Trạch Nhật Phi Thăng (200Đ/C)
Chương 380: Kiếm đạo đệ nhất 1

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Võ Thiên Tôn mái tóc trắng xóa nổi giận gầm lên một tiếng, cơ bắp cuộn lên, vận sức nâng một góc tiên sơn ngũ sắc lên.
“Không gánh nổi!”
Chỉ nghe ầm một tiếng, nửa người của ông lão bị đè dưới núi, chỉ còn nửa người lộ ra bên ngoài.
Ông đào hố dưới đất, cuối cùng cũng thoát khỏi chân núi, lại thấy tinh khí của mình xói mòn, vội vàng chạy lên núi, thầm nghĩ: “Cũng may không có ai phát hiện ra cảnh vừa rồi, nếu không lại phải diệt khẩu!”
Tiên sơn ngũ sắc quá nặng, tuy ông đã tu thành Võ Đạo Nguyên Thần nhưng cũng không thể nhấc lên nổi.
Nhưng Võ Thiên Tôn lại nghĩ: “Ta đã là tiên nhân, có thời gian vô cùng vô tận, muốn tu luyện bao lâu cũng được. Hôm nay ta không bê được ngọn núi này lên thì ngày mai ngày mốt, sang năm, năm nữa, không được thì trăm năm ngàn năm, sớm muộn gì ta cũng có thể tu luyện tới mức biến nặng thành nhẹ, nâng được ngọn tiên sơn này!”
Ông cười ha hả, giọng nói vang vọng trong tiên sơn: “Sớm muộn gì cũng có ngày ta nâng được tiên sơn ngũ sắc lên, có thể chạy có thể nhảy, thậm chí đánh người!”
Hứa Ứng nhìn về phía vực Thương Ngô, chần chừ một chút nhưng không đi theo hướng đó.
Y đi lại đường cũ.
Y còn muốn trở lại Võ Đạo Bỉ Ngạn.
Y muốn trở lại nói với mọi người ở Võ Đạo Bỉ Ngạn, Võ Thiên Tôn tìm được con đường sang thế giới khác, đó là thế giới mà Võ Thánh Nhân sáng tạo ra Chiến Thần Bát Pháp đã đi tới.
Y còn muốn nói với họ, Võ Thiên Tôn không chết già mà vẫn sống trên tiên sơn ngũ sắc.
Hứa Ứng đi thẳng tới, bỗng cảm thấy đầu óc mơ hồ, ngủ gà ngủ gật, thầm nghĩ: “Hình như lâu rồi ta không ngủ một giấc thật ngon.’
 
Đầu óc y hỗn loạn, bất tri bất giác thiếp đi, nhưng bước chân vẫn không ngừng đi thẳng về phía trước, chỉ có hai mắt y mở to, tròng mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Không biết từ lúc nào, sợi rễ của tiên thảo màu tím đã trèo lên mí mắt y, đẩy hai con mắt y ra.
Những rễ cây khác của gốc tiên thảo này dồn dập đâm vào tai mắt mũi miệng của Hứa Ứng, trong lúc bất tri bất giác, Hứa Ứng đã bị gốc tiên thảo này khống chế!
Phải biết năm xưa Bất Tử tiên dược là một trong những khâu quan trọng để trấn áp đại đế trùng đồng, mượn nó để phong ấn thân thể đại đế, nhốt vị đại đế đó trong quan tài ngọc!
Không chỉ có vậy, nó còn có thể ăn trộm tu vi pháp lực của đại đế trùng đồng, hấp thu đạo tắc đạo pháp của đại đế trùng đồng.
Hứa Ứng chỉ là luyện khí sĩ tu thành Kim Đan, không để ý là bị nó lừa, bị nó khống chế.
Tiên thảo màu tím leo lên đầu Hứa Ứng, dương dương đắc ý, hiện giờ thân thể của Hứa Ứng chính là thân thể của nó, pháp lực của Hứa Ứng chính là pháp lực của nó.
Nó có thể khống chế thân thể Hứa Ứng, điều khiển nguyên khí thần thức của Hứa Ứng, thậm chí điều động khí huyết.
Nhưng việc cấp bách là tìm ra sáu cái lá của mình, nếu không thân thể cứ trần truồng thế này cũng không tốt.
Nó lập tức tìm kiếm trong túi Hứa Ứng nhưng không thấy gì, lại vươn ra càng nhiều sợi rễ, tìm tòi trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng.
Nhưng nói lại cũng kỳ, nó tìm thấy cả cánh cửa hỏng mà Hứa Ứng quý trọng nhưng vẫn không thấy sáu cái lá của mình đâu!
Nó giơ mấy sợi rễ lên gãi đầu Hứa Ứng, lúc này mới cảm thấy không đúng, vội vàng gãi người mình, giờ mới thấy chuẩn.
Lúc này lại nghe một tiếng cười vang lên: “Đường đường thần tiên bất lão mà lại bị một gốc tiên dược khống chế, đồn ra ngoài chắc người ta cười rụng răng.”
Tiên thảo màu tím xoay cổ Hứa Ứng, nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một người trên đầu có lỗ chống hai tay dưới đất bước đi như bay, chạy về phía này.
Tiên thảo màu tím trong lòng nghiêm nghị, lập tức nhận ra người này là cường giả bị xích sắt quật nát nửa người dưới, nhưng vị cường giả này tên là gì thì nó không biết.
“A ba a ba!” Tiên thảo màu tím khống chế Hứa Ứng, kêu lên với thiên tử âm đình.
Thiên tử âm đình cười ha hả, tiếng cười đầy bi ai phẫn nộ: “Ta định làm gì? Còn làm gì nữa? Đương nhiên là phục sinh! Ngươi nghĩ ta và Lý Tiêu Khách lá mặt lá trái chỉ để chơi hay sao? Ta và hắn liên thủ chính là vì Bất Tử tiên dược!”
Ánh mắt hắn nóng bỏng, vén lọn tóc che trán, để lộ vết thương Bát Diện kiếm, nói với tiên thảo màu tím: “Ngươi thấy vết thương này không? Lý Tiêu Khách để lại cho ta đấy! Nhưng trước khi trúng vết thương này ta đã chết! Nói chính xác hơn là chân thân của ta đã chết!”
Tiên thảo màu tím khống chế miệng Hứa Ứng khép mở, nghi hoặc nói: “A ba a ba?”
“Ngươi không hiểu? Đương nhiên ngươi không hiểu rồi!”
Thiên tử âm đình cười lạnh nói: “Nguyên Thần kiếp trước của ta đã chết, chỉ là một cái xác, bị coi như pháp khí bày trận, kết hợp với thi thể những tiên nhân khác tạo thành một trận pháp. Ta chết cũng không thiệt, lại ở dưới cùng của trận pháp, mỗi lần quan tài ngọc định phá trận, ta cách ngươi gần nhất, ngửi được một chút dược lực mà ngươi tỏa ra. Dần dà ta dựa vào vào dược lực nhỏ nhoi mà ngươi tỏa ra, có được linh trí.”
Tiên thảo màu tím điều khiển sắc mặt Hứa Ứng thành nghiêm túc rồi nói: “A ba ba ba!”
Thiên tử âm đình cười ha hả nói: “Không sai! Ta là linh hồn sinh ra từ trong thi thể! ngày ta thoát khốn cũng là lúc quan tài ngọc tiến đánh từng phong ấn, ta nhân cơ hội thoát khỏi đại trận tiên gia, bỏ chạy bán sống bán chết, không ngờ lại bị tiên trận trấn áp! Ta may mắn không chết, chạy khỏi miệng núi lửa, lại bị Lý Tiêu Khách tập kích, lưu lại vết thương trên trán.”
 
Hắn cười lạnh nói: “Tuy ta đã chết từ lâu rồi, vết thương này không làm gì được ta, nhưng dù sao thù vẫn là thù. Làm sao ta lại giúp Lý Tiêu Khách tìm kiếm Bất Tử tiên dược cho được? Thật ra ta chỉ vì chính mình thôi, khi cần thiết sẽ coi Lý Tiêu Khách như vật tế, đem đi hiến tế.”
Tiên thảo màu tím khống chế miệng Hứa Ứng khép mở, cười ha hả: “A ba, a ba!”
“Ta là bại tướng dưới tay ngươi? Chắc ngươi quên hả, ở đây ngươi đâu có mấy tầng phong ấn trên tiên sơn trợ giúp!”
Thiên tử âm đình bộc phát khí tức, phóng thích tu vi. “Tuy ta chỉ còn nửa người, tuy ta bị trọng thương nhiều lần, tu vi thực lực của ta vẫn vượt xa nhà ngươi!”
Khí tức của hắn đột nhiên tăng tới cực hạn, Nguyên Thần và khu vực Hi Di rách rưới hiện lên sau lưng, ngay khoảnh khắc sau một thanh U Minh Phù Đồ thần đao chém lên người Hứa Ứng!
Tiên thảo màu tím liều mạng điều khiển thân thể Hứa Ứng ngăn cản nhưng căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào đã bị nhát đao chém trúng, suýt nữa cắt cả người cả cỏ thành hai nửa!
Cũng may sinh cơ của Hứa Ứng cực kỳ hùng hồn, miệng vết thương có máu thịt đan xen, chuẩn bị khép lại.
Nhưng dù sao thiên tử âm đình cũng là chúa tể của thiên đình cõi âm, tuy thiên đình cõi âm chỉ là kẻ thống trị cõi âm Thần Châu nhưng thực lực của hắn cũng không thể nghi ngờ.
Trên miệng vết thương của Hứa Ứng, thần thông còn sót lại từ đao vừa rồi vẫn tấn công lên vết thương, phá hoại thân thể Hứa Ứng, không để vết thương khép lại.
Đao thứ hai của thiên tử âm đình chém tới, tiên thảo màu tím không chần chừ nữa, lập tức rút rễ cây ra, trả lại quyền khống chế thân thể cho Hứa Ứng.
Hứa Ứng tỉnh lại, chỉ thấy U Minh Phù Đồ thần đao chém tới, không cần nghĩ ngợi lập tức thi triển Cực Ý Tự Tại công, xé gió lướt đi, chỉ trong chớp mắt đã đi xa mấy chục dặm!
Thiên tử âm đình cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn định chạy?”
Khí u minh phun trào sau lưng y, hóa thành quỷ thủ khổng lồ, Hứa Ứng vừa hạ xuống đất, u minh quỷ thủ đã vồ xuống, định đè y dưới lòng bàn tay!
Hứa Ứng hít một hơi dài, phát động Chàng Sơn pháp, song quyền như mọc sừng, va chạm với u minh quỷ thủ!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương