Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Sáng sớm hôm sau, Đại Nữ Vu nhìn Ivan và những người còn lại rời đảo.

 

Cô đã gửi một tin nhắn cho Hitume Ikar để họ có thể nhập cảnh.

 

Tuy nhiên, Đại Nữ Vu không nén được ngạc nhiên.

 

'Kết thúc rồi ư?' 

 

Vai trò của cô. 

 

Cô đã truyền lại Mặc Khải mà ‘Chúa’ đã gửi đến cho mình.

 

Tuy nhiên, cô không nhịn được mà cảm thấy rằng vẫn còn nhiều việc phải làm.

 

Đúng lúc này.

 

Jose bước đến gần cô và nói nhỏ.

 

"Đại Nữ Vu, ai đó đang tiến đến gần hòn đảo."

 

Điều này khiến Đại Nữ Vu tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, rồi cô lắc đầu.

 

“Ta đã tiếp nhận những người ta nên nhận. Hiện tại ta sẽ không tiếp đón thêm bất kỳ vị khách nào ở Lesha nữa. Cho sương mù đuổi họ đi đi.”

 

“Ch-, chuyện đó…”

 

Vẻ mặt của Jose thay đổi giống như đã xảy ra điều gì sốc lắm. 

 

“… Sương mù… không có tác dụng.”

 

"Hửm?"

 

Chuyện này là sao?

 

Chẳng lẽ những rào chắn đặt xung quanh hòn đảo đã mất hiệu lực?

 

Krrr-

 

Sau đó, họ cảm thấy một cơn chấn động lớn.

 

Cảm giác như có ai đó dùng vũ lực đột nhập vào hòn đảo.

 

Sau đó, Đại Nữ Vu cảm thấy một trận chóng mặt và hơi loạng choạng.

 

“Đại Nữ Vu!”

 

"Ta không sao."

 

Tuy nhiên, ngay lúc này, biểu cảm của Đại Nữ Vu nghiêm túc hơn những gì hắn từng thấy trong nhiều thập kỷ là việc cho cô.

 

"Rào chắn của ta đã bị phá vỡ?"

 

Đại Nữ Vu chớp mắt quay lại nhìn nơi mà bản thân thấy đang xảy ra chấn động.

 

Một cái bóng khổng lồ có thể thấy được trong màn sương mù. Đó là đầu của một sinh vật khổng lồ tưởng như muốn chọc thủng trời xanh.

 

Đại Nữ Vu lập tức nhận ra đó là đầu của kẻ nào.

 

Đây không phải là con rắn biển to lớn gần đây lênh đênh trên biển quanh Hitume Ikar gần đây sao?

 

'Làm cách nào chứ?'

 

Bà biết con quái vật này là một sinh vật dị biệt. Tuy nhiên, để nó tự mình vượt qua màn sương mù thì nó vẫn là một nhiệm vụ bất khả thi.

 

Dù nó có là một Bán Thần đi chăng nữa…

 

Nhưng rất nhanh Đại Nữ Vu cũng đã nhận ra không phải con rắn biển đã phá vỡ rào cản của bà.

 

Kẻ nào đó đang đứng trên đầu con rắn biển. Mái tóc bạc phơ tung bay trong gió biển.

 

Chàng trai bình tĩnh nhìn xuống, ánh mắt của cậu ta đã sớm chạm mắt Đại Nữ Vu.

 

“…!”

 

Chính lúc đó, Đại Nữ Vu run lên.

 

'Cảm giác này…'

 

Không đời nào. Không. Điều này ... sao có thể?

 

Lúc này đây, Đại Nữ Vu cảm thấy bối rối vô cùng.

 

Cô cố gắng nói chuyện, nhưng không thể ngăn bản thân không nói lắp.

 

"Người ... người là Dauns?"

 

“Đ-, Đại Nữ Vu!”

 

Jose kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đại Nữ Vu.

 

Đây cũng là chuyện thường tình. 

 

Dù sao thì Dauns chính là tên của vị thần sáng tạo mà Hitume Ikar tôn thờ.

 

“…?”

 

Frey hơi nghiêng đầu trước câu hỏi bất ngờ.

 

* * *

 

Frey ngồi đối diện với Đại Nữ Vu.

 

Bây giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều so với lần đầu họ gặp mặt, nhưng bản thân không hề tỏ thái độ lơ mơ như lúc đối mặt với Ivan hay Dro.

 

Họ nhìn chằm chằm vào hơi nước bốc lên từ những tách trà trước mặt một hồ rồi Frey lên tiếng trước.

 

"Tôi không phải Dauns."

 

Đại Nữ Vu hơi cụp mắt xuống lẩm bẩm.

 

"Phải. Tôi đã lầm."

 

Đại Nữ Vu thừa nhận sai lầm của bản thân. Tuy nhiên, những nghi ngờ ấy của cô vẫn còn đó.

 

Vài trăm năm đã trôi qua từ lúc cô từ bỏ cái tên của mình và nhận lấy danh hiệu Đại Nữ Vu. Trong khoảng thời gian đó, cô chưa từng thấy bóng dáng của Dauns trên người ai cả.

 

Vị thần sáng tạo mà cô cũng như Hitume Ikar tin kính chỉ gửi những điều Mặc Khải.

 

Đây là chuyện dĩ nhiên.

 

Đại Nữ Vu đã biết điều này. Dù sao ngài cũng là vị thần sáng tạo toàn năng và duy nhất, vì vậy ngài ấy đương nhiên sẽ không quan tâm đến họ.

 

Đó là lý do tại sao cô càng đề phòng Frey hơn.

 

Thậm chí cho đến tận bây giờ, cô không thể đọc được con người của cậu, tựa như có lớp sương mù dày đặc bao trùm lấy cậu.

 

Đây không phải là chuyện gì đáng bị coi thường. Dẫu sao thì đó có thể được coi là tài năng của Đại Nữ Vu.

 

Ngay từ đầu, chàng trai này đã đột nhập vào Lesha mặc dù cô không nhận được bất kỳ tiết lộ nào về cậu ta. Cậu là một vị khách nhập cảnh trái phép, một sinh vật mà ngay cả những điều Mặc Khải từ Chúa cũng không thể đoán trước được.

 

Tuy nhiên, năng lượng mà cậu phơi bày rất giống với sức mạnh của Chúa.

 

"Cậu có phải con người không?"

 

Frey rất không hài lòng vì sự hiểu lầm trước đó.

 

Bất cứ khi nào cậu nghe những câu hỏi như kiểu này, nó đều khiến cậu cảm thấy bản thân đã biến thành một sinh vật không phải con người nữa.

 

Nhưng cậu nhớ đến những lời dạy của Isolla.

 

"Miễn sao con không quên bản chất thật của mình."

 

'Tôi là con người.'

 

Khi có ý nghĩ này, mây đen trong lòng cậu lập tức biến mất.

 

Frey bình tĩnh gật đầu.

 

"Ừ."

 

“… Tuy nhiên, sức mạnh của cậu vượt xa khả năng của con người.”

 

Cậu gật đầu lần nữa.

 

Đây là một sự thật hiển nhiên, cậu có cố thuyết phục cô thì cô ấy cũng không tin.

 

Frey cũng cảm thấy ánh nhìn của Đại Nữ Vu không hề đơn giản.

 

Đại Nữ Vu dừng lại suy nghĩ một lúc rồi nói.

 

"Tôi nhầm cậu với Dauns vì tôi cảm nhận được sức mạnh của Chúa từ cậu." 

 

Đôi mắt của Frey hơi sáng lên.

 

Sức mạnh của Chúa.

 

Đơn giản mà nói thì đó là Thần lực, sức mạnh của các Chúa. Nhưng rõ ràng đây không phải là sức mạnh của Chúa mà Đại Nữ Vu đang đề cập đến.

 

Vậy thì nó là gì?

 

Đó có thực sự là sức mạnh của Chúa?

 

Nếu vậy thì chỉ có một lời giải thích.

 

‘Ma thần lực.’

 

Sức mạnh có thể được hoán chuyển thành thần lực hay quyền năng.

 

Nghĩ đến sức mạnh mà cậu có được trong thế giới tinh thần của mình, Frey hỏi.

 

"Chúa có thực sự tồn tại không?"

 

Cuối cùng thì câu hỏi của Frey cũng giống với câu của Dro.

 

Tuy nhiên lần này, Đại Nữ Vu không biết phải nói gì. Cô không thể giải quyết vấn đề này theo cách mà bản thân từng làm với câu hỏi của Dro đêm hôm trước.

 

Bởi lẽ cô cảm thấy mâu thuẫn với chàng trai mà cô cảm thấy gần gũi với Chúa hơn bất kỳ ai khác hiện đang hỏi cô về sự tồn tại của Chúa.

 

Đại Nữ Vu ngồi im lặng một hồi mới chậm rãi mở miệng.

 

"... Chúa có hiện hữu."

 

"Tôi muốn gặp ông ấy."

 

Có rất nhiều điều cậu muốn hỏi.

 

Tất nhiên, Frey không nghĩ rằng có một đấng toàn năng có thể can dự vào mọi việc trên thế gian này.

 

4.000 năm trước, con người tôn thờ Chúa và Rồng như các vị thần thánh. Theo quan điểm của con người thì đó là bởi những sinh vật quyền năng này không khác gì các vị thần.

 

Có khi đến cả Đại Nữ Vu cũng có ảo giác như vậy.

 

Frey mong được gặp Chúa là để xem ông ấy tròn méo thế nào.

 

Đại Nữ Vu đáp lại với vẻ kinh ngạc.

 

"Tôi không nhận được lời tiên tri như vậy."

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Frey nhẹ giọng thì thầm.

 

"Thế nên cô chỉ là một con rối."

 

“… Gì cơ?”

 

Giọng của Đại Nữ Vu trở nên sắc bén.

 

Mặt khác, thái độ của Frey từ đầu đã không hề thay đổi

 

Cậu từ từ nâng cốc và nhấp một ngụm trà.

 

Đại Nữ Vu cắn môi trước thái độ của cậu. Bởi vì cô cho rằng cậu bạn vô cảm này đang giễu cợt cô.

 

“Dauns là vị thần sáng tạo toàn năng. Những lời tiên tri của ngài ấy đã giúp đất nước tôi vượt qua muôn vàn khủng hoảng ”.

 

"Bất cứ ai cũng có thể đoán trước tương lai bằng việc xem xét tình hình hiện tại."

 

“Đó không phải là dự đoán. Đó là lời tiên tri.”

 

Sau khi nói những lời này với giọng chắc chắn, Đại Nữ Vu tiếp tục.

 

"Những lời tiên tri của Daun hoàn toàn chuẩn xác."

 

“Vì vậy, cô quy mọi thứ cho lời tiên tri? Cô ngừng việc tự mình suy nghĩ và giờ thì đến cả việc đưa ra những quyết định nhỏ nhất, cô cũng chờ đợi giọng nói từ Chúa?"

 

'Không. Không phải vậy.” 

 

Frey lắc đầu. Cậu không có ác ý với những người theo đạo. Cậu cũng chẳng có ý định coi rẻ họ.

 

Ngược lại, Frey thừa nhận sự tồn tại của tôn giáo ở một mức độ nhất định, thậm chí còn có thái độ tôn trọng những người theo đạo.

 

Điều này là do con người yếu ớt. Họ cần sự hỗ trợ ngay cả khi sống cuộc đời ngắn ngủi của họ.

 

Và tôn giáo là cách trung thành nhất để hoàn thành vai trò này.

 

Tuy nhiên, cậu không thích thái độ của Đại Nữ Vu.

 

Ý nghĩa của cuộc sống là gì nếu ngay cả quyết định nhỏ nhất phụ thuộc vào Chúa của cô?

 

Cô có định sống như một con rối cũng chẳng sao. Tuy nhiên, cô là một con người.

 

“Tên hỗn láo…!”

 

Biểu cảm của Jose đã thay đổi lớn.

 

Hắn ta có một thanh kiếm ở thắt lưng và tay hắn tự nhiên đặt lên xuống chuôi kiếm. Hắn ta không có ý định đổ máu, nhưng tên này này phải biết vị trí của mình ở đâu.

 

Đến vua của Hitume Ikar cũng không dám hành động xấc xược đến vậy.

 

“…!”

 

Tuy nhiên, Jose không thể rút kiếm của mình.

 

Toàn bộ cơ thể hắn ta đông cứng lại như thể thời gian đã ngừng trôi.

 

Trong lúc hắn ta đặt tay lên thanh kiếm của mình, Frey đã quay lại nhìn hắn.

 

Đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng hắn ta lại không thể di chuyển.

 

"C-, cái gì thế này ..."

 

Đó có phải là phép thuật không? Hay ma thuật?

 

Không, cái này khác.

 

Jose có một cảm giác kỳ lạ. Thật khó để có thể hít thở một hơi. Hắn ta cảm thấy thể lực của mình như bị rút kiệt nhanh chóng.

 

Frey chỉ nhìn hắn ta mà không có thêm động tác nào, nhưng toàn bộ cơ thể của Jose đã ướt đẫm mồ hôi. Ngay khi Frey ngoảnh mặt đi, Jose ngã quỵ.

 

Hắn ta ngước nhìn Frey, thở hổn hển.

 

‘C-, cậu không phải là con người!’

 

Jose cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Trong khoảnh khắc đó, hắn ta thậm chí còn quên mất nhiệm vụ của mình là bảo vệ Đại Nữ Vu.

 

Cùng lúc đó, Frey đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

Tất nhiên, Jose cũng hiểu ý định của Đại Nữ Vu. Tuy nhiên, sự thật này càng làm tổn thương lòng tự trọng của hắn ta.

 

"…Đã hiểu."

 

Jose chỉ biết nén giận và rời khỏi phòng.

 

Frey quay lại nhìn Đại Nữ Vu. Cậu tự hỏi cô muốn nói gì.

 

Đại Nữ Vu cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi bước đến một góc phòng và nói điều gì đó với giọng kỳ lạ.

 

"-..."

 

Đây là lần đầu tiên Frey nghe thấy ngôn ngữ này.

 

Nghe ngữ điệu thì rất có thể đây là một ngôn ngữ cổ.

 

Một nguồn năng lượng mạnh mẽ bắt đầu tỏa ra từ bên trong cơ thể Đại Nữ Vu.

 

‘Cô ấy đang sử dụng ma thuật.’

 

Frey nhìn cảnh này với vẻ thích thú.

 

Cái này chắc chắn khác với ma thuật. Đại Nữ Vu không sử dụng Thần lực của mana.

 

Năng lượng Đại Nữ Vu đang sử dụng để tu luyện ma thuật dường như đến từ chính cơ thể cô.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, Frey dám chắc mặc dù cậu không biết gì về nó, nhưng nếu cậu quan sát lực lượng này nhiều hơn một chút và phá vỡ nó… cậu có thể sử dụng phép thuật.

 

Đột nhiên, không gian phía trước Đại Nữ Vu tách ra, để lộ một khoảng không tối tăm.

 

Frey cau mày.

 

Cậu không thể không nghĩ đến ‘Không gian’ của Lord lần đó.

 

Tất nhiên, cậu biết rằng cả ma thuật hay không gian này đều không liên quan gì đến Chúa.

 

"Chúng ta hãy đi đến đền thờ đi."

 

"Đền thờ?"

 

Đại Nữ Vu gật đầu.

 

"Đúng. Nếu cậu đến đó thì sẽ có thể gặp Chúa.”

 

"…Chúa."

 

“Tôi không phải là người đánh giá cậu. Dauns sẽ đưa ra phán quyết của riêng ngài.”

 

Việc đưa người ngoài vào đền thờ là điều chưa từng có.

 

Đại Nữ Vu nuốt những lời còn lại của mình lại, bởi Frey sẽ không quan tâm đến những nhận xét như vậy.

 

Đôi mắt của Frey hơi nheo lại.

 

Nếu những gì cô nói là sự thật thì có nghĩa Frey sẽ có cơ hội gặp được người được gọi là Chúa.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương