Sự Trở Lại Của Pháp Sư Vĩ Đại Sau 4000 Năm
Chapter 192 “Đại Nữ Vu (1)”

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Frey cầm lấy cuộn giấy và rời khỏi Jun gia.

 

Sau đó cậu đi đến một nơi gọi là ‘Kusman’, một trong những thành phố của Đế chế Kastkau.

 

 Thực ra thì đó là một thị trấn không lớn đến mức được gọi là thành phố, nhưng Frey không quan tâm đến điều đó.

 

“…”

 

Sau khi đến thành phố yên ắng chung quanh toàn bóng tối này, Frey đứng đó như thể bản thân bị đóng đinh tại chỗ.

 

Khi nghĩ về những người đang ở đó và những gì cậu sắp nói với họ, chẳng biết sao cậu không thể có quyết tâm bước tiếp nổi.

 

Nhưng cậu không thể trì hoãn việc này được. Trời vẫn còn tờ mờ sáng, nhưng việc phải hoàn thành lại rất nhiều.

 

Vậy nên cậu tìm kiếm vết tích của mana.

 

Những kẻ cậu đang tìm kiếm đang trốn tránh sự truy lùng của Hoàng tộc. Đúng như cậu dự đoán, cậu phải mất một lúc mới tìm thấy một dấu vết mờ nhạt trước lối vào một con hẻm.

 

Đó là một nơi lộn xộn, chật hẹp.

 

Một ảo cảnh.

 

Frey tiến về phía trước, chậm rãi bước qua kết giới đặt tại đó.

 

Ngay lập tức cậu thấy mình đang ở trong một khu vực đầy những chiếc đèn lồng thắp sáng rực rỡ, mùi hóa chất thoang thoảng lướt qua mũi, cảm giác ấm áp bao quanh thân thể.

 

Nơi đây trông như khu làm việc của Pháp sư vậy.

 

“… Rounder Frey?”

 

Một giọng nói ngạc nhiên gọi tên cậu.

 

Đó là ngài Gisellan, người đứng cạnh mở to mắt nhìn Frey, rõ ràng là không mong đợi sự xuất hiện của cậu.

 

"Tại sao cậu lại ở đây?"

 

Eizek cũng ở đó.

 

Frey cố nén tiếng thở dài.

 

Sau đó, cậu nói với vẻ nặng nề.

 

"Tôi rất tiếc."

 

* * *

Frey mang theo trái tim nặng trĩu rời khỏi Kusman.

 

Họ không đổ lỗi cho cậu. Có lẽ họ không có còn đủ sức làm vậy nữa rồi.

 

Họ chỉ ngồi đó và khóc.

 

Frey không an ủi họ.

 

Cậu không nghĩ bản thân xứng đáng làm điều đó.

 

Thay vào đó, cậu giao thi thể của Beniang cho họ và rời đi.

 

“… Là tôi vô trách nhiệm.”

 

Cậu định đi đến sa mạc Amakan. Ở đó, cậu thấy một cô gái trẻ trên bãi cát hoang vắng.

 

Cô ấy đang nằm ngửa, nhìn lên bầu trời.

 

"Bình minh trên sa mạc lạnh quá."

 

Frey gật đầu.

 

"Cô hẳn là bị lạnh rồi."

 

"Có chút, nhưng chỉ se se thôi."

 

Cô gái khẽ đảo mắt rồi quay sang Frey.

 

"Tôi cho là cậu quên rồi nên không quay lại nữa."

 

"Có một số vấn đề cấp bách tôi phải giải quyết."

 

"Cậu giải quyết rồi?"

 

"…Gần hết."

 

Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, nét mặt của cô ấy thay đổi.

 

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

 

“…”

 

Frey không trả lời.

 

Anastasia bật dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt kỳ ​​lạ. Chân tay bị cắt bỏ của cô ấy đã tái sinh cách đây không lâu.

 

Anastasia không biết nhiều về cô gái kia, ngoại trừ những gì bản thân đã nghe từ Frey.

 

“Hiện thì điều đó còn mới với chúng tôi. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi trải qua điều này."

 

Frey không biết họ đã mất bao nhiêu đồng đội kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, bởi cậu biết nếu đếm mãi thì thật ngu ngốc.

 

"Đối với cậu, Beniang rất đặc biệt."

 

Frey lại gật đầu.

 

"Phải. Cô ấy vốn có thể trở thành đệ tử của tôi rồi.”

 

Nếu mọi thứ diễn ra tốt hơn một chút, cô ấy sẽ đã làm được điều đó. Chỉ đến lúc đó Frey mới nhận ra thứ cảm xúc lớn nhất lúc đó - nỗi mất mát.

 

“Đó không phải lỗi của cậu. Đừng tự trách mình, Lukas.”

 

Anastasia nhắm mắt lại lúc nói điều này.

 

“Cậu không cần phải chịu đựng nỗi buồn ấy. Đừng bao giờ quên sự hy sinh của họ. Nhưng có một thứ quan trọng hơn cả.”

 

“… Đừng bao giờ làm quen với nó.”

 

"Được."

 

Đừng bao giờ quen thuộc với cái chết của đồng đội. Để một người được sống, cậu phải luôn đau đáu nỗi giận, buồn bã và tiếc nuối trước cái chết của họ.

 

Cậu phải tiếp tục hăng hái chiến đấu và sống sót mỗi ngày.

 

“Chôn chặt nó trong tim và vực dậy thôi. Như mọi khi ấy.”

 

Đó là một hình thức an ủi cộc cằn. Nhưng Frey cảm thấy lồng ngực nghẹn lại trước những lời có vẻ tầm thường đó.

 

Thực ra thì những lời của Anastasia giống như một lời khuyên hơn là an ủi. Trước đó điều ấy đã xảy ra nhiều lần, và mặc dù cậu không muốn nghĩ về nó, nhưng trong tương lai có khi nó sẽ xảy ra thì sao.

 

"Cậu không thể lúc nào cũng ngăn chặn nó được đâu. Đừng cứ quen lối đổ lỗi cho bản thân."

 

Chê trách bản thân quá nhiều sẽ làm hao mòn quyết tâm của một người và cuối cùng sẽ bắt đầu sợ hãi những cuộc đấu tranh.

 

Frey biết điều này.

 

Tuy nhiên, có những lúc người ta cần nghe người khác nói điều gì đó, ngay cả khi đó là điều mà họ đã biết. Thậm chí nếu đó là bạn thân, chẳng hạn như bạn đời của người đó thì càng tuyệt hơn.

 

Sau khi tâm trạng chuyển đổi, Anastasia mở miệng và vui vẻ nói.

 

“Thế là quá đủ rồi. Chúng ta làm gì bây giờ?"

 

"Đến Hitume Ikar."

 

"Hitume Ikar?"

 

"Trước đó…"

 

Frey nói với Anastasia những gì cậu học được từ Dro. Cô ấy nghe xong thì gật đầu nói.

 

“Hừ. Vậy đây là một cơ hội tốt. Đó là lý do tại sao chúng ta phải đến quốc đảo đó. Để thoát khỏi đám Tông đồ của Ananta. ”

 

“Nhưng có một chút khó khăn khi nhập cảnh. Nó kín kẽ cực kỳ."

 

"Họ có chính sách cô lập quốc gia?"

 

Tình huống chính ra không phải vậy nhưng cũng xêm xêm vậy. Vì vậy, Frey gật đầu rồi mở cuộn giấy cậu nhận được từ Shepard.

 

"Đó là cái gì?"

 

"Các phương pháp tiến vào quốc gia đó."

 

Có tổng cộng ba phương pháp được liệt ra trong cuộn.

 

Đầu tiên là xin giấy phép nhập cảnh.

 

Sau khi đọc quy trình của phương pháp này, Anastasia cau mày và nói.

 

"Chúng ta không thể làm điều này."

 

"Đúng. Quá trình sàng lọc quá khắt khe và mất nhiều thời gian.”

 

Trường hợp nhanh nhất cũng phải mất đến một tháng. Đương nhiên Frey không có nhiều thời gian như vậy.

 

Vì vậy, họ nhanh chóng bỏ qua phương pháp đó và kiểm tra phương pháp tiếp theo.

 

Cách hai là được mời làm khách bởi Hoàng gia hoặc quý tộc tại Hitume Ikar.

 

"Jekid đã sử dụng cách này."

 

Vì Lucid Swords có một chi nhánh tại Hitume Ikar, nên họ đương nhiên cũng có các thành viên từ đó.

 

"Cậu có người quen nào có thể giúp chúng ta không?"

 

"Tôi không. Hừm… không. Đợi tí."

 

Orc Shaman từ Paragon chợt xuất hiện trong tâm trí Frey. Phép thuật mà cô ấy thực hiện lúc đó đã để lại ấn tượng trong cậu.

 

"Cơ mà tầm này Paragon cũng đang bận rộn rồi."

 

Họ không có thời gian đi trợ giúp.

 

Điều đó cũng không khẳng định rằng cô ấy từ Hitume Ikar đến. Đơn giản bởi vì cô ấy có thể sử dụng ma thuật, vậy nên phương pháp đó cũng bị gạt sang một bên.

 

Vậy là chỉ còn một phương pháp.

 

Đôi mắt của Anastasia tự nhiên chuyển sang phần cuối cùng của cuộn giấy.

 

“Xin phép từ Đại Nữ Vu.”

 

Anastasia cười toe.

 

"Vụ này không dễ ăn đâu nhỉ vì tất cả chúng ta đều là đồng đội của nhau mà?"

 

Cậu Đại Pháp sư không thể không đảo mắt trước những lời của vị đại Hiền nhân này.

 

"Đó là một trò đùa đáng ghét đấy."

 

“Huhu. Đừng bảo thủ vậy chứ! Nó khá buồn cười mà.”

 

Nghe vậy, Frey cảm thấy bản thân hơi thất bại. Vì vậy, cậu nghĩ đến điều gì đó có thể phá hỏng tâm trạng của cô. Cậu nói.

 

“Tôi không nghĩ mình nên nói điều này ngay bây giờ, nhưng có vẻ giọng điệu của cô ngày càng trở nên nữ tính hơn đấy.”

 

Hiệu quả đúng như cậu hy vọng.

 

Khuôn mặt của Anastasia trở nên nhợt nhạt vô cùng.

 

* * *

 

Hitume Ikar là một quốc gia theo tôn giáo.

 

Họ tôn thờ một vị thần tên là ‘Dauns’, người được cho là vị thần sáng tạo, người điều khiển số phận, việc thần bí và cuộc sống.

 

Tất nhiên, đây là một yếu tố gây rắc rối cho Frey, người luôn gắn từ ‘Thần’ với lũ Bán Thần kia.

 

Quan trọng hơn thì Frey là một người không tôn thần. Tuy nhiên, vị Đại Nữ Vu được cho là được các vị thần hướng dẫn và làm theo ý mình.

 

Vì vậy, theo một mức độ nào đó thì cậu phải tôn trọng tín ngưỡng của cô ta.

 

"Tôi sẽ đi cùng cậu."

 

Là Ivan đã nói.

 

Frey liếc nhìn cậu ta.

 

Cậu ta đã trả lời ngay tức khắc sau khi Frey thông báo cho cả nhóm về chuyến đi gặp Đại Nữ Vu.

 

"Có phải anh đã nhận được một số manh mối từ ba kho báu không?"

 

"Phải. Việc này khá ổn vì tôi có thể làm điều đó ở bất cứ đâu. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu lúc này bản thân đi hít thở chút không khí trong lành.”

 

Sau đó Frey quay lại nhìn Snow.

 

"Còn cô thì sao?"

 

“Tôi sẽ tập trung vào việc tập luyện của bản thân trong thời gian này.”

 

"Tôi cũng vậy."

 

Nix thận trọng đồng tình với ý kiến ​​của cô ấy.

 

Frey không có ý định ép buộc họ. Đúng hơn thì nếu họ thực sự chọn đi theo thì cậu sẽ từ chối.

 

Tốt hơn hết là hai người đó nên hấp thụ viên pha lê của Agni càng nhanh càng tốt và tập trung vào việc làm chủ Thần lực của mình.

 

Người tiếp theo mà Frey nhìn sang là Isaka.

 

“Tôi nghĩ bản thân sẽ ghé qua dinh thự của gia đình Blake.”

 

"Tại sao lại là ở đó?"

 

“Chẳng phải cậu nói Heinz đang tự mình trông nom gia đình sao? Tôi lo lắng."

 

Frey cau mày trước những lời bất ngờ của người cha. Nhưng những lời sau đó còn khó tin hơn.

 

“Heinz thông minh, nhưng không có kinh nghiệm và quá thiếu linh hoạt trong suy nghĩ. Vì vậy, tôi sẽ giúp cậu. Tôi nghĩ chúng ta cần cải thiện mối quan hệ khó xử này.”

 

Ngoài cảm giác hơi kỳ lạ, khả năng phán đoán của Isaka thực sự khá tốt.

 

Chàng trai trước mặt cậu từng là con rối của Leyrin, nhưng anh ấy cũng là người đứng đầu một gia đình quý tộc lớn trong nhiều thập kỷ.

 

Cậu không chắc Heinz sẽ phản ứng với Isaka như thế nào, nhưng sự hướng dẫn của anh ấy chắc chắn cần thiết với sự phát triển trong gia đình.

 

Hơn nữa, khi trốn tránh sự truy đuổi của Hoàng tộc thì việc tận dụng kinh nghiệm sẽ đáng tin hơn là trí thông minh hay kiến ​​thức.

 

"Vậy là vụ này đã quyết xong."

 

Những người đi đến Hitume Ikar sẽ là Frey, Anastasia, Ivan và Dro.

 

“…”

 

Nora chỉ quan sát một phía mà không nói lời nào. Có lẽ là do tâm trạng của cô ấy. Nhưng nhìn ống tay áo trống trơn của cô ấy dường như càng trống rỗng hơn.

 

Đôi mắt của Ivan nhìn về phía về cô ấy.

 

“Ở tuổi của này, nghỉ ngơi là tốt nhất. Sư phụ, cứ coi đây là một cơ hội tốt đi. ”

 

"Ngay cả khi chỉ có một mình cậu, tôi vẫn có thể đập vỡ hộp sọ của cậu đấy."

 

“… Tại sao người phải nói vậy chứ…”

 

Khi nghe thấy lời phàn nàn nhẹ nhàng của Ivan, Nora mỉm cười.

 

“Cảm ơn nhé Ivan. Thật sự."

 

"Hãy để mọi thứ cho tôi đi."

 

Anastasia mở bản đồ.

 

Sau đó, ngón tay trắng nõn và mảnh mai của co ấy chỉ về một hòn đảo ở phía Đông.

 

“Đây là Hitume Ikar…. Tiện đây, chính xác thì chúng ta sẽ gặp Đại Nữ Vu như thế nào? 

Chúng ta không cần giấy phép để nhập cảnh vào đất nước sao? "

 

"Đại Nữ Vu không sống trên đảo."

 

Biểu cảm của Anastasia trở nên hơi kỳ lạ.

 

“Cô ta sống bên ngoài ư? … Trên đất liền? ”

 

"Không. Cô ta sống trên một hòn đảo tên là ‘Lesha’ nằm giữa Hitume Ikar và đất liền. 

 

Người ta nói rằng đó là nơi Đại Nữ Vu vẫn đang ở."

 

Snow nghiêng đầu.

 

“Cô ta không phải là người lãnh đạo đất nước ư? Sao bản thân lại ở một nơi như vậy?"

 

“Bởi vì cái danh ‘Đại Nữ Vu’ có tiếng là chính. Cô ta không có quyền lực cũng như ảnh hưởng nào. Tôi nghe nói cô ta có khả năng đặc biệt, nhưng không biết đất nước đối xử với cô ta thế nào.”

 

Snow gật đầu trước lời giải thích của Isaka. 

 

Cô ấy dường như hiểu ra Đại Nữ Vu là một khái niệm tương tự như Yêu Hoàng.

 

"Cậu có cần chuẩn bị gì đi gặp cô ta không?"

 

"Không cần lắm."

 

"Ý cậu là sao?"

 

“Tôi nghe nói bất cứ ai địch ý sẽ không có cửa tìm ra hòn đảo đâu. Chỉ những người mà Đại Nữ Vu muốn gặp mới tìm thấy con đường đi thôi.”

 

"Nghe cứ như huyền thoại ấy."

 

“Hừm. Tin đồn càng khó tin thì sự thật càng không đáng giá.”

 

Ivan khịt mũi, Frey đồng ý với cậu ta.

 

Isaka lắc đầu.

 

“Đại Nữ Vu đã tồn tại hơn 200 năm rồi. Tuy nhiên, cô ta vẫn trẻ trung và xinh đẹp đến nỗi ai nhìn thấy cũng chỉ biết khen ngợi. Có thể cô ta không phải là con người."

 

Anastasia bật cười trước những lời đó.

 

“200 năm. So với chúng tôi, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh kìa. Phải vậy không, Lukas? ”

 

….

 

….

 

Thời gian lúc này đây tưởng như dừng lại.

 

"Ặc!"

 

Anastasia vội vàng dùng hai tay che miệng lại.

 

Tuy nhiên, cô ấy không thể rút lại những lời đã nói.

 

Mọi người ở đó đều biết. Mặc dù có ngoại hình của một cô gái trẻ, Anastasia là một trong những anh hùng từ 4.000 năm trước, vị Đại Hiền nhân.

 

Đó là lý do tại sao lời nói của cô ấy không thể bị loại bỏ như một lời nói của lưỡi.

 

“Lukas… ý người là Lukas Trowman?”

 

"Tại sao tên của Đại Pháp sư lại đột nhiên xuất hiện?"

 

"Không. Đợi chút nào…. Không đời nào đâu…"

 

Khi mọi người hướng mắt về Frey, Anastasia nói.

 

“… Ờm. Xin lỗi."

 

Frey lấy lòng bàn tay che mặt lại.

 

* * *

 

Frey thở dài và nhìn chung quanh.

 

May mắn thay, những người trong phòng là những người mà cậu tin tưởng.

 

Isaka ở đó khá phiền bởi anh chàng đó đã từng là kẻ thù, nhưng không thể phủ nhận anh ta đã liều mạng trong trận chiến với Agni. Cậu không thể có thành kiến ​​với anh ấy mãi được.

"Đúng như cô ngốc đó đã nói."

 

Anastasia chột dạ gãi má trước những lời gắt gỏng của Frey. Cơ mà cô ấy cũng nhận thức được sai lầm của mình.

 

Sau một lúc, Nora cẩn thận nói.

 

"Thế rồi…"

 

"Đúng."

 

“…”

 

Ban đầu, sau khi câu trả lời câu hỏi chưa hỏi xong, không gian là một màn im lặng.

 

Tất nhiên, phản ứng này khá tự nhiên. Rốt cuộc, đây không phải là điều dễ dàng chấp nhận.

 

Hoặc ít nhất đó là những gì Frey nghĩ.

 

"Tôi biết cậu đang che giấu một bí mật ..."

 

“Không thể nào, anh thực sự là Đại Pháp sư ư.”

 

"Tôi hiểu rồi. Bây giờ tôi hiểu tốc độ thăng tiến vô lý ầm ầm của cậu rồi.”

 

Thật không ngờ, dường như mọi người đều chấp nhận nó một cách khá dễ dàng.

 

Frey cảm thấy bản thân lẽ ra nên giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra để họ hiểu.

 

"4.000 năm trước, tôi đã bị đánh bại trong một cuộc chiến chống lại Lord và bị mắc kẹt trong Abyss."

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương