Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 227: Quyết chiến (8)

 

Cậu có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt mà bản thân từng thấy qua.

 

Chúng sợ hãi ngước nhìn cậu.

 

"D-, dừng lại đi."

 

"Chúng thần không muốn điều đó đâu."

 

Frey nhìn chúng rồi đưa tay ra. Không. Cậu không phải là người di chuyển.

 

Có vẻ như Frey chỉ còn ý niệm, nhưng đó là một người khác đang kiểm soát cơ thể của cậu.

 

[Đừng sợ, thần dân của ta. Các người sẽ hiểu ngay thôi.]

 

Là giọng của Lord.

 

Sau đó Frey mới nhận ra đây là cơ thể của Lord, còn những sinh thể đang run rẩy trước mặt cậu là các Bán Thần.

 

Những sinh vật siêu việt từng giẫm đạp lên con người tựa như giẫm lên sâu bọ này giờ còn đau khổ hơn những kẻ mà chúng đã giết.

 

Thậm chí chúng còn chưa từng nghĩ đến việc chống trả. Chúng chẳng còn cách nào khác ngoài việc bàng hoàng nhìn cái chết đến gần mình.

 

Khai tiệc.

 

Rắc, rắc…

 

Mặc dù Lord đã bày tỏ rằng việc làm đó là chấp nhận chúng và hai bên hợp nhất lại, thế nhưng không chỉ có vậy. Không, cậu đã nuốt chửng chúng theo đúng nghĩa đen.

 

Một cái miệng khổng lồ xuất hiện trên khuôn mặt của Lord, cùng lúc đó, gã ta đã cắn các Bán Thần, nhai cơ thể và nuốt chửng chúng.

 

Lord nhai chúng mà chẳng chút ngần ngại. Giờ thì gã ta có thể cảm nhận được rằng chúng chính là một phần của gã.

 

Gã ta không hề cảm thấy hành động của mình có gì sai trái. Thực ra thâm tâm của gã ta thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn như thể gã ta đã làm điều đúng đắn vậy.

 

Frey không nói nên lời.

 

‘Đây là những ký ức của Lord.’

 

Lúc này đây cậu mới hiểu được hoàn cảnh của mình.

 

Ý chí của Frey và Lord đã bị khuấy động dữ dội nên những mảnh ký ức của họ đã bị phân tán khắp nơi.

 

Những gì Frey hiện đang chứng kiến ​​là một trong những mảnh vỡ đó. Có thể Lord cũng đang xem ký ức của mình.

 

Cậu lại bị cuốn vào một ký ức khác.

 

Lần này, cậu nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc.

 

[Giết đồng loại của chúng ta là điều không thể tha thứ, Riki.]

 

"Ta biết."

 

[Ta muốn hỏi tại sao ngươi lại phản bội chúng ta? Trước đó ngươi đâu có thế này. Ngươi hiểu ta hơn bất kỳ ai khác và đồng ý với mục tiêu của ta.]

 

“Lord, điều đó là hiển nhiên rồi.” Riki nhìn Lord với ánh mắt kiên định.

 

"Bởi vì khi đó, ta nhận ra rằng chúng ta đã sai."

 

Ngay sau khi nghe những lời của Riki, tâm trí Lord giống như một vết nứt lớn, không thể chữa lành được nữa. Nó khiến cảm xúc của gã ta vốn chẳng hề rung động khi ăn thịt hàng chục người của mình lại đang dao động.

 

Cuộc trò chuyện của họ vẫn tiếp tục.

 

Lord giả vờ bình tĩnh, nhưng bên trong gã ta đang bốc hỏa. Gã ta đang cảm thấy mất kiên nhẫn, cảm thấy bối rối.

 

Gã ta chưa từng ngờ tới kẻ mà mình tin tưởng nhất lại phản bội gã ta.

 

Gã ta cảm thấy bằng cách nào đó, bản thân cần phải thay đổi suy nghĩ của Riki. Sự thiếu kiên nhẫn đã khiến gã ta nói ra một điều mà lẽ ra không bao giờ nên nói.

 

[Vậy thì cứ giả vờ như điều này chưa từng xảy ra đi.]

 

"…Cái gì?"

 

[Chúng ta phải làm việc tốt mà. Ta sẽ chọn một trong những Bán Thần đến đây. Sẽ không có nghi ngờ gì nữa, và mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ. Ngươi sẽ không có gì phải lo lắng về…]

 

“… ngươi định buộc tội sai và sau đó giết một Bán Thần vô tội?”

 

[Không may là vậy, nhưng không thể tránh được. Bởi vì ngươi quan trọng hơn bất kỳ ai khác.]

 

Chính xác là vào thời điểm này, suy nghĩ của Lord bắt đầu méo mó và tất cả những thay đổi sau đó đều xuất phát từ chính đề xuất này.

 

Đương nhiên, Riki không chấp nhận lời đề nghị của gã ta, điều này càng khiến các vết nứt lan rộng trong tâm trí của Lord.

 

‘Ta đã sẵn sàng từ bỏ rất nhiều vì nhà ngươi! Vậy mà ngươi!… ngươi…! ’

 

Thâm tâm Lord hét lên một cách tuyệt vọng. Hàng chục nghìn năm qua, gã ta đã đối xử và yêu thương mọi Bán Thần như nhau.

 

Chính vì điều này mà gã ta đã có thể đạt được danh hiệu ‘Lord’ và có thể thu phục lòng trung thành mù quáng của mọi tên Bán Thần.

 

Tuy nhiên, hành động đầu tiên của gã đã đi ngược lại niềm tin của gã dành cho Riki.

 

Hành động ấy đã hủy hoại uy tín của chính gã ta.

 

Nhưng gã ta thậm chí còn chẳng nhận ra được suy nghĩ của bản thân đã sai lệch. Gã ta chỉ thấy tức giận vì sự cống hiến của mình không được đền đáp.

 

Gã ta không quan tâm đến sự bối rối mà các Bán Thần khác sẽ cảm thấy nếu chuyện này được tiết lộ.

 

Vấn đề lớn nhất đã nảy ra trong đầu Lord, và lần đầu tiên, gã ta cảm thấy căm ghét chủng tộc được gọi là Bán Thần này.

 

'Đây là...' 

 

Đây chính là điểm yếu của Lord.

 

Đó là thứ duy nhất có thể xuyên thủng pháo đài sắt, cũng chính là niềm tin của gã ta.

 

Ta có thể chiến thắng

 

Đúng lúc Frey có suy nghĩ này thì...

 

Rắc.

 

‘Kuk…’ Cậu thoát khỏi trạng thái đồng thức, tỉnh dậy trong cơn đau dữ dội.

 

* * *

 

“Hộc… hộc…” Frey thở hổn hển.

 

Sau khi thức tỉnh khỏi ký ức, cậu mới nhận biết được tình trạng của bản thân mình. Cậu đã trút bỏ tất cả những gì mình có.

 

Sức mạnh được sử dụng trong chữ  <Tử> của Ngưng Ngạc quả thực ngoài sức tưởng tượng.

 

Cơ thể của Frey thậm chí đã trở nên mờ nhạt tựa như một ảo ảnh. Cậu buộc phải ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.

 

Lord đang đứng đó. Tình trạng hiện tại của gã ta chỉ có thể được ví như một mớ hỗn độn.

 

Vầng sáng quanh người gã ta le lói như ngọn nến sắp vụt tắt. Toàn bộ cơ thể gã ta xuất hiện các vết rách, để lộ ra phần thịt bên dưới. Cậu gần như không thể cảm nhận được sự hiện diện của gã ta nữa rồi.

 

Điều này đủ để cho thấy mức độ sát thương mà gã ta phải hứng chịu.

 

Quan trọng nhất là bất chấp thương thế ấy, tình trạng của gã ta vẫn tốt hơn Frey.

 

Bại trận.

 

Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên từ này.

 

Frey cắn môi, cố gắng xóa bỏ ý nghĩ tiêu cực này, nhưng lại chẳng hiệu quả. Ngay cả khi xem xét tất cả các phương tiện bản thân có, cậu cũng không có cách nào để đảo ngược tình thế hiện tại nổi.

 

Lúc này đây, việc sở hữu một bộ não thông minh như vậy tựa như một trở ngại.

 

[Ta đã chiến thắng.]

 

“…” Lần đầu tiên Frey tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của Lord. Khuôn mặt vốn luôn trống không này đã có những đường nét rõ ràng.

 

Lord nở một nụ cười tự mãn trên môi, nhưng nét mặt của gã ta vẫn rất ảm đạm.

 

Gã ta không có sự lựa chọn nào cả.

 

Gã ta chỉ còn cách là phải thay đổi quyết định của mình vào phút chót.

 

Vốn dĩ gã ta không hề có ý định giết Frey. Nhưng bản thân có thể đã biến mất nếu cứ để cậu ta chạm vào gã nhiều như vậy.

 

Thế nên gã ta đã dốc toàn lực, và đã chiến thắng.

 

[Sau cuộc đụng độ đó, chúng ta đã đồng bộ với nhau rồi. Hầu hết sức mạnh của ngươi đã đến với ta tựa như nước sông đổ ra biển. Đây là bằng chứng cho thấy ta đã có sức mạnh lớn hơn ngươi rồi.]

 

‘Đó thực sự… thực sự là một cuộc chiến lâu dài và khó nhằn.’

 

Lord chỉ đành phải thừa nhận sự thật này.

 

Không phải là Rồng, Ác Quỷ hay thậm chí là Lord, mà trái lại, chính chàng trai loài người trước mặt gã ta này chính là kẻ thù lớn nhất của Lord.

 

Nhưng cũng chỉ có vậy.

 

Cuối cùng, Lord mới là kẻ thắng cuộc.

 

[Ngươi sẽ chết tại nơi đây.]

 

“…” Frey há miệng một lúc rồi ngậm lại.

 

Cậu không còn gì để nói.

 

Cậu đã thách thức gã ta, chiến đấu và thua cuộc. Cậu đã nhụt chí rồi.

 

Giờ đây, thậm chí cậu còn chẳng có đủ sức để nhấc một ngón tay.

 

Cuối cùng thì tất cả những gì còn lại nơi đây chính là niềm tin của Lord vẫn vững mạnh hơn niềm tin của cậu.

 

Sự thật là cậu không thể tin nổi. Nhìn lại tất cả những gì bản thân đã trải qua suốt nhiều năm qua, cậu không tài nào tin nổi.

 

Niềm tin của Lord đã bị lu mờ. Nó thật vặn vẹo và mâu thuẫn. Nếu sự tin tưởng đó được thể hiện dưới hình dạng màu sắc, thứ đó sẽ tối tăm trong khi chính nó lại tạo ra ánh hào quang ảm đạm.

 

Đó là lý do tại sao cậu không thể tin được bản thân đã bại trước thứ niềm tin sai trái như vậy.

 

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng cậu đã thua.

 

Kết quả sẽ không nói điêu.

 

“…” Frey nhắm mắt lại.

 

‘… mình không nghĩ mọi chuyện lại kết thúc như thế này.’

 

Cậu đã nghĩ bản thân có thể giành chiến thắng. Thậm chí cậu còn biết được điểm yếu chí mạng của Lord.

 

Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn là kẻ thua cuộc, giống như 4.000 năm trước.

 

Tất nhiên, chuyện này khác với hồi đó.

 

Lord không thể coi thường Frey thêm nữa. Thế nên gã ta sẽ không làm mấy việc như nhốt cậu lại trong Abyss một lần nữa.

 

Gã ta biết rõ Frey đe dọa đến nhường nào nên sẽ không bỏ sót lại dù chỉ một mảnh giáp của cậu.

 

Lần này sẽ không còn phép màu nào nữa.

 

"… Ta đã thua. Thế nhưng…" Frey nói rành mạch.

 

"Nhân loại thì không hề thua."

 

[… Frey Blake, nhà ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đối với ta, sự tồn tại của ngươi rắc rối hơn tất cả đám phàm nhân nào khác trên lục địa này cộng lại.]

 

Lord nhìn xuống cậu một lúc rồi nhẹ nhàng nói khẽ.

 

[Vĩnh biệt.]

 

Puk.

 

Tay của Lord đâm xuyên qua cậu.

 

Sau đó, cậu mất đi ý thức, tựa như bản thân đã bị hút vào một không gian tối tăm, lại như đã rơi xuống vực thẳm mà từ đó bản thân sẽ không bao giờ thoát ra được vậy.

 

Dù có vùng vẫy cỡ nào cũng vô ích. Trái lại thì bóng tối sẽ chỉ kéo cậu ngày càng xuống sâu hơn tựa như bị cát lún vậy.

 

Và rồi thì…

 

‘Frey Blake’ đã tử trận.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương