Trạch Nhật Phi Thăng (200Đ/C)
Chương 288: Đứa con của vận mệnh 2

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Đột nhiên, một dị nhân bốn tay lao thẳng lên núi, không nói một lời đánh luôn về phía Chu Trung Toàn, tốc độ di chuyển cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Chu Trung Toàn.
Chu Trung Toàn nhanh chóng lui lại, định điều động năng lực của tiên đạo linh căn, nhưng tốc độ di chuyển của dị nhân bốn tay này quá nhanh, tốc độ công kích lại càng kinh khủng, thoáng chốc đã đánh trúng hắn không biết bao nhiêu đòn!
Chu Trung Toàn bị đánh tới hộc máu, lăn lông lốc, ngã ra đằng sau, tiên căn trong tay cũng rơi xuống đất.
Dị nhân bốn tay kia trong lòng vui mừng, xoay người nắm lấy tiên căn. Tiên căn giãy dụa không ngừng, chống lại khi bị hắn luyện hóa.
Chu Trung Toàn miệng phun máu tươi, uất ức nhìn cảnh tượng này, khàn giọng nói: “Tiên sư, ngài còn không ra tay?”
Lúc này, một sợi xích bay tới, viu một tiếng quấn lấy hắn, kéo hắn lại.
 
Lão thần tiên cười nói: “Đồ đệ ngoan, thân thể của ta bị xuyên thủng, không cách nào điều động lực lượng, chỉ có thể mượn lực lượng của ngươi để giết hắn. Khi vi sư mượn lực lượng của ngươi, ngươi tuyệt đối không được chống cự đấy.”
Chu Trung Toàn gật đầu.
Mi tâm của lão thần tiên từ từ sáng lên, một luồng thần quang tuôn ra, truyền vào thân thể Chu Trung Toàn!
Chu Trung Toàn lập tức cảm thấy toàn thân mất dần khống chế, trước mắt chìm vào bóng tối, trong lòng cực kỳ kinh hãi, định vùng vẫy chống cự thì đã không còn kịp!
Hắn nghe thấy trong miệng mình có tiếng cười ha hả của lão thần tiên: “Ha ha ha, cuối cùng cũng thành công rồi! Rốt cuộc thằng nhóc thối tha này cũng luyện được mình thành bộ dạng mà ta cần! Ha ha ha, cuối cùng ta cũng có được cuộc sống mới!’
Chu Trung Toàn vừa sợ vừa giận, đột nhiên thần hồn của lão thần tiên truy tìm tung tích hắn, định đuổi tận giết tuyệt, khiến hắn không thể không tránh né.
Hắn trốn đông trốn tây, nấp vào một ngón tay trong thân thể mình, không ngờ lão thần tiên kia lại không đuổi theo.
Lão thần tiên như không cảm nhận được đầu ngón tay này, hết sức kỳ quái.
Chu Trung Toàn vẫn chưa hết sợ hãi, trong lòng đã tuyệt vọng: “Tu hú chiếm tổ chim khách, giờ phải làm gì đây?”
Hắn thấy bản thân đứng dậy, trong miệng vang lên tiếng nói của lão thần tiên: “Chủ nhân cũ của thân thể này tên là Chu Quang, tự là Trung Toàn, giờ ta đã nhận được cuộc sống mới, như mặt trời ban trưa! Thế thì thêm một chữ ‘nhật’ trên chữ ‘quang’. Từ nay ta gọi là Chu Hoàng!”
(Chu thích: Chữ Nhật 日 trên chữ Quang 光 thành chữ Hoàng 晃)
Chu Hoàng cười ha hả, nhìn dị nhân bốn tay vừa luyện hóa linh căn vừa lao về phía mình, đột nhiên mắt hắn bắn ra âm dương nhị khí, đan xen như cái kéo, cắt dị nhân bốn tay kia thành hai nửa!
Sau khi giết người, khí tức cũng hắn rung động, nắm lấy tiên đạo linh căn sắp bay đi, sau lưng hiện lên lục bí, động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng xoay tròn.
“Luyện khí sĩ kết hợp lục bí thật quá cường đại! Đáng thương thay, Chu Trung Toàn còn chẳng hiểu cách sử dụng loại lực lượng này! Còn ta, có thể dùng lực lượng này san bằng thiên hạ!”
Chu Hoàng còn chưa dứt lời đã nghe giọng nói của Chu Hồng Y vang lên: “Trung Toàn, đệ không sao chứ?”
Chu Hoàng nhìn sang, chỉ thấy Chu Hồng Y lao lên đỉnh núi, dung mạo bất phàm, vóc dáng thướt tha, không khỏi nảy sinh ý dâm: “Cô nàng này là tỷ tỷ của Chu Trung Toàn, cũng là tỷ tỷ của thân thể này, nhưng có liên quan gì tới ta? Hay là...”
Chu Hồng Y để ý thấy ánh mắt hắn, trong lòng nghiêm nghị, lại thấy thi thể lão thần tiên dưới đất, lập tức sinh nghi, thử dò hỏi: “Trung Toàn, đệ...”
Cô đột nhiên vòng tay, gảy đàn tỳ bà, tấn công thần hồn Chu Hoàng!
Thần hồn của Chu Hoàng còn chưa ổn định, bị âm luật tỳ bà của cô tấn công, chỉ cảm thấy thần hồn xao động, suýt nữa bị đánh văng khỏi thân thể này.
Hắn thầm hoảng sợ, không dám ra tay với Chu Hồng Y nữa, nắm lấy thi thể bản thân, tung người nhảy xuống vách núi.
Chu Hồng Y cũng nhảy xuống theo, ra sức đuổi theo, lại thấy trước mặt có rất nhiều na sư Chu gia đang bao vây một dị nhân bốn tay, trong đó còn có không ít đại na. Cô vội vàng cao giọng quát: “Ngăn Chu Trung Toàn lại!”
Chu Hoàng cười ha hả, như hổ vào bầy dê, đại khai sát giới. Chỉ trong khoảnh khắc hơn mười na sư, kể cả đại na và dị nhân bốn tay kia đều bị giết chết, không ai may mắn sống sót!
Chu Hồng Y vừa sợ vừa giận, gảy đàn như điên, tấn công thần hồn của Chu Hoàng. Nhưng chỉ thấy Chu Hoàng lung lay một cái đã lao ra khỏi phạm vi công kích của đàn tỳ bà.
Chu Hồng Y cắn răng đuổi theo, chỉ thấy dọc đường lưu lại thi thể đầy đất, lại là đám người Thôi gia gặp phải độc thủ của Chu Hoàng, tất cả những ai xuất hiện trên đường đi đều bị hắn giết chết trong chớp mắt!
Hồn phách của Chu Trung Toàn nấp trong một ngón tay của Chu Hoàng, thấy Chu Hoàng thi triển các loại thần thông tới mức xuất thần nhập hóa, khó lòng tưởng tượng, trong lòng vừa kinh hãi vừa sợ sệt: “Hóa ra còn có thể sử dụng na thuật như vậy!”
Hắn lập tức buồn bã, Chu Hoàng càng mạnh, hắn càng không thể đoạt lại thân thể.
“Quẻ bói ta có số mệnh đế hoàng, chẳng lẽ lại bị chôn vùi ở đây?” Hắn thầm tuyệt vọng.
Chu Trung Toàn xốc lại tinh thần, lẳng lặng tự nhủ: “Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Na thuật và thần thông của hắn rất mạnh, vừa vặn cho ta học tập, tăng cường thực lực. Chu Hoàng lớn lối như vậy chắc chắn sẽ có lúc vấp ngã. Một khi thần hồn của hắn bị thương sẽ là cơ hội cho ta đông sơn tái khởi!”
Ở đằng khác, Việt Hồng Chúc leo lên núi ngọc, chẳng bao lâu sau đã tới bên cạnh vị sư huynh vừa gọi mình, nói: “Ngũ sư huynh, ta gặp một cao thủ dị tộc, thần thông của người này hết sức kỳ quái.’
Cô miêu tả lại na thuật Nghịch Trường Sinh của Hứa Ứng. Vị ngũ sư huynh kia tên là Tiêu Chính, cũng có bốn tay, nghe vậy kinh ngạc đáp: “Còn có pháp thuật cỡ này? Đúng là kỳ quái. Nếu hắn tu luyện tới đại thành chẳng lẽ có thể khống chế sinh tử người khác?”
Việt Hồng Chúc cười nói: “Pháp thuật của hắn rất dễ phá, ta tế Kim Đan lên là có thể tùy tiện áp đảo.”
Tiêu Chính thở phào một tiếng, cười nói: “Hóa ra là thế, ta còn tưởng pháp thuật của người này tinh diệu tới mức nào, hóa ra không nhận được chân truyền. Hồng Chúc, muội nhìn bên kia kìa!”
Việt Hồng Chúc nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy dưới một gốc cây lớn có một vị tiên nhân áo trắng.
Gốc cây rất cao, nhánh cây uốn lượn, dáng như rồng nằm hổ ngồi, trên cây phủ đầy lá vàng.
 
Tiên nhân dưới tán cây tiên phong đạo cốt, bên cạnh là lá vàng rơi đầy đất, gương mặt mỉm cười, ánh mắt ấm áp, cầm một đóa hoa trong tay như muốn đặt lên mũi ngửi hương hoa.
Dưới gốc cây này thì khắp nơi là thi thể, cứ nhìn dấu vết thi thể là biết có lẽ đã chết hết sức thê thảm. Có người bị chặt ngang thân, có người bị bóp nát đầu, có người bị co nhỏ thành một tấc rồi bị giẫm bẹp!
Hiển nhiên, từng có rất nhiều người muốn tới đây thu thập tiên đạo linh căn nhưng bị tiên nhân áo trắng giết chết.
Nhưng theo như dáng vẻ của tiên nhân áo trắng, hắn cũng đã chết không biết bao lâu rồi.
Có lẽ hắn là một vị tiên nhân phi thăng tới nơi này, sau khi tới đây lại phát hiện không còn đường phi thăng, bị nhốt tại nơi này, buồn bực u sầu mà chết.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương