Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 100

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

Chap 100

 

Trước lời của Chân Võ đang cười nhạt lúc này, tất cả đều trợn ngược mắt nhìn.

“Chỉ có biểu hiện là khác còn việc trấn lột tiền của các ngươi thì giống nhau cả mà.”

“Trấn lột tiền ư! Ngài đã nói quá lời rồi.”

Bạch Nữ Liên đứng phắt dậy còn Bạch Tiêu thì vẫn mặt lạnh như tiền.

“Ta nói quá? Chuyện gì cơ?”

“Chuyện đó là do những người đó tự ý……”

“Đừng có nói những lời vớ vẩn.”

Chân Võ ngắt lời Bạch Nữ Liên.

“Các ngươi chỉ là đỡ hơn chúng một chút. Chỉ là các ngươi không tỏ rõ tham vọng của mình mà thôi.”

“…”

“Vùng đất rộng lớn của Quế Lâm mà Bạch Gia Trang đang xưng bá. Đâu phải tất cả chúng đều là đất của Bạch Gia Trang. Dù vậy các người vẫn xưng danh là bảo hộ và nhận tiền thuế đúng chứ.

“Nhưng mà chúng ta đã dùng tiền đó để giúp đỡ những người xung quanh mỗi khi họ gặp khó khăn. Những khi xảy ra nạn đói thì chúng ta sẽ cung cấp miễn phí……”

“Miễn phí sao? Thật nực cười mà.”

“……”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Số tiền lớn ấy và ngũ cốc đó từ đâu mà ra nhỉ? Miễn phí những thứ chẳng đáng bao nhiêu sao? Các ngươi đã từng làm việc đồng áng bao giờ chưa?”

“……”

“Điểm khác nhau giữa các ngươi và Bá Lực Đường chính là có trả lại những thứ đã nhận hay không đấy.”

“Ngay từ ban đầu tất cả những cái đó là của thường dân bách tính. Chúng vốn là của họ.”

Bạch Nữ Liên không thể tìm được lời biện minh nào trước lời lẽ của Chân Võ, nàng ta nhăn mặt lại.

“Đối với người dân Quế Lâm thì Bá Lực Đường hay các người đều giống hệt nhau. Lũ nhân sĩ võ lâm giang hồ.”

“……”

“Chẳng qua là định kiến. Vì Bá Lực Đường là Tà Phái nên nếu chúng nhận tiền bảo hộ thì sẽ có cảm giác là chúng trấn lột tiền. Nhưng thực chất chúng giống hệt với các ngươi. Chỉ là các ngươi không muốn tin thôi.”

Bạch Nữ Liên không tìm được lời nào để đáp lại.

Quả nhiên là họ và Bá Lực Đường không có khác nhau sao - lời này của Chân Võ khiến nàng ta thấy nhức nhối trong lòng.

“Tà Phái chiến đấu để cướp đoạt và Chính Phái chiến đấu để bảo vệ, rốt cuộc đó là những định kiến mà người khác đã tạo ra. Trên thực tế thì cả hai đều chiến đấu để giành được thêm nhiều lợi ích. Vì nếu càng mở rộng được lãnh thổ thì môn phái đó sẽ càng mạnh.”

Lời lẽ thuyết phục của Chân Võ.

Hắn từng là Thiên chủ Thiên Tà Phái.

Vô số cuộc phân tranh giữa các thế lực Tà Phái thường xuyên diễn ra. Và trong những cuộc phân tranh đó, bất cứ lúc nào hắn cũng không thể đứng về phe của một bên nào đó được.

Vì vậy mà hắn đã nhiều lần hòa giải. Đó là trình tự để giải quyết phân tranh.

Và nếu như chúng không chịu hòa giải.

“Từ vị trí của ta bây giờ mà rút kiếm ra cũng ổn phết đấy. Nếu không thể thống nhất được ý kiến thì dù có đánh giết nhau cũng không sao nhỉ. Chỉ có điều là.

Chân Võ rời khỏi chỗ ngồi rồi rút kiếm ra.

Vùu

Một luồng kiếm cang xanh thẫm chói mắt tỏa ra.

“Quả nhiên là ta đã không thể thống nhất được ý kiến nên không còn cách nào khác. Và vì ta là võ giả nên chỉ có thể nói chuyện bằng thực lực thôi.”

Luồng kiếm cang lay động dữ dội phát ra những âm thanh kì dị.

Chân Võ vận khí tức và bắt đầu trấn áp mọi thứ trong tầm mắt.

“Thà rằng như thế này còn tốt hơn. Nếu ta giết hết thì chẳng còn Chính với Tà gì ở Quế Lâm này nữa.”

Luồng sát khí nồng đậm đè nặng lên tim của tất cả bọn họ.

Rốt cuộc thì đều giống nhau cả. Vì đều là võ giả giang hồ.

Chỉ có cách sống là khác nhau.

Giả như bọn Lục Lâm hay Thủy Tích thì sẽ khác. Vì bọn chúng là những kẻ chỉ có mục tiêu là cướp bóc.

Còn bọn mang danh Chính Phái với mã ngoài tốt đẹp thì quả thật không khác gì với bọn Tà Phái.

Lấy lý do là đuổi bắt những kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình bởi chúng đã khiến cho nhiều người chịu khổ. Tuy nhiên thực chất là bởi vì lợi ích của lũ Chính Phái bị ảnh hưởng nên chúng mới như vậy.

“Nào, quyết định đi. Tất cả các ngươi sẽ chết, hoặc là nhượng bộ nhau theo ý của ta.”

Trước khí tức khủng khiếp của Chân Võ, tất cả bọn họ đều rũ bỏ hết sự bức xúc và chỉ thở hổn hển.

“Thỏa, thỏa thuận …… chúng ta sẽ thỏa thuận, thưa đại nhân.”

Bạch Nữ Liên cất lời.

“Tốt lắm.”

Khí tức nơi Chân Võ biến mất hoàn toàn.

Chân Võ bạo phát luồng khí tức mang tính uy hiếp trong khoảnh khắc, và thu về cũng nhanh như vậy.

Đó không phải là việc dễ dàng.

‘Không lẽ đó chưa phải là toàn bộ thực lực của hắn?’

Bạch Tiêu cười đờ đẫn và nhìn Chân Võ lúc này đã yên vị ở chỗ ngồi bằng đôi mắt ngạc nhiên.

Hoàn toàn không thể nào biết được cảnh giới thật sự của Chân Võ sẽ tới mức nào nữa.

“Chà, vậy là được rồi nhỉ?”

“……Vâng”.

“Vâng”.

Tuy không phải là kết quả mà tất cả hài lòng nhưng Bạch Nữ Liên và Lão Doanh Toản đã cùng lúc đáp lời.

“Nhưng…… chúng ta cần phải nhận được lời xin lỗi.”

Đại trưởng lão Tư Mã Tiêu nhìn Lão Doanh Toản và nói.

“Xin lỗi sao?”

“Đúng vậy. Đường Chủ Bá Lực Đường đã nhiều lần gửi hôn thiếp và giễu cợt Trang Chủ của chúng ta.”

Trước dáng vẻ mách lẻo hệt như đứa con nít nói với người lớn đó, Lão Doanh Toản ngước nhìn Chân Võ bằng nét mặt bàng hoàng.

Chân Võ khẽ nhăn mặt và nhìn chằm chằm Lão Doanh Toản thì hắn ta liền mặt cắt không còn giọt máu và vội cúi đầu.

“Xin, xin thứ lỗi. Ta đã quá lỗ mãng rồi. Ta sẽ không có những tư tưởng như vậy nữa.”

“……”

Tuy nhiên thực tế Chân Võ lại nghĩ khác.

Cái gã này nhìn ở khoảng cách gần đã thấy đầy tham vọng nhưng mà vậy thì đã sao, cũng đâu có vấn đề gì?

Cũng có thể như vậy mà? Ngay cả ta vào cuối đời rồi mà vẫn nạp Hoa Dương làm tiểu thiếp đấy thôi.

Hắn ta cũng đã xin lỗi rồi còn gì.

“Nào, nếu đã giải quyết xong thì hãy viết khế ước thỏa thuận rồi ra về nào. Ta cũng có nhiều việc riêng phải nghĩ lắm đấy.”

“Vâng.”

Đường Chủ Bá Lực Đường nhanh chóng đứng dậy.

Chẳng hiểu sao trông hắn ta như thể vừa thu được lợi ích vậy.

Giả như Chân Võ mà về phe của Bạch Gia Trang thì hắn sẽ phải giao lại lãnh thổ và trốn chui trốn lủi không biết chừng.

“Mà, thưa Đường Chủ.”

“Hử?”

Hay là ngài nói trước chuyện đó sẽ tốt hơn không? Rằng những kẻ đó không liên quan gì đến chúng ta và đừng có hiểu lầm……”

“À!”

‘Ta có nghe nói vụ đó.’

‘Không vậy thì gần đây cũng có công điện từ các thế lực Tà Phái khác gửi tới.’

‘Cái gì mà nếu giết ngay khi phát hiện ra chúng thì sẽ được tiền thưởng?’

‘Rõ ràng là nếu các thế lực Tà Phái khắp nơi đổ dồn về vì chuyện đó thì xung đột sẽ lại xảy ra nữa.

Và sau đó sẽ đến tai tên quái vật này?’

Lão Doanh Toản chợt lóe lên suy nghĩ sau lời của tên thuộc hạ, hắn nói với Chân Võ.

“Dạ, thưa Đại nhân.”

“Sao?”

“Mấy ngày trước phía tại hạ có nhận được thư hợp tác.”

“……?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Tự nhận là Tây Nam Song Quái gì đó. Là những tên nổi tiếng ở phía Nam Hồ Nam và phía Bắc Quảng Tây dạo gần đây. Trong đó có một võ giả độ 20 tuổi và một gã tầm tứ tuần gọi là……”

Đuôi câu mà Lão Doanh Toản định nói rơi rớt đi đâu mất.

Chân Võ và Bạch Tiêu nhìn nhau.

Võ giả độ 20 tuổi và một gã tầm tứ tuần gọi là……

“À, ta cũng có nghe tin đồn đó. Trên đường đi tới đây bọn ta đã bị dính với cái biệt danh chó chết đó. Mà rồi chuyện đó thì sao?”

Tim của Lão Doanh Toản suýt chút nữa thì teo tóp lại.

Thật là cái biệt danh chó chết.

Lão muốn lập tức quay về và đốt hết sạch toàn bộ thư tín đó.

“Rồi sao hả?”

“Dạ, dạ không! Không có gì ạ……”

“Chết tiệt. Biến đi.”

“Dạ.”

Lão Doanh Đoản, một lần nữa mang lấy tâm trạng của kẻ vừa trở ra từ miệng hang cọp, hắn nhanh chóng trở về Bá Lực Đường.

******

“Này. Ngươi nói ngươi là ai trong Cái Bang?”

“Tại hạ là đệ tử tam kết cái, Lý Phúc Đông.”

“……”

Đệ tử tam kết cái.

Cũng đâu phải loài cẩu mà tên là Lý Phúc Đông.

Cái Bang mà còn có vị trí tam kết cái nữa á?

Hắn khẽ liếc Bạch Tiêu và giả vờ như không biết. Vì trông tên đó như một gã rách việc.

“Ngươi ở vị trí cao nhất sao?”

“Vâng. Tại hạ đảm nhận vai trò Phân Đà Chủ Phân đà Quế Lâm.

A, chết tiệt.

Quên mất Quảng Tây thành là bọn Tà Phái nắm quyền lãnh thổ.

Hù, thật là tình cảnh phải thở dài.

“Phân đà các ngươi có mấy người?”

“Đệ tử chính thức thì khoảng hai mươi người ạ.”

Hai mươi người.

Cái đám đi lạy lục van nài các thứ trên đường đi mà quy tụ lại chắc cũng được chừng đó người.

“Không biết ngươi đã từng nhìn thấy thứ này chưa?”

Chân Võ nhẹ nhàng lấy Đồng xu chiến binh từ trong ngực áo ra.

Lý Phúc Đông sau khi chăm chú nhìn đồng xu thì quay qua nhìn Chân Võ bằng nét mặt ngạc nhiên.

“Ngài cho số tiền nhỏ này ấy ạ? Ngài trông cao quý vậy mà tấm lòng hẹp hòi ghê. Ngài cho thêm đi chứ. Còn nhiều thành viên trong nhóm tại hạ thiếu thốn lắm.”

“……”

Không phải vậy. Ngươi đừng có tham. Ta không có cho ngươi. Cũng đừng có động vô đồ đạc của ta.

Chết tiệt. Tên đệ tử tam kết cái mà Đồng xu chiến binh của Dương Tiêu Phong cũng không biết. Cũng đúng thôi, nó là đồng xu cá nhân của Dương Tiêu Phong nên một tên đệ tử tam kết cái cũng có thể sẽ không biết chuyện này.

Đúng là tên bần hàn.

Phải cho ta Đồng xu chiến binh mà toàn thể trên dưới Cái Bang đều biết chứ? Vậy mà hắn lại đi cho cái thứ đồng xu chỉ có một bộ phận thượng tầng Cái Bang mới biết. Sau này phải nhờ hắn đổi cho mới được.

Chân Võ cho Đồng xu chiến binh vào ngực áo và hỏi lại.

“Nhà ngươi có biết Dương Tiêu Phong không?”

“Hư hư! Dĩ nhiên rồi! Làm sao mà tại hạ không biết Võ Phong Cái tiền bối, vị anh hùng của Cái Bang được!”

Trông có vẻ hắn biết thật. Cũng phải thôi, gã đó vốn nổi tiếng mà.

Dù vậy cũng không thể tránh khỏi một tiếng thở dài.

Cái lũ Cái Bang thối. Bọn Cẩu đản. Thế này thì biết giao cho hắn việc gì đây.

Nhìn là biết ngay Quảng Tây này không khác gì nơi bỏ đi. À mà không, ở cái đất Trung Nguyên mà Chính Tà cùng tồn tại này thì, ô hô? Phải bổ sung thêm nhiều nhân lực cho những nơi có quân địch chứ nhỉ.

Ở một nơi mà không có cả lỗ để tiền chui ra thế này, Phân Đà Chủ cùng lắm cũng chỉ là tên đệ tử tam kết cái thôi nhỉ? Còn không được biết đến Đồng xu chiến binh nữa……

“Hùuu. Không biết chỗ ngươi có cách truyền tin về Tổng đà Cái Bang không nhỉ?”

“Vâng, có ạ.”

“Nếu vậy hãy gửi thư và chuyển lời đến Dương Tiêu Phong là ta đang tìm ông ấy.”

“Dạ? Ngài Vũ Phong Cái ấy ạ?”

“Đúng vậy.”

Câu trả lời của Chân Võ khiến Lý Phúc Đông nhìn hắn chằm chằm.

“Có chuyện gì mà ngài tìm vị anh hùng của Cái Bang chúng ta vậy ạ?”

Đột nhiên giọng điệu của hắn thay đổi.

Hắn ở trong tư thế sẵn sàng đương đầu với cái chết tùy thuộc vào câu trả lời của Chân Võ.

Nhìn bộ dạng của hắn thì có vẻ sức hắn còn không động được tới Bạch Tiêu, chắc chỉ cần búng tay một cái là chết ngay ấy?

Thế nhưng ta không thể trễ nải hơn nữa.

“Ta là Võ Đang Chi Kiếm, Chân Võ.”

“Võ Đang…. Sao ạ?!”

Mắt hắt trợn tròn như chén hỏa đăng.

“Có, có thật ngài là Võ Đang Chi Kiếm Chân Võ đạo trưởng không ạ?”

Ta nổi tiếng tới mức này sao.

Biểu hiện ngạc nhiên của hắn còn dữ dội hơn lúc ta thốt ra tên Dương Tiêu Phong.

Thậm chí ngay đến Bạch Tiêu - không biết hắn có biết Võ Đang Chi Kiếm là gì không – cũng đang há hốc miệng ngạc nhiên.

Vậy mà hắn nói không biết Đồng xu chiến binh á?

Dù vậy bởi vì chúng đã biết đến tên ta nên ta cũng thấy tự mãn đôi chút.

Chân Võ khẽ vén thắt lưng quần và lôi Thái Cực Bối thể hiện danh phận Đạo sĩ Võ Đang ra cho bọn họ xem với dáng vẻ tự hào.

“Võ Đang, Chân Võ……”

Lý Phúc Đông xác nhận tên được ghi ở mặt sau của Thái Cực Bối xong thì trưng vẻ mặt ngạc nhiên như thể thấy thần tiên.

Một người đang làm khách trong Bạch Gia Trang vốn nổi danh là Chính Phái thì không có lý do gì để nói dối cả.

Lý Phúc Đông lập tức phủ phục và bái lạy.

“Tại hạ Lý Phúc Đông, Đệ tử tam kết cái của Cái Bang bái kiến Võ Đang Chi Kiếm.”

“À, chào hỏi đến đây được rồi. Ngươi mau chuyển lời cho ta được chứ?”

“Dĩ nhiên rồi ạ. Tại hạ đã nhận được chỉ thị của thượng tầng về việc hợp tác vô điều kiện khi gặp ngài Võ Đang Chi Kiếm. Nhưng mà tại hạ có thể hỏi lý do được không ạ?”

“Chuyện đó nếu nói ra có chút khó xử đấy?”

“……”

“Ngươi chỉ cần chuyển lời lại như vậy là được rồi.”

“Vâng, tại hạ rõ rồi. Vậy ngài còn có lời nào muốn nhắn nữa không ạ?”

“Ừm, ta có việc cần đi gấp, nên ngươi hãy gọi những đệ tử tinh anh của Cái Bang đến Bạch Gia Trang giúp ta. Bọn họ chỉ cần ở tới khi trưởng lão Dương Tiêu Phong tới là được.”

“Vâng ạ. Nếu gửi đến Hồ Bắc gần đây thì khoảng 1 đến 2 ngày là thư sẽ tới. Tại hạ sẽ tiến hành ngay lập tức.”

“Cảm ơn ngươi. Cũng hãy chuyển lời đến trưởng lão Dương Tiêu Phong là ta đã nhớ cái tên Lý Phúc Đông và ngươi đã hỗ trợ ta rất nhiều luôn nhé.”

“Thật, thật sao ạ! Tại hạ sẽ làm việc thật tận tâm.”

Lý Phúc Đông chăm chỉ bái lạy Chân Võ với vẻ mặt cảm kích và chạy đi như bay.

Bộ dạng nỗ lực để được để mắt tới thật là đáng khen ngợi.

Mặc dù dĩ nhiên không phải Chân Võ mà là Dương Tiêu Phong để mắt tới.

Sau khi Lý Phúc Đông rời đi, Bạch Tiêu vẫn chưa rũ bỏ được bộ mặt ngạc nhiên liền tiến tới hỏi.

“Ngài thật sự là Võ Đang Chi Kiếm sao ạ?”

“Sao? Ta giống nói xạo lắm hả?”

“Không, không phải như vậy……”

Mà bởi vì thấy không hợp nên vậy.

Lẽ nào lại vậy, thật không thể nghĩ đến chuyện người mang danh hiệu Võ Đang Chi Kiếm lại uống rượu, ăn thịt, chửi bới, rồi còn cả nói trống không nữa.

Làm gì có kẻ không biết Võ Đang Chi Kiếm ở võ lâm Trung Nguyên này?

Những kẻ ngưỡng mộ cái tên đó cũng phải hàng trăm à mà không hàng ngàn người.

“Ân Công quả thật là người rất tuyệt vời.”

“Ngượng chết mất.”

Dù vậy thì ánh mắt kính trọng của tên tiểu tử này cũng khiến tâm trạng ta cảm thấy không tệ. Nếu biết vậy ta đã nói sớm hơn rồi.

“Xin cảm ơn ngài một lần nữa vì đã cứu ta.”

Chuyện đó là vì tên ngu ngốc Thiên Vũ Minh.

“Ta hứa lại một lần nữa. Nghĩ đến ân huệ mà ngài đã ban cho Bạch Gia Trang, ta sẽ tự vẫn……”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Định làm gì vậy hả?”

“Dạ?”

“Hãy sống rồi làm nhiều việc tốt hơn nữa.”

“……”

“Nếu chết thì sẽ hết tội sao? Đó là trốn tránh đấy. Hãy sống. Sống và làm thật nhiều việc thiện chính là đang đền tội với những người đã chết, vì vậy hãy nghĩ về cuộc đời và sống.”

“……”

Bạch Tiêu không thể nói được lời nào cả.

Hắn vốn đã nợ ân huệ. Ân công đã cứu hắn, và cứu cả gia tộc hắn.

Và bây giờ ngài ấy bảo hắn hãy sống. Dù biết tội của hắn sao.

A, ân huệ này làm thế nào mà trả lại được đây? Vị ân công này thật sự là đạo nhân có một không hai trên thế gian này.

Chân Võ nhìn chằm chằm Bạch Tiêu từ nãy đến giờ không nói lời nào.

Hắn cúi đầu một lúc lâu và bờ vai run run. Rồi chẳng mấy chốc những giọt nước lã chã rớt xuống dưới chân.

Cái tên chết tiệt này! Khóc nữa hả? Lại khóc sao?

Một thoáng im ắng……

Gượm đã!

“Ta nói trước để đề phòng vạn nhất, chuyện ngươi đưa cho ta thanh tiểu kiếm là bí mật đấy, rõ chưa?”

“……”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương