Trạch Nhật Phi Thăng (200Đ/C)
Chương 255: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa 1

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

“Thủy Hoàng Đế này cực kỳ bá đạo!’
Quả chuông nghe vậy không nhịn nổi bay ra khỏi Hỗn Độn hải của Hứa Ứng, nhưng nó vừa bị Hứa Ứng cầm lên nện các loại pháp bảo nên thương thế còn nặng hơn trước kia, không bay lên được, nhưng vẫn khen: “Người này đúng là hào kiệt, nên gặp mặt một lần.”
Hiện tại hiến tế đã ngừng, sẽ không nguy hại tới bí tàng của Hứa Ứng và Ngoan Thất. Hứa Ứng cũng muốn trở lại xem xem Thủy Hoàng Đế Tổ Long trông thế nào.
Vừa rồi y nghe được một âm thanh, tạo cho y một cảm giác quen thuộc như từng nghe được ở nơi nào đó, mà từng nghe không chỉ một lần.
Nhưng lý trí nói với y, bây giờ là cơ hội tốt để trốn khỏi Từ Phúc!
Nếu bây giờ không đi, sau này khó mà đi được!
Hứa Ứng và con rắn một trước một sau lao tới cửa vào lăng mộ Ly Sơn, chỉ nghe sau lưng vang lên giọng nói của Từ Phúc: “Bệ hạ, thần và thần tiên bất lão tới hải ngoại tìm kiếm tiên dược trở về, vừa rồi dùng chính tiên dược đánh thức bệ hạ.”
“Đây là tiên dược ư? Trẫm cảm nhận được rồi.”
Hứa Ứng nghe thấy giọng nói này, lập tức nhảy lên cổ Ngoan Thất, quay người phát động Thiên Nhãn nhìn về phía xa.
Trong bụng Ngoan Thất đang chứa quá nhiều mảnh vỡ pháp bảo, vốn đã rất vất vả, bây giờ cõng thêm cả y, lại càng vất vả. Cũng may hắn đã mở hết các bí tàng Nê Hoàn, Hoàng Đình, Ngọc Trì, Giáng Cung; cả thân thể lẫn lực lượng, tốc độ phục hồi đều vượt xa lúc trước.
Hắn tiếp tục chạy tới cửa vào lăng mộ Ly Sơn, Hứa Ứng thì dốc hết năng lực nhìn về phía bảy luồng hào quang phi thăng. Đang cách rất xa nên y vận dụng Thiên Nhãn cũng chỉ thấy thân hình nhỏ xíu.
Chỉ thấy cỗ quan tài vàng kia đã mở ra, một thân hình lơ lửng trong bảy luồng hào quang phi thăng, đợt đại tế vừa rồi lôi cuốn tiên dược, chảy vào trong cơ thể của bóng người kia.
“Ngươi tìm thấy tiên dược rồi, tốt lắm. Thần tiên bất lão đâu? Hắn còn chưa chết à?”
Hứa Ứng nhìn từ xa lại, đột nhiên cảm thấy một cặp mắt sáng rực tới cực điểm chiếu tới, hạ xuống người mình!
 
“Thất gia, đi mau!” Thân thể Hứa Ứng căng thẳng.
Đối mặt với Từ Phúc, y cũng không có cảm giác áp lực như vậy, nhưng đối mặt với Tổ Long, y bỗng có cảm giác rợn cả tóc gáy, cảm thấy nếu không đi rất có thể sẽ chết ở nơi này!
“Có lẽ là một kiếp nào đó trong trí nhớ của ta bị Tổ Long hãm hại!” Y nghĩ thầm trong lòng.
Ký ức những “kiếp trước” vẫn chưa thức tỉnh, chỉ có lúc gặp phải Tổ Long, nghe thấy giọng nói của hắn mới khiến Hứa Ứng rùng mình, Hứa Ứng cảm thấy có lẽ mình đã phải chịu nhiều đau khổ vì Tổ Long.
Ngoài y ra còn có rất nhiều luyện khí sĩ và na sư cũng đang bỏ chạy ra ngoài, rất nhiều người đã bị thương sau đợt đại tế, động thiên rách rưới, tu vi thực lực kém xa trước đây.
Ngoan Thất ăn quá nhiều mảnh vỡ pháp bảo nên tốc độ trở nên chậm chạp, Hứa Ứng thấy vậy, phát động khí huyết, tế Ngoan Thất lên.
Tốc độ của Ngoan Thất lập tức tăng lên, trong lòng vui vẻ: “Khi A Ứng tế ta lên, ta đỡ phải dùng sức hơn. Đợi đã, ta là pháp bảo à? Sao ta lại bị tế lên?”
Hắn không khỏi hoang mang..
Hứa Ứng lao ra khỏi lăng mộ Ly Sơn đầu tiên, vừa tới ngoài mộ đã nghe sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Hứa yêu vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Hứa Ứng tâm thần chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Vị Ương và mấy cô gái Nguyên gia xông ra khỏi lăng mộ Ly Sơn. Sau lưng Nguyên Vị Ương là Nguyên phu nhân, đang đỡ Nguyên lão thái quân. Kiêu bá áo xanh đứng bên cạnh Nguyên Vị Ương.
Tuy bọn họ trông hơi chật vật nhưng xem ra không có vấn đề gì.
Hứa Ứng vội vàng trượt từ trên đầu Ngoan Thất xuống, đi tới bên cạnh Nguyên Vị Ương, nắm lấy tay trái Nguyên Vị Ương, nói nhỏ: “Những ngày qua ta rất nhớ nàng, nhớ cả vị son trên môi nàng...”
 
Ngoan Thất trợn mắt há hốc mồm, Trúc Thiền Thiền ngồi trong miệng Ngoan Thất lại giơ tay đẩy lên, khiến cái mồm Ngoan Thất lại há to hơn một chút. Thiếu nữ ngồi trong miệng con rắn, hai chân buông thõng, hai tay chống cằm, quan sát cảnh tượng này với vẻ hứng thú.
Đám người Tiểu Phượng Tiên, Hoa Tiêm Trần cũng vừa chạy ra khỏi lăng mộ Ly Sơn, ai nấy ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này. Các luyện khí sĩ khác nối đuôi nhau đi ra, đám người chật vật không chịu nổi, thấy cảnh này lại tưởng luyện khí sĩ và na sư khai chiến, vội vàng dốc nốt chút pháp lực còn sót lại, tế pháp bảo của mình lên.
Hoa Tiêm Trần giơ tay ra ngăn cản bọn họ, nói nhỏ: “Chuyện này không phải như các ngươi nghĩ! Là thần tiên bất lão nắm lấy tay vị công tử này...”
Cô nhíu mày, không biết nên nói gì tiếp.
Trong đầu Hứa Ứng, quả chuông cực kỳ vui mừng, cười tới mức phát ra tiếng ‘lách cách’ như sắp vỡ nát.
Kiêu bá sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào tay Hứa Ứng.
Ánh mắt Nguyên phu nhân và Nguyên lão thái quân cũng nhìn vào tay Hứa Ứng. Khóe miệng Nguyên phu nhân run rẩy nhưng không lên tiếng, cây gậy chống đầu phượng của lão thái quân bị bóp tới mức kêu ken két.
Trong lòng Nguyên Vị Ương cũng thoáng chút bối rối: “Hắn nhìn ra ta là nữ rồi à? Hắn trông thì đần độn chứ thực chất đã nhận ra ta là Nguyên Như Thị? Thế hắn cứ hôn ta, còn định cởi áo ta...”
Sắc mặt cô đỏ bừng lên, không cách nào giữ được thân phận Vị Ương công tử, nhưng lại thấy ngại ngùng, đành hạ giọng nói: “Ta, ta dẫn ngươi tới gặp bề trên.”
Cô không còn vẻ thong dong quý phái của Nguyên Vị Ương công tử, ngược lại mang có thêm ý vị của nữ giới, nắm tay Hứa Ứng, đi về phía Nguyên phu nhân và Nguyên lão thái quân.
“Mẹ...”
Ánh mắt Nguyên phu nhân trầm xuống, cánh tay Nguyên Vị Ương run rẩy, đành buông tay Hứa Ứng, khôi phục thân phận Vị Ương công tử, tuyệt tình tuyệt dục nói: “Mẹ, thái quân, vị này là Hứa Ứng, mọi người đã gặp rồi.”
Nguyên phu nhân mặt mày tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: “Lần trước Hứa công tử tới ở Nguyên gia ta, không thể tiếp đãi tận tình, trong lòng ta rất bất an.”
 
Hứa Ứng cười nói: “Hứa Ứng ra mắt phu nhân, ra mắt thái quân.”
Hai người khẽ gật đầu, dẫn Nguyên Vị Ương rời khỏi. Nguyên Vị Ương lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa lánh ngàn dặm, nói với Hứa Ứng: “Hứa quân, xin từ biệt.”
Đột nhiên có một bóng người từ trong lăng mộ Ly Sơn bay ra, còn cách xa đã cười nói: “Thần tiên bất lão đại giá quang lâm, sao lại từ biệt như vậy được?”
Bóng người kia hạ xuống đất, cao lớn anh tuấn, tuổi tuy già nhưng tinh thần quắc thước, chính là na tiên hiếm hoi của Nguyên gia, Nguyên Vô Kế.
Vừa rồi Nguyên Vô Kế một mình giao chiến với Kim Nhân hoàng lăng, khiến Hứa Ứng mở rộng tầm mắt. Cảnh tượng hắn quyết đấu với Từ Phúc càng khiến người ta khâm phục.
Hứa Ứng đi tới nói: “Kẻ hậu sinh Hứa Ứng, ra mắt lão tổ Nguyên gia!”
Nguyên Vô Kế vội vàng cúi người đỡ lấy hắn, cười nói: “Tuyệt đối không được! Ngươi là thần tiên bất lão, trong thiên hạ này kể cả Thủy Hoàng Đế vừa phục sinh cũng phải gọi ngươi là tiền bối. Sao ngươi lại dùng lễ vãn bối được? Tổn thọ ta mất!”
Hứa Ứng ưỡn thẳng eo, Nguyên Vô Kế cười ha hả: “Mời mọc không bằng tình cờ gặp mặt, lần trước ngươi tới thì ta không ở Thần Đô, không thể gặp gỡ. Khó khăn lắm hôm nay mới được gặp nhau, nhất định phải khoản đãi mới được! Vị Ương, ta vừa bị thương nhẹ, ngươi tiếp đãi thần tiên bất lão giúp ta.”
Nguyên Vị Ương nhận lệnh, đi tới bên cạnh Hứa Ứng: “Hứa công tử, xin mời.”
Hứa Ứng cảm thấy thái độ của cô với mình lại lạnh lùng hơn đôi chút.
Tuy Nguyên gia là thế gia cổ xưa đã sa sút, nhưng căn cơ vẫn rất thâm hậu, tới thế hệ của Nguyên Vị Ương vẫn chưa lụi bại hoàn toàn. Nguyên Vô Kế tế lên một cỗ xe, lại gọi hai con Long Tước ra. Hai con Long Tước này cũng là hương hỏa thành thần, thế gia thường dùng loại thần linh này kéo xe thay cho đi bộ.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương