Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
Chapter 258: Một chương mới (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

The Novel’s Extra

Chương 258: Một chương mới (1)

[Khu Orden sống]

Sâu trong trung tâm vương quốc của Orden, Orden ngồi trên một ngai vàng trước mặt các bề tôi trung thành của hắn.

"Một kẻ xâm nhập đã tiến vào Kết giới Thời gian." Tên đầy tớ quỳ xuống báo cáo với Quốc Vương.

"Vậy là một con ruồi nữa đã đi vào bẫy của chúng ta."

“Không phải như thế ạ. Kẻ đột nhập dường như biết Kết giới Thời gian hoạt động như thế nào. Nếu chúng ta để hắn ta ở đó thì hắn sẽ dỡ bỏ kết giới, những linh hồn mà chúng ta giam cầm bên trong Tháp sẽ trốn thoát. Chúng ta sẽ cần phải làm gì đó để ngăn hắn ta lại."

Nghe được những lời này, Quốc Vương nhìn những tên thuộc hạ đang quỳ thành một hàng trước mặt mình. Kurukuru, Lacor, Veritas, Garimto… Nếu hắn muốn, hắn ta chỉ cần ra lệnh cho những người thuộc hạ trung thành của hắn tiêu diệt những kẻ xâm nhập kiêu ngạo đó.

“…Ta sẽ giải quyết chuyện này cho ngươi.”

Nhưng trước khi Quốc Vương kịp nói gì thì một con người đã lên tiếng.

Đám thuộc hạ của Quốc Vương nhìn chằm chằm vào bóng người với vẻ bất mãn. Tuy nhiên, con người không thể hiện bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào. Thực sự thì con người đó khịt mũi và nói lại một cách tự tin hơn.

"Ta sẽ đánh bại hắn." Những lời nói của Jin Sahyuk khiến gương mặt của Orden dãn ra thành một nụ cười.”

“Ngươi có thể xử lý được không?” Orden hỏi.

Jin Sahyuk tự tin gật đầu, "Tất nhiên rồi."

Sau trận đấu với Bell cách đây không lâu, cô ta đã gia nhập Orden. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là cô ta hoàn toàn lên kế hoạch hợp tác với anh ta.

Cô ta chỉ cần chấp nhận một chút ghê tởm để tránh sự cản trở của Bell.

"Ta sẽ làm cho hắn ta biến mất khỏi tầm mắt của ngươi."

Cô ta không nói dối. Cô ta đã lên kế hoạch đưa Kim Hajin trở về quá khứ của Akatrina, để cậu ấy biến mất khỏi tầm mắt của lũ quái vật. Mặc dù cơ hội đến sớm hơn cô ta dự kiến nhưng cô ta không thèm để ý đến nó. Cô muốn rời khỏi nơi nồng nặc mùi quái vật dạng người này càng nhanh càng tốt 

"Tốt, vậy cứ làm theo ý ngươi đi."

Orden đã chấp thuận, và Jin Sahyuk giải phóng sức mạnh ma thuật của cô ta với một nụ cười. Thiên Phú mới của cô ta, [Thao túng Thực tế], tạo thành một cổng thông tin.

“Vậy ta đi đây, lũ khốn nạn.”

Cô ta nguyền rủa lũ quái vật hình người và biến mất sau cánh cổng. Không ngạc nhiên khi những thuộc hạ của Quốc Vương trở nên tức giận. 

“…Thưa Quốc Vương của tôi, tại sao ngài lại chấp nhận một con người trơ trẽn như vậy vào hàng ngũ của chúng ta?"

“Giết… con khốn… đó….”

“Kururu, kurururu….”

Orden giải phóng sức mạnh ma thuật của hắn và cố ngăn sự bất mãn của các bề tôi của hắn.

**

[84 ngày chỉ bằng 12 giờ trong thế giới thực]

Đoàn quân của Aileen tiến về phía lâu đài ở phía xa.

1 giờ, 2 giờ, 4 giờ, 8 giờ… Sau khi đi bộ trong một khoảng thời gian dài, họ nhận ra rằng khung cảnh xung quanh của họ không thay đổi một chút nào cả. 

“Có gì đó sai sai…”

 “Hừm… Tại sao chúng ta không chia thành hai đội nhỉ? Chúng ta có nhiều cách để liên lạc mà nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Cả nhóm chia làm hai theo đề nghị của Jin Seyeon. Aileen, Jin Seyeon, và Shin Jonghak là nhóm đầu tiên, trong khi Yi Yongha và Seo Youngji thành nhóm thứ hai. Họ quyết định liên lạc với nhau ngay khi tìm thấy gì đó.

Ngày tháng dần trôi qua

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, mười ngày... và cuối cùng, tám mươi bốn ngày trôi qua. Vấn đề hiện tại rõ ràng là thức ăn. Nguồn cung cấp họ mang theo không đủ cho họ trong ba tháng. Việc thiếu nước cũng đặc biệt bất lợi.

Vào ngày thứ sáu, họ đã quyết định từ bỏ và trở về bằng cách sử dụng Cuộn giấy Đảo ngược..

"T-Tại sao nó không hoạt động...?"

Tất nhiên, các cuộn giấy đảo ngược không hoạt động bên trong Kết giới Thời gian. Khi niềm hy vọng cuối cùng của họ biến mất, nỗi tuyệt vọng lan rộng trong trái tim họ. Aileen, Jin Seyeon, và Shin Jonghak ngã xuống đất trong sự thất vọng.

Để so sánh với hiện tại thì ngay cả một chiếc Ferrari cũng không thể chạy mà không có nhiên liệu. Xe tốt hơn cũng cần nhiên liệu tốt hơn. Một khi đã kiệt sức, siêu nhân không khác gì những người bình thường.

Mặc dù vậy, cái chết do mất nước và chết đói là điều mà họ không ngờ tới. Không một ai trong họ nghĩ rằng mình sẽ đi tong vì cơn đói chứ không phải là chiến đấu…

Thời gian trôi qua và sự tuyệt vọng ngày càng lớn, đầu óc họ như sụp đổ.

…Và đó là lúc nó xảy ra. Khi họ chuẩn bị chấp nhận cái chết của mình, họ cảm thấy một sự hiện diện không chân thực đang tiếp cận họ. Họ quay đầu về hướng đó.

Sau đó, họ dường như có lại hy vọng.

Người đàn ông xuất hiện như gió mặc một chiếc áo giáp sáng chói hơn bất cứ thứ gì họ từng thấy trước đây.

“Huh…?”

“Đó là… gì vậy?"

Đó là Kim Hajin. Nhìn thấy rõ mặt cậu ấy, ba người nháy mắt trắng bệch. Họ hầu như không còn sức để nói chuyện.

Kim Hajin bước đến chỗ họ và nói gì đó khi đưa cho họ chai nước.

“Đứng lên đi.”

Hai từ này có lẽ là những từ ngầu nhất mà Aileen, Jin Seyeon, và Shin Jonghak nghe được trong đời.

**

Đầu tiên tôi cho họ nước.

Gulp— Gulp—

Sau khi nhìn họ uống ngấu nghiến, tôi bắt đầu nấu ăn. Vì họ đã bị bỏ đói lâu nên tôi quyết định nấu súp. Ngay cả những người siêu nhân cũng gặp khó khăn trong việc tiêu hóa thức ăn ở dạng đó.

Một vài phút sau, ba người khổ sở đó đi đến chỗ tôi.

 “…Xong rồi.”

“““Òooo.”””

Đầu tiên, tôi đưa bát cho Shin Jonghak. Vẻ đẹp trai thường thấy của hắn ta đã biến mất, được thay thế bằng vẻ ngoài của một kẻ lang thang.

“….”

Nhưng Shin Jonghak chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không lấy bát súp. Hắn ta bĩu môi, nhưng dường như hắn quá xấu hổ để nhận lấy nó.

“Cậu còn chần chừ gì nữa ? Nếu cậu không muốn ăn thì đẩy cái bát ra đây chứ."

Khi Aileen cố đẩy hắn ta ra, cuối cùng hắn ta cũng nhận lấy cái bát. Sau đó tôi cũng đưa Aileen và Jin Seyeon bát súp.

Ba phút sau, họ trả lại những chiếc bát rỗng.

“Aah… Kuhum, vậy làm sao cậu biết đường đến cứu chúng tôi?”

Aileen đã liếm hết mọi thứ trong bát rồi nhìn tôi với ánh mắt tiếc nuối. Tôi đã nói với cô ấy cái cớ mà tôi đã chuẩn bị từ trước.

"Tôi đã ở đây được một thời gian rồi."

"Ồ…”

“Không hổ danh là Fenrir nổi tiếng. Tôi rất ngưỡng mộ cậu, Tiền bối. ”

Aileen và Jin Seyeon phản ứng lại. Họ ra hiệu cho tôi đổ đầy lại bát của họ.

“…Tiền bối?”

“Không phải cậu đã nói rằng cậu đã ở đây trước chúng tôi sao? Điều đó làm cho cậu trở thành tiền bối của chúng tôi. Cảm ơn Tiền bối, cám ơn cậu nhiều.”

Đôi mắt Jin Seyeon tràn đầy cảm xúc. Cô ấy dường như sẵn sàng cúi xuống và hôn chân tôi. Có vẻ như họ đã gặp khó khăn nhiều hơn tôi nghĩ.

Tôi nhìn Shin Jonghak để xem hắn ta có muốn một bát nữa hay không.

“hrp, hrp…”

Hắn ta đang liếm bát của mình. Hắn quay lưng về phía tôi, nhưng tôi có thể nhận ra bởi âm thanh hắn tạo ra và cách vai hắn nhún lên xuống.

Tôi giật cái bát ra khỏi tay anh ta.

"A-Ah! C-cậu muốn làm gì? Trả lại cho tôi.”

“Cậu ăn xong rồi mà, geez. Cậu ăn thêm bát nữa cũng được mà.”

Tôi đổ đầy cả ba bát và đưa lại cho bọn họ.

“…Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu."

Nhưng Shin Jonghak vẫn rất cứng đầu. Mắt hắn ta dán chặt vào bát súp nhưng miệng thì lại từ chối tôi.

Whoosh, whoosh.

Tôi cố gắng lắc cái bát trước mặt anh ta. Ánh mắt Shin Jonghak dõi theo cái bát như đang bị mê hoặc.

“…Ssp, ssp, sssssp.”

“Cậu có chắc là cậu không muốn nó không? Tôi có thể thấy cậu đang thèm nhỏ dãi kia kìa.”

Khi tôi hỏi lại, Shin Jonghak khẽ lẩm bẩm.

—…Hôm nay, chỉ hôm nay là tôi cần cậu làm đầu bếp cho tôi thôi.

Tôi mỉm cười và đưa bát cho hắn ta. Sau đó, tôi nấu một ít thịt và thậm chí cung cấp cho họ các loại thuốc để tăng cường sức sống cho họ.

“A… cậu đã cứu chúng tôi. Nhân tiện… cậu có món tráng miệng nào không ~? Tôi chỉ cảm thấy hơi chóng mặt… ah, tôi sẽ ngã mất… Tôi, tôi nghĩ tôi cần một thanh sôcôla để chữa lành vết thương cho tôi… ”.

 “Cảm ơn cậu, tôi nợ cậu mạng sống này. Hãy nhận cú lạy này của tôi…. ”

“…Làm sao biết chúng tôi ở đây? Cậu cũng không thể rời đi được à."

Aileen, Jin Seyeon, và Shin Jonghak lần lượt nói.

Thực sự họ có những tính cách khá độc đáo.

Tôi mỉm cười gượng gạo và đưa một viên sôcôla cho Aileen.

“Cảm ơn… măm.”

Nhìn thấy sôcôla, Aileen đỏ mặt và mỉm cười ngượng ngùng.

Tôi hỏi cô ấy, "Làm thế nào cậu lại rơi vào cái bẫy ngay khi cậu vừa đến?"

Biểu cảm của Aileen chuyển thành cau mày, “Tôi không biết. Tôi cũng thắc mắc giống cậu. Tôi chỉ dịch chuyển đến tọa độ tôi nhận được từ cấp trên thôi."

Tọa độ từ cấp trên. Tôi có thể cảm thấy được vấn đề ở đâu rồi.

“…Ai đã nghĩ ra kế hoạch này?"

“Hm? Ồ, đội trưởng lông lá của chúng tôi đã thảo luận mọi thứ về kế hoạch với Hiệp Hội."

“Đội trưởng?”

 “Yep, ông ấy tên là Park Hanho. Cậu đã nghe về ông ấy rồi, đúng không? Ông ấy là chủ tịch của Đền Công lý. Lẽ ra cậu đã thấy tên ông ấy trong sách giáo khoa.”

Tôi đã nhận ra kẻ phản bội là ai rồi.

Park Hanho. Tên của ông ta đã được đề cập trong nguyên tác và mặc dù ông ta không bao giờ đóng một vai trò quan trọng nào cả nhưng không có nghĩa ông ta không phải là chủ tịch của Đền Công Lý.

Trong [Danh sách Tiềm năng] tôi đã tạo ra để ghi lại các cấp độ sức mạnh của các nhân vật, Park Hanho ở…

[Park Hanho 9.45/9.45]

Một điểm số tiềm năng tối đa.

Con số này cao hơn một chút so với đánh giá [9.4/9.55] mà tôi dành cho Aileen.

“….”

Biểu cảm của tôi đanh lại. Nhìn thấy điều này, ba người kia có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Ý cậu là Park Hanho đã phản bội chúng tôi?" Aileen hỏi.

Tôi bình tĩnh gật đầu, "Nếu những người thực hiện kế hoạch không làm gì sai, thì đó phải là người đã lên kế hoạch."

“Nhưng Park Hanho không có động cơ nào cả. Tôi biết rõ về ông ta, và ông ta—"

“Không.”

Aileen ngắt lời Jin Seyeon. Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Giờ tôi mới nghĩ đến điều đó.... Ông già đó, con gái ông ta gần đây đã chết.”

“Gì cơ?”

"Tôi cũng nhìn ra điều gì đó."

Aileen nhớ lại Park Hanho đã nói chuyện với cấp trên của Hiệp Hội. Ông ta đã la lớn vào họ, nói  rằng con gái ông ta cần Quyền năng Chữa lành; nhưng cấp trên đã không chấp nhận mong muốn của ông ta.

Khuôn mặt của Park Hanho vô cùng đáng sợ khi ông ta cúp cuộc gọi, và con gái ông ta đã chết một tháng sau đó vì bệnh của cô ấy.

"Người ta nói rằng Orden sẽ chọc vào điểm yếu của mọi người. Con gái ông ta đã chết, vì vậy… động cơ của ông ta đã rõ ràng.”

“…Hắn gia nhập Orden để hồi sinh người chết?Thật ngu xuẩn mà.” Shin Jonghak lạnh lùng phán xét.

Tôi không phản đối anh ta.

Dù sao thì... Tôi đưa cho họ cái túi đầy thức ăn của tôi. “Ở lại đây cho đến khi tôi biết chắc chắn chuyện gì đang xảy ra. Ra ngoài có thể rất nguy hiểm ”.

Bây giờ tôi đã biết nghi phạm là ai, tôi có thể yêu cầu [Chân Thư] xác nhận điều đó [Ai là kẻ phản bội] là một câu hỏi quá rộng để hoạt động với chỉ năm vệt Dấu Thánh, nhưng [có phải Park Hanho gia nhập Orden?] sẽ hiệu quả.

Aileen càu nhàu không vui, “Làm như chúng tôi có quyền lựa chọn vậy. Không có lối thoát khỏi nơi này.”

“Sẽ ổn thôi. Tôi sẽ làm suy yếu kết giới.”

Đội ám sát đầu tiên đã được định sẵn là thất bại. Điều quan trọng nhất là phải tìm ra kẻ phản bội là ai.

“Suy yếu á? Bằng cách nào?”

“Tôi sẽ kể cho cậu nghe chuyện đó sau. Lúc này, chúng ta cần phải tìm ra Yi Yongha-ssi và Seo Youngji-ssi."

Ngay lúc đó...

Guoo—

Sức mạnh ma thuật lập lòe từ xa. Chúng tôi nhanh chóng đứng dậy và đề cao cảnh giác.

Trong không khí trống rỗng, sức mạnh ma thuật tụ lại với nhau và tạo thành một cánh cổng hình bầu dục. Chẳng mấy chốc, một người bước ra từ đó.

Không, đó là một người giữ chặt hai người.

Người đó là Jin Sahyuk, và hai người trong tay cô ta là Seo Youngji và Yi Yongha.

“…!”

Mắt chúng tôi mở to. Jin Sahyuk thở hắt ra khi cô ta giữ Yi Yongha và Seo Youngji nửa chết nửa sống lên.

“Yo.” 

“….”

“C-Con khốn kia. Thả bọn họ ra!”

“Ngươi là ai? Tiết lộ danh tính của ngươi đi!”

Tôi vẫn im lặng, nhưng Aileen và Jin Seyeon đã phản ứng mạnh mẽ. Họ dường như sẵn sàng tấn công Jin Sahyuk bất cứ lúc nào.

“Ta sẽ giết bọn chúng nếu các ngươi đến gần hơn. Đặc biệt là ngươi, người lùn à. Ta sẽ giết chúng ngay khi ngươi mở miệng."

Nhưng Jin Sahyuk đã ngăn họ lại bằng một câu duy nhất. Cô ta tạo ra một lưỡi kiếm bằng sức mạnh ma thuật của mình và chĩa nó vào Yi Yongha và Seo Youngji.

“Con khốn… ngươi gọi ai là lùn…?”

“Ta không có việc gì với lũ ngốc các ngươi nên cút nhanh đi. Oi, Kim Hajin.”

Jin Sahyuk gọi tôi ra, và tôi im lặng nhìn chằm chằm vào cô ta. Tôi đã sử dụng sức mạnh ma thuật của Dấu Thánh truyền vào ánh mắt sắc bén của Thiên Lý Nhãn.

“Kuek.” Jin Sahyuk giật mình. Cùng lúc đó, mồ hôi lạnh túa trên trán cô ta. Tôi đang gợi lại những tổn thương bên trong cô ta. Nếu tôi tiếp tục lâu hơn một chút nữa, cô ta thậm chí có thể tự ngất xỉu.

“Ah, Tiên sư nó chứ….!”

Có phải cô ta đã đạt được sự phát triển trong trạng thái tồn tại của cô ta mà tôi không biết? Jin Sahyuk đã giải phóng sức mạnh ma thuật của cô ta và vượt qua cái nhìn của tôi.

“Đồ khốn kiếp, nếu ngươi không muốn hai người này chết, đừng có trừng mắt nhìn nữa—!”

Đó là những gì Jin Sahyuk đã nói, nhưng tôi biết cô ta không phải loại người hay giết con tin. Những chiến thắng hèn nhát sẽ đi ngược lại với nguyên tắc của cô ta.

Tôi mỉm cười trêu chọc nói: “Bây giờ ngươi còn bắt con tin à? Ngươi thực sự rơi xuống đáy rồi nhỉ. Ta nghĩ ít nhất ngươi cũng có thể trở thành một con người. Ta đoán rốt cuộc thì ta nên giết ngươi thôi."

Ngay lập tức, những gân xanh nổi lên trên mặt Jin Sahyuk. Cô ta trở nên thực sự giận dữ. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, người chế giễu nguyên tắc của cô ta.

Tất nhiên, sự thù địch của cô ta không làm gì khiến tôi rụt rè.

"Câm miệng và đến đây trước khi ta giết họ."

"Tại sao, ngươi không thể giết được ta?"

“…Im đi trước khi ta xé toạc miệng ngươi ra."

"À, được rồi, ta sẽ đi qua, vì vậy hãy thử xé đi."

Tôi bước đến chỗ cô ta một cách thoải mái, trong khi chuẩn bị kích hoạt kỹ năng độc nhất của tôi bất cứ lúc nào.

Một bước, hai bước, ba bước…

Khi chỉ còn lại ba bước giữa chúng tôi, Jin Sahyuk đột nhiên lấy một cái gì đó ra khỏi túi của cô ta. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một quả bom.

“Cái gì…!”

Tôi đã kích hoạt [Vận mệnh] trong lúc sợ hãi.

Tuy nhiên, thứ cô ta lấy ra không phải là một quả bom mà là một tinh thể tỏa ra ánh sáng xanh.

Đôi mắt của tôi lúc này có chức năng như máy tính xách tay , cho tôi thấy mô tả của vật phẩm.

===

[Mảnh vỡ Lục địa]

—BẠN có thể sử dụng mảnh vỡ này để trở về thời điểm Quá khứ được Ghi lại – Akatrina trong thời gian Năm Lục Địa 555.

===

“Ah, chờ đã, đó là—”

Tôi cố gắng ngăn cô ta lại nhưng đã quá muộn. Jin Sahyuk truyền sức mạnh ma thuật của mình vào viên tinh thể màu xanh, và viên tinh thể nổ tung.

KWANG—!

Sức mạnh ma thuật ngưng tụ bên trong viên pha lê tràn ra ngoài. Cơn lốc khổng lồ nhấn chìm cả Jin Sahyuk và tôi, cũng như tất cả mọi người trong khu vực.

**

"A!"

Jin Sahyuk mở to mắt. Cô ta cảm thấy chóng mặt và có phần lảo đảo. Cô ta ngước nhìn bầu trời quen thuộc. Hai mặt trăng và những ngôi sao giống như đá quý được đặt một cách tuyệt đẹp trên tấm vải trắng.

“Chúng ta ở đâu…?”

"Không phải điều đó quá rõ ràng rồi sao?"

Một giọng nói trả lời cô. Giật mình, cô ta bật dậy. Một người đàn ông đang ngồi trên bãi cỏ.

"Quá khứ được ghi lại."

Bên trong bóng tối, đôi mắt có phần đau buồn của cậu nhìn lên bầu trời.

"Năm lục địa 555, ngày 8 tháng 3."

Kim Hajin quay lại nhìn xuống. Đôi mắt của cậu nhuộm trong sức mạnh ma thuật, lấp lánh như đá quý. Hình ảnh của Jin Sahyuk phản chiếu từ võng mạc xanh của cậu.

"Đó là vương quốc của ngươi."

“….”

Lời nói của cậu lập tức sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn của Jin Sahyuk.

Cô giật mình. Hai mặt trăng, vô số ngôi sao, và những cột băng treo trên mọi cái cây. Nơi này chắc chắn là….

“…Akatrina.” Jin Sahyuk lẩm bẩm trong cơn choáng váng.

Ngôi nhà mà cô muốn trở về. Những ký ức về thời gian cô ta cai trị Plerion với tư cách là vị vua của nó lại hiện lên trong tâm trí cô.

"Nếu ngươi nhớ ra rồi thì đứng dậy đi." Kim Hajin thở dài và đứng dậy. Cậu ấy có vẻ quen thuộc với thế giới này.

“…Sao?"

“Ta nói là đứng dậy.”

Dường như cậu ấy đã có một điểm đến trong tâm trí, và Jin Sahyuk nhìn chằm chằm vào cậu ấy một cách mãnh liệt.

“Kim Hajin, không phải đã đến lúc ngươi tiết lộ danh tính của ngươi rồi sao—“

"Câm miệng và đi theo ta."

“…Sao cơ?"

"Không có gì hơn đâu."

Kim Hajin gãi cổ. Mặc dù ở khoảng cách của cậu tương tự với Jin Sahuyk khi cô ta giữ viên pha lê phát nổ trong tay, nhưng cậu đã có thể tỉnh dậy sớm hơn nhờ Quả cầu Tái sinh mà cậu giữ trong túi của mình.

Jin Sahyuk vẫn còn bất tỉnh khi Kim Hajin đã tỉnh dậy, và cậu đã có ba giờ để suy nghĩ việc cần phải làm.

“…Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ."

"Ngươi đang nói gì vậy?”

“Những gì ngươi đã phá vỡ là Tháp Pha Lê. Trước khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta không thể ra khỏi đây."

Kim Hajin ngước nhìn lên bầu trời với vẻ mặt bối rối. Trước mắt cậu ấy hiện những thông tin khá phức tạp.

===

[Vấn đề]

—Thế giới quê hương của Sahyuk và Kim Suho, Akatrina, chưa được đề cập đầy đủ.

[Thay đổi]

—Tăng cường hoàn toàn sức mạnh của Mảnh vỡ Lục địa.

—Thêm một chương mới về Akatrina để lấp đầy câu chuyện gấp rút.

—Phần thưởng sẽ thêm vào chương mới.

[Danh sách Phần thưởng]

—Các vật phẩm có thể được tìm thấy bằng cách tiếp tục câu chuyện.

1. Kính lúp Bí ẩn

2. Bút Ma thuật Toàn năng

3. Pha lê Tinh khiết

4. ???

[Điều kiện thất bại – Cái chết của Jin Sahyuk]

===

Giọng nói của Jin Sahyuk cắt đứt suy nghĩ của Kim Hajin.

"Ngươi đang nói gì vậy?

“….”

Nhưng Kim Hajin đã phớt lờ cô ta. Cậu ấy đi vào cánh đồng cỏ bên phải. Jin Sahyuk nhìn cậu một cách trống rỗng.

“Tên đó…”

Kim Hajin bước đi như thể biết mình đang đi đâu. Cậu ấy không rối rắm hay bối rối. Cậu đơn giản bước đi như thể đi dạo trong công viên.

Nhìn thấy điều này, Jin Sahyuk trở nên chắc chắn về nghi ngờ của mình.

Bất kể cậu ấy thực sự là ai, Kim Hajin chắc chắn đến từ Plerion. Nói cách khác, cậu ấy thần dân của cô ta, vì cô ta là vua của Plerion.

Khi cô nghĩ về điều này, vẻ mặt của cô đanh lại.

…Tuy nhiên, suy nghĩ của Kim Hajin có chút khác.

[Chân Thư – Bản đồ lục địa Akatrina]

“Mm.”

Cậu ấy đã tạo ra một bản đồ sử dụng Chân Thư. Bản đồ này đáng tin cậy hơn một số bản đồ mà Akatrina có.

“Kuhum.”

Jin Sahyuk đuổi theo Kim Hajin.

Hai người im lặng đi một hồi lâu.

Jin Sahyuk trở nên đa cảm khi nhìn thấy thế giới quê hương của mình và buồn bã khi biết rằng đó chỉ là một ảo ảnh.

Hai người đi qua cánh đồng trong im lặng.

Kim Hajin không có chút ngập ngừng nào về việc cậu sẽ đi đâu, và Jin Sahyuk đã đi theo cậu trong sự bối rối.

“…Ah, nó đây rồi—!’

Ngay sau đó, họ tìm thấy một lâu đài.

Jin Sahyuk ngạc nhiên hét lên.

"Cung điện Hoàng gia!"

Kim Hajin dừng lại và nhìn chằm chằm vào nó. Chẳng mấy chốc, cậu cười lạnh.

“Cung điện Hoàng gia cái mông.”

“…Cái gì?"

“Đó là lâu đài Schupert. Chúng ta ở xa Cung điện Hoàng gia lắm.”

“…Hả?”

Jin Sahyuk nhướng mày và nhìn lại lâu đài một lần nữa.

Thật vậy, nó khác với Cung điện Hoàng gia trong ký ức của cô ta. Trong nháy mắt cô ta thấy nó thậm chí còn nhỏ hơn.

“…Kuhum.”

Jin Sahyuk ngậm miệng lại và đi theo sau Kim Hajin. Đôi vai hẹp thường ngày của cậu ta dường như rộng ra.

Haa! Jin Sahyuk thở dài bên trong và suy ngẫm, ‘Mình đã đúng. Kim Hajin là người dân của Plerion. Ngay cả khi cậu ta không phải là Xuân Đông, cậu ta chắc chắn là một trong những người của mình... ’.

Ngay lúc đó, Kim Hajin quay lại và đối mặt với Jin Sahyuk. Jin Sahyuk sững người vì ngạc nhiên.

Kim Hajin lên tiếng, “Nhanh lên, đồ ngốc. Đừng gây phiền toái như vậy nữa. Tsk, thật vô dụng.”

“Ơ … Hở?”

Tiếng thì thầm của Kim Hajin vang lên trong trái tim của Jin Sahyuk.

***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương