Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Superpanda

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kịch bản gốc chỉ nhắc đến hai nhân vật chính nắm tay nhau, cùng lắm là mười ngón tay đan vào nhau, làm gì có chuyện dùng môi hôn ngón tay như vậy.

“Tân Nguyện…” một lúc lâu sau Thẩm Độ mới buông tay Giang Nguyên ra. Lần nữa cậu lại bị đối phương ôm vào lòng, hơn nữa, hắn còn dùng một bên má mình cọ vào lỗ tai của Giang Nguyên, đọc lời thoại: “Để cho anh hôn em một chút…ngoan, đừng nháo…”

“Uh…” Lỗ tai cậu nóng lên, muốn đứng thẳng dậy lại bị người ta cọ xát.

Động tác của Thẩm ảnh đế quá dùng sức làm Giang Nguyên e ngại, đại khái, ‘Diêu Chấn’ này có cần phải diễn sâu dữ vậy không…?

“Được…” Giang Nguyên đặt tay lên vai hắn, cũng không dãy dụa nữa, cố gắng để lộ ra một mặt ôn nhu.

Diêu Chấn được Tân Nguyện cho phép, cuối cùng buông tha tai y, hôn xuống. Tân Nguyện nhắm mắt, hơi ngẩng đầu chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của người yêu. Nhưng khi đôi môi của hai người chỉ còn cách hai ba centimet, mẹ của Diêu Chấn đột ngột xuất hiện. Người phụ nữ nhìn một màng này, đầu óc choáng váng như bị sét đánh trúng, màng nhĩ ong ong đau nhức, nghiến răng tức giận rống to: “Diêu Chấn!!!”

Hai người đang dây dưa vội vàng tách nhau ra! Diêu Chấn mới vừa về tới nhà chưa được nửa tiếng thì Tân Nguyện đã tìm đến, căn bản không biết mẹ y đang ở nhà chờ y. Xem tình huống có lẽ trước đó bà ấy ngủ trong phòng khách.

Xuyên suốt bộ phim, từ lúc Diêu Chấn công tác trở về, y cùng với mẹ mình hai bên thay phiên nhau xuất hiện, bên này Diêu Chấn vội vàng gọi xe, mẹ y thì tất bật chuẩn bị cơm nước trong bếp, từng phân đoạn được cắt đan xen nhau lặp đi lặp lại, toàn bộ không khí vô cùng khẩn trương. Đạo diễn chính là cố ý nhấn mạnh, mẹ của Diêu Chấn đang ở nhà y trong khi đương sự không hay biết gì. Diêu Chấn đón xe về nhà, Diêu mẫu bên kia nấu cơm, khung cảnh tưởng chừng ấm áp, sau đó người xem buộc phải cảm thán “trước khi giông bão đến, trời luôn sóng êm biển lặng”.

“Cut.” Đạo diễn Vương lên tiếng: “Được rồi, đạt.”

Vương Kim Phát là một người yêu nghề, một khi đã mở miệng “đạt” tức là bản thân đã đã kiểm chứng, xem đi xem lại cảnh diễn vừa rồi rất nhiều lần, thậm chí không ngại soi từng cử chỉ, biểu cảm của nhân vật chính bằng tốc độ 0.25s. Vậy nên lúc đạo diễn Vương đánh giá “đạt” chính là thực sự đạt, không có vấn đề gì.

Vương Kim Phát đặc biệt hưng phấn sau khi quay xong, đây là bước ngoặt quan trọng của cặp đôi Diêu Chấn và Tân Nguyện, bởi vì cuộc sống của họ trở nên tệ hơn từ biến cố này, hai người cũng vì bị áp lực dư luận mà phải kết hôn với người khác nhằm che dấu tình cảm của mình.

Giang Nguyên âm thầm cảm thán tốc độ ghi chép một phút năm mươi chữ của thư ký trường quay trong khi đạo diễn Vương đang ngồi bên cạnh bắn rap tạo mưa.

Sau khi chỉnh lại trang phục, Thẩm Độ lùi về sau quan sát Giang Nguyên, ánh mắt quét lên cái bàn nhỏ bên cạnh: “Cậu…” trên bàn nhỏ có một thanh chocolate. Vì phải thường xuyên quay phim, tổ đạo diễn luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn nạp năng lượng gấp cho diễn viên của mình.

“Hả?” Giang Nguyên nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt, cậu lại nhớ đến thân mật khi nãy. Đối phương không chút do dự một tay vuốt ve, một tay nâng cằm cậu chủ động thân mật muốn hôn xuống… vì thế Giang Nguyên lại lần nữa có chút sợ, cậu chắc chắn lông mao mình đang dựng hết lên rồi.

Vương Kim Phát đúng thời điểm ở sau máy quay gọi hai người: “Thẩm Độ! Giang Nguyên! Hai người cũng tới đây xem lại đoạn vừa rồi đi!”

“Vâng!” Giang Nguyên đáp, quay sang cười xin lỗi với Thẩm Độ: “Haha! Cái đó, đạo diễn Vương gọi.” sau đó vội vã bỏ đi.

“…” Thẩm Độ không trả lời chỉ lặng lẽ dõi mắt theo người đang chạy.

Vương Kim Phát nhìn Thẩm Độ và Giang Nguyên đang bước tới, hạ kính xuống bình luận rồi khen hai người vài câu, đột nhiên sau một hồi lại trầm mặt, cảm hứng dâng trào vuốt vuốt cằm sờ bộ râu không tồn tại trên mặt mình: “Chờ đã…tôi hối hận rồi, chúng ta quay lại lần nữa đi.”

Giang Nguyên: “Dạ? Quay lần nữa?” Không phải “đạt” rồi sao? Giang Nguyên nhớ rõ đời trước cảnh này chỉ cần một lần cầm máy liền hoàn thành!!!

Nghĩ đến đây, cậu có chút kích động khó kiềm chế. Có phải nếu như một số việc bị thay đổi thì kết quả cũng sẽ xảy ra theo chiều hướng khác, ví như bộ phim này…Nếu vậy có lẽ kết cục của cậu cũng có khả năng sẽ thay đổi!

Mình…có thể thoát chết? Có thể bình an tiếp tục sống…? Có thể sống đến già sao? Có khả năng đó không?

“Lần này thay đổi kịch bản một chút.” Vương Kim Phát giải thích: “Tôi mới vừa nghĩ ra được một tư thế ôm mới, hai người chịu khó một chút, đem cho hậu kỳ cắt ghép nữa là xong ngay.” Đây thực tế là một yêu cầu hết sức bình thường. Đầu tiên quay đi quay lại một phân cảnh, lần sau cải cách hơn lần đầu chút ít, sau đó đạo diễn đem tổng hợp, so sánh lần lượt rồi chọn ra đoạn diễn vừa ý nhất. Bây giờ kỹ thuật hiện đại, cần chỉnh liền chỉnh, muốn sửa liền sửa, có nhà đầu tư thì không cần suy nghĩ nhiều. Suy cho cùng ai cũng muốn kết quả quá trình làm việc của mình được chỉnh chu nhất trong mắt người khác.

Giang Nguyên gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Vương Kim Phát nhìn lại hai người: “Mau đi trang điểm lại, mồ hôi làm trôi hết rồi.”

“Được.” Giang Nguyên nói xong theo bản năng không nhìn thấy Thẩm Độ mà bỏ đi, chạy đến chỗ các chuyên viên trang điểm yêu cầu. Sau đó, cậu thật sự vì bận nên tự nhiên quên luôn trước đó hình như Thẩm Độ còn có chuyện muốn nói với cậu. Chuyện này đời trước chưa từng xảy ra, cho dù có bận rộn đến mấy Giang Nguyên vẫn sẽ để dành một ít thời gian để mỉm cười hỏi thăm hắn có chuyện gì cần mình.

Thẩm Độ cũng không muốn nhắc, xoa đôi bàn tay, trầm mặc nhìn bóng lưng cậu.

Nhưng mà Giang Nguyên không hay biết, còn cho rằng Thẩm Độ đã đến phòng cách vách để bổ trang vẫn chưa quay lại, ngồi ở trên ghế cười đùa cùng chuyên viên trang điểm của mình, trò chuyện: “Trước kia em từng làm việc cho một công ty quảng cáo, khách hàng luôn càm ràm công ty chỉ toàn hiệu ứng năm xu… Nhưng vấn đề là khách hàng đó chỉ chi mười vạn đầu tư! Một lần ông chủ của em không chịu được nữa nên gọi em ra trao đổi trực tiếp với khách. Sau khi mắng tụi em khoảng 15 phút, em liền hỏi: Ý ngài là chất lượng của quảng cáo phải ăn khách như bộ phim ‘Bài hát của băng và lửa’ sao? Em là đang định mỉa mai đấy! Ai ngờ ông khách đó vỗ đùi liên tục nói, đúng đúng đúng! Còn nói vẫn là em hiểu ý ông ta! Sau đó ông chủ để em trực tiếp làm việc với bên đó luôn! Trời ạ…”

(*) 五毛特效: Hiệu ứng đặc biệt Ngũ mao: mức độ thấp của công nghệ sản xuất hiệu ứng đặc biệt, hiệu ứng đặc biệt này rất kém, giống như được tạo ra từ năm mươi xu.

Chuyên viên trang điểm cười ha ha, Thẩm Độ bên này cứ lẳng lặng nhìn cậu, lẳng lặng nghe.

Thời gian từ từ trôi đi.

“Được rồi!” Chờ Giang Nguyên hoá trang xong, Vương Kim Phát nói, “Giang Nguyên, Thẩm Độ, hai người lại đây, tôi muốn bàn tiếp chuyện thay đổi nội dung!”

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương