Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Trận chiến kéo dài gần 10 phút rồi.

 

Frey cảm thấy rất không ổn, trong lúc đó, cậu đã thôi không di chuyển.

 

[… Th-, tha cho ta đi.]

 

Tên Bán Thần cúi đầu van nài. Đôi mắt to của nó ngân ngấn lệ.

 

Frey nhớ lại ma thần lực của mình.

 

Con rắn biển rất mạnh, đặc biệt là dưới nước, nó chính là sinh vật bất khả chiến bại.

 

Thật không may, lần này nó đã gặp sai đối thủ rồi.

 

Sức mạnh mà Frey sử dụng nhiều nhất là tia sét của Indra. Bản thân tia sét đã cực kỳ mạnh rồi, nhưng tác động của nó còn khuếch đại lên cấp số nhân khi con rắn biển đang lặn trong nước.

 

Sức mạnh Dro phô diễn cũng kinh ngạc không kém.

 

Đây là lần đầu tiên Frey nhìn thấy anh chiến đấu.

 

"Anh ta sử dụng sức mạnh của Rồng như thể nó là của riêng anh ta vậy."

 

Không chỉ là Lưỡi Rồng. Anh ta còn rất khéo léo sử dụng Nỗi sợ của Rồng của mình.

 

Phép thuật của anh ta rất xuất sắc, anh ta cũng luôn căn được thời điểm tốt nhất để sử dụng các tinh linh.

 

Frey không nhịn được tự hỏi liệu có khi nào không phải Lord Rồng hay không.

 

Anastasia, người đang theo dõi cuộc chiến từ trên tàu không nhịn được mỉm cười.

 

“Cái tên này thực sự rất lạ đấy. Đó là điều một tên Bán Thần sẽ nói hả? "

 

“Tôi không nghĩ vậy.”

 

"Sao cơ?"

 

"Nó không phải là Bán Thần."

 

Thần lực của con sinh vật này có thể sánh với một tên Bán Thần. Sức chiến đấu của nó cũng đáng kinh ngạc.

 

Tuy nhiên, nó không phải là một Bán Thần.

 

Có lẽ bản thân nghe được tiếng Frey rồi nên con rắn biển nhanh chóng gật đầu.

 

[Ph-, Phải đó ạ. Tôi không phải là Bán Thần.]

 

"Vậy ngươi là thứ gì vậy?"

 

[Tôi là Thủy thần Neptunus.]

 

“Cái con rắn khốn khiếp ngu ngốc này. Ai hỏi tên của ngươi chứ? ”

 

Neptunus rùng mình khi Ivan giận dữ hét lên.

 

[Ư ư…]

 

"Nói cho đúng vào."

 

Mặc dù Frey đã cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh, song nhìn thấy cái đầu bất hạnh khiến giọng nói của cậu trở nên lạnh lẽo.

 

Neptunus nói nhanh hơn nữa, nó sợ hãi hơn cả lúc bị Ivan dọa nạt.

 

[Tôi, tôi vốn là một con rắn biển.]

 

“Ngươi lớn quá thể đấy. Ngươi là loài đột biến hả? ”

 

Cậu ấy vừa nói vừa nghĩ đến Torkunta.

 

Neptunus gật đầu.

 

[Có thể nói là vậy ạ. Tôi mạnh hơn nhiều so với những sinh vật khác.]

 

“…”

 

[Tôi vốn dĩ ở trong đại dương. Ở đó, tôi có lãnh thổ khá rộng lớn.]

 

“Nói trọng điểm."

 

[… M-, một ngày nọ, có một tên Bán Thần xuất hiện. Đó là một người phụ nữ mái tóc hoa râm. Lúc đầu, cô ta giống như một phàm nhân, nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra cô ta không giống vậy.]

 

Một người phụ nữ tóc hoa râm. Leyrin.

 

Frey cau mày.

 

"Rồi sao?"

 

[Tôi đã bỏ qua nỗi sợ hãi và tấn công cô ta. Nhưng tôi đã bị đánh bại còn cô ta thì còn chả hề nhấc một ngón tay. Lúc tôi tỉnh lại thì bản thân đang ở một nơi tối tăm, cơ thể tôi bị buộc chặt vào một cái bệ. Thỉnh thoảng… tôi sẽ cảm thấy cơn đau đớn khủng khiếp.]

 

Cơ thể của Neptunus run lên.

 

[Cảm giác đau đớn khi vảy của bản thân bị kéo ra hoặc da thịt bị xẻo mất… hoặc ruột của tôi bị rút ra… Tôi không hề sợ đau, nhưng lần đó là ngoại lệ. Trăm nghìn lần tôi đã nghĩ thà chết quắt đi cho rồi, nhưng cô ta không bao giờ để điều đó xảy ra. Tại một lúc nào sau đó, cơn đau kết thúc và cơ thể tôi thành ra như vậy…]

 

Nó quay về phía đầu của Isolla, giáo viên của Frey, thứ gắn liền với cơ thể mình.

 

[Người phụ nữ tóc hoa râm ấy đã ra lệnh cho tôi, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo chúng. Nếu tôi nghĩ đến việc thách thức cô ta thì dù chỉ một giây thôi, đầu tôi sẽ đau như búa bổ. Mệnh lệnh cuối cùng mà tôi nhận được là đánh chìm tất cả các con tàu hướng tới Hitume Ikar.]

 

Sau đó Frey mới nhận ra Neptunus là ai.

 

Nó là một con chuột bạch thí nghiệm mà Leyrin tạo ra.

 

Cho dù Leyrin, kẻ tạo ra dòng máu của gia đình Blake có điên rồ đến đâu, ả ta cũng không thể dung hợp cơ thể của một con Rồng và một Bán Thần được.

 

Các Bán Thần kiêu hãnh sẽ không bao giờ cho phép những thứ tạp chất thêm vào cơ thể của chúng.

 

[Nhưng cách đây không lâu, giọng nói của người phụ nữ vốn hiển hiện trong đầu tôi đó đột nhiên biến mất. Tôi đã rất vui mừng, song lúc bản thân nhận ra đó chỉ là một phần nhỏ tự do thôi, tôi lại u sầu.]

 

Neptunus sẽ không bao giờ có tự do thực sự trừ khi lũ Bán Thần hoàn toàn biến mất.

 

Ngay khi Frey chuẩn bị mở miệng thì:

 

[Uh, ah, ah…]

 

Đầu Isolla lại la lên lần nữa.

 

Âm thanh ấy như một đứa bé đang than vãn.

 

"…Ngươi đang làm cái gì đó?"

 

Điều này hiển nhiên khiến giọng nói của Frey lần nữa trở nên lạnh lùng.

 

Thấy vậy, Neptunus vội giải thích.

 

[Tôi cũng không biết nữa. Kể từ lúc giọng nói người phụ nữ đó trong đầu tôi biến mất thì những tiếng động không rõ này bắt đầu vang lên.]

 

Lúc biểu cảm của Frey trở nên lạnh lùng hơn, Neptunus dường như nhớ ra điều gì đó, nói thêm.

 

[Rồi thì-, đôi khi dường như nó có nói cả từ "Lord" nữa.]

 

“…!”

 

Frey nhìn đầu Isolla một lần nữa.

 

Bà ấy vẫn còn sống ư?

 

Hay đó là manh mối bà ấy để lại trước lúc chết?

 

Sau một hồi suy nghĩ, Frey quay sang những người khác.

 

“Các cậu đến chỗ Lesha đi. Tôi nghĩ mình cần nói chuyện với tên này thêm chút nữa.”

 

Anastasia tỏ vẻ không hài lòng.

 

Mặc dù cô ấy không lập tức để ý thấy đầu Rồng như Frey, nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra nó.

 

“… Đó thực sự là cô Isolla ư?”

 

"Phải. Tôi nghĩ có khi sẽ manh mối quan trọng về bà thôi. "

 

"Hiểu rồi."

 

Sau đó, Ivan lấy ngón tay chọc vào Frank, người vẫn đang đờ đẫn nhìn lên bầu trời.

 

"Anh đang làm gì đấy? Anh ấy bảo đi rồi kìa.”

 

“A-, a a. Trời má. Đây có phải giấc mộng không đấy? … C-, đám người đó là cái quái gì vậy? ”

 

“Chúng tôi sẽ giải thích trên đường đi, thế nên chỉ cần lái thuyền đi thôi. Chỉ cần đi thẳng đến đó. Mất con rắn biển này rồi thì anh không còn gì phải cảnh giác nữa đâu.”

 

Sau khi nghe giọng điệu thô bạo của Ivan, Frank không còn lựa chọn nào khác.

 

Trong lúc đó, Frey đáp xuống đầu của Neptunus.

 

“Ta sẽ xem xét kỹ hơn cơ thể của ngươi. Quanh đây có chỗ nào giống với đảo không? ”

 

[Có một đảo đá gần đó.]

 

"Tới đó đi."

 

[U-, đã hiểu.]

 

Neptunus lo ngại gật đầu trước lời của Frey, không lâu sau, họ đến hòn đảo mà nó vừa nhắc đến.

 

[Cậu định ... quan sát cơ thể của tôi kỹ hơn thế nào vậy?]

 

"Ở yên đó."

 

Frey chỉ tay nói.

 

“[Ư-, hứ…?]

 

Toàn bộ cơ thể Neptunus từ từ nhấc lên khỏi mặt biển. Cảnh tượng tuyệt đẹp đó thật đáng để chiêm ngưỡng, nó tương tự như một hòn đảo đang lơ lửng trên bầu trời.

 

Nhưng chính chủ là Neptunus lại không đủ năng lực tận hưởng chuyến bay lắc đầu tiên này của mình.

 

‘Đ-, Đây là tên phàm nhân quái nào vậy?’

 

Nó cảm thấy cậu còn đáng sợ hơn cả người phụ nữ đã bắt mình. Thực ra ngay từ đầu nó thậm chí còn không chắc chàng trai này có phải là con người hay không nữa.

 

Bao phủ trong nỗi lo lắng và sợ sệt, Neptunus muốn vùng vẫy, nhưng bản thân sợ cái nhìn của Frey, vì vậy nó thấy tốt nhất là thôi vậy.

 

Trong khi đó, Frey đang xem xét kỹ lưỡng cơ thể của Neptunus.

 

“…”

 

Tận mắt chứng kiến ​​chúng đã khiến Frey xác định được.

 

Những vết sẹo trên cơ thể con rắn biển này tệ hơn cậu tưởng rất nhiều. Đó không chỉ là đầu của Isolla.

 

Nó còn có một đôi cánh tàn tạ chẳng hợp với kích thước khổng lồ của mình, vô số đôi mắt được gắn trên ngực, sáu chi, và vô số những vết vá và khâu trên toàn bộ cơ thể.

 

"Ả ta đã ghép bao nhiêu sinh vật lại với nhau vậy chứ?"

 

Chỉ nhìn thôi cũng đủ cho cậu thấy được sự điên rồ của kẻ Tạo hóa.

 

Nếu không nhờ sức sống mãnh liệt của Neptunus, nó đã chết đi sống lại nhiều lần rồi. Thay vì một con rắn biển, phải gọi nó là quái vật Chimera* mới đúng.

*Chimera: quái vật có đầu và thân giống sư tử, lưng cũng có thêm đầu, chân dê và đuôi rắn.

 

"Cậu, có thể sử dụng được mana ư?"

 

[K-, không. Tôi thậm chí còn không thể dùng được Thần lực theo ý muốn. Tôi chỉ có thể dùng nó để khiến cơ thể mình mạnh bạo hơn thôi.]

 

Frey nhìn Isolla một lần nữa.

 

Isolla đã chết. Hoặc bà đang bên bờ vực sinh tử.

 

Đó là điều chắc chắn.

 

Nhưng có thể chút bản ngã mờ nhạt của bà… vẫn còn đó. Chỉ là sức mạnh của Neptunus đã ngăn bà thức tỉnh thôi.

 

"Ngủ một giấc đi."

 

[Dạ?]

 

Bùm!

 

Sau đó, Neptunus cảm thấy cú choáng dữ dội sau đầu. Đầu óc nó trong phút chốc rung mạnh.

 

Ngay trước lúc bất tỉnh, nó nhìn Frey với ánh mắt đầy tổn thương.

 

[Tôi, tôi sẽ không nói…]

 

Neptunus ngất lịm đi mà không thể nói hết câu. Đầu nó sau đó gục xuống đảo đá.

 

Frey nhìn Isolla.

 

Mặc dù Neptunus đã bất tỉnh nhưng nó vẫn còn đang lầm bầm. Nói cách khác, bản ngã của Neptunus và Isolla không có mối liên hệ với nhau.

 

Cậu chạm vào đầu mình.

 

Cậu có thể cảm nhận được Thần lực. Leyrin đã bỏ nó lại nhưng ả ta là một Khải Huyền. Vì vậy lượng Thần lực theo ý ả là rất lớn.

 

"Nó đã nói Isolla bắt đầu lẩm bẩm sau khi Leyrin chết."

 

Lúc ả ta chết, hầu hết Thần lực trong cơ thể của Neptunus cũng biến mất, và Isolla đã có thể lấy lại được một chút ý thức của mình.

 

Vì vậy, nếu tất cả Thần lực còn lại bị loại bỏ…

 

Chật….

 

Cậu đã có thể kiểm soát cũng như quản lý được Thần lực đó. Cậu chỉ đơn giản đánh gục Neptunus để mọi việc diễn ra dễ dàng hơn. Nhờ vậy mà chỉ trong mười phút, toàn bộ Thần lực trong cơ thể Neptunus đã biến mất.

 

Điều tiếp theo cậu nhận thấy là trái tim của Neptunus.

 

Lúc kiểm tra cơ thể của Neptunus, cậu đã thấy rất nhiều vết sẹo và vết khâu trên ngực.

 

Đúng như cậu đoán…

 

'Mình biết mà.'

 

Neptunus có hai quả tim. Trái tim bên phải đang đập dữ dội, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Trái tim Rồng.

 

Đây lẽ ra phải là những gì Dro cảm thấy.

 

Frey không chút do dự truyền mana vào Trái tim Rồng. Mana của cậu tinh khiết và dày hơn cả những nơi có mana dồi dào nhất trên lục địa.

 

Thình thịch!

 

Trái tim Rồng bắt đầu đập thật nặng nề, tựa như một lữ khách đã lang thang trên sa mạc vài ngày trời mới tìm ra ốc đảo. Trái tim Rồng hút mana như thể đang uống nước.

 

Paht.

 

Ngay sau khi Trái tim Rồng được lấp đầy, tiếng lẩm bẩm của Isolla cũng ngừng lại.

 

Một lúc sau, bà mở mắt.

 

Đôi mắt ấy không còn tập trung như lúc trước nữa. Rõ ràng ánh mắt bà đã có nét thông thái trong đó.

 

Frey ngập ngừng rồi mới nói.

 

"…Cô ơi?"

 

[…em là…]

 

"Là Lukas ạ."

 

Cuộc hội ngộ này khiến Frey thấy vui mà cũng thấy buồn. Tuy nhiên, không còn thời gian nghĩ về việc đó nữa.

 

Isolla chớp mắt nói.

 

[Luka..s? Nhưng… Lukas đã chết rồi mà…]

 

“Rất nhiều chuyện đã xảy ra ạ.”

 

Họ không có thời gian nữa.

 

Frey dùng hết khả năng tóm tắt mọi chuyện của bản thân và nói với bà ấy về tình hình.

 

Lúc đầu, Isolla có vẻ khó tin vào điều đó, nhưng bà vẫn lắng nghe Frey. Lúc cậu nói xong, bà thở dài.

 

[… Phải. Như cậu nói đấy, rất nhiều việc vừa xảy ra.]

 

Giọng Isolla yếu ớt. Điều này càng khiến Frey rầu hơn.

 

Cậu không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào trên vẻ mặt nhẹ nhàng và thoải mái trước đây.

 

"Ai đã làm vậy với cô vậy, thưa cô?"

 

[…Lord.]

 

Quả nhiên.

 

Frey nghiến răng. Cơn giận dữ của cậu với Lord lúc này đã lên một tầm cao mới.

 

[Lukas, chúng ta không có thời gian để tận hưởng cuộc đoàn tụ nữa rồi.]

 

Cậu biết những gì bà nói là đúng. Ý thức của bà còn tồn tại lâu như vậy đã là một phép màu rồi.

 

Nếu cô ấy đột ngột qua đời cũng không có gì lạ.

 

[… Em nói bản thân từng gặp một kẻ mà mình nghi ngờ là Lord Rồng hả…]

 

“Em không chắc nữa… cô có biết hắn ta không?”

 

[Dĩ nhiên rồi. Cô cũng là một người cổ đại rồi.]

 

Sau khi im lặng một lúc, bà lại nói:

 

[Cô không biết danh tính chính xác của người đàn ông tên Dro đó. Nhưng nếu cậu ta thực sự là Lord Rồng thì Lukas, em không thể tin tưởng cậu ta đâu đấy.]

 

"… Tại sao ạ?"

 

Khi Frey hỏi điều này với giọng ngạc nhiên, Isolla đưa ra câu trả lời gây sốc.

 

[Bởi vì Lord lũ Bán Thần và Lord Rồng giống như anh em.]

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương