Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 202: Hitume Ikar (6)

 

Beelzebub quay lại nhìn Lucifer. Mái tóc và đôi mắt màu đen, làn da nhợt nhạt đến bất thường, hình dáng cứ như một người lùn.

 

Hắn ta không nhịn được mà nín thở lúc nhìn thấy sinh thể không hề giống ác quỷ này.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy gã, hắn ta đã có ý nghĩ này rồi.

 

Đương nhiên đây là ấn tượng người ta có được nếu nhìn về vẻ ngoài. Năng lượng ác quỷ cuồn cuộn trong cơ thể gã ta còn lớn lớn mạnh và tinh thuần hơn nhiều so với bất kỳ ác quỷ nào khác.

 

Che giấu đi ý nghĩ bản thân, Beelzejub mở lời.

 

“Ngươi cứ để trống Địa ngục Đọa lạc mà rong ruổi khắp nơi thế có được không vậy? Động thái của tên Lord còn chưa rõ ràng nữa."

 

“Người của ta đang canh giữ. Ta có thể tin tưởng chúng.”

 

Beelzebub cảm thấy khó hiểu trước lời nói đó.

 

Hắn ta muốn tìm ra lí do.

 

Dễ thôi.

 

Thực ra trong tích tắc, hắn ta có thể nghĩ ra điều đó một cách nhanh chóng và đơn giản.

 

‘Nếu ta đề cập đến cảm giác này …’

 

Hắn ta chắc chắn Lucifer sẽ phản ứng lại. Và hắn ta có thể tìm ra manh mối dựa trên phản ứng của gã.

 

Tuy nhiên, Beelzebub không thể dễ dàng nói ra mấy lời đó. Ngược lại, bản năng của hắn ta đang vang lên hồi chuông cảnh báo trong đầu.

 

Ngay từ đầu, Lucifer đã đột nhập vào nơi sâu nhất trong tòa lâu đài của hắn ta mà không một ai hay biết.

 

“Xin lỗi, nhưng ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của ngươi mất rồi.”

 

Hắn ta đã nghĩ điều này, nhưng lại không dám tự mình đề cập đến nó.

 

Beelzebub gặng nuốt nước bọt.

 

Hắn ta không hề sợ hãi. Nhưng đúng là hắn đang bị áp lực.

 

Beelzebub thừa nhận sự thật ấy với chính bản thân mình.

 

Tuy nhiên, với tư cách là người cai trị Địa ngục Huyết Tinh, hắn ta không thể thể hiện bộ dạng thảm hại như vậy được.

 

“Hỗn xược. Đây không phải Địa ngục Đọa Lạc đâu, Lucifer. ”

 

"Đó là lý do tại sao ta xin lỗi."

 

Lucifer mỉm cười nói vậy.

 

Khi nghe thấy cách nói cho có đấy, Beelzebub không thể chịu đựng được nữa.

 

Là một Đại Vương, hắn ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc bảo vệ quyền lực của mình.

 

Giống như hắn ta đang đưa ra một lời cảnh báo trong yên lặng.

 

"Ngươi nói đúng."

 

"Cái gì?"

 

“Kẻ phản bội. Ta cũng nghĩ giống ngươi. Các động thái của lũ Bán Thần quá kỳ lạ. Ta nghĩ chúng biết rất nhiều về Địa ngục.”

 

Hắn ta đã mất thế chủ động.

 

Điều này khiến hắn ta khó lòng chất vấn thêm.

 

Lúc Beelzebub chỉ biết lăn tăn vấn đề này trong đầu thì Lucifer tiếp tục trầm giọng nói. 

 

"Một trong những thuộc hạ của ta đã biến mất cách đây khá lâu."

 

"Là kẻ nào?"

 

"Kaltud."

 

"… Xích Quỷ."

 

Beelzebub không nhịn được lẩm bẩm biệt danh của tên ác quỷ đó. Biệt danh đó có từ làn da đỏ của hắn ta.

 

Kaltud là một trong những phụ tá thân cận nhất của Lucifer, cũng là một trong những ác quỷ mạnh nhất.

 

Hắn ta chắc chắn nằm trong số 100 tên ác quỷ hàng đầu trong toàn bộ Quỷ giới.

 

Beelzebub có nhiều thông tin nhất về những tên ác quỷ này nên dĩ nhiên hắn ta cũng biết rõ Kaltud nhiều hơn các tên Lord Quỷ.

 

"Ta nghĩ lần cuối nghe nói về hắn ta cũng đã lâu lắm rồi, nhưng hắn ta đã mất tích ư?"

 

“Chuyện này đã xảy ra cách đây nhiều thập kỷ rồi. Thời gian cũng trùng khớp. Ta nghĩ hắn ta sẽ chạy đến thế giới loài người, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc hắn ta sẽ làm việc dưới trước của lũ Bán Thần.”

 

“…”

 

Beelzebub lại cảm thấy kỳ lạ.

 

Giọng điệu gì đấy?

 

Gã dường như tin chắc việc này không chỉ là việc biến mất đơn thuần mà Kaltud đã phản bội họ.

 

‘Ta dừng vụ này tại đây có sao không nhỉ?’

 

Hắn ta nhất thời có ý nghĩ như vậy, nhưng mau chóng lắc đầu.

 

Có mình hắn ta thôi không đủ.

 

Nếu Lucifer phủ nhận đến cùng, thì hắn ta không có cách nào gây áp lực với gã ta nữa.

 

‘Hơn nữa địa điểm cũng không tốt.’

 

Hắn ta không muốn gây náo loạn trong lãnh thổ của mình. Hơn nữa, hắn ta không có khả năng đánh bại Lucifer trong trận chiến một mất một còn được.

 

Tất cả các Lord Quỷ ngoại trừ Asura đều có cùng suy nghĩ này.

 

Beelzebub quyết định làm theo bản năng của mình.

 

‘Ta sẽ cố gắng dồn ép gã ta sau vậy. Đến lúc đó, ta sẽ có bằng chứng thuyết phục cũng như sự hỗ trợ của các Lord Quỷ khác. '

 

Hắn ta chỉ cần chịu đựng nỗi sỉ nhục ấy lúc này thôi.

 

Tại cuộc họp, Lucifer đã nói nếu lũ Bán Thần bị trục xuất, gã sẽ từ bỏ tất cả quyền lực ở Địa ngục Đọa Lạc của gã và từ chức Lord Quỷ.

 

Ngay cả kẻ đang gây sức ép lên Lucifer là Asura lúc ấy cũng không thể không lùi bước, miệng há hốc vì kinh ngạc.

 

‘Gã ta cúi mình và đã có tác dụng.’

 

Bởi vì lúc đó Lucifer đã nhún nhường, và dĩ nhiên mọi người chú ý đến việc đó cũng bởi vậy..

 

Ác Quỷ là những sinh vật vô cùng kiêu hãnh.

 

Thế nên ngay cả ả Ác Quỷ quỷ quyệt và xảo trá nhất như Lilith cũng không thể không tôn trọng vị trí của Lucifer.

 

Beelzebub thì không.

 

Hắn ta có thể mơ hồ cảm nhận được niềm tự hào của Lucifer mạnh mẽ ra sao và gã kiêu ngạo đến nhường nào.

 

‘Gã có thể toan tính điều gì mà sẵn sàng từ bỏ niềm kiêu hãnh đó?"

 

Đó là một niềm tin đơn giản.

 

Tuy nhiên, niềm tin của Beelzebub khá vững chắc. Hắn ta tin vào giác quan của mình.

 

Hành động của Lucifer khiến hắn ta có cảm giác đặc biệt mạnh mẽ. Giống như có thứ gì đó đã bị sai lệch hoặc không đặt đúng chỗ. Mặc dù gã vẫn làm những điều tương tự như trước đây, nhưng lại cảm thấy rất khác, điều đó khiến cho nỗi nghi ngờ của hắn ta tăng lên.

 

"Ngươi có biết Satan không?" 

 

Chủ đề bất ngờ lần nữa được đưa ra.

 

Beelzebub bình tĩnh đáp lại.

 

“Ý ngươi là Quỷ Vương? Xưa giờ ta không hề có hứng thú.”

 

"Ta hiểu rồi. Vậy thì ngươi không biết sự nguy hiểm của tên đó rồi. "

 

Lucifer có vẻ thích thú khi nói điều này.

 

Khoảnh khắc đó, Beelzebub không nhịn được thấy lạnh sống lưng.

 

Lucifer được coi là ‘lịch sử sống’ ở Quỷ giới. Đến cả Beelzebub cũng không biết mình còn sống được bao lâu.

 

Tên Satan mà gã nhắc đến cũng là một huyền thoại.

 

Hắn ta là vị duy nhất từng cai trị toàn bộ Địa ngục và được xưng là Quỷ Vương.

 

Tất nhiên, Beelzebub chưa bao giờ tận mắt trông thấy Satan, thế nên hắn ta không hoàn toàn chắc chắn về truyền thuyết của vị đó.

 

So với người phàm, ác quỷ có tuổi thọ gần như vô hạn, nhưng họ không bất tử.

 

Satan đã biến mất một thời gian dài trước khi Beelzebub xuất hiện. Tuy nhiên… rất có thể Lucifer đã gặp được hắn ta.

 

‘Tại sao gã đột nhiên nhắc đến Quỷ Vương?’

 

Beelzebub không thể tìm ra được lý do.

 

“Vậy ta sẽ đi tìm dấu vết của Kaltud. Ta sẽ thông báo đến ngươi nếu có được bất cứ tiến triển nào.”.

 

"Đợi đã. Ngươi không hề báo ta biết lúc ngươi đến đây. "

 

"À."

 

Lucifer quay lại và cười đắc ý.

 

“Tai nạn chắc chắn sẽ xảy ra đấy, Beelzebub ạ.”

 

"Gì?"

 

Hắn ta không nhận được câu trả lời.

 

Lucifer biến mất sau khi nói những lời đó.

 

Beelzebub đứng đó một lúc rồi ngồi sụp xuống ngai vàng, rùng mình.

 

Sự nguy hiểm của Satan. Hắn ta đã nói bản thân không quan tâm, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta không biết.

 

Ngược lại, có thể nói hắn ta biết rõ điều đó hơn bất kỳ tên ác quỷ nào khác.

 

Quỷ Vương, kẻ thống trị địa ngục mạnh hơn bất kỳ ác quỷ nào khác, một ngày nọ lại đột nhiên mất tích.

 

* * *

 

[Lucifer đã cắn nuốt Bình Hành giả của Quỷ giới.]

 

"Cắn nuốt?"

 

[Gã hấp thụ hắn ta.]

 

Đã hấp thụ.

 

Câu nói thật sự đáng sợ.

 

"Vậy thì, Lucifer có trở thành Bình Hành giả của Quỷ giới không?"

 

[Nếu nó đơn giản như vậy, Quỷ giới đã trở thành thế giới của Lucifer rồi. Dù có thế nào thì… không chỉ có một hoặc hai kẻ nguy hiểm.]

 

Dauns nhẹ giọng nói rồi hốt nhiên sững lại.

 

[Chậc chậc. Ta đoán việc này quá nhiều niềm vui rồi đây. Ta đã quên mất thời gian rồi.]

 

Cảm giác như ông ấy vừa thở dài.

 

Lóe sáng.

 

Sau đó, cơ thể ông ấy bắt đầu rực sáng.

 

Frey không nhịn được nheo mắt, cảm thấy rất khó để nhìn thẳng vào ông.

 

Cảm giác giống như ông ấy đang bị hút vào hoặc hòa nhập trong thứ ánh sáng đó.

 

Dauns quay lại nhìn Frey.

 

[Dù sao, điều này thú vị đấy. Cá nhân mà nói thì ta đang cố gắng giúp đỡ cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa ta sẽ can thiệp trực tiếp. Cậu nên biết ơn vì ta đã cho cậu chút lời khuyên này. Chỉ vậy thôi cũng được coi là đối xử đặc biệt rồi đó.]

 

"Đợi đã. Ngài vẫn chưa cho tôi biết ứng viên là gì."

 

[Cậu còn muốn ta giúp cậu nhai thức ăn mà ta đã bón cho cậu rồi sao? Dù có tử tế đến đâu thì ta không thể nào làm được điều đó đâu. Ta đã đưa cậu các mảnh ghép của câu đố rồi. Việc lắp ráp chúng là tùy thuộc vào cậu.]

 

Ánh sáng ngày càng sáng chói hơn.

 

Frey cảm thấy đôi mắt mình như bị bỏng.

 

Ngay khi cậu không thể chống nổi nữa và sắp nhắm mắt thì…

 

“…!”

 

Cậu nhận ra rằng các đường nét trên khuôn mặt của Dauns đang dần hiển lộ. 

 

Khi cậu cố nheo mắt lại để nhìn rõ hơn thì...

 

[Hẹn gặp lại.]

 

“…”

 

Frey cảm thấy bản thân đã trở lại đền thờ. Cảm giác mất phương hướng cậu từng có đã biến mất.

 

Cậu lại một lần nữa lại đối mặt với bức tượng.

 

Cậu không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ khi lại đứng trên nền đất vững chắc ấy. Cảm giác như cuộc gặp gỡ giữa cậu với Chúa, nơi anh ấy có thể nói chuyện trực tiếp với đấng mạnh nhất trên thế giới là một giấc mơ vậy.

 

… Nhưng cậu biết đó không phải là một giấc mơ.

 

Hẹn gặp lại.

 

Cậu chưa từng mong đợi đến cuộc đoàn tụ.

 

Frey rời khỏi điện thờ với vẻ rất lạ.

 

Đại Nữ Vu đang đứng từ xa hỏi với giọng khó hiểu.

 

"Có chuyện gì sao?"

 

"Không có gì."

 

"Vậy sao cậu vừa vào đã ra vậy?”

 

Vừa vào đã ra luôn sao?

 

Frey cau mày trước những lời đó.

 

Cậu chắc chắn họ đã nói chuyện trong vài chục phút, có khi còn lâu hơn.

 

‘Ngay cả thời gian sao?’

 

Frey không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận vị mà cậu vừa gặp mặt thực sự là Chúa.

 

Cậu thở dài thườn thượt.

 

Sau đó, cậu quay sang Đại Nữ Vu, tự hỏi cô sẽ phản ứng thế nào nếu bản thân biết được bản chất thực sự của Chúa.

 

“…”

 

Nó có thể sẽ là một trong hai phản ứng.

 

Cô sẽ ngay lập tức lắc đầu không tin hoặc đồng tình mà không hề do dự.

 

Bất kể trường hợp nào thì cậu cũng chẳng nhận được gì từ việc soi tỏ cho cô ấy.

 

Do đó, Frey đã lựa chọn im lặng.

 

Sau đó, Đại Nữ Vu nói với ánh mắt sáng rỡ.

 

“Tôi đoán Dauns đã không có bất cứ phản ứng nào. Hình như ngài ấy đánh giá cậu không đạt tiêu chuẩn.”

 

Điều dods không quá quan trọng với cậu, thế nên Frey chỉ cần gật đầu và hỏi.

 

"Vậy tôi sẽ không được phép vào Hitume Ikar hả?"

 

“… Tôi sẽ lắng nghe lý do của cậu trước.”

 

Lúc Đại Nữ Vu nói điều này, cô đã chuẩn bị sử dụng ma thuật của mình một lần nữa.

 

"Chờ đã nào. Chúng ta không thể nói chuyện ở đây được sao? "

 

“Chỉ Đại Nữ Vu mới được phép vào nơi này…”

 

Cô dừng lại, nhìn Frey và thở dài.

 

“… Tốt thôi, cứ làm vậy đi. Vậy nói cho tôi biết tại sao cậu lại muốn tiến vào Hitume Ikar. ”

 

"Có một tên Tông đồ ở đất nước đó."

 

"Hửm."

 

Ánh mắt của Đại Nữ Vu hơi sáng lên.

 

Cô biết về các Tông đồ. Nói cách khác, điều này có nghĩa cô đã biết về họ trước khi các Bán Thần tiết lộ ý định của họ.

 

Chà. Cô đã sống vài trăm năm rồi, thế nên ít ra cô cũng phải biết ngần nấy chuyện.

 

“Tên hắn là Jenta. Hắn ta khá nổi tiếng và được mệnh danh là Sát Vương.”

 

Biểu cảm của Đại Nữ Vu đột nhiên thay đổi.

 

Cô cau mày.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

"Cô tin tôi sao?"

 

"Tôi chỉ nhận ra rằng người đó thực sự có thể là Jenta."

 

"Hình như cô biết đến hắn ta."

 

"Hắn ta là một vị hoàng tộc bị lưu đày."

 

Vẻ mặt của Frey trở nên kỳ lạ.

 

Vì lý do nào đó, trước đây dường như đã có những trường hợp tương tự. Có phải là Oydin từ Khu rừng Yêu tinh không?

 

Vào thời điểm đó, khi biết Oydin là anh trai của Snow, cậu đã tặc lưỡi. Cậu không ngờ mục tiêu lần này của mình lại là một hoàng tộc bị lưu đày.

 

"Mặc dù hắn ta đã bị lưu đày, để một thành viên của gia đình Hoàng tộc tham gia dưới quyền các Bán Thần ..."

 

“Jenta luôn là một đứa trẻ đầy tham vọng. Hắn ta sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình, ngay cả khi việc đó phải đổ máu. Hắn ta vô tâm, giết người không chớp mắt. Thế nên điều này chẳng có gì ngạc nhiên cả. Jenta cũng không phải kẻ duy nhất làm việc với lũ Bán Thần. ”

 

Frey không thể kìm nén được vẻ mặt của mình thay đổi. Cậu biết việc này rất có khả năng xảy ra, nhưng cậu không ngờ sẽ nghe thấy điều đó từ miệng của Đại Nữ Vu, bản thân chính là vị chấp hành hàng đầu của đất nước.

 

“Vậy đất nước này…”

 

“Không phải là toàn bộ đất nước. Việc đó chỉ có ở đám người cấp cao. ”

 

Nếu người ta nói về những người cấp cao ở Hitume Ikar…

 

"Đức vua ư?"

 

"Đúng. Morgid là vị vua hiện tại. Người đàn ông đó… ha ha. ”

 

Đại Nữ Vu cười khúc khích một hồi rồi quay sang nhìn Frey.

 

"Bất kể thế nào, nếu đó là Jenta, thì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác."

 

"Cô có thể cho tôi biết hắn ta đang ở đâu không?"

 

"Nó sẽ mất chút thời gian."

 

Nói xong, Đại Nữ Vu dừng một chút.

 

“… Lutaha là cánh cổng duy nhất mở cửa cho người ngoại lai, nhưng cậu không cần phải đi đường biển để vào thành phố. Tôi sẽ chỉ cho cậu cách khác."

 

Frey gật đầu.

 

Tất nhiên, bây giờ cậu đã có sự hợp tác của cô, Frey thực sự không cần cô làm bất cứ điều gì.

 

Người phụ nữ trước mặt cậu có lẽ là người duy nhất tại quốc gia này có thể hơi cảm nhận được ma thuật của cậu. Nếu cô dung túng cho hành động của cậu thì Frey chắc chắn rằng sẽ không ai nhận ra mình.

 

Hơn nữa, cô thậm chí có thể cho cậu biết nơi ở của Jenta.

 

“Có lẽ chuyện này sẽ kết thúc sớm hơn tôi tưởng.”

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương