Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 73

 


Mọi người gọi buổi sáng của ngày hôm đó là Huyết Lưu Hà Thi Sơn Nhật.

Một ngày máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Sáng hôm đó Nga Mi Phái bị những võ giả của Thanh Thành Phái và Kim Xuyên Môn tập kích tại Bách Hoa Môn.

Cái chết của Thanh Diệp đã làm cho những võ giả của Thanh Thành Phái hoàn toàn đánh mất lý trí.

Những võ giả của Nga Mi Phái lúc này cũng vô cùng nhạy cảm vì cái chết của Tinh Hoa.

Bọn họ bộc phát sự phẫn nộ lên những võ giả Thanh Thành Phái kéo đến tấn công bất ngờ.

Và cứ thế, hai bên lại tiếp tục đối đầu với nhau và gây ra thiệt hại không hề nhỏ cho đối phương.

Long Tuyết Lan đã cố gắng kiểm soát những đệ tử của Nga Mi Phái bằng mọi giá nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Họ nghĩ Thanh Thành Phái chính là những kẻ đã hại chết Tinh Hoa, còn Thanh Thành Phái thì nghĩ người giết Thanh Diệp là cao thủ được phái đến từ Nga Mi Phái.

Và mọi sự hiểu lầm đó đều là do mưu lược của Phiêu Nguyệt gây ra, nhưng chẳng ai có thể nghĩ đến việc này là do một người khác đã nhúng tay vào.

Bọn họ cần có người để thỏa cơn giận.

Và thế là hai thế lực lao vào tấn công nhau, để lại một tổn thất cực kỳ lớn.

Bách Hoa Môn biến thành chiến trường, bị phá hủy một cách thê thảm, nơi đây đã nhuộm đầy máu tươi của vô số người.

Cuộc chiến đầy sát khí chết chóc kéo dài liên tiếp hơn một phần tư của ngày.

Cuộc chiến lần trước không thể so sánh với cuộc chiến lần này được.

Bọn họ trở thành ác quỷ rồi chém giết lẫn nhau.

Cuộc chiến giữa bọn họ kinh khủng đến mức những người sống xung quanh cũng phải bỏ nhà của mình lại để chạy thoát thân.

Sau này, khi họ trở lại nhà của mình, quang cảnh trước mắt họ lúc này là một Bách Hoa Môn bị phá hủy hoàn toàn. Bách Hoa Môn giờ đây trở thành một nấm mồ khổng lồ chứ không đơn thuần chỉ là một nơi bị phá hủy nữa. Môn chủ Bách Hoa Môn là Kim Hà Liên cũng đã bỏ mạng.

Những người tấn công trước là Thanh Thành Phái và Kim Xuyên Môn cũng bị thiệt hại nặng nề.

Chỉ vì cuộc chiến ngày hôm nay, mà số võ giả tử vong hoặc bị thương lên đến năm trăm người.

Cuộc chiến nổ ra ngày càng lớn khiến cho những môn phái lân cận cũng phải đến hiệp sức làm cho thiệt ngày càng ngày càng trở nên lớn, không thể nào kiểm soát được.

“Không thể nào!”

Long Tuyết Lan nhìn khung cảnh trước mắt, nàng không thể tin được Bách Hoa Môn bị phá hủy chỉ trong một buổi sáng.

Cơ thể nàng lúc này đã nhuốm đầy máu.

Bởi vì nàng đã thể hiện hết uy vũ của mình vì những gì mà Nga Mi Phái đã phải chịu đựng.

Toàn thân nàng lúc này nhuộm đỏ rực màu máu của những võ giả Thanh Thành Phái.

Màu máu đỏ rực trên người nàng lúc này chính là máu của những võ giả Thanh Thành Phái.

Đây chẳng khác gì một cơn ác mộng cả.

Ban ngày đánh nhau với Thanh Thành Phái, tới đêm Tinh Hoa chết. Rồi qua sáng sớm hôm sau lại phải đối đầu với Thanh Thành Phái một lần nữa. Tất cả mọi thứ đều bị sụp đổ chỉ trong giây lát.

Nàng không thể tin được chỉ trong hai ngày mà mọi chuyện lại có thể thành ra như thế này.

Bình thường, Long Tuyết Lan luôn nghĩ dù có gặp tình huống khó khăn đến mức nào nàng vẫn có thể cáng đáng được. Vì nàng tin vào lòng dũng cảm cùng với tu vi của bản thân.

Nhưng trước thảm kịch rùng rợn xảy ra chỉ trong một buổi sáng, nàng chẳng thể suy nghĩ được điều gì.

Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.

Nàng không thể nghĩ được gì cả.

Giờ nàng chỉ như một người mất hồn.

“Long tiểu thư!”

Giọng nói khe khẽ của ai đó vang lên kéo nàng về thực tại.

Nàng quay đầu lại thì thấy Trương Vũ Lượng đang dẫn dắt Hắc Vân Binh Đoàn tiến vào.

Cuối cùng Hắc Vân Binh Đoàn cũng đã xuất hiện và tham gia vào cuộc chiến.

Có Hắc Vân Binh Đoàn tham chiến, cuộc chiến này đã có thể đi đến hồi kết. Nếu như không có Hắc Vân Binh Đoàn, có lẽ tất cả những võ giả của Nga Mi Phái đã chết dưới tay những võ giả của Thanh Thành Phái rồi.

Long Tuyết Lan chắp tay cúi người với Trương Vũ Lượng.

“Xin cảm tạ Trương đại hiệp đã giúp đỡ. Nhờ có đại hiệp mà nhiều người trong số bọn ta mới có thể sống sót được.”

“Dù gì chúng ta cũng đã thỏa thuận với nhau hết rồi mà. Tiểu thư đừng bận tâm. Nhưng ta có điều này muốn nói với tiểu thư.”

“Chuyện gì vậy?”

“Chúng ta tới một chỗ yên tĩnh rồi nói chuyện.”

“Vâng.”

Long Tuyết Lan gật đầu, vẻ mặt của Trương Vũ Lượng lúc này trông rất kỳ lạ.

Hai người cùng nhau đến một nơi yên ắng không có ai.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Trương Vũ Lượng mới cẩn trọng nói.

“Long tiểu thư, không biết tiểu thư có nghĩ chuyện hôm nay chỉ là tình cờ thôi không?”

“Ý của đại hiệp là…?”

“Ý của ta là tiểu thư có nghĩ việc những võ giả Thanh Thành Phái kéo đến chỉ là tình cờ thôi không?”

“Ta không nghĩ trong giang hồ này có tồn tại hai chữ “tình cờ”. Đại hiệp có thể nói cho ta biết sao đại hiệp lại nói như thế được không?”

“Vậy chắc tiểu thư sẽ hiểu ý của ta thôi. Thực ra, khi phó đoàn chủ của bọn ta đến thành đô đã đồng hành với một người vô tình gặp trên đường. Nhưng tung tích của người đó quả thật rất kỳ lạ.”

“Đại hiệp có thể nói chi tiết thêm được không?”

Đôi mắt của Long Tuyết Lan trở nên dao động.

Vì một việc gì đó đã hiện lên trong đầu nàng sau khi nghe những gì mà Trương Vũ Lượng nói.

“Người đó tên là Phiêu Nguyệt. Người đó…”

Trương Vũ Lượng nói hết cho Long Tuyết Lan nghe những gì mà mình biết về Phiêu Nguyệt.

Rằng Phiêu Nguyệt đã đối xử với Hứa Lan Châu như thế nào và đã giết Triệu Đích Sơn cùng Thiết Biểu ra sao.

Trong lúc Trương Vũ Lượng kể chuyện, Long Tuyết Lan chẳng nói lấy một lời. Nhưng trong mắt nàng tràn đầy sự chắc chắn về một điều gì đó.

‘Chắc chắn hắn là người gián tiếp tác động lên bổn môn và Thanh Thành Phái.’

Long Tuyết Lan chắc chắn Phiêu Nguyệt là kẻ đã đứng sau giật dây.

“Đại hiệp nói hắn tên Phiêu Nguyệt sao?”

“Vâng.”

“Vậy giờ hắn đang ở đâu?”

“Không thể nào biết được. Ta đã gửi binh lực đi để bắt hắn, nhưng được báo cáo lại là hắn không có mặt tại khách điếm.”

“Chúng ta nhất định phải bắt hắn lại. Chắc chắn hắn ta đã làm cho Thanh Thành Phái phải kéo đến đây ngày hôm nay.”

“Có vẻ như tiểu thư nghi ngờ Thanh Diệp đạo trưởng đã bị hắn giết sao?”

“Thanh Thành Phái nói hung thủ giết Thanh Diệp đạo trưởng đã dùng võ công của bổn phái. Nhưng trong số những cao thủ có mặt tại thành đô lúc này, chỉ có ta mới dùng được Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng. Và dĩ nhiên, không có chuyện ta giết Thanh Diệp đạo trưởng rồi.”

“Vậy là tiểu thư chắc chắn hắn đã giết Thanh Diệp đạo trưởng ư? Nhưng mà dùng đến cả võ công của Nga Mi Phái thì…”

“Không còn lời giải thích nào thỏa đáng hơn cho lúc này ngoài việc đó cả…”

“Ừm!”

Trương Vũ Lượng nuốt nước bọt cái ực.

Rõ ràng hung thủ giết tiểu môn chủ của Lôi Âm Môn đã dùng võ công của Thanh Thành Phái. Nếu hắn còn dùng được cả võ công của Nga Mi Phái thì vấn đề lại càng trở thêm nghiêm trọng rồi.

“Vậy con quái vật đó đã học được võ công của Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái ư.”

“Hiện tại thì chúng ta chỉ có thể nghĩ như thế thôi.”

“Tại sao một người ghê rợn như thế lại được sinh ra nhỉ? Nếu gián tiếp công kích cả Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái như thế thì chắc hẳn hắn có oán hận gì với cả hai môn phái rồi. Tiểu thư không phỏng đoán được gì sao?”

“Ta kh…”

Long Tuyết Lan bỗng dưng im lặng.

Vì đột nhiên nàng lại nghĩ đến một người.

‘Nhưng hắn đã chết rồi kia mà.. Không! Giả sử hắn còn sống thì sao?’

Khoảnh khắc ấy, Long Tuyết Lan lạnh cả sống lưng.

Vì nàng chỉ mới thay đổi một giả định thôi mà mọi chuyện lại khớp nhau như những chiếc bánh răng lắp vào nhau vậy.

Hơn hết, giác quan thứ sáu của nàng đang nói cho nàng biết, giả định của nàng đã đúng.

‘Nếu có oán hận với cả Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái thì chỉ có tên thích khách đó thôi.’

Và lúc ấy, gương mặt của thích khách đó hiện lên trong đầu nàng.

Mặc dù đã trôi qua một thời gian dài, nhưng nàng vẫn nhớ rõ gương mặt của tên thích khách ấy.

Vì ký ức về hắn là một ký ức không thể quên đối với nàng.

“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nếu cứ để hắn giương giương tự đắc thế này thì tình hình ngày càng sẽ trở nên nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát được mất.”

“Trước đó thì ta có một điều muốn hỏi Long tiểu thư.”

Trương Vũ Lượng trầm giọng.

Ánh mắt của y lúc này sắc bén hơn bao giờ hết.

“Lý do để hắn phải làm việc này là gì vậy? Chẳng phải nếu biết được lý do thì chúng ta mới có thể biết cách để ứng phó với hắn sao?”

“Ta không thể nói ra chuyện đó được.”

“Long tiểu thư!”

“Mong đại hiệp thứ lỗi.”

Long Tuyết Lan cắt ngang lời Trương Vũ Lượng.

Chuyện xảy ra bảy năm trước là một chuyện đáng xấu hổ của Nga Mi Phái.

Bi kịch ấy cũng là do lòng tham của Cửu Hòa Sư Thái. Vì vậy, nàng không thể tùy tiện tiết lộ chuyện này với ai khác được.

“Xin lỗi đại hiệp. Ta cũng rất muốn nói ra, nhưng thực sự ta không thể nói được. Vì đó không phải là chuyện mà ta có thể tự ý quyết định được. Trương đại hiệp chắc chắn sẽ rất khó chịu nhưng mong là đại hiệp hãy ráng chịu đựng cho tới khi sư phụ của ta đưa ra quyết định.”

“Ta rõ rồi.”

Trương Vũ Lượng lùi lại một bước.

Vì y nhận ra nếu gây áp lực cho nàng như thế này thì nàng sẽ chỉ có ác cảm với mình thôi.

Long Tuyết Lan nhắm chặt mắt.

‘Hắn đã quay trở lại rồi sao…’

Đến hôm nay, nàng mới biết được tên của hắn là Phiêu Nguyệt.

Lúc Phiêu Nguyệt mới chỉ là một thích khách tầm thường thôi, hắn cũng đã trêu ghẹo cả Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái rồi.

Hắn đánh đổi cả tính mạng của mình để kéo cả hai thế lực đến tầng hầm ở núi Không Động. Kết cục đã khiến cho cả hai thế lực xung đột với nhau.

Lúc đó hắn cũng đã rất đáng sợ rồi. Vậy thì bảy năm trôi qua, hiện tại hắn đã đáng sợ đến mức nào đến tưởng tượng thôi nàng cũng không dám tưởng tượng.

‘Phiêu Nguyệt!’

***

Không khí ở thành đô lúc này trở nên hỗn loạn.

Chính là vì cuộc chiến giữa Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái. Những người dân lúc này chỉ ở ôm nỗi sợ hãi ở yên trong nhà.

Trên phố chẳng có một bóng người, vì mọi người đều đã trốn ở nhà hết rồi.

Mọi người cũng đã linh cảm được sẽ có một chuyện gì đó còn khủng khiếp hơn sẽ xảy ra.

Hai thế lực mạnh nhất Tứ Xuyên là Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái đã cạn kiệt nhân lực.

Và hai môn phái dĩ nhiên sẽ không ngồi yên được.

Chắc chắn họ sẽ gửi chiến lực mạnh hơn đến thành đô. Đến khi đó, thành đô chắc hẳn sẽ hóa thành tro bụi.

Khi chuyện đó xảy ra, ai là người bị thiệt hại lớn nhất đã quá rõ ràng rồi.

Không còn ai ngoài những bách tính yếu đuối này cả.

Vậy nên những ai tinh mắt đã sớm rời khỏi thành đô này.

Khách điếm nào cũng xin đóng cửa không nhận khách.

Phiêu Nguyệt một mình bước trên con đường không có lấy một bóng người.

Hắn đang ra khỏi thành đô và hướng về phân đà của Hỏa Long Bang.

Chẳng có ai quan tâm đến Phiêu Nguyệt cả. Vì mỗi người tự lo cho bản thân mình thôi cũng đã bận lắm rồi.

Con phố nơi phân đà của Hỏa Long Bang đang ngụ tại cực kỳ yên tĩnh.

Đa số các công phòng đều đóng cửa. Có vẻ như họ đã cảm nhận được bầu không khí lúc này ở thành đô không được bình thường rồi.

Nơi bán vũ khí cũng không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi chuyện ở thành đô.

Nếu buôn bán vào những ngày thế này thì có thể gây thị phi với những võ giả nên họ vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Quả nhiên, phân đà của Hỏa Long Bang cũng đã đóng chặt cửa.

Phiêu Nguyệt nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa của phân đà. Vì hắn nghe được âm thanh gì đó ở phía sau cánh cửa kia.

Phập! Phập!

Âm thanh đó không phải là âm thanh búa đập vào kim loại.

Mà là âm thanh đánh người bằng vũ khí.

Phiêu Nguyệt mở cửa ra.

Mặc dù bên trong đã bị chốt lại bằng then cửa, nhưng Phiêu Nguyệt chỉ cần dùng một chút sức đã có thể phá vỡ được nó.

Phía trong công phòng có bốn người đang đánh đập một người một cách tàn nhẫn. Bên cạnh là một nam nhân râu dê đứng khoanh tay ngắm nhìn khung cảnh trước mặt.

Thấy cửa đột ngột mở ra, những nam nhân kia giật mình quay lại nhìn Phiêu Nguyệt.

“Ngươi là…?”

“Gì thế? Sao ngươi lại vào được đây?”

Bọn họ là những đồ tể của nơi này. Và người đang bị bọn chúng hành hạ chính là Đường Sở Trụy.

Đường Sở Trụy đang nằm co ro trên vũng máu.

Tên râu dê bước ra phía trước.

“Là vị khách quan có ghé qua đây vài ngày trước.”

Hắn là phó phân đà chủ của phân đà Hỏa Long Bang, là  người chịu trách nhiệm trực tiếp của nơi này.

Phó phân đà chủ vẫn nhớ Phiêu Nguyệt.

Phiêu Nguyệt không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Sở Trụy. Thấy thế, phó phân đà chủ nở một nụ cười rồi bước đến đứng chặn trước mặt Phiêu Nguyệt.

“Đây là chuyện nội bộ của bổn bang. Mời khách quan về cho.”

“Hắn ta đã làm sai việc gì sao?”

“Chuyện đó ta không thể nói được. Vì đó là chuyện nội bộ của bổn bang. Nếu ngài muốn tìm vũ khí thì mời ngài đến nơi khác mà tìm. Chỗ của bổn bang hiện đang tạm ngưng hoạt động một thời gian.”

Phó phân đà chủ dùng sức để đẩy Phiêu Nguyệt ra ngoài. Nhưng Phiêu Nguyệt vẫn đứng yên chẳng hề nhúc nhích như một cái cây lớn vậy.

Gương mặt của phó phân đà chủ trở nên đỏ chót vì dùng sức quá nhiều.

Tới lúc này hắn mới nhận ra Phiêu Nguyệt là một cao thủ nên mới chịu lùi lại.

“Ta không biết khách quan là cao thủ đến từ môn phái nào, nhưng mời ngài về cho. Nếu ngài còn can thiệp vào chuyện của Hỏa Long Bang nữa thì sẽ phải có những trải nghiệm không hay đấy.”

Phó phân đà chủ đặc biệt nhấn mạnh từ Hỏa Long Bang.

Vì hầu hết tất cả đều e ngại khi nghe thấy cái tên này. Nhưng với Phiêu Nguyệt thì từ Hỏa Long Bang chẳng có gì đáng để mang ra uy hiếp cả.

Phiêu Nguyệt vẫn chỉ đứng đó nhìn vào Đường Sở Trụy.

Đường Sở Trụy ngẩng đầu lên một cách khó khăn rồi nhìn vào Phiêu Nguyệt.

Phiêu Nguyệt nói với hắn.

“Ngươi quyết định đi.”

“...”

“Cứ thế mà đi à?”

Ngay lúc đó, con mắt của Đường Sở Trụy lập tức dao động.

Vì hắn hiểu Phiêu Nguyệt đang nói gì.

Hôm nay hắn chẳng phạm lỗi gì cả. Hắn không cầm búa, cũng chẳng đến gần hỏa lò. Thế mà bọn đồ tể này vẫn ùa vào đánh hắn. Hơn nữa, phó phân đà chủ đang ở ấy thế mà hắn cũng mặc kệ bọn đồ tể muốn làm gì thì làm.

Có lẽ, tội của hắn là đã được sinh ra mang danh họ Đường.

Đó đâu phải do hắn lựa chọn, hà cớ gì mọi người lại căm ghét và ức hiếp hắn như vậy.

Giờ việc ăn hiếp hắn trở thành một chuyện hiển nhiên và những người ở đây lúc nào cũng dùng hắn để trút giận.

Cơ thể hắn giờ đã thương tích đầy mình, nỗi oán hận của hắn đã đạt đến cực hạn.

Đường Sở Trụy đứng dậy một cách khó khăn.

Hai chân của hắn run rẩy như cây dương xỉ đang lung lay trong gió. Trông thật tội nghiệp.

“Tên khốn này, ngươi nằm yên ở đó cho ta.”

Bốp!

Một tên đồ tể đã đánh vào gáy của Đường Sở Trụy.

Đường Sở Trụy không thể chịu nổi cú đánh đó, hắn đập mặt xuống đất.

Sống mũi hắn bị gãy. Máu chảy ra làm ướt đẫm cả miệng và cằm của hắn.

Đường Sở Trụy khó khăn quay đầu lại nhìn Phiêu Nguyệt.

Mắt của hai người chạm vào nhau. Đường Sở Trụy nói với Phiêu Nguyệt.

“Có thể giúp ta giết chúng không?”

“Tất cả?”

“Tất cả!”

“Ta giết chúng thì ta sẽ được lợi gì?”

“Ngài muốn gì ta cũng chiều theo ý của ngài.”

Đường Sở Trụy ngẩng cao đầu nhìn vào Phiêu Nguyệt.

Đôi mắt vô hồn giống hệt như Phiêu Nguyệt vậy.

Bị đánh đập trong một thời gian dài khiến cho cảm xúc của hắn đã bị mài mòn đi.

Phiêu Nguyệt cười nhẹ khi thấy hình ảnh của Đường Sở Trụy lúc này thật giống mình.

“Được!”

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương