Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 16: Lá thư

Ryan lắc đầu:

“Thư chỉ có hai câu, nội dung rất đơn giản, dường như có người đang gặp khó khăn muốn nhờ chúng tôi giúp đỡ.”

“Không nói rõ là khó khăn gì sao?” Lumian thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù là những bức thư mà Aurora viết cho những người bạn qua thư hay những bức thư được gửi lại bởi những người bạn qua thư của cô thì cũng không thể chỉ có hai câu.

“Không.” Ryan khẽ thở dài.

Chỉ là một lá thư nhờ giúp đỡ suông mà các người đã đến đây? Không sợ nó chỉ là một trò đùa sao? Người của tòa án còn chẳng tích cực như ba người, chẳng phải việc này là tốt bụng quá à? Lumian tự giễu trong lòng.

Theo thói quen, lẽ ra cậu sẽ nói thẳng những lời này, nhưng xét đến việc còn phải moi thông tin từ đối phương, cậu không thể chọc tức họ, cuộc nói chuyện gián đoán, lại phải miễn cưỡng nhịn xuống.

Tuy nhiên, Lumian cũng biết Ryan sẽ không nói cho cậu biết toàn bộ sự việc, bọn họ phải có những đắn đo hoặc lý do khác khi đến làng Kordu để tìm người chỉ vì một lá thư cầu cứu không rõ ràng như vậy.

“Ừm...” Lumian xoa xoa cằm, đưa ra đề nghị với suy nghĩ thử một lần cũng chẳng mất mát gì, “Sao không cho tôi xem bức thư kia đi? Biết đâu tôi có thể nhận ra đó là ai từ nét chữ viết?”

Valentine với mái tóc rắc phấn lộ ra vẻ mặt “cậu nghĩ chúng tôi là những kẻ ngốc à?”

Leah cười nói:

“Cậu biết giám định chữ viết tay?”

“Miễn cưỡng xem như biết.” Lumian lộ vẻ chân thành.

Sau đó, cậu thầm bổ sung trong lòng:

Có thể nhận diện nét chữ của Aurora và bản thân mình cũng được coi là biết giám định.

“Vô ích thôi.” Ryan lại lắc đầu, “Mỗi một chữ trong bức thư kia đều xuất phát từ quyển sổ nhỏ màu lam, cả câu được ghép thành bởi những mảnh giấy cắt ra từ trong đó.”

Rất thận trọng... Tại sao thủ pháp lại có vẻ quen thuộc, vì đã được nghe nhiều trong những câu chuyện của Aurora ư? Nếu đang nhờ giúp đỡ, tại sao còn phải che giấu danh tính của mình theo cách ấy? Sợ thư cầu cứu bị chặn và bị trả thù sao? Hay là bản thân cũng có vấn đề, không muốn phơi bày ra trước ánh mắt của người khác? Lumian thử phân tích tâm lý của người viết.

Cậu cố tỏ vẻ như chợt nhận ra, nói:

“Hầu hết các gia đình trong làng đều có cuốn sổ xanh, các anh trò chuyện với bọn họ là vì muốn thông qua việc đó xác nhận xem những cuốn sách trong nhà của họ có gặp hư hại tương tự hay không?”

“Nhưng người đó hoàn toàn có thể mua lại một cuốn sổ mới mà không ai biết, rồi vứt đi sau khi sử dụng xong.”

“Đây chỉ là một trong các phương hướng.” Ryan bình tĩnh nói.

“Còn có cả hướng khác à?” Lumian không hề xem mình là người ngoài.

Ryan suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Nếu có cầu cứu thì chắc chắn sẽ có tổn hại, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, mà việc đó ắt sẽ lưu lại dấu vết.”

“Có lý.” Lumian lộ ra vẻ khó xử thay cho nhóm Ryan, giống như chính cậu cũng cảm thấy như thế

Cậu trịnh trọng hứa:

“Các bắp cải của tôi, tôi sẽ chú ý giúp các anh, hi vọng có thể tìm được manh mối.”

“Cám ơn.” Ryan lễ phép đáp lời.

Leah đã sớm điều chỉnh lại tâm trạng, lên tiếng thăm dò:

“Nếu đã là bạn, vậy tôi có một câu muốn hỏi cậu.”

“Đừng khách sáo.” Lumian mỉm cười ra hiệu.

“Tại sao dân làng trong quán rượu lại cười khi cậu gọi chúng tôi là bắp cải?” Leah khá tò mò về điều này.

Mặc dù biệt danh ấy thật đáng xấu hổ nhưng nó là từ lóng thường được sử dụng tại địa phương, vì vậy theo lẽ thường sẽ không khiến mọi người buồn cười mới đúng.

Lumian chân thành trả lời:

“Bắp cải trong tiếng lóng có nghĩa giống như cục cưng hay bé đáng yêu vậy. Bắp cải của tôi hay bắp cải nhỏ chủ yếu được sử dụng trong hai trường hợp, một là giữa những người bạn thân thiết, hai là giữa người lớn với lớp nhỏ, con thỏ của tôi, con gà của tôi cũng gần tương tự vậy.”

Cậu nhấn mạnh từ “thân thiết”.

Ngay sau đó, cậu hồn nhiên nói thêm:

“Khi đó tôi cũng chỉ mong trở thành bạn thân của mọi người thôi.”

Cậu trưng ra vẻ tôi rất ngây thơ, tôi không hiểu ẩn ý của từ “thân thiết” kia.

Tôi thấy cậu muốn trở thành trưởng bối của chúng tôi thì có... Cuối cùng Leah cũng hiểu tại sao những người dân làng đó lại cười.

Mặc dù lời giải thích của Lumian vừa rồi có thể không đúng sự thật, nhưng ít nhất nó cũng thuyết phục được cô ấy về mặt logic.

Ryan cũng gật đầu theo:

“Có chuyện gì khác nữa không?”

“hết rồi.” Lumian cũng không muốn tỏ ra quá tích cực, tránh cho đối phương nghĩ rằng có chuyện không ổn nên điều tra cậu và Aurora.

Chị gái không chịu nổi cuộc điều tra đâu!

Sau khi nhìn Leah và những người khác đi khuất trong tiếng chuông kêu leng keng, Lumian ngồi ở cửa quán rượu cũ, đợi cô gái bí ẩn không rõ mục đích kia thức dậy.

Một lúc sau, đồng bọn của cậu là Raymond Craig đã đến.

“Lumian, cậu đã quyết định sẽ điều tra truyền thuyết nào tiếp theo chưa?” Raymond vừa gặp mặt đã hỏi.

Hai ngày nay cậu ta chủ động ở phương diện này hơn so với Lumian, dù sao cậu ta cũng không có cái giấc mơ kì lạ kia nên không có cách nào khác để lấy được báu vật.

“Vẫn chưa.” Con cú mèo kia đã tìm tới cửa rồi, trước khi xác nhận tình hình, làm sao Lumian dám điều tra chân tướng của truyền thuyết.

Cậu tìm đại một lý do:

“Vài ngày nữa là tới Mùa Chay, qua lễ xong rồi tính tiếp.”

“Ừm.” Raymond cảm thấy có lý, “Cho nên, tạm thời tôi không cần phải làm ‘Người trông coi’ nữa, đợi qua Mùa Chay rồi mới đi tiếp. Mấy ngày này cho dù có người chăn thả thì cũng không gây ra quá nhiều thiệt hại...”

“Nói cách khác, mấy ngày tới cậu không cần rời làng?” Lumian hỏi ngược lại.

Thấy Raymond gật đầu, cậu cười nói:

“Tình cờ thật, mấy ngày nay tôi cũng không thể rời thôn.”

“Tại sao?” Raymond nghi ngờ hỏi.

Lumian hạ giọng, với vẻ mặt nghiêm túc:

“Sáng nay, tôi đã gặp con cú đó, con cú trong truyền thuyết về vị phù thủy. Nó nói, nếu không nhờ trong làng có giáo đường, có chúa quan sát, nó sẽ cướp đi linh hồn của tôi và ném xuống vực sâu ngay...”

Raymond nghe mà hoảng hốt. Câu ta run hết cả người:

“Thật à?”

“Tôi đã bảo là không được chọc vào sinh vật tà ác đó mà...”

Lẩm bẩm đến đó, cậu ta chợt nhìn thấy Lumian nở nụ cười.

“...” Lúc này Raymond mới nhớ tới tính tình của người bạn thân.

“Cậu lại trêu đùa, lại lừa gạt tôi à?” Cậu ta vừa tức vừa lo.

Cậu ta tức bản thân, biết rõ Lumian là người như thế nào, đã bị lừa biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn cắn câu.

“Những chuyện vô lý như vậy mà cậu cũng tin?” Lumian cười “ha ha” và nói.

Câu này mới là lừa cậu, để tránh chuyện cậu không chịu nổi áp lực mà đến thẳng giáo đường xưng tội... Cậu âm thầm bổ sung trong lòng.

“Phù…” Raymond thả lỏng.

Lumian quay sang khuyên nhủ:

“Tuy rằng vừa rồi là chuyện do tôi bịa ra, nhưng tôi cũng muốn nói cho cậu biết, việc truy tìm sự thật của truyền thuyết có thể sẽ rất nguy hiểm. Nếu có thể không ra ngoài thôn, không thoát khỏi sự che chở của giáo đường thì cố gắng đừng ra ngoài.”

Nói xong, cậu thầm lẩm bẩm vài câu:

Đây là sự thật, đúng là phần lớn câu chuyện vừa rồi là bịa ra nhưng nửa còn lại là sự thật... Nếu không vì rất nhiều chuyện sau này đều cần đến sự giúp đỡ, tôi đã không nhắc nhở và nói cho cậu nghe lời khuyên của Aurora theo một cách khác, kẻ khác chết hay không liên quan gì đến tôi...

Raymond nghĩ đến nỗi sợ hãi lúc nãy, gật đầu hiểu ý:

“Được rồi!”

Cậu ta không nhắc đến những truyền thuyết kia nữa, thay vào đó lên tiếng hỏi:

“Bạn sẽ bỏ phiếu cho ai khi chọn Tinh linh mùa xuân?”

Tinh linh mùa xuân là nhân vật chính trong các lễ mừng Mùa Chay khác nhau, là biểu tượng của mùa xuân. Ở vùng Darliege, thông thường người trong làng sẽ bầu chọn một thiếu nữ xinh đẹp chưa chồng đóng vai này.

“Ava.” Lumian hờ hững trả lời, “Chẳng phải cô ấy vẫn luôn muốn làm Tinh linh mùa xuân à?”

“Tôi cũng sẽ chọn cô ấy.” Raymond thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm qua Ava đã ngầm ra hiệu bắt cậu ta bỏ phiếu cho cô ấy, vì vậy cậu ta cảm thấy bản thân phải bỏ phiếu, cũng như giúp đỡ cô ấy nhận được nhiều phiếu bầu hơn.

***

Bên ngoài một ngôi nhà cách quán rượu cũ không xa.

Ryan, Leah và Valentine không vội tìm người để “trò chuyện”.

“Khi nãy chúng ta tiết lộ cho cậu ta nhiều chuyện như vậy sẽ không sao thật chứ?” Valentine giơ tay bịt mũi.

Không khí ở đây tràn ngập mùi phân gia cầm nhàn nhạt.

Leah mân mê chiếc chuông bạc trên đầu: “Không biết có vấn đề gì không, tôi chỉ có thể khẳng định một điều, lết quả bói toán cho tôi biết rằng cậu ta là một trong những trợ thủ đắc lực của chúng ta.”

“Khi cục diện bế tắc, để lộ ra một số thông tin thích hợp khiến những người có liên quan hành động vì sợ hãi là một phương pháp điều tra rất hiệu quả.” Ryan giải thích ý định của mình, “Tiếp theo, chúng ta hãy quan sát cậu ta nhiều hơn, xem cậu ta sẽ làm gì, hoặc là đi tìm ai.”

***

Sau khi Raymond rời đi, Lumian bước vào quán rượu cũ, nhìn thấy cô gái đã đưa cho mình lá bài tarot lại xuất hiện ở chỗ cũ.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi nữ màu trắng, kết hợp với chiếc quần vải ống rộng nhạt màu, trên đầu đội một chiếc mũ rơm tròn có buộc vài bông hoa vàng.

Trong vali của cô ấy có rất nhiều quần áo, ngày nào cũng thay sắc, không cực khổ như nhóm Leah... Lumian vừa cảm thán vừa tiến lại gần, sau đó ngồi ở phía đối diện.

Trong quá trình đó, cậu tình cờ liếc nhìn bữa sáng của đối phương: Một chiếc bánh kẹp thịt đầy đặn với ít nước sốt bên trong; vài chiếc bánh cuộn sữa; trái cây theo mùa cắt thành miếng và một ly đồ uống trong suốt nhạt màu có chút lợn cợn. 

Đây không phải là những món ăn mà quán rượu cũ có thể cung cấp... Lumian chỉ vào ly đồ uống và hỏi một cách rất tự nhiên:

“Đây là cái gì? Trông không giống rượu lắm.”

“Thức uống đặc biệt 'Dầu thánh Venus'.” Cô gái thản nhiên đáp, “Nó được làm từ nước quế ngâm đường và vani trộn cùng hoa anh túc, do một quán bar ở Trier pha chế ra.”

Từ “Venus” xuất phát từ Đại đế Russell, trong một câu chuyện nào đó ông ấy đã từng bảo rằng Venus là một cô gái có thể sánh ngang với nữ thần sắc đẹp.

“Cô kiếm đâu ra nó, tự pha chế à?” Lumian ngờ rằng đến cả thành phố gần nhất là Darliege cũng không thể cung cấp loại thức uống tương tự như thế.

Cô gái mỉm cười:

“Là một du khách, có được những thứ phù hợp vào đúng thời điểm là một bản năng nghề nghiệp.”

“Không hiểu gì cả.” Lumian rất thành thật.

Cậu chuyển đề tài:

“Tôi đã giải quyết con quái vật lúc trước rồi nhưng lần này tôi gặp phải hai con còn nguy hiểm hơn thế…”

Cậu mô tả lại một lượt con quái vật có ba khuôn mặt và con quái vật mang theo khẩu súng ngắn, sau đó nói thêm:

“Tôi cảm thấy bọn chúng đều có khả năng vượt xa con người, không phải thứ tôi có thể đối phó nổi, có cách nào xử lý bọn chúng không?”

Cô gái cắn một miếng bánh cuộn, khẽ đảo mắt, mỉm cười đáp:

“Tôi không dám chắc về con quái vật ba mặt, còn con giắt theo súng thì cậu hoàn toàn có thể một mình giải quyết nó, chỉ cần cậu sử dụng điểm đặc biệt của mình một cách thành thạo là được.”

“Điểm đặc biệt của mình… Tôi có điểm gì đặc biệt?” Lumian vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.

Đến bản thân tôi còn chẳng biết!

Cô gái nhìn cậu mỉm cười, nói:

“Đó là giấc mơ của cậu, thân là chủ nhân giấc mơ, đương nhiên cậu sẽ có những đãi ngộ đặc biệt, chỉ là cậu vẫn chưa phát hiện ra thôi.”


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương