Thực tập sinh show kinh dị sống còn
Chapter 6A: Bệnh viện tâm thần - Phòng trống

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Vọng Nha

Editor: Donut

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hành lang tối om dài như vô tận, hai bên tường treo những bóng đèn kiểu cũ tỏa ra ánh sáng mờ ảo khiến tầm nhìn cực thấp.

Đám thực tập sinh đã lỡ uống thuốc chia làm hai nhóm, tổ trưởng mỗi tổ là người có kinh nghiệm cấp C. Những tổ viên khác đều sôi nổi trò chuyện nâng cao tinh thần, túm năm tụm ba kết bạn đi vào phòng lấy chăn và ga giường dọn tới phòng của tổ trưởng trải xuống đất nằm. 

 

Gã mắt kính được phân tới tổ đội thứ hai. Gã đi theo sau lưng các tổ viên cùng nhau đem nệm chăn di dời tới phòng bệnh khác. Nhìn chăn trải trên đất gã chỉ cười khổ: “Xem ra đêm nay phải miễn cưỡng ngủ vậy thôi.”

 

Phòng bệnh chỉ có một người đã chật rồi nên dù bọn họ phủ chăn đệm kín toàn bộ các góc phòng cũng chỉ có thể cho hai ba người ngủ. Nhóm họ lại có tận chín người nếu như toàn bộ đều ngủ trong căn phòng này thật sự không thể.

 

“....Thực ra như vậy cảm thấy khá an toàn.” Thịnh Ngọc ngồi xổm một bên an ủi gã: “Mọi người đều ngủ chung với nhau dù có chuyện gì xảy tới cũng có thể để mắt lẫn nhau, ít ra chúng ta cũng đông người.”

 

Đúng vậy!

 

Đám người mới bọn họ đều bị dọa sợ mất mật. Nghĩ đến cảnh bản thân ở phòng riêng lúc nào cũng có thể chết thì đừng nói là nằm, dù phải đứng cũng tình nguyện đứng một đêm cũng không muốn về phòng.

 

“Ừm.”

Mắt kính không nói thêm gì, ôm chăn cuộn tròn trong góc tường.

 

Không biết có phải là do vừa uống thêm một bát nước canh không mà gã cảm thấy hơi buồn tiểu, vừa nằm xuống hai chân cuộn cuộn vào nhau. Cái nhóm 9 người này chỉ có 3 người cấp F giống gã, còn lại đều là cấp E và D. Tổ trưởng rõ ràng rất thiên vị mấy thực tập sinh người mới bậc cao hơn kia, còn gọi họ ra một góc ngồi nói chuyện phiếm, có vẻ là muốn kêu gọi họ đi theo làm vây cánh cho mình.

 

Gã đeo kính là người khép kín nhiều năm, hằng ngày giao lưu xã hội chỉ giới hạn trong văn phòng và cấp trên. Mỗi việc ôm cái đùi thôi gã cũng phải suy nghĩ trằn trọc rất lâu mới quyết định, căn bản giờ cũng không có dũng khí đáp lời nên chỉ dám yên lặng ngồi trong góc giao lưu với tên nhóc Thịnh Ngọc đồng cấp F thôi.

 

Tuy rằng mọi người đều mặc đồng phục bệnh nhân giống nhau, người kia lại so với mắt kính ước chừng cao hơn một cái đầu, trên mặt vẫn có chút trẻ con giống người vừa mới thành niên, ngây ngô vô cùng.

 

“Tuổi cậu hẳn là không lớn đi?”

 

“Năm nay em mới học lớp 12.”

 

Thịnh Ngọc cuộn người chặt vào trong chăn “Sáng hôm qua thật sự quá buồn ngủ nên em ngủ gật trong giờ học, đến khi tỉnh lại liền phát hiện đã bị đưa đến này.”

 

Mắt kính đồng tình mà nói: “Không có việc gì, tốt xấu cũng coi như đỡ phải thi đại học.”

 

Thịnh Ngọc cười gượng, hai người đồng thời rơi vào trầm lặng.

 

So với việc bị ném tới cái chỗ quỷ quái này thì thà chăm chỉ ôn luyện tham gia thi đại học còn hơn. Dưới tác dụng của thuốc, thân thể trở nên vô cùng mệt mỏi, thậm chí đến mở miệng nói cũng lười. Nhưng không biết vì sao rõ ràng lúc trước buồn ngủ như vậy nhưng đến khi nằm xuống tinh thần sẽ trở nên vô cùng căng thẳng, không sao ngủ nổi.

 

Đặc biệt là tên mắt kính, gã díp mắt muốn ngủ lại cảm giác bàng quang căng thẳng, khó chịu cực kỳ. Gã ngước mắt nhìn chằm chằm trên tường mấy chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo không thể nhìn ra nổi chữ gì, cố gắng chịu đựng nhu cầu sinh lý đang trào dâng. Để an toàn, bọn họ cũng không dám tắt đèn, hộ sĩ ban đêm đến kiểm tra sẽ tự tắt.

 

Trong phòng bệnh chen chúc, ngay cả một cuộc trò chuyện nhỏ cũng trở nên đặc biệt chói tai.


 

Chen chúc phòng bệnh, cách đó không xa nói chuyện với nhau có vẻ phá lệ chói tai.

 

“Những người có thứ hạng cao đều đã lên tầng trên, ai mà biết được liệu họ có thể khám phá ra manh mối nào không…”

 

“Anh có nghĩ rằng họ cảm thấy rằng chúng ta đang kéo chân họ nên cố tình che giấu thông tin gì đó không?”

 

“Yên tâm, người khác có lẽ còn có thể có vấn đề, nhưng Thánh Tử lãnh đạo thì hoàn toàn tin tưởng.”

 

Tổ trưởng bỗng nhiên chuyển chủ đề: “"Có ai trong số các bạn biết gì về cái cậu tóc trắng cấp E đó không?"”

 

Mấy tên người mới nhìn nhau ngơ ngác, không người trả lời.

 

Tổ trưởng nằm trên chiếc giường sắt nhìn lên trần nhà, “Thằng này ăn gì mà hên thế, một thằng cấp E cũng ôm được đùi của Thánh tử.” 

Ở trước mặt đám người mới, họ kính trọng y vì là một người có kinh nghiệm cấp C. Nhưng chính y hiểu rõ ràng, để mà so sánh với mấy người cấp A, cấp S đang đi lấy thông tin kia thì cấp C chẳng bằng cái rắm. Liền Thánh Tử cũng nói thế giới này có độ khó cao, xác suất sống sót của y cũng không biết là bao nhiêu.

 

“Ai biết được, cái tên tóc trắng kia lớn lên đẹp như vậy có khi có cái biện pháp ngoài lề.”

 

Lập tức có người hiểu ý, chép chép miệng, “Chú mày nhắc đến mới nhớ, thằng đó so với con gái còn xinh đẹp hơn, không biết tư vị thế nào….”

 

Thịnh Ngọc đang giả vờ ngủ bỗng nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm.

 

“Cậu quen cậu ta sao?” Mắt kính trợn tròn mắt nhịn tiểu vô tình nhìn thấy cảnh này.

 

“Phải.” Cậu học sinh cấp 3 nhẹ nhàng nói, “Cửu ca là ân nhân cứu mạng của em. Nếu anh ấy không nhắc nhở có lẽ em đã sớm…”

 

F cấp là cấp bậc kém cỏi nhất. Đánh giá cấp bậc dựa trên tổng hợp tố chất đánh giá, không chỉ có thân thể tố chất mà kết hợp trình độ trí óc, tinh thần. Dù có là người mới chỉ cần đầu óc nhanh nhạy một chút hoặc dạng người ngày thường luyện tập thể thao hàng ngày đều dễ dàng đạt được cấp E. Thịnh Ngọc là một học sinh cấp 3 chưa ra ngoài xã hội, gã mắt kính thì là một người nghèo khổ dưới đáy xã hội, đi xem mắt cũng không ai muốn làm quen. Cho dù đổi cái hoàn cảnh vẫn chỉ là tầng lớp chót nhất, bọn họ cũng không có gan đi cãi lại người ta.

 

“Đừng quá xúc động.” Gã mắt kính yên lặng đưa tay qua vỗ vai Thịnh Ngọc.

 

Một lát sau thấy Thịnh Ngọc lấy lại bình tĩnh, gã do dự nói, “Tôi hơi buồn đi vệ sinh, cậu có muốn cùng đi không?”

 

Gã ta thật sự là không nín nhịn được nữa, bắt một mình đi WC thì không dám, có tè dầm trong chăn cũng không dám. Nhưng hiện giờ mọi người đang chen chúc đến chân cũng khó duỗi thẳng, gã mà tè thật trong chăn những người xung quanh chắc chắn sẽ đánh cho mẹ gã không nhận ra luôn.

 

Thế nhưng bây giờ mà muốn tìm người đi WC cùng cũng rất khó. Mấy người thực tập sinh cấp cao hơn nhìn mấy kẻ cấp F như rác rưởi, gã suy tính mãi cũng chỉ có thể hướng về Thịnh Ngọc hỏi.

 

Quả nhiên, Thịnh Ngọc không chần chừ chui ra khỏi chăn: “Đi.” Gã thở dài nhẹ nhõm vội vàng bò dậy. 

 

Mấy tên vừa nói lời thô tục bên kia thấy một màn này cười vô cùng bỉ ổi: “Nhìn xem kìa, hai thằng cấp F.” Sau đó hướng về phía họ hô to: “Bên ngoài tối lắm đấy đừng có bị dọa đái ra quần nhé!”

 

“Rầm….”

 

Thịnh Ngọc hung hăng đóng sầm cửa phòng bệnh. Tiếng vang vọng quanh quẩn trên hành lang sâu thẳm, vết rỉ sắt và những vệt đen nhánh dầu mỡ cũ kĩ từ trên cao rơi rào rào xuống.

 

Tên mắt kính yên lặng thở dài: “Đi thôi đừng gây chuyện với đám đó.”

 

Hành lang tối thui. Hai người lặng lẽ đi cạnh nhau, không ngừng để mắt dò xét xung quanh.

 

Tầng hầm một không chỉ có có phòng bệnh mà còn có chỗ rửa mặt, phòng tắm vòi sen cho người bệnh và nhà kho chứa chất đống chăn nệm. Cũng như WC, tất cả những thứ này đều nằm ở cuối bên trái của hành lang sâu thẳm.

 

Mặt khác, căn phòng biệt giam nổi tiếng nằm ở đầu bên phải của hành lang, chính là chỗ người đàn ông xui xẻo lúc nãy bị nhốt. Đội đi ngủ đã đặc biệt đi qua xem xét phòng biệt giam khi cùng xuống tầng nhưng ổ khóa ngoài cửa sắt không có dấu hiệu bị bung ra.

 

Sau khi một người có kinh nghiệm dùng skill đặc biệt phát hiện phòng tạm giam còn có hơi thở người sống, đám người họ lấy hết can đảm nâng thanh sắt ở trên cửa phòng tạm giam. Cũng không biết có phải hay không bởi vì quá mức sợ hãi mà cậu người mới kia hình như đã shock ngất đi, gọi bao nhiêu câu cũng không trả lời. Nhưng mà không chết là trong cái rủi có cái may rồi.


 

“Cái bệnh viện rách nát này cái đồng hồ cũng chẳng có, không biết bao giờ mới kiểm tra phòng.”

 

Bọn họ đã sớm quan sát kĩ tình trạng bệnh viện này. Đừng nói là phòng bệnh không có cửa sổ, ngay cả bên ngoài hành lang và cầu thang lên tầng cũng không có cửa sổ, đi suốt chỉ có duy nhất lỗ thông gió trên trần nhà. Thiết kế này đừng nói là bệnh viện, nói nhà giam thì đúng hơn.

 

Ps: Thịnh Ngọc ban đầu cấp E mà không hiểu sao thành cấp F :> bug cmnr.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương