Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 89

 

Phiêu Nguyệt lúc này đang sống ở một ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi gần sông Mân.

Ngôi nhà này trước đây được một gia đình ngư dân sử dụng nhưng đã bị bỏ hoang khá lâu.

Phiêu Nguyệt đã sửa chữa ngôi nhà hoang một cách đơn giản rồi dùng nó làm nơi ở của mình.

Sau khi Đường Sở Truy rời đi, Phiêu Nguyệt ngày ngày một mình nằm dài nhìn lên bầu trời đêm.

Đó là bóng tối mà hắn đã thấy đến phát ngán khi ở tầng hầm núi Không Động. Nhưng có một điểm khác biệt.

Đó là biển sao chạy dọc theo bầu trời đêm kia.

Biển sao đó chính là ngân hà.

Phiêu Nguyệt nằm thẫn thờ nhìn ngắm dải ngân hà lộng lẫy.

Tưởng chừng cảm xúc của hắn đã bị mai một, nhưng khi nhìn vào biển sao sáng lấp lánh, hắn lại cảm giác có một điều gì đó thật lạ.

Sột soạt!

Bỗng có tiếng lá ở đâu phát ra tiếng sột soạt.

Phiêu Nguyệt ngồi dậy nhìn về hướng có âm thanh phát ra.

Âm thanh này không giống với âm thanh di chuyển của động vật cho lắm. Ở trong bóng tối, giác quan của Phiêu Nguyệt đặc biệt trở nên nhạy cảm nên hắn có thể nhận ra ngay chủ nhân của những bước chân kia là một cao thủ.

Một lúc sau, chủ nhân của bước chân từ trong bóng tối bước ra.

Đôi mắt của Phiêu Nguyệt trở nên khác lạ.

Bởi vì hắn nhận ra đó là một vị khách không mời mà đến.

‘Long Tuyết Lan!’

Nữ nhân toát ra một vẻ đẹp rạng rỡ dù đã khoác lên mình bộ phục trang đơn giản nhất đó chính là Long Tuyết Lan.

Nàng đi thẳng về phía Phiêu Nguyệt.

Hình ảnh nàng bước tới với đôi mắt khẽ nhìn xuống hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.

Loạt soạt!

Long Tuyết Lan xuyên qua rừng cỏ dại rồi dừng lại bên cạnh chiếc ván gỗ mà Phiêu Nguyệt đang nằm.

“Lâu rồi không gặp.”

“Có chuyện gì?”

“Khách đến mà đại hiệp không mời ngồi sao?”

“Tự biết mà ngồi đi.”

“Đa tạ.”

Long Tuyết Lan cười nhẹ rồi ngồi cạnh Phiêu Nguyệt.

Nàng nhìn quanh rồi nói.

“Nơi này thật đẹp và cũng rất khó tìm nữa. Ta đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được nơi này đấy. Ta cứ tưởng đại hiệp sẽ ở ngoài thành Tứ Xuyên chứ.”

“Đây là nơi ta muốn lưu lại thật lâu.”

“Nếu có thể, ta cũng muốn được ở một nơi thế này. Không cần lo lắng, không cần bận tâm…”

Mặc dù bóng tối làm cho vạn vật như ngưng đọng, nhưng với một người đạt đến cảnh giới như Long Tuyết Lan thì vẫn có thể ngắm nhìn được quang cảnh ở nơi này được một phần nào đó.

Phía sau ngôi nhà có một ngọn đồi nhỏ chắn gió, phía trước mặt là dòng sông Mân cùng bình nguyên rộng lớn.

Bất cứ ai đến nơi này có lẽ cũng muốn ở lại thật lâu.

Bỗng dưng, tầm nhìn của Long Tuyết Lan hướng về bầu trời.

Dòng biển sao lọt vào mắt nàng.

Mặc dù phong cảnh này nàng có thể thấy hầu như hằng ngày ở núi Nga Mi, nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại lộng lẫy đến lạ.

Ánh sao tỏa sáng trong mắt nàng.

Nàng cứ thế ngồi đó, ngắm nhìn bầu trời một lúc lâu.

Bẵng một lúc sau, nàng mới nhìn qua Phiêu Nguyệt. Phiêu Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn nhìn vào nàng mà không nói một lời.

“Xin đại hiệp thứ lỗi vì ta đột ngột tìm đến thế này. Thực ra hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Vậy nên tâm trạng của ta có hơi phức tạp một chút.”

“...”

“Hôm nay ta đã bị phế môn rồi. Nói chính xác là ta đã yêu cầu được phế môn trước, Chưởng môn nhân sư tỷ đã cho phép ta.”

Mặc dù Phiêu Nguyệt chẳng hề hỏi lý do nhưng Long Tuyết Lan vẫn ngồi đó lảm nhảm một mình.

“Từ giờ ta đã không còn liên quan gì đến Nga Mi Phái nữa. Đại hiệp có tò mò tại sao ta lại đưa ra lựa chọn như thế không?”

“Không!”

“Ta cũng nghĩ thế. Dù vậy thì ta vẫn sẽ kể cho đại hiệp nghe. Mong đại hiệp hãy lắng nghe ta vì nó có liên quan đến đại hiệp. Từ giờ bổn phái,... à không, Nga Mi Phái không thể ngẩng đầu thật cao mà bước đi trong giang hồ được nữa. Những hành vi hèn hạ mà sư phụ ta làm đã bị lộ ra, bọn ta giờ đây đã chẳng còn gì gọi là thể diện nữa rồi. Tất cả những môn phái trước đây từng có mối thâm giao nay cũng đã quay lưng với bọn ta. Lòng dân cũng thế, giờ đây chẳng còn ai tin vào Nga Mi Phái của bọn ta nữa. Ta biết tự làm thì phải tự chịu. Tất cả những đệ tử của Nga Mi Phái đều biết rõ điều đó. Nhưng trái tim của con người không phải lúc nào cũng lý tính cả.”

“...”

“Nga Mi Phái muốn trả thù đại hiệp. Mặc dù biết là không thể nhưng ít nhất thì họ vẫn muốn lấy lại thể diện của mình. Thế nhưng, ánh mắt dòm ngó xung quanh lại không cho phép họ làm điều đó. Họ biết rõ nếu lần này lại bại trận dưới tay của đại hiệp nữa thì họ thực sự sẽ không thể vực dậy được nữa, vậy nên bọn họ không còn cách nào khác, buộc phải nhẫn nhịn.”

“Vậy nên cô đã tự mình phế môn.”

“Đúng vậy. Quả nhiên đại hiệp rất nhạy bén.”

Long Tuyết Lan gật gù.

Cửu Hòa Sư Thái đã nhận ra thể trạng của nàng và thực sự đã hết lòng tận tâm với nàng. Bà ta không ngần ngại truyền cho nàng bí truyền của Nga Mi Phái và cho nàng dùng biết bao nhiêu là linh dược.

Có lẽ bà ấy muốn Long Tuyết Lan có thể trở thành một trong những cao thủ xuất sắc của Nga Mi Phái.

Nhưng nếu mục đích của Cửu Hòa Sư Thái chỉ đơn thuần như thế thì Long Tuyết Lan nguyện toàn tâm toàn ý một lòng với Nga Mi Phái. Tuy nhiên, những gì mà Cửu Hòa Sư Thái mong muốn khi đầu tư cho nàng còn lớn hơn vậy. Bà ta xem nàng như một đạo cụ để có thể tối đa hóa lợi ích cho bản thân.

Bà ta phớt lờ suy nghĩ của Long Tuyết Lan và chỉ chăm chăm vào hôn nhân giữa nàng với Vũ Quân Thương cùng với vô số những việc khác một cách độc đoán.

Mỗi lần như thế, Long Tuyết Lan lại cảm thấy bị tổn thương, vậy nên nàng trở nên căm ghét Cửu Hòa Sư Thái.

Những tỷ muội đáng ra phải trở thành chỗ dựa cho nàng lại luôn ghen tị và phớt lờ nàng.

Vậy nên Long Tuyết Lan quyết định tự tách rời bản thân mình ra khỏi họ.

Mặc dù đều thuộc Nga Mi Phái với nhau, nhưng nàng bị tách biệt khỏi quyền lực và quan hệ giữa người với người trong Nga Mi Phái. Dù vậy thì Long Tuyết Lan vẫn không rời khỏi Nga Mi Phái.

Không, là không thể rời khỏi được. Nàng nghĩ ít nhất mình phải trả được ân huệ cho sư phụ cái đã rồi muốn làm gì thì làm.

Và rồi hơn chục năm trôi qua. Cuối cùng cũng đã đến lúc.

Cửu Hòa Sư Thái chết, Nga Mi Phái suy tàn.

Giờ đây, Nga Mi Phái chỉ biết nhai đi nhai lại nỗi ai oán dành cho Phiêu Nguyệt.

Mặc dù ngọn nguồn cũng do bọn họ mà ra cả, nhưng họ lại bỏ bản thân mình ra và cho rằng Phiêu Nguyệt mới chính là nguyên nhân của mọi chuyện.

Dẫu vậy thì họ cũng không thể hành động tùy tiện được.

Vì nếu lần này lại thất bại, họ thật sự sẽ không thể nào tìm lại huy hoàng như khi xưa được nữa.

“Vậy nên ta đã yêu cầu được phế môn. Giờ ta đã không còn liên quan gì đến Nga Mi Phái, ta sẽ chiến đấu với đại hiệp một trận.”

Trên danh phận là để trả thù cho sư phụ. Giả sử có thua đi chăng nữa thì cũng có thể xem đây là thử thách của bản thân chứ không liên quan gì đến Nga Mi Phái cả.

Nga Mi Phái sẽ không bị tổn hại gì.

Hơn nữa, điểm mạnh của việc này chính là đuổi được cái gai trong mắt là Long Tuyết Lan ra khỏi Nga Mi Phái.

Vậy nên, chưởng môn nhân mới của Nga Mi Phái cũng không có lý do gì để không chấp nhận lời đề nghị của Long Tuyết Lan cả.

Phiêu Nguyệt hỏi.

“Cô có được gì khi làm như vậy?”

“Tự do!”

Long Tuyết Lan đáp gọn hai chữ. Câu trả lời của nàng đi sâu vào lòng của Phiêu Nguyệt.

Nếu nàng tìm đến đây vì những lý do tầm thường vô bổ, hắn sẽ không có ý định đối đầu với nàng. Nhưng nếu nàng đã đến đây giao chiến để tìm được tự do, hắn chấp nhận.

Vì bản thân hắn đấu tranh đến lúc này cũng là vì hai chữ tự do.

Phiêu Nguyệt đứng dậy.

“Không cần kéo dài thời gian nữa.”

“Đạ tạ đại hiệp đã chấp nhận thỉnh cầu vô lễ này của ta.”

Long Tuyết Lan cũng đứng dậy.

Toàn thân nàng từ khi nào đã tỏa ra một khí thế đầy lạnh lẽo.

Lúc này, Long Tuyết Lan đã thể hiện ra tất cả những gì mà bản thân đã đè nén bấy lâu nay. Khí tức như cơn cuồng phong với bán kính khoảng mười trượng bao vây lấy nàng.

Phiêu Nguyệt cảm nhận được khí thế của Long Tuyết Lan lúc này không thua kém gì với Cửu Hòa Sư Thái. Thậm chí còn có phần vượt trội.

Bấy lâu nay, Long Tuyết Lan đã che giấu đi cảnh giới của nàng.

Phiêu Nguyệt lặng lẽ vận nội công.

Xoẹt!

Long Tuyết Lan là người di chuyển trước.

Thanh kiếm của nàng chém vào bầu trời đêm.

Ngay lúc đó, Phiêu Nguyệt tưởng chừng trước mắt mình là những cánh hoa sen đang bay phấp phới. Mỗi lần Long Tuyết Lan vung kiếm, đòn tấn công mang hình dáng của hoa sen lại hiện ra.

Vô Thượng Liên Hoa Kiếm .

Đây là tuyệt kỹ bị bỏ quên lâu đời của Nga Mi Phái.

Tu luyện thì khó, hơn nữa lại tốn rất nhiều thời gian để có thể luyện thành công.

Nàng đã vô tình tìm thấy cuốn bí kíp và luyện được nó.

Với sự nỗ lực không ngừng, cuối cùng nàng cũng luyện được hơn bảy thành Vô Thượng Liên Kiếm Hoa.

Uy lực của nó thực sự ngoài sức tưởng tượng.

Mặc dù chỉ mới luyện được bảy thành mà thôi mà uy lực của nó đã vượt trội hơn rất nhiều so với những tuyệt học tiêu biểu của Nga Mi Phái rồi.

Vô Thượng Liên Hoa Kiếm  kết hợp cùng với Thái Âm Tiên Công. Thêm vào đó là Cửu Chuyển Huyễn Ảnh Bộ thì sức mạnh khỏi phải bàn.

Vù vù vù!

Từ một Long Tuyết Lan phân tách ra thành chín Long Tuyết Lan.

Đó là ảo ảnh được tạo ra từ sự biến đổi rực rỡ của Cửu Chuyển Huyễn Ảnh Bộ.

Long Tuyết Lan dốc toàn lực, phô bày ra những gì mà nàng đã luyện được.

Những thứ mà nàng đã che giấu trước sư phụ mà tỷ muội Nga Mi Phái.

Long Tuyết Lan lúc này hệt như một vũ nữ.

Từng động tác duyên dáng, đẹp đẽ nhưng kết quả mà nó mang lại lại không đẹp một chút nào.

Phập phập!

Thanh kiếm của nàng chạm đến đâu, chỗ đó liền xuất hiện lỗ hổng.

Đến cả những cái cây to lớn, nhưng những tảng đá khổng lồ cũng xuất hiện vô số lỗ hổng.

Phiêu Nguyệt thoắt ẩn thoắt hiện, né tránh những đường tấn công của nàng. Thực ra để tránh được những đường tấn công của Long Tuyết Lan là một chuyện không hề đơn giản.

Cửu Chuyển Huyễn Ảnh Bộ mà Long Tuyết Lan thi triển chứa đựng tinh hoa của võ công Nga Mi Phái. Đến mức phải tò mò tại sao Cửu Hòa Sư Thái lại không luyện bảo pháp này.

Nhưng không phải là Cửu Hòa Sư Thái không luyện, mà là không thể luyện được.

Để thi triển được Cửu Chuyển Huyễn Ảnh Bộ cần phải có tài năng thiên phú và trực giác nhạy bén. Và Long Tuyết Lan là người duy nhất hội tụ đủ hai điều kiện này.

Phiêu Nguyệt rút U Linh Chủy ra.

Xoẹt!

Âm thanh ớn lạnh xé toạc bầu trời đêm.

Hai thanh U Linh Chủy chém đêm tối thành từng mảnh vụn, đè nén hơi thở của Long Tuyết Lan.

Cheng!

Kiếm của Long Tuyết Lan và U Linh Chủy va đập vào nhau hơn mười lần.

Những tia lửa tóe ra vào những lần va đập cùng cũng chiếc lá bay phấp phới trong không trung.

Long Tuyết Lan dùng hết tất cả những chiêu thức mà mình có.

Nội công đã cạn dần, cơ thể nàng đau nhức. Nhưng nàng vẫn không ngừng tấn công.

Mặc dù trên danh nghĩa, cuộc chiến này chính là cuộc chiến để trả thù cho sư phụ và Nga Mi Phái, nhưng những lý do nhỏ nhoi đó không hề nằm trong đầu nàng lúc này.

Trước mắt nàng là một kẻ cực mạnh.

Và trong đầu nàng lúc này chỉ có suy nghĩ nàng phải thắng được hắn.

Phắt!

Bỗng hình ảnh của Phiêu Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Hắn đã thi triển Hắc Lôi và Tâm Tốc

Tâm Tốc làm cho suy nghĩ của Phiêu Nguyệt lúc này nhanh hơn gấp mấy lần bình thường.

Mọi thứ xung quanh dần trở nên chậm chạp.

Dường như chỉ có một mình hắn đã bước vào một thế giới khác vậy.

Nhưng thay vào đó, áp lực lên cơ thể cũng tăng lên nhiều lần. Nhưng cơ thể của Phiêu Nguyệt đã được rèn luyện chạm đến giới hạn nên áp lực đó chẳng là gì đối với hắn cả.

Hắn đột ngột xuất hiện trước mặt Long Tuyết Lan.

Long Tuyết Lan tung ra tuyệt chiêu của Vô Thượng Liên Hoa Kiếm để phòng ngự, nhưng tốc độ của Phiêu Nguyệt còn nhanh hơn.

Rầm!

Âm thanh chấn động phát ra,Long Tuyết Lan bị đẩy bay về phía sau.

Phá Ngọc nổ tung.

Toàn cơ thể của nàng như vụn vỡ, Long Tuyết Lan nằm co ro trên nền đất, nỗi đau đớn cực hạn khiến nàng đến thét lên cũng không được.

Dù Long Tuyết Lan lúc này thương tích đầy mình nhưng nàng vẫn cố gắng với lấy thanh kiếm của mình.

Phiêu Nguyệt bước đến, chân hắn giẫm nhẹ vào thanh kiếm của nàng.

Long Tuyết Lan đã cố dùng hết sức nhưng thanh kiếm của nàng vẫn không động đậy, nó giống như đang bị một tảng đá lớn đè lên vậy.

Long Tuyết Lan bám lấy gấu quần của Phiêu Nguyệt rồi gắng gượng đứng dậy.

“Hộc hộc!”

Nàng thở hổn hển rồi hướng nắm đấm về phía Phiêu Nguyệt.

Bốp! Bốp!

Nội công lúc này đã cạn kiệt nên nắm đấm của nàng chẳng có một chút sinh khí nào. Đã vậy, mỗi khi tung nắm đấm, cơn đau như toàn cơ thể bị xé nát lại dấy lên không ngừng. Dẫu vậy, Long Tuyết Lan vẫn không hề dừng lại.

Bộp!

Phiêu Nguyệt chộp lấy cổ tay nàng.

Long Tuyết Lan cố vùng vẫy để thoát khỏi tay Phiêu Nguyệt ra nhưng không thành.

Phiêu Nguyệt áp chế hai tay của nàng rồi nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

“Haa! Haa!”

Long Tuyết Lan điều chỉnh lại hơi thở rồi nhìn vào Phiêu Nguyệt.

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.

“...”

Trong khoảnh khắc đó, giữa hai người dường như có một thứ tình cảm gì đó thật mãnh liệt.

Phiêu Nguyệt buông tay nàng ra. Tay của hắn di chuyển xuống eo của nàng. Eo của nàng nhỏ như con kiếm vậy, chỉ một tay đã có thể ôm trọn.

Long Tuyết Lan vươn hai tay ra vòng qua ôm lấy cổ của Phiêu Nguyệt rồi đè môi mình lên môi Phiêu Nguyệt.

Môi chạm môi, lưỡi cuốn lấy lưỡi.

Cả hai quấn lấy môi của đối phương một cách mãnh liệt như thể muốn hút đi cả linh hồn của đối phương.

Lúc này, chẳng có ai nghĩ được gì cả.

Chỉ còn lại nỗi khát khao đối phương đến tột cùng.

Hai người không ai bảo ai, cả hai cùng ngã lăn ra sàn.

Từng lớp áo được cởi ra, cơ thể trắng nõn lấp lánh dưới bầu trời sao.

Hai người táo bạo nuốt lấy nhau.

Đôi môi của họ quấn chặt lấy nhau, từng hơi thở mãnh liệt phà mạnh trên gáy. Cơ thể của họ cứ thế mà quấn quýt không rời.

Long Tuyết Lan cuộn chặt lấy cơ thể Phiêu Nguyệt như một con rắn, còn Phiêu Nguyệt không ngừng dồn ép Long Tuyết Lan như thể muốn phá hủy nàng.

Nỗi khát khao xâm chiếm lấy đối phương không ngừng cho đến khi biển trời sao ôm lấy bầu trời kia biến mất.

***

Khi Phiêu Nguyệt tỉnh giấc đã không còn thấy Long Tuyết Lan đâu.

Không một lời nhắn, cũng không một lời từ biệt. Nàng ấy đã biến mất như thế.

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương