Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 82

 

 

Ánh mắt Cửu Hòa Sư Thái mỗi lúc một đáng sợ hơn.

Sau trưởng lão Cao Diệp Chân Nhân uy chấn thiên hạ, Vũ Tịnh Chân Nhân chính là cao thủ tuyệt thế mạnh nhất của phái Thanh Thành.

Dù Cửu Hòa Sư Thái là chưởng môn nhân của Nga Mi đi chăng nữa, bà vẫn không dám xem thường Vũ Tịnh Chân Nhân.

“Đã lâu không gặp, Vũ Tịnh Chân Nhân!”

“Hân hạnh được diện kiến, Cửu Hòa Sư Thái!”

“Vậy sao? Ta lại không thấy vui vẻ gì cả.”

“Ta đã chờ bảy năm để gặp bà. Vậy mà bà không thấy vui sao?”

Giọng điệu Vũ Tịnh Chân Nhân lúc này đã bị bao phủ bởi hàn khí lạnh lẽo thấu xương.

Ánh mắt ông ta nhìn Cửu Hòa Sư Thái chỉ có địch ý khủng khiếp.

Vũ Quân Thương - tương lai của Thanh Thành đã mất mạng bởi tên thích khách nhận ủy thác từ chính Cửu Hòa Sư Thái.

Vũ Tịnh Chân Nhân yêu quý Vũ Quân Thương hơn bất kỳ ai, sau cái chết của hắn, ông vô cùng đau khổ và vật lộn với nỗi đau mất mát suốt mấy năm. Cảm giác mất mát nhanh chóng hóa thành phẫn nộ, và Cửu Hòa Sư Thái chính là nguồn cơn của tất cả sự phẫn nộ trong lòng ông ta.

Thế nhưng, cho dù Vũ Tịnh Chân Nhân sở hữu cảnh giới võ công vô cùng cao thâm cũng không thể đối đầu với toàn bộ phái Nga Mi.

Vũ Tịnh Chân Nhân từng đề nghị sư huynh là Vũ Linh Chân Nhân dẫn dắt đệ tử tấn công Nga Mi.

Thế nhưng Vũ Linh Chân Nhân lập tức bác bỏ lời đề nghị của ông ta.

Cho dù Nga Mi có gây ra tội ác tày trời thế nào đi chăng nữa, Vũ Linh Chân Nhân vẫn không khỏi cảm thấy áp lực vì đôi nên cùng mang danh là danh môn chính phái.

Vũ Tịnh Chân Nhân vô cùng thất vọng trước vị sư huynh thiếu quyết đoán như thế.

Ông ấy quyết định giam mình tu luyện võ công, mọi chuyện ông làm đều chỉ để trả thù Cửu Hòa Sư Thái.

Có điều, Cửu Hòa Sư Thái hệt như một con cáo già không bao giờ rời khỏi núi Nga Mi.

Vũ Tịnh Chân Nhân vốn đã muốn từ bỏ cảm giác thất vọng ngày một lớn, ấy vậy mà ông ta vẫn cố chấp kiên trì đến tận bây giờ.

Cứ như thế, bảy năm ròng trôi qua.

Cuối cùng, Vũ Tịnh Chân Nhân cũng đã chờ được đến lúc đối mặt với người mà ông vô cùng khao khát muốn gặp.

Đó chính là Cửu Hòa Sư Thái.

Trước một Vũ Tịnh Chân Nhân không hề che giấu khí thế, Cửu Hòa Sư Thái thoáng cau mày. Bà ta cảm nhận được cỗ khí thế Vũ Tịnh Chân Nhân tỏa ra không hề bình thường chút nào.

Cửu Hòa Sư Thái không thể tin thứ khí thế âm u ấy lại tỏa ra từ kẻ tu luyện võ công phái Thanh Thành, môn phái chính tông đạo gia như thế.

 

Cửu Hòa Sư Thái lên tiếng.

“Ta nghĩ Đạo trưởng vừa giác ngộ ra điều gì mới mẻ nhỉ. Ta cảm nhận được thứ khí thế vô cùng kỳ lạ mà trước nay chưa từng thấy từ Đạo trưởng đây.”

“Giác ngộ ư? Ta chỉ học thêm vài điều mới mẻ thôi.”

“Ta không nghĩ Cửu Hòa này là bách đại tinh thâm (博大精) không rõ võ công của phái Thanh Thành đến vậy. Có điều, ta tự hào bản thân cũng khá rõ võ công Thanh Thành, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ các vị đây lại che giấu thứ võ công phát ra khí thế u ám thế này.”

Cửu Hòa Sư Thái tỏ ý mỉa mai rằng Vũ Tịnh Chân Nhân đã tu luyện loại võ công không phù hợp với phái Thanh Thành, thế nhưng vẻ mặt ông ta vẫn không hề thay đổi.

“Đừng lấy thước của bà mà đo cho Thanh Thành. Bầu trời Thanh Thành rộng hơn bầu trời Nga Mi của bà nhiều.”

“Hừm! Ta không biết Thanh Thành các người có gì mà tài giỏi vậy chứ.”

“Bây giờ ta sẽ sớm cho bà biết. Thanh Thành mà bà tùy tiện đụng vào xuất sắc thế nào, và đáng sợ ra sao.”

“Aha! Tài cán như vậy nên mới bị một tên thích khách bỡn cợt ư?”

“Thích khách?”

Nghe thấy câu nói bất ngờ thốt ra từ miệng Cửu Hòa Sư Thái, Vũ Tịnh Chân Nhân thoáng cau mày.

Hai từ ‘thích khách’ vang lên khiến tâm trạng Vũ Tịnh Chân nhân càng khó chịu hơn.

“Ý bà là gì? Thích khách là sao?”

“Tên tiểu tử mà ngươi bảo đã xử lý ở Không Động vẫn còn sống.”

“Bà đừng nói dối. Hắn đã chết rồi.”

“Ngươi đã xác nhận thi thể chưa?”

“...”

“Xem kìa. Ngươi vẫn chưa xác nhận đúng không? Vậy nên hắn mới gây ra cớ sự ngày hôm nay đấy.”

Cửu Hòa Sư Thái lập tức chỉ trích Vũ Tịnh Chân Nhân.

Thế nhưng Vũ Tịnh Chân Nhân vốn không để tâm đến lời trách cứ từ Cửu Hòa Sư Thái.

“Vậy là hắn vẫn còn sống ư?”

“Đúng thế! Chính hắn đã giết chết Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn, kích động Thanh Thành và Nga Mi dẫn đến cái chết của Tinh Hoa đệ tử ta.”

“Nếu lời bà nói là thật, chúng ta đã bị tên thích khách đó bỡn cợt rồi.”

“Đương nhiên! Vậy nên ân oán giữa hai phái hãy để sau hẵng giải quyết.”

“Ta từ chối.”

Vũ Tịnh Chân Nhân ngay lập tức từ chối đề nghị của Cửu Hòa Sư Thái. Bà ta liền trợn tròn mắt hỏi lại.

“Ý ngươi là ngươi sẽ không bắt tên thích khách đã giết đệ tử mình sao?”

“Nếu tên khốn đó còn sống, hắn nhất định phải chết trong tay ta.”

“Nhưng tại sao?”

“Chẳng phải kẻ thật sự xúi giục hắn đang đứng trước mặt ta sao? Làm sao ta có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này chứ?”

“Hừm! Đúng là đạo sĩ Thanh Thành, suy nghĩ phiến diện. Chỉ vì ân oán nhỏ nhoi mà coi thường kẻ địch thật sự.”

“Câm miệng cho ta! Cửu Hòa Sư Thái. Bà đừng có bỡn cợt ta bằng cái lưỡi không xương gian xảo đó. Ta sẽ cắt lưỡi lão già nhà bà để bà không thể đưa ra yêu cầu lần nữa.”

Khí thế của Vũ Tịnh Chân Nhân lập tức vọt lên càn quét xung quanh như vũ bão.

“Hộc!”

Pháo Sơn Hải đang đứng phía sau Vũ Tịnh Chân Nhân lập tức ngã phịch lăn lộn trên đất.

Ông ta nhìn Vũ Tịnh Chân Nhân bằng ánh mắt vô cùng khiếp đảm.

‘Vũ Tịnh Chân Nhân là đệ nhất cao thủ của Thanh Thành, lời này quả nhiên không phải nói suông.”

Pháo Sơn Hải là người đứng đầu của một môn phái, thế nhưng ông lại cảm thấy sợ hãi trước khí thế khủng khiếp mà Vũ Tịnh Chân Nhân bộc phát lúc này.

Chỉ bấy nhiêu đã đủ chứng minh Vũ Tịnh Chân Nhân đáng gờm đến mức nào.

Vũ Tịnh Chân Nhân tiến về phía Cửu Hòa Sư Thái rồi hét lớn.

“Thanh Thành Thất Kiếm hãy giúp Hỏa Long Bang đánh đuổi lũ Nga Mi vô sỉ này cho ta.”

“Xin tuân lệnh.”

Sau khi dõng dạc đáp lời, bảy đạo sĩ từ đâu bước lên phía trước.

Đám người tỏa ra khí thế vô cùng sắc bén đó chính là Thanh Thành Thất Kiếm do Vũ Tịnh Chân Nhân đích thân chỉ dạy.

Bảy thanh kiếm đại diện cho Thanh Thành lập tức tấn công đệ tử Nga Mi.

Vù!

Tiếng vũ khí va chạm vang lên khắp mọi nơi.

Mặc dù chỉ có bảy người, nhưng sức ảnh hưởng của họ đã khiến cho tình hình trận chiến trở nên vô cùng căng thẳng.

“Phái Thanh Thành đang tương trợ cho chúng ta. Tất cả cố gắng lên.”

“Ha!”

Các cao thủ Hỏa Long Bang như được tiếp theo sức mạnh, trái lại, võ giả Nga Mi lúc này đã vô cùng hoảng loạn.

Cuộc chiến giữa những võ giả luôn tùy thuộc vào khí thế đôi bên, phía nào chiếm thế thượng phong, dòng chảy đương nhiên sẽ xuôi về bên đó.

Và hiện giờ Thanh Thành Thất Kiếm chính là người đang làm chủ dòng chảy ấy.

Sau khi nhìn quanh một lượt, sắc mặt Cửu Hòa Sư Thái lúc này hệt như hung thần ác sát. Dù không như thế, với vẻ ngoài như một con quạ đen cũng khiến bà trông cực kỳ đáng sợ.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vũ Tịnh Chân Nhân.”

“Ta là người nên nói câu đó mới phải. Con quạ già của núi Nga Mi.”

“Sao ngươi dám ăn nói ta như vậy hả? Ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.”

Cửu Hòa Sư Thái lúc này trong lòng như có ngàn cơn sóng phẫn nộ, bà xông về phía Vũ Tịnh Chân Nhân.

Ầm!

Quái trượng của bà xé toạc không trung phun ra hàng chục ảo ảnh. Thứ bà ta vừa thi triển chính là tuyệt chiêu Kim Quang Phong Pháp.

Trước khi quái trượng kịp chạm tới, áp lực khủng khiếp đã đè nặng lên Vũ Tịnh Chân Nhân. Đó chính là uy lực của Kim Quang Phong Pháp.

Xoẹt!

Thế nhưng, Vũ Tịnh Chân Kiêm lập tức phá tan khí thế khổng lồ đó chỉ bằng một nhát kiếm.

“Hãy lấy cái chết của ngươi mà đền tội đi.”

Vũ Tịnh Chân Nhân xông thẳng về phía Cửu Hòa Sư Thái.

Ầm!

Khi hai người va chạm mạnh, khí lực bộc phát càn quét xung quanh như vũ bão.

Lúc này Long Tuyết Lan cũng đang một mình đối đầu với Thanh Thành Thất Kiếm.

Vạt áo Long Tuyết Lan tung bay phấp phới trước luồng khí lực khủng khiếp.

‘Không ổn chút nào!’

Tình hình ngày càng nhanh chóng thay đổi đến mức không lường trước được.

Toàn bộ Thành Đô đã chìm vào cơn huyết phong khủng khiếp.

Thậm chí không ai đoán trước được cơn huyết phong ấy bao giờ mới kết thúc.

‘Phiêu Nguyệt!’

Nàng nhìn lướt qua chiến trường tựa hồ muốn truy tìm gã nam nhân là căn nguyên của tất cả chuyện này. Thế nhưng nàng không hề thấy vết tích của Phiêu Nguyệt nơi đâu.

‘Hắn lại muốn bày trò gì nữa đây chứ?’

Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến nàng phải nổi cả gai ốc.

 

 

***

 

“Hư ư ư!”

“Khư!”

Giữa trận chiến lúc này vang lên tiếng hô hấp dồn dập.

Đó chính là tiếng thở dốc của kỵ mã binh thuộc Hắc Vân Binh Đoàn.

Tình trạng của đám kỵ mã binh vô cùng thảm hại.

Trong số hai trăm kỹ mã binh, một phần ba đã chết hoặc trọng thương không thể cử động được, số còn lại hoặc bị thương hoặc hít thở vô cùng khó nhọc.

“Sao có thể… hắn ta chỉ là một tên thích khách cỏn con…”

Trương Vũ Lượng nhìn quanh với ánh mắt khó tin.

Đến tận bây giờ họ đã trải qua vô số trận chiến, nhưng đây là lần đầu tiên phải chịu tổn thất nặng nề thế này.

Việc nuôi dưỡng và duy trì kỵ mã binh vốn là chuyện vô cùng khó khăn.

Kỵ mã binh vốn quen với phép tắc, không hợp với những võ giả vốn tự do tự tại trên giang hồ.

Chính vì thế, Trương Vũ Lượng phải chiêu mộ võ giả tái ngoại thay vì võ giả Trung Nguyên để duy trì kỵ mã binh.

Để duy trì được đám người này phải tiêu một số tiền khổng lồ, vậy mà chỉ vì một tên nhãi ranh mà họ phải chịu thảm cảnh thế này. Đối với Trương Vũ Lượng, đây là đả kích vô cùng nặng nề.

Phiêu Nguyệt chính là thiên địch của đám kỵ mã binh.

Hắn ta không trực chiến với bọn họ mà chỉ lẫn trốn một cách hèn nhát, gây ra hỗn loạn và lợi dụng nó để ra tay hành sự.

Việc kết hợp Hắc Lôi hòa vào bóng tối hết sức hoàn hảo khiến người khác không khỏi khiếp hãi, có mở to mắt đến cỡ nào cũng không thể theo kịp quỹ đạo của hắn.

Hắn không phải là thứ mà các kỵ mã binh có thể săn được.

U Linh Chủy và Thu Hồn Ti của hắn như lưỡi hái tử thần gặt lấy mạng sống của kỵ mã binh như gặt lúa trên đồng.

Trương Vũ Lượng cố gắng vật lộn để ngăn chặn Phiêu Nguyệt, nhưng đến y cũng không thể làm gì hơn.

Chuyển động của Phiêu Nguyệt hệt như một con rắn.

Chỉ cần sơ hở một li, con rắn ấy sẽ trườn đến siết lấy hơi thở của đám kỵ mã binh.

Hành động của Phiêu Nguyệt từng chút từng chút một phá vỡ tâm lý vốn vững như bàn thạch của Trương Vũ Lượng. Mỗi một kỵ mã binh ngã xuống là một lần mảnh gạch trong bức tường ấy lại đổ xuống.

 

Lúc này, Phiêu Nguyệt tạm ngưng một lát để ổn định chân khí.

Trong bóng tối dày đặc, gương mặt trắng nõn nà cùng đôi đồng tử đỏ ngầu hiện lên. Hắn khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng cùng thần thái quái dị khiến Phiêu Nguyệt hắn hiện giờ không còn giống một con người nữa.

“Tử.. thần (死神) ư?"

Trương Vũ Lượng vô thức lẩm bẩm.

Trương Vũ Lượng y là người đã vượt qua bao nhiêu hiểm nguy, sống mà không biết đến hai từ ‘sợ hãi’. Ấy vậy mà ngay lúc này đây, trong lòng y dấy lên cảm giác kinh sợ tột cùng.

Y không ngờ bản thân lại cảm nhận được thứ cảm xúc này chỉ vì một tên thích khách.

Lòng bàn tay y lúc này đã siết chặt, mồ hôi túa ra như tắm.

Trương Vũ Lượng cố gắng xua tan nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí y, y hùng hồn lên tiếng.

“Đối thủ của ngươi chính là ta đây. Ngươi đừng lẩn trốn một cách hèn nhát nữa. Phiêu Nguyệt!”

Nghe tiếng hét của Trương Vũ Lượng, ánh mắt Phiêu Nguyệt liền hướng về phía y.

Đôi mắt Phiêu Nguyệt lúc này ánh lên ánh sáng đỏ rực vô cùng quỷ dị. Thứ ánh sáng ấy hệt như đôi mắt của một con rắn đang rình con mồi của mình.

Mặc dù hắn đã giết rất nhiều người, nhưng trong lòng hắn không hề lung lay chút nào.

Chính Hắc Vân Binh Đoàn đã nhắm đến hắn đầu tiên.

Về bản chất, hắn và Hắc Vân Binh Đoàn hoàn toàn khác nhau.

Khác nhau về cách ra tay giết người và cái giá nhận về cho hành động của mình.

‘Mà, khác nhau ư? Ta vẫn chưa nhận được bất kỳ cái giá nào mà.’

Dù sao hắn cũng không quan tâm.

Dù thế nào đi nữa, hắn ắt sẽ phải nhận một cái giá nào đó cho cuộc chiến này.

Trận chiến vốn không phải do hắn bắt đầu.

Càng không phải bắt đầu vì hắn muốn như thế.

Ấy vậy mà, khi trận chiến đi đến hồi kết, có khi cũng là cái kết cho chính hắn.

Đột nhiên ánh mắt Phiêu Nguyệt hướng về Thành Đô.

Ánh lửa đang bùng lên ở khắp mọi nơi.

Đó chính là bằng chứng cho thấy cuộc hỗn loạn đã lên đến đỉnh điểm. Bản chất con người vốn là như thế.

Hầu như mọi người đều sống và tuân theo quy tắc hà khắc, nhưng vài người lại xem phép tắc đó chính là xiềng xích và cảm thấy bức bối vì những thứ quy củ rườm rà ấy.

Việc Phiêu Nguyệt làm chỉ là tạo ra bầu không khí để những người đó bộc lộ hết bản chất của mình mà thôi.

Ban đầu là số ít, nhưng việc làm của họ dần dà lan truyền mạnh mẽ rồi thu hút cả những người xung quanh.

Họ kết thành một nhóm, quên đi nỗi sợ hãi, vứt bỏ lý trí và điên cuồng bộc phát bản tính. 

Đây chính là nguyên cớ cho cuộc đại hỗn loạn nơi Thành Đô này.

Dù là võ giả, dù là lương dân bách tính, không phân biệt ai với ai, tất cả đều phát rồ lên vì lợi ích của bản thân.

 

Trương Vũ Lượng lại hét lớn.

“Giờ ngươi đã thấy thỏa mãn chưa? Tên điên rồ. Ta đã từng nghe nhiều người bảo ta điên, nhưng so với ngươi ta chẳng qua chỉ là tên nhãi nhép thôi. Ngươi còn dám khiến Thành Đô rơi chìm vào đại loạn thế này cơ mà.”

Y thật lòng cảm thấy phẫn nộ với Phiêu Nguyệt.

Phiêu Nguyệt chính là cực ác (巨惡) thật sự. 

Kẻ ác thì phải bị tiêu diệt.

Trương Vũ Lượng đã quyết định sẵn số phận cho Phiêu Nguyệt.

“Ta nhất định sẽ tự tay lấy cái mạng chó nhà ngươi, Phiêu Nguyệt! Dù ta phải trả giá thế nào đi nữa.”

“Ta không hiểu được.”

“Ngươi đang nói nhảm gì thế?”

“Ý ta là ta đã làm gì tồi tệ đến mức ngươi phải nói ra những lời này chứ.”

“Hãy nhìn việc ngươi làm đi. Chỉ vì một mình ngươi mà toàn bộ Thành Đô đều chìm trong biển máu cả rồi.”

“Con người đều sống như thế cả mà.”

“Cái gì?”

“Đó chẳng phải là giang hồ sao? Ngươi, Thanh Thành, Nga Mi, đều sống như vậy cả. Nhưng tại sao chỉ có mình ta phải hứng chịu những lời chỉ trích đó chứ?”

Phiêu Nguyệt thật sự tò mò.

Để Thanh Thành và Nga Mi có được quy mô và danh tiếng như ngày hôm nay, có bao nhiêu người đã phải ngã xuống rồi chứ?

Trong hàng trăm năm qua, số người hy sinh nhiều đến mức không thể đếm xuể, tất cả chỉ để trở thành đống phân bón cho họ trưởng thành và lớn mạnh.

Hắc Vân Binh Đoàn cũng thế.

Để duy trì một nhóm lãng nhân 350 người, họ phải giết gấp 10 lần số người như vậy.

Tất cả những gì hắn làm chỉ là ném cho họ một mồi lửa. Thứ nuôi dưỡng mồi lửa đó là lòng tham và danh vọng. Nếu họ thật sự đến đây với mục đích đơn thuần, thảm cảnh hôm nay chắc chắn đã không xảy ra.

Đây chính là tái hiện cảnh tượng của bảy năm về trước.

Chỉ có một thứ thay đổi, chính là Phiêu Nguyệt đã không còn là con mồi cho bọn họ săn đón nữa.

Hắn sẽ đuổi theo những kẻ đã khiến hắn trở thành như hôm nay, đuổi chúng đến tận cùng của địa ngục rồi siết lấy cổ chúng.

Đó chính là cách Phiêu Nguyệt chiến đấu.

Trương Vũ Lượng không hiểu cũng chẳng sao.

Từ trước đến nay, hắn vẫn sống như vậy và đương nhiên sau này hắn vẫn sẽ tồn tại như thế.

“Ngươi đúng là một tên khốn điên rồ mà.”

Trương Vũ Lượng nghiến răng, sau đó y lập tức xông tới tấn công Phiêu Nguyệt.

Bản năng của y đang khẽ thì thầm với y.

Nếu bây giờ y không loại bỏ Phiêu Nguyệt, hậu quả sau này ắt sẽ vô cùng khó lường, tai ương lớn hơn nhất định sẽ xảy ra.

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương