Trạch Nhật Phi Thăng (200Đ/C)
Chương 277: Nguyên Đạo Tinh Tụy 1

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Toàn bộ Nguyên gia đều kinh hãi khó hiểu, rõ ràng bọn họ thấy Hứa Ứng đi tới bên cạnh xe chở tù, không làm gì cả, sao đột nhiên lão thần tiên lại kêu la thảm thiết?
“Chẳng lẽ lão thần tiên ăn vạ?”
Có người lẩm bẩm: “Trong tiệm đồ cổ thường xuyên chơi trò này, để người ta cầm đồ sứ đụng vào người khác, sau đó bắt người kia đền tiền. Chẳng lẽ lão thần tiên định ăn vạ Hứa yêu vương?”
Đại na bên cạnh quát lớn: “Khốn kiếp, đó là mánh lới của lũ lưu manh côn đồ, lão thần tiên của Chu gia ta sao lại làm chuyện như vậy được?”
Nhưng cảnh tượng này giống hệt như ăn vạ, Hứa Ứng không hề động tới lão mà lão khóc rống kêu rên, lăn qua lăn lại.
Cái này cũng phải trách vị lão thần tiên này khinh địch, lại đi dùng hồn phách đối phó với Hứa Ứng. Hồn phách của Hứa Ứng đã luyện thành bất diệt chân linh, trong hồn phách còn tỏa ra Bất Diệt Linh Quang.
Có điều lão thần tiên bị người của Chu gia khóa chặt khu vực Hi Di trong thân thể, pháp lực trên người bị hạn chế, thần thức cũng bị cầm tù, chỉ có thể vận dụng hồn phách.
Lão muốn trừng trị Hứa Ứng, cũng chỉ có thể vận dụng hồn phách.
Lão thần tiên khóc lóc nửa ngày, ngừng la hét, ôm lấy tay mình, đau tới mức vẫn còn run rẩy.
Hai ngón tay của hồn phách lão vỡ nát, nỗi đau của hồn phách lan tới thân thể, đau thấu tim gan.
Đáng sợ hơn nữa là tuy thân thể lão vẫn còn hai ngón tay nhưng không có bất cứ cảm giác gì, cứ như hai ngón tay này không hề tồn tại!
Thương thế về mặt hồn phách rất khó chữa trị, không biết cơn đau này sẽ theo lão bao lâu.
“Chắc chắn trên người kẻ này có một báu vật bảo vệ hồn phách, thậm chí đánh gãy hai ngón tay hồn phách của ta! Pháp bảo này đúng là hiếm có, không biết là dị bảo gì!”
Lão cố nhịn đau, ánh mắt nhìn lên người Hứa Ứng, thầm nghĩ trong lòng: “Xưa nay Thiên kiếp khó qua, trong Thiên kiếp có một loại lôi kiếp nhắm vào Nguyên Thần hồn phách, chỉ một đòn thôi là hồn phi phách tán! Nếu như có được dị bảo của kẻ này, không khéo khả năng qua được Thiên kiếp sẽ tăng thêm một phần.”
Trong lòng lão lại nôn nóng: “Thân thể của ta đã không sử dụng được, bị Bỉ Ngạn thiêu đốt tới mức sinh cơ hao hụt, gần như không còn. Chu Trung Toàn sắp luyện thành Kim Đan, khi đó ta đoạt xá hắn rồi giết chết thằng nhãi kia, đoạt lấy dị bảo hồn phách! Tiếp đó ta luyện hóa tiên dược trong thân thể này, cướp lấy tiên thảo của di dân, nhận được Thần khí Thiên đạo, độ kiếp phi thăng là chuyện trong tầm tay!”
Chu Trung Toàn cũng nhìn về phía Hứa Ứng, trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời nhưng gương mặt vẫn mỉm cười, thầm nghĩ: “Chết tiệt, tiên duyên của ta bị hắn quấy nhiễu rồi! Nhưng đúng là không thể coi thường Hứa Ứng được, hắn vận hành bí tàng Nê Hoàn, thi triển na thuật Nê Hoàn lợi hại hơn ta nhiều. Chẳng lẽ Chu Tề Vân dạy hắn?”
Toàn bộ Chu gia đã bị Hứa Ứng giết tới mức kinh hồn táng đảm, nhất là những na sư bị Hứa Ứng tước đoạt sinh khí, càng sợ hãi Hứa Ứng như sợ thần linh.
 
Chỉ có đại na và trưởng lão kích động, rất muốn nhân cơ hội diệt trừ Hứa Ứng. Chỉ có điều Chu Trung Toàn không cho phép, bọn họ cũng không thể ra tay.
Quả chuông nói với Hứa Ứng: “A Ứng, chắc chắn những thôn dân này không thể bảo vệ được Giáng Tiên Kỳ Chu, sau khi chúng ta đi, Chu gia sẽ tới cướp tiên thảo. Cho dù Chu gia không cướp, những thế gia khác cũng tới đây đoạt bảo.”
Hứa Ứng khẽ gật đầu.
Mang ngọc thành tội. Di dân có kỳ trân dị bảo như vậy nhưng không có lực lượng tương ứng, sớm muộn gì cũng chuốc họa vì Giáng Tiên Kỳ Chu.
Lúc này có vài thôn dân cao tuổi tiến lên, tới gặp Hứa Ứng, làm lễ cảm tạ ơn cứu giúp của y.
Hứa Ứng nâng bọn họ dậy, dò hỏi: “Thôn các ngươi lấy được Giáng Tiên Kỳ Chu ở đâu vậy?”
Lão thôn dân đứng đầu nói: “Gốc tiên thảo này là tổ tiên giành được trong Vân Mộng chiến trường, dùng để bảo vệ thôn trang.”
“Giành được trong Vân Mộng chiến trường?”
Hứa Ứng trong lòng hơi động, hỏi kỹ lại. Lão thôn dân kia cũng không hiểu lắm, chỉ nói là người xưa kể lại, bọn họ không phải người địa phương mà là di dân tới từ một Chư Thiên thế giới khác.
Tổ tiên của bọn họ là chiến sĩ cường đại nhất được lựa chọn trong Chư Thiên thế giới đó, phụng lệnh trấn áp ma đầu, lập chiến công hiển hách cho chư thần Thiên giới.
Nhưng Thiên lộ đã bị cắt đứt, bọn họ không thể trở về thế giới của mình, đành phải ở lại trên vùng đất này.
Gốc Giáng Tiên Kỳ Chu này được thôn dân gọi là Cửu Chi tiên thảo, là bảo vật mà tổ tiên bọn họ đã giành được trong Vân Mộng chiến trường, trồng trong thôn trang, để bọn họ sinh sôi tại nơi này.
Hứa Ứng cũng hiểu loáng thoáng, nhưng trong chuyện này vẫn có rất nhiều nghi hoặc khó hiểu. Ví dụ như ma đầu gì mà cần lựa chọn chiến sĩ từ các Chư Thiên khác?
Thiên lộ là gì? Vì sao bị cắt đứt? Vì sao bọn họ không thể trở lại thế giới của mình?
Hứa Ứng đi tới cái bục đất ở trong thôn, quan sát tỉ mỉ Giáng Tiên Kỳ Chu, chỉ thấy gốc chín nhánh lá của tiên thảo đều tỏa hương thơm, trong tiên thảo có luồng linh quang nhấp nháy, đi qua đi lại giữa cành lá.
Y chăm chú quan sát luồng sáng, đột nhiên bên tai vang lên từng tiếng đạo âm hùng vĩ, cọng cỏ chín lá trong mắt y càng lúc càng lớn, toàn thân như bao phủ trong linh quang , cứ như hóa thành thiên địa linh căn, ẩn chứa uy lực hùng hồn!
“Đây là... đạo tượng! Đạo tượng trời sinh của Cửu Chi tiên thảo, có thể sử dụng như pháp bảo, mà còn là pháp bảo sống!”
Hứa Ứng trong lòng hơi động, cảnh tượng trước mắt thật quá kinh người, y quan sát hướng đi của linh quang trên Cửu Chi tiên thảo, trong lòng có cảm ngộ, lập tức cảm thấy có thể sáng tạo ra một loại thần thông bất phàm!
Đột nhiên y lại thấy trong dị tượng có thủy quang, như một quả cầu nước lớn bằng nắm đấm, lơ lửng trong linh quang, mềm mại lóng lánh, thu hút tới khó tả!
Hứa Ứng vận chuyển pháp lực toàn thân nắm lấy luồng nước kia, không ngờ luồng nước này vừa chạm vào tay y đã thấm vào cơ thể.
Gốc Cửu Chi tiên thảo bị y bắt mất quả cầu nước, có vẻ hơi ủ rũ.
Trong cơ thể Hứa Ứng, một hơi lạnh mờ ảo ập tới, chảy khắp toàn thân, khiến thân thể y thoải mái vô cùng.
Nhưng ngay lúc này, trong động thiên bí tàng Nê Hoàn của y, từng luồng hoạt tính thân thể cường đại bị luồng nước kia điều động, Trường Sinh tiên dược đến từ bí tàng Nê Hoàn bộc phát uy lực, bị luồng nước đó luyện hóa, nhanh chóng luyện vào khắp các ngóc ngách trong thân thể y!
Hứa Ứng chỉ cảm thấy từng luồng khi bộc phát khuấy động, dung nhập vào thân thể mình, hoạt tính thân thể càng ngày càng mạnh, thân thể càng lúc càng cường đại!
Trong cơ thể y tỏa ra ánh sáng lấp lóe, chiếu sáng từ dưới làn da, khiến toàn thân y bảo phủ trong ánh sáng!
Thậm chí toàn thân Hứa Ứng tràn ngập hương thơm, mùi thơm xộc vào mũi, như một gốc Cửu Chi tiên thảo hình người, khiến Ngoan Thất cách y gần nhất cũng không chịu nổi chép miệng nuốt nước bọt.
“A Ứng, ngươi thơm quá, cho ta nếm một miếng nhé!” Ngoan Thất kêu lên.
Hứa Ứng lườm hắn một cái, thần quang quanh người ảm đạm dần nhưng hương thơm vẫn nức mũi.
Trong quả cầu nước kia ẩn chứa dược lực kỳ diệu thúc đẩy Trường Sinh tiên dược của bí tàng Nê Hoàn, khiến Trường Sinh tiên dược không ngừng luyện vào cơ thể hắn, tạo ra biến hóa kỳ diệu!
Thần quang ảm đạm là vì tốc độ câu lấy Trường Sinh tiên dược từ ba tòa động thiên Nê Hoàn không theo kịp tốc độ luyện hóa của quả cầu nước, khiến cho thần quang suy giảm!
“Ngài chuông, Cửu Chi tiên thảo mang theo thủy quang là cái gì?” Hứa Ứng hỏi quả chuông.
Quả chuông nói: “Ta từng nghe chủ nhân nói, trong thế giới Thiên Đạo và Tiên giới có chứa một loại năng lực kỳ diệu, gọi là Nguyên Đạo Tinh Tụy. Có lẽ thủy quang ngươi lấy được từ gốc tiên thảo chính là Nguyên Đạo Tinh Tụy ẩn chứa trong tiên thảo.”
 
Ánh mắt nó nóng rực lên, đi ra khỏi đầu Hứa Ứng, nói: “A Ứng, ngươi thơm quá, cho ta hút một miếng khí huyết của ngươi nhé, ta chưa bao giờ thưởng thụ hương vị của Nguyên Đạo Tinh Tụy... Chúng ta là hảo huynh đệ vào sinh ra tử, ngươi cho ta nếm một miếng nhé? Chỉ một miếng thôi cũng không được à? Ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Hứa Ứng lập tức khóa kín khu vực Hi Di của mình lại, kiên quyết không cho nó vào.
Ngoan Thất cả giận nói: “Quả chuông đê tiện, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi còn quấn chặt lấy A Ứng không chịu tha, đúng là mất mặt! A Ứng, đừng để ý tới nó nữa, ngươi đồng ý là nó được đằng chân lân đằng đầu, nếm một miếng là nếm miếng thứ hai, sau đó ăn sạch cả người ngươi. Cái này, A Ứng, ngươi chém một cái chân cho ta nếm thử đi.”
Con rắn để lộ ý đồ thật sự, cọ vào người Hứa Ứng nói: “Dù sao ngươi cũng có thể mọc lại, cho ta một chân thôi, chúng ta là hảo huynh đệ nhiều năm!”
Hứa Ứng nổi giận, vung quyền đánh con rắn lớn lăn lông lốc bay khỏi thôn xóm.
Quả chuông thấy vậy cuống quít bay về phía Ngoan Thất kêu lên: “Thất gia, trên người ngươi có mùi thơm của hắn rồi! Nào nào, để ta hút một phát!”
Con rắn kêu la: “Ngươi cút đi! Ta sẽ hưởng riêng!”
Hứa Ứng gọi lão thôn dân nói: “Vừa rồi ta lĩnh ngộ Cửu Chi tiên thảo của các ngươi, tìm hiểu được một bộ khẩu quyết, truyền thụ cho các ngươi. Các ngươi tu luyện theo khẩu quyết này là có thể điều khiển Cửu Chi tiên thảo bảo vệ thôn trang.”
Y lĩnh ngộ đạo tượng lắng nghe đạo âm lúc vừa rồi, tìm hiểu được một bộ khẩu quyết tế luyện, truyền thụ cho thôn dân. Đây là một pháp môn tế luyện đơn giản, cũng là pháp môn luyện khí, miệng tụng niệm mấy loại đạo âm khác biệt là có thể phát động Cửu Chi tiên thảo.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương