Trạch Nhật Phi Thăng (200Đ/C)
Chương 289: Đứa con của vận mệnh 3

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bông hoa hắn cầm trong tay chính là tiên căn, hắn dùng gốc tiên căn này kéo dài tính mạng bản thân, sau khi chết vẫn không nỡ buông ra.
Hai mắt Việt Hồng Chúc sáng bừng lên, hơi thở gấp gáp: “Bông hoa trong tay hắn chính là linh căn?”
Tiêu Chính lắc đầu nói: “Sai rồi!’
Con mắt Việt Hồng Chúc lại sáng bừng lên, ánh mắt nhìn gốc cây đầy lá vàng, cười nói: “Linh căn chân chính là gốc cây kia!”
Tiêu Chính lắc đầu nói: “Lại sai.”
Việt Hồng Chúc ngơ ngác, nghi hoặc nói: “Ngũ sư huynh, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói cho ta biết rốt cuộc tiên căn là gì?”
Tiêu Chính đi về phía vị tiên nhân áo trắng kia, mỉm cười nói: “Tiên căn chính là vị tiên nhân này.’
Việt Hồng Chúc giật nảy mình, vội vàng nói: “Sư huynh, đó là thi thể tiên nhân, chắc chắn có tiên pháp bảo vệ! Đi qua sẽ chết đấy.”
Tiêu Chính nói: “Tiên căn vốn giỏi bắt chước ngụy trang, dùng cảnh tượng khủng khiếp này dọa không biết bao nhiêu người lui bước. Nhưng nó lại quên mất, sau khi đại ác nhân giáng thế đã không ai có thể độ kiếp phi thăng! Nếu không ai độ kiếp được, vậy thì tiên nhân ở đâu ra?”
Hắn vừa dứt lời đã thấy tiên nhân áo trắng dưới gốc cây sắc mặt âm trầm, chậm rãi đứng dậy, thiên địa lập tức đảo nghiêng, cảm giác áp bách khó lòng tưởng tượng lập tức ập tới.
Tiêu Chính trầm giọng nói: “Sư muội, ngươi giúp ta một chút, tuyệt đối không được để nó chạy trốn! Gốc tiên căn này dọa lui nhiều người như vậy, chắc chắn nó đang tích tụ lượng Nguyên Đạo Tinh Tụy nhiều đến kinh người!’
Hắn quát lớn một tiếng, thân hình phình to, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành người khổng lồ cao ba trượng, vung tay định tóm lấy tiên nhân áo trắng!
Đột nhiên cảnh ngụy trang trước mặt họ biến mất, thay vào đó là một sợi dây leo bám lấy gốc cây lá vàng, nó vung cành, quất lên người Tiêu Chính, không ngờ lại đánh gãy cánh tay Tiêu Chính.
Nhưng ba cánh tay còn lại của Tiêu Chính đã nhân cơ hội này bắt lấy dây leo của nó. Cây dây leo kia lập tức cắt dây, đoạn còn lại chỉ chưa tới ba thước. Nó nhổ cả gốc lên, nhanh chân bỏ trốn, tốc độ nhanh chóng tới mức người khác trợn mắt há hốc mồm!
 
Nhưng Việt Hồng Chúc đã chuẩn bị từ trước, lao tới như bay, giơ tay nắm lấy gốc cây leo, cầm nó lên.
Sợi dễ cây uốn lượn, cuốn chặt lấy Việt Hồng Chúc, mắt thấy sắp siết chết cô gái này thì Tiêu Chính đã lao đến, ba cánh tay thi triển các loại ấn pháp, nhẹ nhàng đặt lên gốc tiên đạo linh căn này.
Dây leo lập tức bị phong ấn toàn bộ bản lĩnh, thân hình uể oải.
Tiêu Chính bắt lấy dây leo, cười nói: “Cuối cùng cũng lấy được một gốc tiên căn.”
Hắn vừa nói tới đây đột nhiên thấy trên núi có một người vừa cười ha hả vừa lao về phía nay, còn cách xa đã giơ tay chộp lấy dây leo trong tay Tiêu Chính.
Tiêu Chính vừa sợ vừa giận, cười nói: “Luyện khí sĩ dị nhân khá lắm, còn dám cướp tiên căn của ta! Hôm nay ta sẽ dùng đầu của ngươi tế lễ Long Uyên Thiên Thần của thế giới Nguyên Đình chúng ta!”
Hắn phát động tiên căn, tiên căn hóa thành linh quang quét sang phía người kia, nhưng uy lực còn chưa bộc phát, ngươi kia đã lướt qua linh quang, lao đến trước mặt hắn!
Tiêu Chính không hề sợ hãi, tay chân múa lượn như bay, thần thông tinh diệu tuyệt luân, đối đầu trực diện với người kia.
Một khắc sau, chỉ nghe tiếng gãy răng rắc vang lên, ba cánh tay của Tiêu Chính đã bị bẻ gãy, gốc dây leo màu xanh cũng bị cướp mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn người vừa rồi nghênh ngang rời khỏi.
“Đỡ được bốn chiêu của ta mà không chết, bản lĩnh không tệ!” Người kia chính là Chu Hoàng, cười ha hả nói.
Trên sườn núi, Ngoan Thất và Tiết Doanh An vẫn đang leo núi, hai người hết nhìn đông lại nhìn tây, hy vọng tìm được mảnh vỡ tiên đạo linh căn của Tiểu Huyền Thiên.
Tiết Doanh An nói: “Linh căn của Tiểu Huyền Thên là tiên căn nối liền với trạm tiếp theo trên Thiên lộ. Thứ này bị đại ma đầu đánh nát, vỡ thành không biết bao nhiêu phần, có một số đã bị người ta đưa tới thế gian, một số khác thì giấu trong những ngọn núi này. Dù sao nơi đây cũng là địa điểm trung chuyển của tiên nhân!”
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Ứng vẫn đang nắm mắt đi theo mình, không nói một lời, cực kỳ ngoan ngoãn.
Ngoan Thất nói: “Làm sao để nhận ra tiên căn?”
Tiết Doanh An lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, tuy tiên căn đều tới từ cùng một gốc nhưng lại có thể biến hóa thành hình dạng khác biệt...’
Đột nhiên tiếng tỳ bà vang lên từ bên trên, Tiết Doanh An và Ngoan Thất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang chạy như điên về phía này, trong tay còn cầm theo một thi thể.
“Chu Trung Toàn! Trong tay hắn là lão thần tiên của Chu gia!”
Ngoan Thất nhận ra nam tử trẻ tuổi kia, thầm giật mình, vội vàng tránh né, lại đột nhiên nghĩ: “Hỏng bét, A Ứng đang ở đằng sau!”
 
Chu Hoàng lao tới, thấy Hứa Ứng đang ở trước mặt bèn cười ha hả nói: “Trước khi lâm chung đồ đệ ngoan của ta chỉ muốn chiến thắng ngươi! Hôm nay ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nó!”
Hắn gầm thét lao tới, pháp lực mênh mông như đại dương, thần thức phun trào như nước thủy triều, lực lượng âm dương nhị khí, hoạt tính cơ thể và thần hồn đều lên tới đỉnh phong!
Hắn xuất chưởng đánh tới, tạo ra cả ngàn cơn sóng, sóng gió trập trùng, bọt nước như viên ngọc, phát huy hình tượng đại đạo đến mức tinh diệu tuyệt luân!
Hứa Ứng vô thức giơ tay lên, lục bí Nê Hoàn, hành động, Giáng Cung, Dũng Tuyền, Ngọc Trì, Ngọc Kinh đều hiện lên; sau Lục Bí chính là dị tượng khủng khiếp Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi, nghênh tiếp một đòn của Chu Hoàng!
Pháp lực của hai người bộc phát, thân thể đều tự lắc lư.
Chu Hoàng lùi lại một bước, lộ vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi lại có hai bí tàng Dũng Tuyền? Nhưng thế thì đã sao? Thần thông của ta trả qua trăm ngàn lần rèn luyện...’
Hắn mới nói tới đây, đột nhiên trái tim ngưng bặt, nguồn cung cấp khí huyết khô kiệt!
Chu Hoàng thầm kinh hãi, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đó, trái tim hắn đã biến mất.
“Đây là thần thông gì? Không đúng, đây là na thuật!”
Nghĩ tới đây, hắn đang định điều động hoạt tính của bí tàng Nê Hoàn để đối phó thì lại thấy hai mắt hóa thành mơ hồ, con mắt cũng từ từ biến chất, tiếp đó lại óc não bành trướng điên cuồng.
Tiếng tỳ bà vang lên, liên tiếp đánh xuống, chấn thần hồn của Chu Hoàng ra ngoài cơ thể. Thần hồn Chu Hoàng kinh hãi bằng chết, định trở lại trong cơ thể. Chu Hồng Y đằng đằng sát khí đánh tới, một sợi dây đàn nhanh chóng lướt qua, giết chết hắn, hồn phi phách tán!
Trong cơ thể của Chu Trung Toàn, hồn phách của Chu Trung Toàn vừa mừng vừa sợ, vội vàng lao ra khỏi ngón tay mình, chiếm lại thân thể, không nhịn được cười lên hả hả: “Quẻ bói nói không sai, quả nhiên ta là đứa con của vận mệnh! Bao giờ ta đã nhận được chân truyền của lão thần tiên, còn ai là đối thủ của ta...’
Hắn mới nói đến đây, đột nhiên na thuật mà Hứa Ứng để lại trong cơ thể hắn bộc phát hoàn toàn, trái tim Chu Trung Toàn đột nhiên nổ tung, óc não cũng bành trướng tới cực hạn.
“Ầm!”
Cái đầu Chu Trung Toàn nổ tung, máu chảy đầy đất.
Hứa Ứng khôi phục tinh thần, thở phào một tiếng, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng sửa đổi được Nghịch Trường Sinh thuật.”

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương