Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 777

.

.

.

Chẳng còn chút máu nào trên khuôn mặt nhăn nheo của Khan. Làn da của ông ấy tái nhợt tới tận đầu ngón tay. Cơ thể ông ấy là một mớ lộn xộn. Khó mà ước định được cơn đau của Khan khi ông ấy cứ liên tục ho ra máu.

 

“Tôi... Đưa tôi tới xưởng rèn đi.”

 

“...”

 

Faker muốn Khan được nghỉ ngơi. Cơ hội sống sót của ông ấy có thể sẽ tăng nếu ông ấy ổn định cho đến khi Sticks trở về. Nhưng Faker nhanh chóng gạt bỏ ý định đó. Anh nhớ lại rằng Khan đã làm việc trong gần 80 năm của cuộc đời mình. Khan sẽ cảm thấy như được sống khi nện búa vào kim loại trước một lò nung nóng bỏng.

 

“Cháu hiểu rồi.”

 

Làm những công việc của nghề rèn sẽ giúp Khan trở nên ổn định. Faker tin là vậy và đỡ Khan. Khan tựa vào vai anh và mỉm cười dịu dàng.

 

“Cảm ơn. Cảm ơn cậu.”

 

Tim Faker nhói đau. Từ khi nào mà Khan trở nên nhỏ bé như vậy? Đôi bàn tay to và cứng cáp của ông ấy đâu rồi, chỉ để lại đôi bàn tay bạc màu của một ông già thế này? Thời gian thực sự tàn nhẫn. Faker hồi tưởng lại mối quan hệ với Khan từ những ngày còn là Hội Tzedakah và lo cho Grid hơn tất thảy.

 

Faker biết rằng nỗi buồn mà Grid cảm thấy sẽ còn lớn hơn cả những gì anh đang cảm thấy bây giờ.

 

***

 

Chẳng giống như mọi khi, không khí lúc này thật lạnh lẽo.

 

“...”

 

Mặt Khan đẫm lệ lúc ông ấy trở về xưởng rèn trống không. Mới chỉ vài giờ trước, nơi đây còn đầy những thợ rèn trẻ tuổi. Một ngày nọ, họ biến mất vào một nắm tro tàn, hét lên rằng họ cũng muốn ủng hộ Quốc vương Grid. Khan vô cùng buồn bã trước những ước mơ và tương lai đã mất mát của họ.

 

“Chúng ta có nên quay lại không ạ?”

 

Faker níu lấy cơ thể run rẩy của Khan và hỏi với vẻ lo âu. Khan lắc đầu.

 

“Không có gì đâu. Tôi sẽ ổn thôi.”

 

Ông ấy có một tác phẩm cuối cùng phải làm. Ông ấy sẽ trực tiếp đến gặp linh hồn của những thợ rèn trẻ và an ủi họ. Khan nghĩ vậy và bước tới lò nung. Faker chất hàng trăm lọ pháp dược bên cạnh ông ấy.

 

“Cháu sẽ mang Thánh nữ đến. Đừng quên uống một lọ pháp dược bất cứ khi nào tới lúc ạ.”

 

Gật đầu.

 

Faker xác nhận câu trả lời của Khan và ngay lập tức đăng xuất. Rồi anh cố gắng liên lạc với Thánh nữ Ruby bằng mạng khẩn cấp. Tuy nhiên, hiện tại đang là thời điểm Đấu đối kháng kết thúc và Grid đang nhận huy chương vàng. Không thể liên lạc với cô bé được.

 

Faker cấp bách cố thử liên lạc các thành viên khác của Vượt hạng vũ trang. Nhưng anh cũng không thể kết nối với họ được. Mọi người đều vui mừng với chiến thắng của Grid và bận tâm đến lễ kỷ niệm.

 

Kwang!

 

Faker đấm vào tường. Anh tiếp tục làm vậy mấy lần nữa tới khi nắm đấm của anh chảy máu.

 

“...Khốn nạn.”

 

Faker điên tiết với chính mình. Anh sẽ bảo vệ Vương quốc Vượt hạng vũ trang á? Làm sao mà anh có thể khi mà anh thậm chí còn chẳng bảo vệ nổi một ông già?

 

‘Tại sao mình lại không cố gắng hơn chứ?’

 

Anh nhận ra những giới hạn của một lớp nghề thường. Anh biết là có rất nhiều người chơi quái dị trên thế giới mà anh chưa từng gặp. Ấy thế mà anh lại thỏa mãn và bằng lòng với thực tại này. Đó là một sự kiêu ngạo khủng khiếp. Anh đã sai lầm sau khi thắng trận trước Hắc muội. Một chút nữa, anh phải làm nhiều hơn một chút.

 

Khoảnh khắc Faker ôm đầu và gục xuống sàn.

 

Yiing.

 

Điện thoại của anh rung lên lúc nó đổ chuông. Khuôn mặt anh trở nên hồng hào khi vội vã chấp nhận cuộc gọi. Đó là số của Thánh nữ Ruby.

 

***

 

“Ông Khan!”

 

Taang, taang.

 

Tiếng búa trong màn đêm thanh tịnh hôm nay thật quạnh hiu. Ruby thở hồng hộc lúc cô bé đến xưởng rèn.

 

“Ông ơi...”

 

“Ồ, công chúa của chúng ta đã tới rồi.”

 

Người đứng trước ngọn lửa là ai kia? Sắc mặt của Khan hoàn toàn trắng bệch khi ông ấy đối diện với lò nung. Làn da ông ấy vẫn lạnh bất chấp cái nóng bức bối.

 

“Ô-Ông ơi...”

 

Ruby bắt đầu khóc. Ánh sáng trong đôi mắt to và đẹp hơn đá quý của cô bé mờ đi. Chính Khan là người đã yêu thương và chăm sóc cho cô bé như một đứa cháu gái. Đối với Ruby, Khan giống như ông nội vậy. Cô bé tin ông ấy sẽ yêu thương mình mãi và dự định sẽ luôn gặp ông ấy. Nhưng vẻ ngoài hốc hác này là gì đây? Tưởng chừng như họ chẳng thể ở bên nhau nữa. Ngực Ruby nhói đau khi cô bé nhìn Khan cố gắng giấu cơn đau của mình bằng biểu cảm vui tươi.

 

“Hy vọng! Ánh sáng Nhân từ! Thanh lọc!”

 

Ruby muốn xóa sạch đi cơn đau của Khan. Sau khi vội vã dùng phép phục hồi, cô bé dùng tiếp một thần chú tẩy rửa để chữa lành những trạng thái bất thường của ông ấy.

 

[Bạn đã chữa lành mục tiêu.]

 

[Mục tiêu đã già. Cơ thể ông ấy đã tới giới hạn.]

 

[Hiệu ứng hồi phục không được áp dụng đúng cách.]

 

[Hiệu ứng giải độc không được áp dụng đúng cách.]

 

“...!”

 

Trong quá trình làm việc thiện, Ruby đã cứu rất nhiều mạng người. Cô bé tin rằng mình có thể cứu nhiều người hơn nữa trong tương lai và mang lại hạnh phúc cho họ. Ấy thế mà cô bé lại không thể cứu được một người quý giá. Ruby rất sốc vì cô bé chưa bao giờ nghi ngờ về quyền năng của một Thánh nữ.

 

“Th-Thanh... Thanh lọc! Thanh lọc!”

 

Ruby có trải nghiệm chơi ngắn với Satisfy. Cô bé chưa quen với khái niệm về các NPC. Cô bé không thể chấp nhận thực tại và tiếp tục sử dụng kĩ năng. Khan đặt một tay lên đầu Ruby.

 

“Hãy bình tĩnh.”

 

“Ô-Ông ơi...”

 

“Xin lỗi nhé. Tiểu dân lại mang đến nỗi đau cho công chúa của chúng ta chỉ vì tiểu dân quá giá. Haha.”

 

“Ưh...!”

 

Ruby ngã vào vòng tay Khan. Cơ thể luôn nóng ấm của Khan hôm nay lạnh đến lạ thường. Khan vỗ về tấm lưng đang run lên của cô bé.

 

“Đừng đau lòng quá. Không có gì phải buồn đâu. Cháu trai của tiểu dân đã trở thành người lớn và một vị vua tuyệt vời. Công chúa Ruby, chỉ là một cô gái, cũng đang trở thành một người lớn đáng kính trọng. Đã đến lúc cho ông già này trở về với đất mẹ rồi.”

 

“Ông...! Ông ơi! Wahh!”

 

Ruby cuối cùng cũng bắt đầu khóc nức nở. Cô bé luôn có vẻ ngoài dịu dàng và điền đạm vì cô bé ý thức được trách nhiệm lớn lao của mình với tư cách là một Thánh nữ, nhưng Ruby vẫn chỉ là một cô gái thôi.

 

Khan hít một hơi thật sâu và nói, “Hưhư, đừng buồn. Tiểu dân nên ra đi khi tuổi thọ tự nhiên của mình kết thúc. Thay vào đó, người nên ăn mừng mới phải... Khụ! Khụ khụ!”

 

Thanh máu của Khan giảm đi đáng kể. Các triệu chứng nhiễm độc của ông ấy ngày càng nặng hơn.

 

“Ông ơi!”

 

Faker quay lại khi Ruby đang khóc vì sốc. Anh mang theo những tư tế vừa mới trở về sau một chuyến thám hiểm.

 

“Con cầu xin Nữ thần Ánh sáng.”

 

“Hãy ban sự bình an cho đứa con của người.”

 

Các tư tế chắp tay và bắt đầu cầu nguyện. Đó là sự biểu thị của thần chú phục hồi tối thượng Lời cầu nguyện Ánh sáng, khi ít nhất 17 tư tế Rebecca cùng niệm một lời cầu nguyện. Nhưng ngay cả điều đó cũng không hiệu quả với Khan.

 

Một tư tế đến gần Faker và nói một cách cẩn trọng, “Đến lúc đi rồi.”

 

“Anh đang nói cái gì thế? Chúng ta phải cứu ông ấy trong bốn giờ tới, chỉ bốn giờ thôi.”

 

Sticks sẽ trở lại trong 4 giờ. Không, có thể nhanh hơn. Sự thông thái của hiền triết chắc chắn sẽ cứu được Khan. Vị tư tế kia lặng lẽ quay mặt khỏi ánh mắt đang tràn đầy niềm tin vững chắc của Faker. Đó là thái độ cho thấy anh ta tin rằng niềm tin của Faker là một hy vọng vô ích.

 

“Chưa đâu... Tiểu dân vẫn còn việc phải làm.”

 

Khan lau đi vết máu trên miệng, buông Ruby đang khóc ra và đứng dậy. Ông ấy tiến đến cái đe ở trước lò nung. Một bộ áo giáp đang được đặt trên cái đe. Nó là áo giáp tấm không có khe hở để một thanh kiếm hay một cây thương đâm xuyên qua. Những cái đai và bản lề bằng vàng kết nối những tấm huyền thiết với khóa thắt lưng màu đỏ đều được chế tác một cách tinh xảo. Nó là bộ áo giáp với một thiết kế xuất sắc. Nó tập trung vào sự an toàn của người mặc mà không có bất kỳ hạn chế nào trong các cử động.

 

“Chỉ một chút nữa thôi...”

 

“...”

 

Taang, taang, taang.

 

Ruby và Faker không hề ngăn cản Khan. Ông ấy đặt một tấm sắt mới lên bộ giáp và bắt đầu nện búa trở lại. Kết nối các bản lề, kết nối những dây đai, và lặp lại lần nữa. Khan nhìn bộ giáp của mình bằng ánh mắt ấm áp và cần cù làm việc. Thật khó tin là ông ấy đã bị ảnh hưởng bởi cơn đau từ việc nhiễm độc cách đây không lâu.

 

“...Ông ấy là một nghệ nhân thực thụ.”

 

“Tôi ngưỡng mộ...”

 

Các tư tế kinh ngạc với những giọng nói run run. Thái độ của họ đối với Khan cũng tôn kính như khi họ cầu nguyện trước bức tượng của Rebecca vậy. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?

 

“Hư...hưhư.”

 

Ở nửa sau của tác phẩm, Khan đột ngột phá lên cười. Ông ấy bất chợt nhận ra. Một bộ giáp với những chi tiết màu đỏ với vàng kim. Màu sắc này, chẳng phải nó hoàn toàn đúng với thẩm mỹ của Grid ư? Ông ấy đặt một tấm sắt mới lên áo giáp trong khi cầu nguyện một cách tuyệt vọng rằng sẽ được thấy vị vua của mình mặc nó một lần.

 

“...Khụ!”

 

“Ông ơi!”

 

Khan ho ra máu lần nữa khi đưa lọ pháp dược hồi máu lên miệng. Một lượng máu lớn thấm đẫm xuống sàn. Xuyên suốt quá trình làm việc, các phép phục hồi của Ruby và những tư tế bao trùm quanh cơ thể. Nhưng nó vô tác dụng.

 

‘Đã đến lúc phải tiễn ông ấy đi rồi.’

 

Faker buộc phải chấp nhận thực tại khi nhìn thanh máu của Khan. Còn lại 1/10 và nó đang dần cạn kiệt.

 

‘Grid.’

 

Faker lo lắm. Lẽ ra giờ này Grid đã nhận được tin tức rồi và Faker hy vọng rằng Grid sẽ tới thật mau. Grid cần thời gian để nói lời từ biệt với Khan.

 

‘Làm ơn hãy đến đây.’

 

Tới đây nhanh đi Grid. Giây phút trái tim Faker trở nên căng thẳng và căng thẳng hơn nữa.

 

Ttaaang!

 

“...!”

 

Faker, Ruby và hàng chục tư tế đều sửng sốt. Đó là vì linh hồn họ ngân vang khi cây búa của Khan kết nối với bộ áo giáp.

 

“O-Ohhhh...”

 

“Khan...”

 

Những âm thanh ngưỡng mộ tuôn ra khắp nơi. Ngay cả những người ngoài cũng có thể biết được. Khoảnh khắc này, Khan đã đạt đến một chân trời mới.

 

Ttaang... taang... taang...

 

“...”

 

Tiếng nện búa của Khan - thứ đã chiếm lấy linh hồn của mọi người - lịm dần và đột ngột kết thúc. Khan hầu như chẳng còn chút sức khỏe nào. Tại thời điểm đó.

 

[Một thợ rèn huyền thoại mới đã khai sinh!]

 

[Mọi thợ rèn trên thế giới sẽ ngước nhìn và ngợi ca ông ấy!]

 

5 giây.

 

Toàn bộ người chơi hiện đang truy cập Satisfy đều thấy cửa sổ thông báo này xuất hiện trước mặt họ. Một thông điệp thế giới.

 

Và rồi.

 

“Hộc! Hộc! Khan!!”

 

Grid đã chạy đến.

 

3 giây.

 

Không dành ra một chút thời gian nào để thở, anh nhìn Khan với vẻ mặt thất thần.

 

“Cậu đã đến.”

 

1 giây.

 

Khan mỉm cười vừa lòng và giang rộng vòng tay. Grid nhảy vào trong vòng tay ông ấy khi Khan bắt đầu tan thành bụi xám.




 

 


Tôi sẽ không phủ nhận chuyện mình rơi nước mắt mỗi lần đọc chương 777, và với lần dịch này cũng vậy.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương