Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 84

 

 

Thiên la địa võng chính là nói đến tình thế không lối thoát, không có đường ra, dù có vùng vẫy thế nào cũng không chui lọt khỏi vòng vây khép chặt từ bốn phía, tóm lại chính là: hết đường thoát thân.

Bảy năm trước, Phiêu Nguyệt hắn cùng với nhóm thích khách của Huyết Ảnh Đoàn bị đám võ giả thành Tứ Xuyên giăng thiên la địa võng săn bắt như những con mồi.

Họ cố vùng vẫy thoát khỏi vòng vây của đám võ giả nhưng cuối cùng cũng phải bỏ mạng một cách thê thảm.

Vào lúc đó, những võ giả tham gia vào trận thiên la địa võng kia đánh đuổi đám trẻ cứ như đang tận hưởng một thú vui tiêu khiển.

Những đứa trẻ vật lộn trong bóng tối suốt bảy năm vẫn chưa được tận hưởng ánh sáng bao nhiêu năm đã phải trở về bên vòng tay của đất Mẹ.

 

Trong số đám người đuổi theo Phiêu Nguyệt vào Đường Môn tổng đà lúc này cũng có nhiều kẻ đã từng tham gia vào trận vây bắt năm đó.

Chuyện này không thể là ngẫu nhiên.

Tính cách con người không dễ thay đổi, vậy nên những người tham gia vào trận vây bắt bấy giờ cũng đến Thành Đô để tìm kiếm niềm vui tương tự thế.

Đã bảy năm trôi qua, nhưng Phiêu Nguyệt vẫn nhớ rõ in như gương mặt những người mà hắn từng gặp, thậm chí chỉ là lướt qua nhau.

Phiêu Nguyệt nhớ rõ họ, nhưng họ lại hoàn toàn không nhận ra hắn.

Phiêu Nguyệt vốn không hề để tâm.

Từ bây giờ họ sẽ không bao giờ quên hắn được.

Bởi vì hắn sẽ gợi cho bọn họ nhớ lại ký ức bảy năm trước một cách sống động nhất.

“Ngươi đang nói nhảm gì vậy hả?”

Một võ giả tính tình có vẻ nóng nảy tiến lên phía trước.

Gã nam nhân tên Ngũ Châu Cảnh này là một võ giả có danh tiếng ở phía nam Tây Xương thành Tứ Xuyên. Thế nhưng uy danh của hắn chỉ gói gọn trong khu vực Tây Xương, nếu xét đến toàn Tứ Xuyên hắn chẳng khác nào một con cá tuế nhỏ bé tầm thường. Vậy nên hắn luôn tham vọng có thể nâng cao danh tiếng lan rộng khắp Tứ Xuyên.

Ngũ Châu Cảnh nghĩ đây chính là cơ hội vô cùng tốt, thế nên khi mọi người còn đang e ngại ngập ngừng, hắn liền xông xáo tiến lên.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào hắn ta.

Ngũ Châu Cảnh tràn đầy khí thế hét to lên.

“Ngũ Châu Cảnh này sẽ lấy cái mạng chó nhà ngươi.”

Hắn ta lập tức cầm lấy vũ khí xông thẳng về phía Phiêu Nguyệt.

Chỉ cần lấy được mạng Phiêu Nguyệt, danh tiếng của hắn nhất định sẽ nổi như cồn khắp cả thành Tứ Xuyên này. Trước khi đám võ giả khác lập công, hắn phải tự mình nhận lấy phần thưởng trước.

Ngũ Châu Cảnh vận hết toàn lực thi triển khinh công. Thế nhưng, trước khi hắn định di chuyển, cả người liền khựng lại.

Roẹt!

Chính bởi vì một tiếng nổ vang trời.

“Ám khí ư?”

Ngũ Châu Cảnh tức tốc vung đao lên chặn trước mặt.

Rầm!

Cùng với tiếng kim loại va chạm kịch liệt, ám khi bị chặn lại lập tức rơi xuống đất. Ngũ Châu Cảnh nhìn Phiêu Nguyệt rồi hét lên.

“Làm sao…..”

Thế nhưng hắn vẫn chưa kịp nói dứt câu.

Bởi vì ba ám khí lại lần nữa bay về phía hắn.

Chiếc đầu tiên hắn còn chặn được, nhưng chiếc thứ hai đã xuyên qua vai hắn, chiếc cuối cùng đâm sâu vào trong bụng hắn.

“Khực!”

Ngũ Châu Cảnh không thể đến gần Phiêu Nguyệt dù chỉ nửa bước, hắn liền gục xuống.

Lúc này hắn không thể cử động được nữa. Dù chỉ một chút.

Nhìn cảnh tượng đó, trên mặt các quần hùng lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng.

Không chỉ vì Ngũ Châu Cảnh bị lấy mạng quá dễ dàng.

Mà nơi hắn bị giết chính là Đường Môn tổng đà.

Đường Môn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt trong thành Tứ Xuyên.

Đường Môn tổng đà này còn chính là nơi sản sinh ra độc và ám khí gieo rắc nỗi khiếp sợ cho toàn giang hồ.

Nỗi sợ hãi thâm căn cố đế không biết bên trong nơi này còn ẩn chứa độc tính hay ám khí nguy hiểm đã ăn sâu vào tâm trí của mọi người.

Chính vì thế, sau khi Đường Môn diệt môn không một ai dám bén mảng tìm đến Đường Môn tổng đà nữa.

Trong tình huống đó, Ngũ Châu Cảnh lại chết vì ám khí, nỗi sợ hãi của họ càng lúc càng lớn hơn.

Bởi vì bọn họ nghĩ rằng Phiêu Nguyệt đã hồi sinh Đường Môn tổng đà thêm lần nữa.

Suy đoán của họ nửa đúng nửa sai.

Trong Đường Môn tổng đà vốn không có cơ quan hay ám khí nào. Khi Đường Môn diệt môn những thứ bí truyền đều đã bị tuồn ra ngoài.

Thay vào đó, Phiêu Nguyệt có Đường Sở Truy.

Khi Phiêu Nguyệt hoạt động ở Thành Đô, Đường Sở Truy - người kế thừa bí truyền của Đường Môn đã quay về Đường Môn tổng đà vận dụng hết kiến thức mà hắn có để bố trí ám khí và cơ quan.

So với thời kỳ huy hoàng của Đường Môn, nó không thể phát huy được hết mười 10 phần uy lực, nhưng đối với Phiêu Nguyệt chỉ bấy nhiêu thôi là đủ.

Uy lực của ám khí và cơ quan kết hợp với bóng tối mịt mù còn hữu hiệu hơn cả tưởng tượng.

Âm thanh sắc bén xé toạc bóng tối vang lên.

“Khục!”

“Tất cả cẩn thận!”

Những võ giả hồn xiêu phách lạc chạy loạn tứ phía.

Hành động của họ lúc này đã không còn nhất quán và trật tự nữa. Có điều, khi hỗn loạn lên đến cực điểm, tổn thất sẽ càng nặng nề hơn.

Thế nhưng, chỉ có võ giả Thanh Thành và Nga Mi là còn đủ tỉnh táo tạo ra bàng trận để ứng phó, những võ giả còn lại đã mất phương hướng, họ điên cuồng chạy loạn để tránh ám khí. Chính vì thế, tổn thất mỗi lúc một lớn hơn.

“Tên ác quỷ này!”

Trước tình thế khó lường này, toàn thân Cửu Hòa Sư Thái run lên bần bật. Tiếng la hét thất thanh không ngừng vang lên, số người chết tăng lên mỗi khắc trôi qua.

Chỉ vì một người mà xảy ra thảm cảnh khủng khiếp thế này.

Lắm người xông đến muốn bắt Phiêu Nguyệt, nhưng chưa đi được nửa đường họ đã trúng ám khí mà ngã gục.

Thời gian càng trôi qua, thiệt hại càng tăng theo cấp số nhân.

Ngay cả trong mơ họ cũng không ngờ lại gặp phải loại tình huống này ở Đường Môn tổng đà.

“Ư á! Cứu ta với.”

“Ta không muốn ở lại nơi này nữa.”

Tiếng hét thảm thiết liên tục vang lên chấn động trời đất.

Nỗi sợ hãi cái tên Đường Môn đã ăn sâu vào tiềm thức cùng với ám khí không ngừng phóng ra khiến sự khiếp đảm trong lòng họ dâng lên đỉnh điểm.

Phiêu Nguyệt không cần phải đuổi theo những kẻ đã bỏ chạy.

Bởi vì hắn không dư thời gian và họ cũng không phải mục tiêu thực sự của hắn.

Mục tiêu chính của hắn chính là Cửu Hòa Sư Thái.

“Ta phải xé toạc cổ họng ngươi ra.”

Cửu Hòa Sư Thái dẫn dắt đệ tử Nga Mi tấn công Phiêu Nguyệt.

Đúng lúc đó, Phiêu Nguyệt liền huýt sáo.

Vúttt!

Tiếng huýt sáo hệt như tiếng thở của loài rắn vang lên văng vẳng.

Ngay sau đó, các đệ tử Nga Mi lập tức hét lớn.

“Á!”

“Có thứ gì đó cắn ta.”

Đột nhiên các đệ tử lần lượt ngã xuống.

“Là rắn. Rắn bò ra từ trong bụi rậm.”

“Tất cả cẩn thận.”

Sau khi hàng chục đệ tử ngã xuống, họ mới biết hung thủ chính là lũ rắn.

Không chỉ các đệ tử Nga Mi mới phải hứng chịu cảnh này.

Nhiều võ giả còn ở lại Đường Môn tổng đà cũng bị rắn cắn ngã gục.

“Tất cả cẩn thận đấy. Hắn dùng tà thuật để chiêu dụ lũ rắn ra.”

Cửu Hòa Sư Thái hét lớn rồi vung quái trượng đuổi lũ rắn không ngừng kéo đến.

Trên mặt võ giả Nga Mi lúc này đã tràn đầy nỗi khiếp sợ.

Họ không thể đoán được rốt cuộc có bao nhiêu con rắn đang ẩn mình trong Đường Môn tổng đà này cũng như Phiêu Nguyệt đã dùng cách gì để gọi lũ rắn ra.

 

Bảo Phiêu Nguyệt giăng ra thiên la địa võng không phải là một lời khoa trương.

Sau khi Đường Môn sụp đổ, Đường Môn tổng đà trở thành nơi ở của lũ rắn này.

Và lũ rắn sinh sống ở đây cũng chính là thứ cuối cùng trong cái bẫy mà Phiêu Nguyệt đã giăng ra.

Cửu Hòa Sư Thái muốn tấn công Phiêu Nguyệt nhưng bà phải đưa việc giải cứu đệ tử ưu tiên hàng đầu.

Phiêu Nguyệt mỉm cười nhìn Cửu Hòa Sư Thái.

“Cuối cùng bà cũng phải bỏ mạng mà thôi.”

Ánh mắt Phiêu Nguyệt liền dời sang các đạo sĩ đang xông vào hắn.

 

Vũ Tịnh Chân Nhân lúc này đi xuyên qua bụi rậm.

Đòn tấn công của lũ rắn không thể ngăn được bước chân của ông ta.

Bởi vì lũ rắn không muốn đến gần thứ khí thế khủng khiếp tỏa ra từ người ông.

Dù Thanh Thành Thất Kiếm đang bị lũ rắn liên tục tấn công, Vũ Tịnh Chân Nhân ông cũng không màng đến.

Ông ta chỉ nhắm vào mục tiên chính là lấy mạng Phiêu Nguyệt

Dù trong bóng tối, ánh mắt Vũ Tịnh Chân Nhân vẫn tỏa sáng một cách đáng sợ.

Dường như trong đôi mắt ông có một ngọn quỷ hỏa đang bùng lên.

Phiêu Nguyệt mở to mắt nhìn chằm chằm Vũ Tịnh Chân Nhân, hình ảnh ông ta như khắc như tượng vào trong tâm trí hắn.

Vũ Tịnh Chân Nhân - kẻ đã đẩy hắn vào trong động rắn.

Chính vì điều đó mà hắn có được năng lực và cơ duyên kỳ lạ như trở thành đồng loại của loài rắn. Thế nhưng đó cũng là nỗi thống khổ mà con người khó có thể chịu đựng được.

Phiêu Nguyệt vẫn còn nhớ như in nỗi đau khi ấy.

Roẹt!

Vũ Tịnh Chân Nhân đến gần Phiêu Nguyệt rồi rút kiếm ra.

Toàn thân Vũ Tịnh Chân Nhân toát ra cỗ khí thế khủng khiếp đúng chất một kiếm hào đại diện cho phái Thanh Thành. 

Bụp bụp bụp!

Trước khí thế bộc phát dữ dội như thế, đầu những con rắn gần đó lập tức nổ tung.

Vũ Tịnh Chân Nhân chĩa kiếm vào Phiêu Nguyệt rồi nói.

“Chính vì ngươi mà Thanh Thành ta đã mất đi đôi cánh. Ngươi sẽ phải dùng mạng của mình để giá.”

“Trả giá gì chứ? Trên đời này ta không phải trả giá cho thứ gì cả.”

Cái giả phải trả cho việc giết Vũ Quân Thương chính là hắn phải bị giam cầm trong bóng tối suốt bảy năm trời.

Lúc bị đẩy vào động rắn, Phiêu Nguyệt tựa như một kẻ đã chết rồi.

Hắn không phải trả cái giá nào nữa.

Hắn chỉ còn lại món nợ phải đòi mà thôi.

Phiêu Nguyệt dang rộng hai cánh tay, U Linh Chuyển gắn trên Thu Hồn Ti liền chuyển động dữ dội.

Hắn không muốn kéo dài thời gian hơn nữa.

Trong lúc những người khác còn mất lý trí bởi ám khí và lũ rắn, hắn phải xử lý Vũ Tịnh Chân Nhân ngay lập tức.

Vụt!

Phiêu Nguyệt biến mất trong bóng tối.

Hệt như sự tồn tại của hắn đã bị xóa bỏ thế gian này vậy.

Hắn thi triển Hắc Lôi, thứ hắn dùng đối phó với Hắc Vân Binh Đoàn.

Chính bởi chiêu này mà họ đã mất đi rất nhiều binh lực vì không thể nắm bắt được chuyển động của Phiêu Nguyệt.

Thế nhưng, Vũ Tịnh Chân Nhân không phải kẻ tầm thường như Hắc Vân Binh Đoàn.

“Chỉ toàn mấy trò vặt vãnh mà đòi đối phó ta. Hừ!”

Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi vung kiếm về bên phải. Kiếm khí mạnh mẽ xé toạc không gian.

Rầm!

Lập tức tiếng kim loại va chạm vào nhau, Phiêu Nguyệt liền xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên Hắc Lôi bị chặn.

Nếu lúc nãy hắn không dùng U Linh Chủy chặn một kiếm của Vũ Linh Chân Nhân, hiện giờ hắn đã bị chia làm hai khúc rồi.

Nhưng dù Hắc Lôi đã bị cản phá, vẻ mặt của Phiêu Nguyệt vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.

Chỉ nhìn biểu cảm của hắn, hoàn toàn không thể đọc vị được hắn đang nghĩ gì trong đầu. Đến cả Vũ Tịnh Chân Nhân cũng thế.

Vũ Tịnh Chân Nhân lập tức thi triển Thanh Vân Xích Hà Kiếm (青雲赤霞 劍) hướng thẳng về phía Phiêu Nguyệt rồi hét lên.

“Ngươi giả vờ bình tĩnh cũng vô dụng mà thôi. Dù ngươi có dùng thủ thuật gì đi nữa cũng không thể lừa được ta đâu.”

Xoẹt!

Thanh kiếm của ông ta làm biến đổi cả không gian.

Kiếm pháp của Vũ Tịnh Chân Nhân hệt như ánh dương lúc hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời đằng tây, hệt như áng mây phủ xanh trên vòm trời.

Kiếm khí mãnh liệt phân chia bóng tối, suýt nữa đã xé toạc Phiêu Nguyệt ra từng mảnh. Thế nhưng, thanh kiếm của ông ta đã lệch qua Phiêu Nguyệt với khoảng cách rất nhỏ.

Hắc Lôi bị chặn, Phiêu Nguyệt vẫn còn Xà Hành Bộ.

Phiêu Nguyệt chuyển động tránh tất cả đòn tấn công của Vũ Tịnh Chân Nhân hệt như con rắn. Cùng lúc đó, hắn phòng ra Thu Hồn Ti.

Vùuu!

Hai chiếc U Linh Chủy gắn trên đầu Thu Hồn Ti phát ra âm thanh rợn người xông thẳng đến tấn công Vũ Tịnh Chân Nhân.

“Hừm! Ngươi cũng khá đấy.”

Vũ Tịnh Chân Nhân cười lạnh rồi thi triển tuyệt chiêu Thanh Vân Xích Hà Kiếm.

Keng!

Tiếng va chạm cực lớn liên tục phát ra khiến người khác thấy đinh cả tai nhức cả óc.

U Linh Chủy hiện như con độc xà có sự sống cứ hăm he lấy mạng Vũ Tịnh Chân Nhân, còn thanh kiếm của Vũ Tịnh Chân Nhân không ngừng tạo ra kiếm mạc (劍幕) đen ngòm ngăn chặn đòn tấn công của hắn.

Vẻ mặt Vũ Tịnh Chân Nhân lần đầu thoáng qua nét cảm thán.

Ông ta vốn luôn xem thường Phiêu Nguyệt chỉ là tên thích khách tầm thường, thế nhưng thủ pháp mà Phiêu Nguyệt thi triển lại đáng sợ và sắc bén hơn bất kỳ loại võ công của danh môn chính phái nào.

Chỉ cần một chút sơ hở sẽ bị U Linh Chủy cắm vào người ngay lập tức.

Vũ Tịnh Chân Nhân đột nhiên cảm thấy khủng hoảng cực độ.

Trong suốt hàng chục năm qua, ông được mệnh danh là người bất khả chiến bại ở thành Tứ Xuyên, đây là lần đầu ông cảm nhận được loại cảm giác căng thẳng mãnh liệt thế này.

Vũ Tịnh Chân Nhân bất giác rùng mình.

Cảm giác uy áp khủng khiếp đánh thức tham vọng chiến thắng trong lòng ông ta.

“Hây!”

Vũ Tịnh Chân Nhân hét toáng lên rồi thi triển Thanh Vân Thập Tam Thiết (青雲十三切) kiếm pháp bí truyền của phái Thanh Thành.

Mọi người đều thấy lạnh sống lưng khi thấy Vũ Tịnh Chân Nhân thi triển Thanh Vân Thập Tam Thiết.

Không cần bộc phát khí lực bên ngoài như kiếm khí hay kiếm cang để cực đại hóa uy lực của kiếm.

Thanh Vân Thập Tam Thiết phát huy uy lực lớn nhất bằng cách dồn khí lực vào trong thanh kiếm.

Nhìn bên ngoài vô cùng bình thường, nhưng bên trong lại chứa một lực đạo vô cùng khủng khiếp.

Xoẹt!

Thanh kiếm của Vũ Tịnh Chân Nhân không ngừng lao về phía Phiêu Nguyệt hệt như ngôi sao băng xẹt qua màn đêm.

Lông tơ toàn thân Phiêu Nguyệt đều dựng đứng cả lên.

Hắn cảm nhận được bên trong nhất kích của Vũ Tịnh Chân Nhân là luồng sức mạnh hết sức khủng khiếp. Nhưng hắn lại không thấy sợ hãi.

Phiêu Nguyệt bắn người về phía Vũ Tịnh Chân Nhân.

Thân ảnh của hắn chìm vào trong bóng tối.

Hắn lại lần nữa thi triển Hắc Lôi.

“Chẳng phải ta đã nói ngươi làm thế cũng vô dụng rồi sao?”

Vũ Tịnh Chân Nhân vung kiếm bắn ra một luồng khí lực về phía Phiêu Nguyệt.

Vùuu!

Vũ Tịnh Chân Nhân tin rằng lần này ông có thể kết liễu được Phiêu Nguyệt. Ông ta lập tức tưởng tượng đến bộ dạng Phiêu Nguyệt bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của mình.

Chính lúc đó…

Cộp!

Một âm thanh nằm ngoài dự đoán của Vũ Tịnh Chân Nhân vang lên.

Thanh kiếm của ông đã bị chặn bởi thứ gì đó. Ông ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì Phiêu Nguyệt đã dùng ngón tay để chặn kiếm của ông.

Chỉ dùng tay không mà có thể chặn được thanh kiếm chứa lực đạo khủng khiếp của Vũ Tịnh Chân Nhân ư?

Trước cảnh tượng vô cùng khó tin này, ai nấy đều trợn tròn mắt.

“Ngươi, ngươi?”

Trên miệng Phiêu Nguyệt lúc này đã chảy ra một dòng máu.

Hắn bị không ít chấn thương do đòn tấn công mãnh liệt của Thanh Vân Thập Tam Thiết. Dù thế, sắc mặt Phiêu Nguyệt vẫn vô cảm như cũ.

Chiếu lượng hắc ám (照亮黑暗) nhất chúc hỏa (一烛火). Ngã tiền hắc ám (我前黑暗) túc đan tâm (足丹心).

Muốn thắp sáng bóng đêm chỉ cần một đốm lửa nhỏ cùng một trái tim kiên định vượt qua bóng tối trước mắt là đủ.

Cho dù là danh kiếm chứa sức mạnh khủng khiếp hắn vẫn có thể phá đảo được nếu biết cách vận dụng Hắc Lôi vào một điểm.

Phá Ngọc (破玉) - bí truyền thức của Ngạ Quỷ Đạo (餓鬼道).

Tách!

Trên thanh kiếm của Vũ Tịnh Chân Nhân vẫn còn mắc lại trên tay Phiêu Nguyệt lập tức xuất hiện những vết nứt chằng chịt như mạng nhện.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương