Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
Chapter 231: Tháp Điều Ước (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

The Novel’s Extra

Chương 231: Tháp Điều Ước (3)

—… ‘Plucas’? Rồi cơ à?

Một âm thanh truyền vào ý thức mơ hồ của tôi. Mắt tôi choàng mở ra, nghe thấy những lời mà tôi không mấy sẵn sàng để nghe lắm.

Hiện tại là 5:45 sáng.

Tôi đang nằm trên chiếc ghế couch trong khoang đặc biệt của con tàu, chia sẻ những giác quan của mình với Spartan. Đây là để theo dõi bất cứ thứ gì quan trọng xảy ra ỏ bên trong con tàu.

—Đúng vậy, có vẻ là cậu ấy đã trải qua đợt thức tỉnh đầu tiên.

—Hm… vậy chúng ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con quỷ bằng chính mắt mình. Sớm hơn tôi nghĩ đấy.

Kim Hakpyo và thuộc hạ trung thành của hắn, Silasen, đang nói chuyện.

Chủ đề mà họ đang nói về là… một con quỷ.

Tôi cắn môi.

Nếu ‘quái vật hình người’ là giai đoạn thứ ba của câu chuyện, thì ‘sự ra đời của những con quỷ’ và ‘sự chuyển biến của Ma Giới trên Trái Đất’ là giai đoạn thứ tư và cuối cùng. Từ nhận xét của Kim Hakpyo, có vẻ là giai đoạn cuối đã bị đẩy lên gần hơn.

—Chúng ta có chuẩn bị nơi nào chưa?

—Rồi, hắn đang ở trong một ngôi đền mà chúng ta đã cho xây. Nhưng hắn không thể rời khỏi đó vào lúc này. Trông thì có vẻ là hắn sẽ cần thêm thời gian để vượt qua lực phản từ thế giới.

Silasen trả lời trong khi gõ tin nhắn trong không trung. Sử dụng đôi mắt của Muninn, tôi nhìn trộm nó.

[34o51’15.4”B 128o43’50.2”Đ]

Đó hẳn là tọa độ của ngôi đền.

—…Ta hiểu rồi.

—Ngài định làm gì thế?

—Còn phải hỏi à? Ta định chỉ tuân theo lệnh của Chúa Tể.

Kim Hakpyo ngả vào chiếc ghế. Đó là đoạn kết của một cuộc hội thoại đầy ý nghĩa, và tôi ngắt kết nối giác quan với Spartan.

“Hmm…”

Tôi rơi vào những suy nghĩ trong khi thở hắt ra.

Con quỷ đầu tiên đã lộ diện, và tôi biết vị trí của nó.

Những gì tôi phải làm khá là rõ ràng.

Đó là kết liễu nó bằng viên Đạn Misteltein Sát Thần.

Nhưng có một điều làm tôi lo lắng. Chỉ một viên đạn liệu có đủ để kết liễu hắn?

Mặc dù Đại Bàng Sa Mạc vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là với những sự tăng cấp của nó, đối phương là một con quỷ, và số đạn tôi có thể dùng là có hạn.

…Sau khi nghĩ một lúc, tôi lấy Chân Thư ra.

[Nếu chức năng về thể chất của Con Quỷ ‘Plucas’ Hạng 50 rơi vào mức dưới 15%, Đạn Sát Thần sẽ có thể kết liễu nó. Phần trăm này sẽ tăng 5% mỗi một tia Dấu Thánh được dùng cho viên đạn.]

Đây là những gì mà Chân Thư viết. Với toàn bộ sức mạnh của mình, tôi sẽ cần chức năng về thể chất của Pluscas phải rơi xuống tầm dưới 35% để kết liễu hắn. Ngay cả khi tôi dùng đến Ép Xung, chuyển đổi năng lượng của tôi thành Dấu Thánh, nó cũng phải xuống dưới 50%.

Là điều có thể hiểu được thôi.

Một con quỷ không phải là một tồn tại có thể bị xóa sổ một cách dễ dàng. Với ác quỷ, khái niệm ‘cái chết’ và ‘bị xóa sổ’ là khác nhau. Một con quỷ đã chết luôn có thể cải tử hoàn sinh. Để hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của nó, một phương pháp luận vô cùng đặc biệt hoặc Kim Suho là điều cần thiết.

“Một trợ thủ….”

Điều đó có nghĩa là cần có một trợ thủ. Kim Suho và Boss là những người đầu tiên hiện lên trong đầu tôi. Tuy nhiên, những con quỷ vẫn chưa thể biết đến Kim Suho được, bởi chúng chắc chắn sẽ cố thủ tiêu những người có thể đe dọa đến chúng trước.

Tôi phải chờ đến khi Kim Suho trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng tôi cũng không thể nhờ đến Boss. Thuộc tính sức mạnh ma thuật của cô ấy là bóng tối, một lựa chọn không phù hợp khi chiến đấu với những con quỷ.

“…Ah.”

Ngẫm nghĩ về mấy lựa chọn của mình, một người chợt hiện lên trong đầu tôi. Ông ấy không chỉ đủ mạnh mẽ để trấn áp một con quỷ, ông ấy cũng vô cùng thích hợp để chiến đấu với chúng.

Ngay cả nếu ông ấy bị con quỷ chú ý tới thì ông cũng có khả năng trốn thoát.

Ông ấy là Chae Joochul.

Gần đây, tôi đã có một cách minh bạch để liên lạc với ông ấy. Qua Cổng thông tin Sự Thật của mình. Bởi vì con quỷ đã xâm nhập vào Chae Jinyoon, Chae Joochul hẳn sẽ có hứng thú với vấn đề này.

Nếu tôi có thể khiến cho Chae Joochul hành động thì….

TiriringTiriring

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo của con tàu báo hiệu cho hành khách là đã 6 giờ chiều, và giọng nói vui vẻ của tàu trưởng vang lớn lên.

—Mọi người đã có thời gian vui vẻ chứ? Trong vòng 9 giờ tới, chúng ta sẽ cập bến tầng 24! Tầng 24 là một cái sa mạc rất~ lớn!

Tầng 22 và 23 là một phần của đại dương sâu thẳm, trong khi tầng 24 là một sa mạc lớn như Sa mạc Sahara vậy.

—Ở đó đầy rẫy những con quái vật chết người, như bọ cạp, xác ướp, bọn lính canh, thần Anubis, Nhân Sư, vân vân…, nhưng ở đó cũng có những cơ hội tuyệt vời cho Người chơi các bạn! Nếu các bạn tìm thấy một ‘Ốc đảo Sa mạc’, bạn sẽ nhận được một phần thưởng kếch xu!

Tôi đứng dậy và giãn cơ.

Tầng sa mạc là một tầng mà Sannuri có thể tỏa sáng. Tất nhiên, đa số các con chiến mã sẽ trở nên vô dụng khi đến sa mạc, nhưng Sannuri không phải là một con ngựa thông thường.

Tôi biết cách để định vị những ốc đảo, và Sannuri có thể đưa tôi đến đó. Lấy những phần thưởng của tầng 24 hẳn là dễ như ăn bánh.

Kít

Khi đó, cửa phòng ngủ tôi mở ra, và Jain bước vào.

“Chào, Hajin~”

Jain trông có vẻ như vừa tắm xong, bởi cô ấy ngâm nga và ngồi xuống ghế với mái tóc vẫn còn hơi ướt.

“Cậu vừa nghe giải thích của tầng 24 rồi nhỉ~?”

“Ừ, nó là một sa mạc.”

“Nhỉ~? Tôi tự hỏi không biết những phần thưởng là gì ta~”

Jain nhỏ giọng lầm bầm, thể hiện sự hứng thú. Nhưng bởi cô ấy ghét cái nóng, cô ấy hẳn sẽ không rời khỏi con tàu.

“Chắc sẽ lại là một quyển sổ kỹ năng nữa. Một quyển kỹ năng tối thượng, chắc vây.”

“Mm~ Tôi đã có một cái rồi, nên tôi đoán là tôi không cần phải ra ngoài đâu~”

Tôi mỉm cười. Đúng như dự đoán.

“Cậu sẽ đi mà, đúng không~?”

“Tất nhiên, tôi cần có kỹ năng tối thượng.”

Đây là lúc để tôi lĩnh hội kỹ năng tối thượng của mình.

“Ồ đúng rồi, Boss đã lĩnh hội hết tất cả các kỹ năng của mình chưa?”

“Chưa~ Cậu biết đấy, Boss gặp vấn đề với việc ra các lựa chọn mà. Cậu biết Phiunel mà, đúng chứ?”

“Ừ.”

“Lão già đó đã đưa toàn bộ gia tài của mình cho Boss, nhưng cô ấy vẫn đang phân vân nên lĩnh hội cái nào.”

“Hm.”

Có vẻ là tôi sẽ phải giúp cô ấy lựa chọn kỹ năng của mình rồi.

“À~ Đúng rồi!”

Jain đột nhiên vỗ tay một cái và đứng bật dậy.

“Hajin, cậu có định tiếp tục công việc đánh thuê của mình khi cậu rời Tháp không~?”

“Công việc đánh thuê?”

“Đúng, cậu đã có vài cái giấy phép để thủ tiêu kẻ khác rồi, để phí phạm chúng sẽ không tốt lắm đâu~”

Nói chính xác, đó là giấy phép để kết liễu Ma nhân. Nhưng theo như một phần của giấy phép, những hành vi phạm pháp trong quá trình kết liễu Ma nhân sẽ được chấp nhận, chỉ cần chúng hợp lý.

“Tôi không chắc nữa.”

Tôi rơi vào trầm tư. Tôi chỉ giết Ma nhân bởi vì tôi đã nhận được yêu cầu. Đó không phải là do cảm giác trách nhiệm hay thứ gì đó kiểu thế. Làm thế cũng không khiến cho mạch truyện trở nên mượt mà hơn nữa. Những Ma nhân mà tôi đã thủ tiêu toàn là những ‘nhân vật phụ’ sẽ không cản trở mạch truyện chính.

Nhưng khi tôi nghĩ kĩ hơn về nó.

“Nghe không tồi nhỉ.”

Đó không hẳn là một ý tồi.

Sao tôi lại không nghĩ về việc đó sớm hơn nhỉ?

Tôi nhìn vào vật phẩm ở trong kho đồ của mình.

[Danh Mục Lv.11]

Danh Mục và Chân Thư. Với khả năng của hai quyển sách này, tôi có thể làm đủ mọi loại chuyện phi thường.

Đầu tiên, tôi có thể kết liễu những Ma nhân có vai trò quan trọng trong tương lai trước khi có chuyện gì đó xảy ra.

Giờ đây, tôi có sự tự tin. Rằng chỉ một viên đạn ma thuật có thể kết liễu cả một Ma nhân hạng cao.

Thứ hai, tôi có thể giết những con người có thể trở thành sự cản trở đến những kế hoạch trong tương lai. Ví dụ, tôi có thể ám sát những thành viên tham nhũng ở trong Quốc Hội hoặc là những nhà lãnh đạo suy đồi trong Hiệp Hội Anh Hùng. Tất nhiên, việc này sẽ không được thực hiện dưới danh nghĩa Fenrir mà là với tư cách của Hắc Liên Hoa. Nếu tôi dùng súng để giết ai đó, ngay cả một đứa trẻ bình thường cũng sẽ nghi ngờ đó là tôi.

“…Tôi sẽ tiếp tục săn Ma nhân.”

Đến lúc này, giết người bằng súng hay cung không còn khiến tôi bận tâm nữa. Như một cỗ máy không có cảm xúc, tôi thực hiện những cuộc ám sát một cách bình tĩnh và lạnh lùng.

“Nhưng sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?”

“Hm? Ồ, không có gì đâu.”

Jain đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Nhưng đã đến lúc Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa chúng ta trở nên nghiêm túc hơn rồi.”

“…Nghiêm túc?”

“Đúng.”

Mục đích ban đầu của Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa. Mặc dù một vài thay đổi đã được thêm vào để khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, nhiệm vụ cốt lõi của họ vẫn không thay đổi.

“Đã đến lúc cướp lấy ngai vàng của Hỗn Mang rồi.”

Jain nói về mục đích ban đầu mà tôi đã đặt ra cho cả nhóm.

“Hỗn Mang?”

“Đúng. Chúng ta, nhân loại, sẽ thống trị Hỗn Mang. Không phải nghe rất thú vị sao?”

“…Điều đó có thể không?”

“Tại sao không? Ma nhân sẽ tự nhiên mà bị thu phục trước những kẻ mạnh hơn…”

Jain lẩm bẩm trong khi nở một nụ cười nguy hiểm.

Và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận được một tin nhắn qua chiếc đồng hồ thông minh của mình.

—Jin Sahyuk đã trốn thoát.

Đó là từ GenphaGo.

“…Hở? Bằng cách nào?”

—Có ai đó đã giúp đỡ cô ta. Chúng tôi đã ngay lập tức yêu cầu lệnh bắt giữ cô ta, nhưng có vẻ cô ta đã trốn thoát đến tầng 8 rồi. Chúng tôi có nên đuổi theo cô ta bằng ‘Dịch Chuyển Cách Tầng’ không?

“Không, không sao.”

Dịch Chuyển Cách Tầng không chỉ tiêu tốn 100,000TP mỗi lần sử dụng, mà mục tiêu của tôi cũng đã đạt được rồi.

“Chỉ cần ngăn cô ta lên tầng 15 thôi.”

—Vâng, đã hiểu.

Jin Sahyuk giờ đã từ bỏ việc leo Tháp, bởi vì việc đi xa hơn sẽ là điều bất khả thi nếu không qua được tầng 15.

Nhiêu đó là đủ.

“Làm tốt lắm, GenphaGo.”

 

**

 

[8-3F, một nhà hàng nổi tiếng ở Crevon]

Ngay khi cô ta trốn thoát được với sự trợ giúp của Bell và Rumi, Jin Sahyuk đã chạy thẳng đến nhà hàng ở Crevon. Trở nên gầy yếu hơn vì đã bị giam quá lâu, cô ta ngấu nghiến lấy thức ăn như một cái máy. Thịt, sườn heo, cơm chiên, mỳ… chúng đều là những món ăn tuyệt hảo so với thứ cháo nhạt nhẽo mà cô ta đã bị ép buộc nuốt vào.

“Kuaaa~”

Sau khi xơi sạch 13 đĩa trong 20 phút, cô dựa lưng lên ghế. Cô xoa xoa bụng mình trong hạnh phúc, rồi đấm mạnh xuống bàn khi nhớ về cuộc sống ngục tù nhục nhã mà mình đã phải trải qua.

“Tại sao tên đó lại ghét mình đến thế chứ?”

Jin Sahyuk biết rằng Kim Hajin đứng đằng sau lệnh bắt giữ. Đó là những gì mà Bell đã nói. Khi cô ta biết được rằng Kim Hajin cũng là chủ của con tàu không gian, cô suýt nữa thì ngất tại chỗ.

“Cô đã gây sự với hắn trước.”

“….”

Cô không có gì để nói về việc đó cả. Mặc dù đó là chuyện đã xảy ra lâu về trước rồi, cô người đã bắt đầu nó, như hắn nói.

Cảm giác sai trái, Jin Sahyuk nuốt ừng ực một cốc nước.

“Vậy, từ giờ kế hoạch của cô là gì? Cô có định đi tìm Kim Hajin và chiến với hắn một trận nữa không?” Bell hỏi.

Jin Sahyuk run lên khi nghe vậy. Kim Hajin đứng ở đỉnh của Tháp, nói một cách khách quan. Cậu ta không chỉ mạnh mẽ mà còn có quyền năng để đề nghị với những NPC, thậm chí là với cả quản trị viên. Bên trong Tháp, cậu ta như là nhà vua vậy. Bởi thế, chiến đấu với cậu ta ở trong Tháp là điều không thể.

“…Không phải là ở trong Tháp.” Jin Sahyuk nhỏ giọng thì thầm.

“Vậy cô định đấu với cậu ta ở bên ngoài à?” Bell nói bằng giọng điệu châm chọc.

Jin Sahyuk lườm Bell. Thất bại lần trước của cô ở bên ngoài Tháp đã trở thành nỗi ám ảnh mà cô vẫn chưa thể vượt qua được. Cô nghĩ nó sẽ dần dần phai đi, nhưng gần đây nó chỉ trở nên tệ hơn. Cô ta thường gặp ác mộng, và cơ thể cô run lên khi chỉ mới nghĩ đến cậu ta.

“…Đồ khốn.”

“Haha.”

Bell cười trước câu chửi của Jin Sahyuk. Nghe thấy thế, Jin Sahyuk cố chấp gào lên.

“Đến, đến khi ta trở nên mạnh hơn… Ta sẽ đ-đấu lại cậu ta. Vậy nên đ-đừng có chọc điên ta.”

Kim Hajin gần đây đang bận rộn leo Tháp. Trong khi cậu ta không ở đây, Jin Sahyuk định sẽ làm việc thật chăm chỉ ở Crevon để nhận thêm TP, rồi củng cố Đặc Tính độc nhất của cô qua Trung Tâm Nâng Cấp.

“Với suy nghĩ của cô hiện giờ, ta không nghĩ cô có thể đánh bại cậu ta mặc cho cô có trở nên mạnh mẽ thế nào đi nữa. Này, cô thậm chí còn đang lắp bắp nữa.”

“….”

Jin Sahyuk lườm Bell bằng ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.

“Hãy nghĩ rằng đó là hình phạt vì đã giết người đi.”

Tuy nhiên, những lời tiếp theo đó là những thứ mà Jin Sahyuk cảm thấy khó có thể lờ đi được. Cô ép bản thân cười và đáp lại.

“Nếu đây là hình phạt của ta, vậy không phải ngươi nên đi chết sớm đi à?”

Nghe thế, Bell chỉ mỉm cười.

“Ta đã nói với cô rồi, cô sẽ là người kết liễu ta. Ta đã nuôi lớn cô vì điều đó. Hình phạt mà ta phải chịu là nuôi dưỡng người sẽ giết chết mình.”

“…Cứ như ngươi đã nuôi dưỡng ta ấy.”

“Haha.”

Bell cười. Rồi đột nhiên, hắn di chuyển ánh nhìn về phía sau Jin Sahyuk. Biểu cảm của hắn đột nhiên cứng lại. Biểu hiện nghiêm túc và hoảng sợ của hắn khiến Jin Sahyuk nghiêng đầu.

“Anh đang làm cái khỉ gì—”

“Kim Hajin, tại sao cậu lại ở đây?”

Ngay lập tức, cơ thể Jin Sahyuk đông cứng lại. Dạ dày cô cuộn lên, và mồ hôi lạnh túa ra trên lưng cô, và đôi bàn tay co quắp lại của cô run rẩy.

Haa, haa, haa…. Nỗi sợ hãi chôn sâu trong tin cô dâng lên, khiến cô cảm thấy khó thở. Jin Sahyuk thấy như tầm nhìn của mình nhòe đi và đầu cô thì đang quay mòng lên.

“Bell-ssi, geez. Anh ta chỉ đùa thôi, Sahyuk. Không có ai ở sau lưng cô cả.”

Rumi bảo Jin Sahyuk rằng Bell đang đùa, nhưng đã quá trễ.

“Ọeeee–!”

Jin Sahyuk nôn ra toàn bộ những gì mình vừa mới ăn vào. Ngay cả Bell cũng bất ngờ trước cơn nôn mửa đột ngột của cô.

Ọeee, ọeee, ọeee….

Sau khi dọn sạch bụng mình, Jin Sahyuk lườm Bell bằng ánh mắt hung dữ nhất có thể. Nhìn thấy nước mắt nước mũi rơi xuống trên mặt cô, Bell kinh ngạc.

“…Đồ khốn nạn.”

“Ừ, xin lỗi, tôi không biết rằng nó tệ đến thế.”

Phục vụ nhanh chóng đem dụng cụ lau dọn đến, nhưng Bell dùng sức mạnh ma thuật của mình trước và đốt cháy hết bãi nôn của Jin Sahyuk.

“Ta không nghĩ rằng cô lại sợ hãi đến mức này… Có muốn ta gọi thêm đồ ăn không?”

“Biến đi, đồ khốn. Ta đếch cần nó. Thằng khốn nạn chết tiệt…”

Jin Sahyuk phun ra tất cả những câu chửi thề mà cô biết. Bell nghe hết chúng với một nụ cười, rồi khi mà Jin Sahyuk gần nguôi giận lại, hắn đột nhiên chìa một ngón tay ra.

“Suỵt—!”

“Suỵt— cái mông! Thử làm thế một lần nữa đi, ta thề là ta sẽ giết ngươi.”

“Được rồi, được rồi, ta sẽ không làm thế nữa. Ta hứa.”

Bell hứa với Jin Sahyuk. Hắn muốn ngoéo ngón út để hứa, nhưng hắn tự nhủ rằng ngón tay của hắn có khả năng sẽ bị chặt đứt mất.

“…Thằng chết tiệt, đồ khốn, thằng chó chết, thằng khốn nạn điên rồ.”

Jin Sahyuk khoanh tay làu bàu. Mặc dù, theo cách nào đó, trông cô ta giống như đang khóc hơn.

Bell vừa nhìn Jin Sahyuk vừa thở dài.

“Từ bây giờ, đừng bực tức và đừng sợ hãi nữa. Hãy hạ mình xuống và tiếp tục nỗ lực. Ta hứa rồi, đúng chứ? Rằng Thiên Phú của ta là của cô.”

Ta sẽ cho cô Thiên Phú của mình. Khi phô bày Thiên Phú của mình, Bell đã nói những điều này để dụ dỗ Jin Sahyuk. Đó là lý do duy nhất để Jin Sahyuk quyết định đi theo hắn.

“Vậy nên chỉ cần chờ đợi thôi.”

Chỉ có một cách để hắn có thể truyền Thiên Phú của mình sang cho cô ta.

“Cho đến khi cô có thể giết được ta.”

Choang

Khoảnh khắc đó, cửa hàng hàng mở ra, và một vị khách mới bước vào. Bell nở nụ cười nhìn lên, nhưng biểu cảm của hắn nhanh chóng lạnh đi.

“….”

“Ha, ngươi nghĩ rằng ta sẽ lại–“

Bell nhanh chóng bịt miệng Jin Sahyuk lại. Tuy nhiên, có vẻ đã trễ rồi, bởi Bell cau mày lại. Rumi, người đang ngồi cạnh hắn, cũng thế.

Lần này là thật rồi. Bell sẽ không làm một trò liên tục hai lần.

Bell thậm chí còn bắt đầu kích hoạt Dịch Chuyển Hàng Loạt. Thái độ nghiêm túc của hắn khiến cơ thể Jin Sahyuk căng cứng lại.

“Sahyuk.”

“….”

Nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng của hắn, Jin Sahyuk mờ mịt gật đầu.

“Lần này ta cũng đùa thôi.”

“….”

“Phụt.”

Rumi phụt cười lên.

Đó là giọt nước tràn ly.

Hơi nóng bắt đầu dâng lên từ gương mặt tái nhợt của Jin Sahyuk.

“Hai tên khốn kiếp này–!”

…Ngay sau đó, Jin Sahyuk xông về phía trước như một con quái vật hung bạo.

 

**

 

[24F, Sa mạc]

3 giờ chiều.

Con tàu dừng lại tại tầng 24. Vẫn còn hơn cả trăm người ở trên tàu. Bởi con tàu sẽ ở lại hẳn một tuần, Jain, Boss, Cheok Jungyeong và Jin Yohan đã quay lại Trái Đất. Trong khi đó, tôi đi ra ngoài quan sát tầng sa mạc.

“Đi thôi.”

—Hiing.

 Tôi cưỡi lên Sannuri ra sau một khoảng thời gian dài. Sau khi phi nước đại qua một cánh đồng cát lớn, tôi lấy Chân Thư ra.

“Xem nào….”

Câu hỏi mà tôi muốn đặt ra rất đơn giản: có ốc đảo nào trong vòng 10km từ vị trí của tôi không?

[Không có ốc đảo trong bán kính 10km từ vị trí của bạn.]

“Hm, Nuri, đi tiếp nào.”

—Hiing.

Sau đó, tôi lặp lại những gì mình vừa làm. Mỗi 10km, tôi dừng lại, hỏi Chân Thư, rồi tiếp tục nếu như không tìm thấy ốc đảo nào.

Sau khoảng 50 cây số…

[Có một ốc đảo ở trong bán kính 10km từ vị trí của bạn.]

[Định vị…]

“Thế mới phải chứ.”

Với sự may mắn của tôi, tìm kiếm một ốc đảo không phải là chuyện khó khăn gì. Tôi cũng chỉ bỏ ra 1.5 tia Dấu Thánh.

Tôi định đến thẳng ốc đảo, nhưng, đột nhiên, tôi cảm nhận được có sự hiện diện ở sau lưng mình. Đó cũng là sự hiện diện quen thuộc nữa.

“….”

Tôi quay người lại. Ở đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông quấn khăn trên đầu. Bóng của cậu cũng rất quen thuộc, và gương mặt của cậu ấy thậm chí còn thân quen hơn.

Đó là Kim Suho, nhân vật chính trong tiểu thuyết của tôi.

“Eh?”

Kim Suho cũng nhận ra tôi và mở to mắt. Rồi sau đó, cậu ấy nâng tay lên và vẫy cật lực.

“Hajin~!”

Cậu ấy vừa la lên vừa chạy tới. 

Tôi nhảy xuống khỏi Sannuri và chờ cậu ấy tới. Với tốc độ của mình, cậu ấy đã đến chỗ tôi trong vòng một phút. Sau đó cậu ấy đưa tay ra với một nụ cười ngượng ngùng.

“Đã quá lâu rồi, Hajin.”

“Ừ.”

Gặp được cậu ấy ở đây là một chuyện hoàn hảo bởi tôi có thứ cần phải đưa cho cậu ấy.

“Suho, tôi có quà cho cậu này….”

“Hajin, cái này cho cậu….”

Nhưng Kim Suho có vẻ cũng có cùng suy nghĩ bởi cậu ấy lấy thứ gì đó từ trong túi mình ra.

Chúng tôi khựng lại một chút rồi nhìn nhau. Sau đó, chúng tôi cười rộ lên.

Tôi đưa món quà của mình cho cậu ấy trước.

“Lấy cái này trước đi.”

“Cái gì đây?”

“Một thẻ bài phù hợp với cậu.”

“À, cậu cũng đã mua vài thẻ bài ở tầng 21 à?”

Kim Suho nhận lấy món quà của tôi mà không suy nghĩ gì. Nhưng khi cậu nhìn thấy thẻ bài, hàng lông mày của cậu ấy giần giật, và cậu ấy trưng ra một biểu cảm bối rối.

“8-8 sao? H-Hajin, đây là một thẻ bài 8 sao. Tôi nghĩ cậu lấy nhầm cái rồi.”

“Không, đúng nó đấy. Nó dành cho kiếm. Thêm nữa, nó có thuộc tính ánh sáng. Nó như được tạo ra dành cho cậu vậy.”

Khi tôi nói điều đó, tôi đưa tay mình ra.

“Giờ đưa tôi cái của cậu đi. Cậu cũng có một thẻ bài cho tôi mà, đúng chứ?”

“Hả? Ồ, ừm, ừ nhưng….”

Kim Suho giấu thẻ bài ra sau lưng. Tôi hỏi với một nụ cười nhạt trên mặt.

“Cậu đang làm gì thế?”

“Ừ, chỉ là… sự khác biệt giữa nó và những gì cậu đã cho tôi là quá lớn….”

“Ổn mà, để tôi xem đi.”

Khi tôi tiến tới, cậu ấy lùi. Đánh giá gương mặt đỏ bừng lên của cậu ấy, có vẻ là cậu đang cực kì xấu hổ.

“Ổn mà~”

“….”

“Đừng có xấu hổ nữa và đưa nó đây.”

Tôi không có xấu hổ. Tôi chỉ thấy tiếc… Kim Suho nhỏ giọng lầm bầm trong khi đưa thẻ bài cho tôi.

===

[Tiếng Vọng Vô Thanh] [Thẻ Chủ động] [6 sao]

οÁp dụng những hiệu ứng sau đây lên vũ khí bắn tỉa.

● Bắn Vô Thanh – Vũ khí của bạn sẽ không gây ra tiếng động khi sử dụng.

● Vô Thanh – Sức mạnh ma thuật của mục tiêu bắn tỉa sẽ bị giới hạn một phần.

===

“…N-Nó thế nào.”

Kim Suho bồn chồn hỏi. Tôi cười với cậu ấy.

“Tuyệt. Rất phù hợp với tôi.”

Nghe thấy thế, gương mặt căng thẳng của Kim Suho cuối cùng cũng thả lỏng.

Đúng lúc đó.

Tingg

Một tia sáng đột ngột giáng xuống từ trên trời.

“Cái gì đấy?”

Kim Suho và tôi nhanh chóng nâng vũ khí của mình hướng về phía kỹ năng dịch chuyển ngoài dự đoán kia. Tuy nhiên, chúng tôi nghiêng đầu khi nhìn thấy người vừa xuất hiện.

“…Tiền bối Seyeon?”

Kim Suho ngây ngốc lẩm bẩm. Người phụ nữ vừa đột ngột xuất hiện không phải là kẻ địch. Đó chỉ là Jin Seyeon.

“Chào.”

Jin Seyeon gửi một lời chào ngắn gọn đến Kim Suho trước khi quay sang phía tôi. Sau đó, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi như thể tôi đang núp dưới một cái gì đó. Sau một khắc, cô ấy đưa tay ra.

“Xin chào, Fenrir-ssi.”

“…À, ừ.”

“Tôi là người hâm mộ của cậu.”

“Cái gì cơ?”

Tôi bị bất ngờ bởi lời của cô ấy. Người hâm mộ của tôi á?

Jin Seyeon mỉm cười, rồi cho tôi xem biệt danh của cô ấy và ‘nhóm Diễn đàn Công khai’ mà cô ấy tham gia.

[CungtêncủaJinSeyeon] – Thành viên #3 Hội Fenrir

“…Hội Fenrir? Cái gì đây?”

“Nó như kiểu một hội người hâm mộ ấy. Một tay súng sành điệu và độc đáo đã cướp lấy trái tim tôi.”

Tôi cảm thấy một cảm giác đối nghịch từ lời nói của cô ấy.

Những gì Jin Seyeon vừa nói với tôi có một nửa sự thật và nửa là nói dối. Nhưng tôi không biết phần nào là thật và phần nào là giả.

Tôi giấu đi sự nghi ngờ của mình và tự nhiên mà hỏi.

“…Ai là người hâm mộ #1?”

“À, đó là một Người chơi có tên ‘ĐộitrưởngAnh’. Cậu có biết đó là ai không?”

“….”

ĐộitrưởngAnh.

Bởi tôi hiển nhiên biết đó là ai, tôi trả lời với một cái ho khan ngại ngùng.

***

Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương