Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Thanh Luật

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khương Vong vội vàng lên tiếng.

“Cuối tuần này sẽ đi, thầy yên tâm.”

Sau khi cúp điện thoại quay về phòng, Bành Tinh Vọng đã làm xong bài tập toán, còn đang vụng về ký tên mình lên tập.

Thấy cậu không hỏi tới, Khương Vong lại nhịn không được lên tiếng.

“Thầy Quý vừa rồi mới gọi đấy.”

“Dạ?” hai tai Bành Tinh Vọng dựng thẳng lên: “Thầy có khen em không?”

“Thầy ấy bảo tôi phải tắm sạch hết bùn đất trên người cho em.” Khương Vong lười biếng nói: “Làm mau đi, đợi lát nữa tôi giúp em kỳ lưng.”

Bành Tinh Vọng nhanh chóng dạ một tiếng, lúc làm bài tập còn ngồi trên ghế lắc lư qua lại. Tivi trong phòng khách cũng chỉ có bốn kênh truyền hình, ngoại trừ bản tin địa phương cũng chỉ có World Cup phát lại, hai đài còn lại chính là quảng cáo chăm sóc sức khỏe.

“Thuốc của Thần Y đúng là ngàn năm có một!”

“Nhà tôi ba đời bị suy thận. Chỉ cần một liệu trình liền có thể chữa khỏi bệnh của tôi.”

“Vợ tôi còn dùng thuốc này để hỗ trợ giảm đau xương khớp, bệnh cao huyết áp biến mất, thậm chí triệu chứng đau nửa đầu cũng không còn.”

“Lộc phương bí dược này quả không hổ danh là thần dược, đúng là thuốc thần gia truyền của Lữ gia mà!”

Khương Vong mặt không biểu tình tắt TV, Bành Tinh Vọng lén nhìn hắn.

“Nhìn tôi làm gì.”

“Đại ca.”

“?”

“Anh tới thành phố này để tìm thần dược sao?”

“LÀM. BÀI. TẬP.”

Sau khi làm xong bài tập, Bành Tinh Vọng nhảy đến trước mặt Khương Vong, hai tay cầm sách chìa ra trước mặt hắn, vẻ mặt mong đợi mà nhìn người đối diện.

“Giáo viên yêu cầu tụi em về nhà đọc cái này ba lần, sau đó phải nhờ phụ huynh ký tên ạ.”

Bạn nhỏ đối với chuyện ký tên này đặc biệt vui vẻ, cuối cùng cũng có người ký tên cho mình rồi.

“Đọc đi.”

“Cón – tho – trắng – uôn cong – di chuyển…”

Khương Vong nắm chặt cuốn sách.

“Nói tiếng người đi.”

Bành Tinh Vọng cảm thấy đại ca mình đang trở nên hung dữ, bất giác rùng mình, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt, cậu hắng giọng đọc lại lần nữa.

“Con – tho – trăng – uôn cong – di chuyên…”

Khương Vong lần nữa tay nổi gân xanh.

“Đừng đọc nữa. Ký ở đâu?”

Bành Tinh Vọng lộ ra ánh mắt thất vọng: “Là em đọc không tốt sao?”

“Dùng tiếng người mà đọc.” Khương Vong mất kiên nhẫn: “Đừng có bắt chước như mấy con gà gáy.”

Cổ họng cậu nghẹn lại, thoi thóp giống như cá mắc cạn, cố gắng đọc từng chữ bằng giọng bình thường nhất.

“Được rồi.” Đại ca hài lòng gật đầu: “Sau này cố gắng phát huy.”

Việc đọc bài của cuối cùng chính thức kết thúc, hai người một trước một sau đi đến phòng tắm tiến hành vệ sinh. Khương Vong trước giờ đối với cơ thể chỉ tắm rửa đơn giản nhưng hắn vẫn giữ làn da màu lúa mạch sạch sẽ. Còn đứa nhỏ này nhiều năm ngâm mình ở khu ổ chuột, đừng nói là không tắm rửa, cơ thể của mình có mùi chua sợ là còn chẳng nghe ra. Tuy là bây giờ mình đang giúp bản thân, nhưng hắn vẫn không nhịn mà lấy tay bịt mũi kỳ thị, cau mày mất kiên nhẫn dùng khăn lau mồ hôi trên cổ cậu. Bành Tinh Vọng như một chú chó nhỏ, bị chà đến đau cũng không dám kêu.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, uất ức nhưng lại không dám nói của cậu, hắn liền thấy khó chịu.

“Đau thì cứ nói.”

Bành Tinh Vọng chớp chớp mắt, lãng sang chuyện khác.

“Đại ca, anh có giáo viên yêu thích không?”

Khương Vong đang tẩy da chết hai bên cổ cậu, không chút để ý nói: “Có một vị giáo viên rất đáng tin.”

“Người đó đối với tôi rất tốt. Trước kia khi thấy tôi nghèo, người đó còn cố ý mang cơm đến cho tôi.”

“Ah.” Bành Tinh Vọng ngẩng đầu lên thổi bong bóng nước mũi: “Vậy chắc chắn người đó cũng tốt như thầy Quý rồi.”

Người đàn ông không trả lời, cúi đầu tiếp tục chà xát bùn, đến khi da cậu đỏ lên liền lấy một ít sữa tắm xoa lên.

“Đáng tiếc, người đó sau này cuộc sống không hề dễ dàng.”

“Người đó đối với ai cũng tốt, không cần nhận phong bì, ngày lễ nhưng vẫn đối xử tốt với học sinh của mình. Giống như sinh ra để làm giáo viên vậy.”

Bành Tinh Vọng duỗi tay, đưa hắn miếng xà phòng: “Thầy ấy bị bệnh sao?”

Khương Vong lắc đầu.

“Người đó rất khỏe.”

“Nhưng…tôi nghe người xung quanh kể lại, thầy ấy đến 40 tuổi vẫn chưa chịu kết hôn.”

Bạn nhỏ vẫn không hiểu lắm: “Không kết hôn là không tốt sao?”

Khương Vong cười một cái, cầm vòi sen rửa sạch lớp bọt trên người cậu.

“Sau này sẽ giải thích với em.”

Người dân ở thành phố lớn sống tự do, cho dù là hàng xóm sống cạnh bên nhưng không biết mặt hoặc không bao giờ gặp nhau là chuyện như cơm bữa. Hằng ngày có cả trăm con người như những đường thẳng song song lướt qua nhau trong khu rừng toàn những tòa nhà bê tông cốt thép.

Thị trấn nhỏ lại tựa như một cái mạng nhện, bị những lời đàm tiếu thị phi ràng buộc nhau cả đời.

Năm đó hắn trở về uống rượu mừng của một người bạn tốt là Dương Khải, trong bữa tiệc, có một bà cô vừa gắp thức ăn vừa dông dài lải nhải.

“Nghe nói thầy Quý còn chưa lập gia đình kìa.”

“Cũng đã gần năm mươi chứ có ít đâu, cũng không nhìn lại cha mẹ mình tóc đã bạc trắng rồi à. Haizz.”

Bên cạnh có một ông lão mặc áo sơ mi hoa cụp mắt, cố ý hạ giọng: “Đang nói thầy Quý của trường Tiểu học Hồng Sơn à?”

“Đúng rồi, khi còn trẻ người ta tuấn tú như vậy, lại còn là giáo viên. Nghe nói có nhiều người ngỏ ý muốn mai mối nhưng bên đó đều không chịu.”

“Các người thì biết cái gì.” Lão già ở dưới gầm bàn đưa ra ngón tay út, mập mờ nói chuyện: “Nói chung, ở tuổi này còn không chịu kết hôn chẳng phải đều do phương diện kia không tốt sao.”

Những người phụ nữ xung quanh ra vẻ kinh ngạc, cố tình đưa tay che miệng. Càng nói chỉ khiến người nghe được cảm thấy bẩn hết lỗ tai, nhưng càng về sau lại không nhịn nổi tò mò mà tụ thành một đoàn, vui vẻ giống như đang nghe chuyện cười. Thật chỉ giỏi làm người ta chán ghét.

Khương Vong ngày đó ở bữa tiệc đã nhìn thấy thầy Quý, tóc mai hai bên đều bạc, cô đơn đứng một mình.

Đến tận năm hắn 20 tuổi vẫn chỉ biết kêu người nọ là thầy Quý.

Cái danh xưng này lại nhẹ nhàng mà đáng kính, mang cho người khác sự kính trọng. Thầy Quý luôn cố gắng dùng cả tâm huyết của mình để giúp đỡ những trẻ em khó khăn nơi vùng sâu vùng xa.

Khương Vong hiểu rất rõ, nhắc đến đồng tính luyến ái ở cái thị trấn nhỏ này không phải là điều tốt đẹp gì.

Nơi đây không phải thành phố B tự do cởi mở. Chỉ cần không làm phiền đến nhau, bạn muốn như thế nào cũng không ai quản. Kể cả bạn muốn nuôi một con chó cùng bạn sống đến già, người khác cũng không quan tâm.

Bình thường lúc ký hợp đồng, hắn cũng đã từng gặp qua những người như vậy. Bọn họ đều là những nam nhân, sống với nhau, yêu thương nhau như các cặp vợ chồng bình thường. Nhưng chuyện hai người đàn ông lăn lộn cùng một chỗ ở cái thị trấn này, nếu để lọt vào mắt người ngoài, e rằng khó mà tiếp tục sống nổi với sự bới móc của miệng đời.

Hắn thà mong rằng thầy Quý thật ra vẫn còn vấn vương một cô gái nào đó còn hơn.

Một chuyến vào nhà tắm phải mất đến ba lần rửa dưới vòi sen mới miễn cưỡng xong. Vết bùn đất đóng lại thành mảng lớn ở khuỷu tay và đầu gối quả thực phải dùng một lực mạnh may ra mới tẩy sạch. Bành Tinh Vọng mặc áo thun quá khổ đứng trước gương, duy trì tư thế bù nhìn, oa một tiếng.

“Đại ca! Người em trắng chưa nè!”

Khương Vong: “…”

“Đại ca.” Bành Tinh Vọng nhìn trái nhìn phải, nhịn không được thốt lên: “Khi nào em lớn lên, em cũng tắm cho anh nhé.”

“Không cần.” Khương Vong thô bạo lau tóc cho cậu, đối với việc làm bảo mẫu chăm sóc một đứa trẻ này của hắn đã hoàn toàn đến giới hạn: “Lớn lên không có gì tốt.”

Bành Tinh Vọng chớp chớp mắt nhìn vào gương: “Nhưng em nằm mơ cũng mong mình có thể mau trở thành người lớn.”

“Lớn lên có thể đi làm kiếm thật nhiều tiền, muốn ăn cái gì liền mua cái đấy. Như vậy có gì không tốt sao?”

Khương Vong dừng động tác trên tay, nhìn bản thân của hai mươi năm trước trong gương.

Khoảnh khắc này thật sự vô lý, như hắn vẫn còn đang mơ vậy.

“Trưởng thành…chính là những ngày tháng phải tự mình đối mặt với sự thật.” Khương Vong nói với chính mình.

Đứa nhỏ không hiểu, lắc lắc đầu, trở mình cuộn lên chiếc chăn bông. Hắn quay đầu cậu lại, mở miệng ra định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

“Ngủ đi, ngày mai còn đi học.”

Chờ tắt đèn, cả phòng đều chìm vào bóng tối, Bành Tinh Vọng đang quấn chăn quay đầu lại nhìn hắn.

“Đại ca.”

“Chuyện gì?”

“Có thật là…mẹ em đã đến tìm anh, mẹ em nhờ anh giúp đỡ em sao?

Khương Vong suy nghĩ một lúc, ý thức được người đứa nhỏ đang muốn hỏi không phải hắn, là mẹ.

“Uh, bây giờ bà ấy đang ở HongKong.” Khương Vong mặt không đổi sắc nói: “Hongkong cách nơi này rất xa, rất khó kết nối, muốn gọi điện phải tốn kém rất nhiều.”

Bành Tinh Vọng nghĩ nghĩ, lại không tưởng tượng ra được Hongkong rốt cuộc là ở đâu trên trái đất.

“Vậy, mẹ có nhắn gì cho em không?”

Khương Vong im lặng vài giây.

“Chút nữa thì quên mất, em không hỏi tôi cũng chẳng nhớ.” Hắn giả vờ thoải mái: “Mẹ em đúng là có chuyện cần tôi chuyển lời cho em.”

“Ăn cơm nhiều hơn, ngủ đủ giấc, bớt ham chơi lại. Hơn nữa, đừng để bị cảm.”

Đứa nhỏ hoàn toàn không nghi ngờ bất cứ điều gì, tin tưởng mà ngủ ngon lành suốt cả đêm. Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức đúng giờ kêu lên, Khương Vong vừa ngáp vừa vươn tay muốn gọi Bành Tinh Vọng rời giường. Bánh mì sữa đậu nành bất ngờ được đưa đến tận bên gối.

“Đại ca, ăn sáng thôi.”

Đứa nhỏ mỉm cười mang theo một chút xấu hổ: “Lần trước anh nói số tiền thừa lúc mua đồ dùng học tập đều cho em sử dụng để làm tiền tiêu vặt, em muốn mua gì cũng được.”

Hai mươi bảy năm sống đơn độc, đây là lần đầu tiên Khương Vong được người khác phục vụ bữa sáng tận giường.

…Người ta vẫn nói rất đúng, bạn phải đối xử tốt với bản thân mình nhiều hơn.

Hắn ho khan một tiếng, buồn bực cùng đứa nhỏ ăn buổi sáng, sau đó đưa cậu đi học. Thời tiết hôm nay rất đẹp làm tâm trạng của người đi đường cũng đặc biệt tốt. Bành Tinh Vọng vừa đi vừa ngâm nga hát, thầm ước nếu được đại ca nắm tay dắt đến trường thì còn tuyệt vời hơn nữa. Cậu yên lặng ngẩng đầu nhìn Khương Vong.

Đại ca của mình thật cao, thật tuyệt.

Một người cao như vậy, nhất định là đại ca không muốn nắm tay một người nhỏ bé như mình đâu.

Cổng trường tiểu học lúc này đông đúc, náo nhiệt. Khương Vong đi tới trước cổng, muốn dặn dò cậu vài câu “nhớ học tập ngoan ngoãn”, liền có một đứa bé mặt mày hớn hở chạy tới trước mặt hắn.

“Đại ca! Đây là Dương Khải, bạn tốt của em!”

Cả người Khương Vong như bị đông cứng lại.

Cậu bé bên cạnh lấy khăn giấy lau nước mũi, lớn tiếng nói: “Vọng tử! Sao lại gọi anh ấy là đại ca?”

“Bởi vì anh ấy chính là người tuyệt nhất.”

Cách đó không xa một bé gái đeo băng đô sọc chạy lại, hung hăng rống lên: “Hai người còn không mau nhanh lên! Sắp trễ giờ rồi!”

“Haha, nhìn đầu Trương Tiểu Lộc đi, có khác gì quả bóng lớn đâu chứ! Thật muốn đá đầu cậu ta một cái!”

“Cậu, cậu…tôi sẽ đi mách với giáo viên!!”

Khương Vong từ xa nhìn ba đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ, thầm nghĩ, Dương Khải à Dương Khải, cậu có biết đầu quả bóng mà cậu định đá chính là vợ cậu không.

Hắn vươn vai, thật đau đầu, còn có chút buồn cười.

Chơi với nhau hơn hai mươi năm, thật không nghĩ tới mình sẽ trở về năm 2006, không những có thể gặp lại thằng bạn thân, mà còn gặp nó trong hình hài của một thằng nhóc năm nào chùi nước mũi chưa sạch. 

Sáng nào hắn cũng sẽ ghé đến tiệm tạp hóa kia một lần, mỗi ngày luôn nhận được hai trăm đồng từ việc xem bói. Nhưng tiền tiết kiệm có được chủ yếu đều dựa vào việc đoán tỉ số bàn thắng World Cup: “Argentina với Côte d'Ivoire*, 2 – 1.”

(*) Côte d'Ivoire (Bờ Biển Ngà) là một quốc gia thuộc tây Châu Phi. Quốc gia này phía nam giáp với bờ biển Bắc Đại Tây Dương, và được bao quanh bởi Ghana về phía đông, phía tây Liberia, Guinea về phía Tây Bắc, Mali ở phía bắc, và Burkina Faso ở phía đông bắc.

Lần này hắn chỉ ở lại một giờ liền mua một chai nước xoay người ra khỏi quán. Hắn muốn kiếm thêm nhiều tiền để có thể thoải mái sắm một chút đồ trong nhà. Dựa vào xem bói để trục lợi không phải là việc tốt gì, huống chi World Cup chỉ còn một tháng nữa đã kết thúc.

Khương Vong mấy ngày nay đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu đầu tư vào mua Bitcoin*, tương lai đã nắm chắc thông tin thì có thể kiếm tiền.

(*) Bitcoin được phát hành năm 2009 bởi một nhân vật bí ẩn có biệt danh Satoshi Nakamoto. Đồng tiền ảo này có thể được trao đổi trực tiếp bằng thiết bị kết nối Internet mà không cần thông qua một tổ chức tài chính trung gian nào. Với những đặc tính quan trọng như ẩn danh, giao dịch không cần lệ phí, càng ngày, nó càng được nhiều người tin tưởng và chấp nhận.

1 Bitcoin = 775,966,724.60 Vietnamese dong

Thành phố A có tốc độ phát triển trung bình, nhưng ỷ vào địa hình rừng trúc phát triển tốt, nơi này có chi phí in ấn rất thấp. Vì vậy, một lượng lớn đồ dùng học tập được tập trung sản xuất trong các xưởng ở đây. Sau khi trở thành thành phố liên tiếp đạt các danh hiệu, huy chương trong ngành giáo dục, nơi này được nhà nước cho mở rộng tổ chức các cuộc thi tuyển sinh truyền thống hằng năm.

Hắn dự định mở một cửa hàng kinh doanh trực tuyến, nhưng hiện mạng lưới kinh doanh của các cửa hàng hậu cần cơ bản trong thị trấn xuất hiện không nhiều, thậm chí còn không được phổ biến.

Hắn nhìn chai nước ngọt, lại quan sát xung quanh đường phố, miễn cưỡng gật đầu.

Được rồi, bây giờ bắt đầu từ việc chuyển phát nhanh vậy.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương