tới mọi người nên việc các ngươi bỏ qua lời cảnh cáo của Đường Môn đã là chuyện ngớ ngẩn, định thử thách giới hạn ta hả? Để ta giúp chém hết những cái đầu vô dụng của các ngươi nhé?”

Ô?

Đó là câu mà ta hay nói mà?

Kengg.

Trước sự uy hiếp của nàng ta, các võ giả Cửu Long Phái đều tự khắc bỏ kiếm và quỳ gối xuống.

Bởi vì chúng biết nếu chống đối Đường Thế Linh thì trong ngày hôm đó sẽ phải đi qua cửa địa ngục tận ba, bốn lần.

“Và bọn ngươi!”

Sau khi xử lý tình hình ở đó, nàng ta cau mày chỉ Văn Thái Tịch và Dương tiểu thư mới vừa bị bao vây bởi những võ giả Cửu Long Phái.

“Vâng?”

“Mấy tên các ngươi. Ta đã nói là đừng có bạ đâu cũng bày ra mấy trò tình cảm nam nữ rồi đúng chứ!”

“Vâng, chuyện đó……”

“Vĩnh An Tiêu Cục rồi Ngũ Thái Thượng Đan, phải xảy ra chuyện thì các ngươi mới tỉnh ngộ phải không?”

“……”

“Vì các ngươi thường xuyên ra khỏi lãnh địa rồi đi loanh quanh kết duyên nên tên Mạc Thanh mới để mắt tới và dắt theo người đến gây sự đấy!”

“Dạ không phải vậy.”

“Im đi! Ngươi có biết vì tên Mạc Thanh này mà bách tính phải chịu biết bao nhiêu tổn hại không hả? Làm ơn, muốn chơi bời thì ở nhà mà chơi! Thật phiền phức! Không thì ta treo các ngươi lên cột đánh cho tỉnh ra nhé?”

“……Tại hạ biết rồi ạ.”

Văn Thái Tịch và Dương tiểu thư cúi đầu và mếu máo trả lời.

“Ôi chao, thật là!”

Lãnh Tâm Độc Nữ thở dài rồi lấy tay vò đầu, đoạn lấy ra một món đồ từ trong túi.

Và.

“Còn ngươi! Tiền rượu…… thì sao?”

Lãnh Tâm Độc Nữ quay đầu lại rồi nheo mắt nói.

Không có ai.

Người mới đây vẫn còn ở đó đã biến mất.

Ta lẽ ra nên rời đi từ lúc nãy vậy mà lại chống cằm ngồi quan sát như thể thú vị lắm thế này…...?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Này?”

“Dạ, Đại chủ!”

“Các ngươi không nhìn thấy à?”

“Nhìn thấy gì ạ?”

“Tên vừa ở đây lúc nãy.”

Trước lời của Đường Thế Linh, những võ giả mang y phục lục sắc lắc đầu với vẻ mặt hoài nghi.

“Đâu có ai đâu ạ?”

“Ngươi nói không có sao?”

Mặt Đường Thế Linh càng nhăn nhó hơn.

Có lý nào lại vậy?

Những võ giả Đường Môn mà nàng ta dẫn theo có tên là Lục Truân Đội (綠隊屯).

Họ là những võ giả hộ tống Đường Thế Linh, gồm những kẻ có thực lực cảnh giới Huyền khí.

Vậy mà bọn chúng bảo không thấy á?

Lý do Đường Thế Linh lên tận Nhạc Sơn là để tìm những nhân vật khả nghi đã tới Tứ Xuyên dạo gần đây.

Trong những kẻ đụng độ với võ giả của Đường Môn, 2 tên đã tử vong và và 5 tên đã bị thương rồi bỏ trốn.

Trong khi đó lại bắt gặp gã nam nhân ở Nhạc Sơn này.

Ngay cả việc hắn bỏ trốn lúc nào, Đường Thế Linh còn không thể cảm nhận được.

“Không lẽ là bọn chúng?”

Đường Thế Linh lấy tay gõ trán, cau mày hét lên hung tợn.

“Tất cả đi tìm hắn! Cao khoảng 6 tấc. Tóc đen và buộc phía sau. Tên đó đeo kiếm sau lưng.”

“……”

Trước cách miêu tả lai lịch nhận dạng nhanh chóng của Đường Thế Linh về kẻ đó, khuôn mặt của các võ giả Lục Truân Đội trở nên nhăn nhúm không khác gì mặt Đường Thế Linh.

Lần thứ hai nàng ta cho thấy sự tinh ý và nắm bắt tình huống nhanh nhạy chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Haa, không rõ là lần thứ mấy nữa.

Cũng không phải bọn họ không nắm được nhiệm vụ được giao, mà là chỉ có Đường Thế Linh thật sự quyết tâm.

Toàn bộ Lục Truân Đội đều hiểu lý do vì sao các trưởng lão lại cử nàng ta đến Nhạc Sơn là nơi gần nhất với Thành Đô mà không phải là một nơi khác.

Nhạc Sơn hoàn toàn là lãnh địa của Đường Môn. Cứ mười người lui tới thì có một người liên quan đến Đường Môn, một nơi giống như nội hoa viên của Đường Môn vậy.

Việc cử nàng ta đến nơi đó được coi là nhiệm vụ nhưng là dạng nhiệm vụ không cần thành quả.

Một nhiệm vụ ẩn chứa tấm lòng của những trưởng lão, mong muốn nàng ta sẽ không bị thương và không có sự cố gì xảy ra bằng mọi giá.

Một nhiệm vụ được đưa ra một cách miễn cưỡng trước sự đòi hỏi quá nhiều của ái nữ, để nàng ta không thấy buồn chán.

Đại khái giống như việc để giết thời gian vậy.

Bản thân Đường Thế Linh vốn không biết chuyện đó, nàng thể hiện sự quyết tâm biết bao nhiêu.

“Còn làm gì nữa! Mau đi tìm đi!”

“……”

Dù có là mệnh lệnh đi nữa thì,

Độ 6 tấc. Tóc đen buộc sau lưng. Đeo kiếm trên lưng.

Những tên giống như vậy rải đầy ngoài đường.

Giống như bảo đi mò kim đáy biển vậy?

Vậy mà,

“Vâng! Thưa Đại chủ!”

Vậy mà những võ giả Lục Truân Đội vẫn trả lời khí thế như thường.

Cũng không phải chuyện xảy ra một hai lần, với tính cách ương bướng của nàng ta thì việc họ bị đổ máu do chống đối là chuyện xảy ra như cơm bữa.

‘Hỏng bét, hôm nay lại phải tăng ca rồi.’

Tất cả đều có cùng suy nghĩ đó, ngoại trừ một vài người ở lại hộ tống Đường Thế Linh, Lục Truân Đội nhanh chóng rời khỏi khách điếm.

“Là một gã lần đầu tiên ta thấy. Rõ ràng hắn có liên quan đến đám người kia. Mà cho dù không có liên quan thì hắn cũng làm những chuyện ám muội. Bởi vậy cho nên mới chạy trốn.”

Đường Thế Linh nhìn Mạc Thanh và Cửu Long Phái.

“Còn các ngươi biến đi.”

“Vâng!”

Lúc này nàng ta không còn quan tâm đến họ nữa.

Bởi Đường Thế Linh đang chìm trong suy nghĩ rằng, liệu có thể thành công ở cái nhiệm vụ mà lần đầu tiên nàng thấy thực sự ra dáng nhiệm vụ này không.

Đương nhiên, dù chẳng có ai ở Đường Môn mong đợi chuyện đó.

“Quả là một nha đầu kì lạ.”

Chân Võ lẳng lặng rời khỏi khách điếm không một ai hay, hắn lắc lắc đầu.

Vừa nhìn là đã thấy tính cách không phải dạng thường.

Không phải mới đây ta đã từng được trải nghiệm quái vật kì lạ Gia Cát San San rồi hay sao?

Đằng sau giọng nói khàn khàn là đôi mắt trong trẻo như nai làm rung rinh trái tim nam nhân, làm tim ta đập loạn xạ như thể nàng ta chỉ mặc mỗi lớp áo trong suốt thôi vậy.

Vậy nên ta mới nói thứ phải thận trọng trong võ lâm này là hài tử và nữ nhân.

Định ghé vào Đường Môn một lát nhưng nếu dính vào những chuyện giống như ban nãy thì chỉ tổ rước thêm phiền phức.

“Chẳng hiểu sao lại thấy phía sau lưng nặng nề vậy chứ.”

Chân Võ vốn định đi về hướng Thành Đô (成都) nơi Đường Môn tọa lạc thì đột nhiên quay đầu lại.

Và rồi nghĩ mới thấy thằng nhãi Chân Võ đúng là xui xẻo vô cùng.

Bản thân nó đã bị nhập hồn và còn đổi luôn cả vận, vậy mà không hiểu sao những tên ta từng gặp toàn là lũ không bình thường.

“Đúng vậy. Những lúc như này tránh đi mới là thượng sách.”

Chứ còn định vướng vô chuyện gì?

Người mà hắn ta định đi gặp chẳng phải ai khác mà là Môn chủ Đường Môn đồng thời là Ám Hoàng (暗皇) Đường Vệ của Võ Lâm Thất Thánh.

Là cao thủ có nội công mạnh nhất trong Võ Lâm Thất Thánh.

Thậm chí Hách Liên Vô Cương trước đây cũng không bì được với nội công của hắn.

Hắn nhỏ hơn ta mười tuổi nên bây giờ độ bảy mươi tuổi nhỉ?

Nói đến Chính Phái thì đó là tên mà ta ưng bụng hơn cả.

Không liên quan đến chuyện Chính - Tà, với tính cách biết tính toán thiệt hơn thì hắn ta là một kẻ linh hoạt đến mức không quá khó khăn để hắn cúi đầu vì danh vọng của gia môn.

Hắn rất hợp với ta.

Nếu không phải kẻ thù thì dù có chênh lệch tuổi tác cũng sẽ thật tốt nếu kết giao bằng hữu với hắn.

“Không biết hiện giờ hắn thế nào. Có tuổi rồi nên tính tình khó ở hơn chăng?”

Nhưng có thể gặp được hắn không nhỉ? Hắn là Môn Chủ cơ mà?

“Mà ta là Võ Đang Chi Kiếm không lẽ hắn lại không chịu gặp? Ta là người đại diện của Võ Đang đấy?”

Chân Võ vừa nhớ lại những chuyện trong quá khứ về Đường Vệ vừa cười mãn nguyện, hối hả đi về phía Đường Môn.

Đường Môn Địa - ngoại thành Tứ Xuyên Thành Đô.

Quả nhiên nơi này vừa là thủ đô của Tứ Xuyên vừa là Thành Đô nơi có Thành Chủ.

Nơi thật sự có đông người sống nhất không phải Thành Đô mà là Đường Môn Địa.

Các trực hệ của Đường Môn tạo lập những trang viên nhỏ nơi trung tâm và các bàng hệ* xây dựng đô thị rộng lớn xung quanh đó.

(*Bàng hệ: họ hàng trực hệ)

Ngoài thành được bao bọc bởi tường thành kiên cố đồ sộ đến nỗi có thể ví như hoàng thành nơi hoàng đế ở.

Phải đến khi mặt trời lặn thì Chân Võ mới tới được Đường Môn Địa.

“Xin chờ một chút.”

Kiểu phản ứng này là gì đây.

Cảnh vệ Đường Tây Quang với ánh mắt hung tợn giữ chân Chân Võ và nhìn hắn từ đầu đến chân.

Chân Võ cho tên này xem Thái Cực Bối. Và thân thiện cho biết thân phận của mình là đạo sĩ Võ Đang và là Võ Đang Chi Kiếm.

“Đạo sĩ Võ Đang mà lại không mặc trang phục truyền thống của đạo sĩ sao……”

Ánh mắt đầy nghi ngờ của gã.

Thì cũng có thể có lúc không mặc mà. Nhìn Thái Cực Bối rồi mà còn không biết sao?

“Trước tiên ta sẽ vào trong báo tin. Ngài hãy đến đó đợi một lát.”

Chân Võ với vẻ mặt cạn lời ngúc ngắc đầu đi về chỗ mà Đường Tây Quang chỉ.

Đó là trạm chờ nhỏ được dựng một bên tường thành. Chỗ này cũng không có tường để chắn gió mà chỉ cột và mái.

Nói trắng ra là một nơi dùng để tránh mưa.

Nhìn những người vào trước thì thấy có cả thương nhân và những người mặc võ phục.

“Cầm lấy.”

Đường Tây Quang chìa ra cho Chân Võ một miếng gỗ nhỏ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bát (八).

À, thì ra là thứ tự đợi. Phía trước còn tận 7 người đang đứng đợi.

Gượm đã? Đợi á?

Cái bọn này không nghe được tin đồn gì à? Ta là Chân Võ đấy! Là Võ Đang Chi Kiếm!

Chân Võ cầm theo mảnh gỗ vừa nhận được nhìn trừng trừng Đường Tây Quang.

“Có chuyện gì?”

“......”

Được thôi. Ta cũng không đến để đánh nhau. Với lập trường đến đây để nhờ vả thì không nên gây chuyện ầm ĩ vậy.

Sau khi hắn báo tin cho bên trong biết thì kiểu gì chả nhảy dựng lên. Ta là Võ Đang Chi Kiếm cơ mà.

Chân Võ buông một tiếng thở dài rồi ngồi chờ đến lượt số 8, ở nơi trạm chờ chỉ có mỗi mái che.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương