Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Và Hoàng Quyên nhận được điện thoại đường dài của La Huệ. La Huệ vừa bắt đầu đã cảnh báo, nói Kars là một tên dê xồm. Đến, có khả năng rất nguy hiểm, không đi là tốt nhất. Nhưng Hoàng Quyên kiên trì nhất định muốn đi, La Huệ cũng không kéo dài nữa, chỉ còn cách đồng ý.

Lần này, Hoàng Quyên cũng không đến ký túc xá sinh viên tìm Nguyên Chấn Hiệp. Thực tế là sau lần đầu gặp mặt, Hoàng Quyên mỗi lần gặp Nguyên Chấn Hiệp, đều đã hẹn trước. Địa điểm hẹp là bên bờ sông, trên núi, tán cây lớn trong góc đường, trong quán café yên tĩnh. Mõi lần gặp, họ đều bàn về những vấn đề quái dị không rõ, nhưng không có kế luận. Hẹn được vài lần như thế, trong lòng Nguyên Chấn Hiệp đã có vài lần, muốn nói một số lời, nhưng cả anh ta cũng không biết nên mở lời thế nào.

Nguyên Chấn Hiệp thật ra không phải là không đủ can đảm lên tiếng, mà mỗi lần nói đến vấn đề đó, Hoàng Quyên rất nhạy cảm, cứ như lập tức phát hiện ra, đều đổi đề tài, không cho Nguyên Chấn Hiệp có cơ hội mở lời. Qua vài lần như vậy, trong lòng Nguyên Chấn Hiệp cũng muốn nhắc nữa! Cô ấy là công chúa cao ngạo, mình cũng làm hạ dân!

Có tâm lí này, Nguyên Chấn Hiệp mỗi lần gặp mặt Hoàng Quyên, cảm giác nhẹ nhõm đi nhiều. Tuy nhiêu, như lúc này, anh ta đạp tàn thuốc, nhìn thân hình của Hoàng Quyên, tóc dài phấp phới, đạp trên lá thu, đi về phía mình, người đi đường dù rất đông, nhưng trong mắt Nguyên Chấn Hiệp chỉ thấy mỗi cô ta. Trong lòng Nguyên Chấn Hiệp, khó tránh khỏi có chút hoang mang, nhưng vẫn bước đến đón rất tiêu xái.

Họ đi bên đường, Hoàng Quyên cho Nguyên Chấn Hiệp kết quả trò chuyện, đã có thể di gặp Kars.

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Sau khi gặp thì sao? Ông ta không chịu cho chụp X Quang, tôi cũng không thể bổ đầu của ông ta ra xem.”

“Dùng kiến thức y học của anh để đoán!” Hoàng Quyên vén vài lọn tóc che mặt: “Đoán xem ông ta có chỗ nào khác người thường!”

“Cô cho tôi vấn đề khó khăn mà không bác sĩ nào làm được đấy!” Nguyên Chấn Hiệp dừng bước: “Trên đời không có ai, không có thiết bị gì, mà nhìn thấu kết cấu trong đầu của người nào đó.”

Hoàng Quyên cũng dừng lại nói: “Vậy, anh không phải muốn đổi quyết định chứ?”

“Dĩ nhiên không! Tôi sẽ nghĩ cách. Bước đầu tiên, là phải xin nghỉ phép ở trường.”

Nguyên Chấn Hiệp cúi đầu, từ từ bước đi. Khi gió thu thổi bay tóc của Hoàng Quyên, che mặt Nguyên Chấn Hiệp, Nguyên Chấn Hiệp rất muốn đưa tay giữ lại.

Nhưng anh ta không làm thế, chỉ lặng lẽ bước tới trước.

Xin nghỉ học ở trường không khó, cả hành trình cũng rất thuận lợi. La Huệ sẽ sắp đặt họ ở trong một khách sạn sang trọng. Đây là do La Huệ kiên trì, lý do là tránh trường hợp xấu, đó là tướng Kars quấy nhiễu Hoàng Quyên. Thậm chí, khi gặp tướng Kars mà ký giả phương Tây tìm mọi cách để gặp cũng khó khăn này, cũng không khó nữa. Ngày hôm sau, qua đội cảnh vệ nghiêm ngặt và bảo an kiểm tra, Nguyên Chấn Hiệp bắt mạch cho Kars như thật.

Cho dù là Nguyên Chấn Hiệp có chú ý quan sát thế nào, anh ta cũng không cách nào nhìn ra, phần đầu của người này có gì đặc biệt. Nhưng có thể nhìn ra và khẳng định, Kars rất hứng thú với Hoàng Quyen, vì ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng Quyên. Cả Hoàng Quyên trước giờ có thần thái rất cao ngạo, có vẻ cũng không duy trì được.

Kết quả trị liệu lần đầu là, Nguyên Chấn Hiệp căn cứ theo phương thuốc đã học thuộc lòng từ trước, mang theo một số thuốc bắc. Anh ta dĩ nhiên biết, Kars sẽ không uống những loại thuốc bắc đã nấu này. Khi anh ta và Hoàng Quyên rời đi, Nguyên Chấn Hiệp nói trong xe: “Chúng ta mau rời khỏi chỗ này!”

Hoàng Quyên giọng rất bình tĩnh: “Sao thế?”

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Nguyên Chấn Hiệp cao giọng: “Cô không nhìn ra mức độ nguy hiểm của cô sao, và chúng ta cũng không quan sát được gì? Ông ta không chịu đến bệnh viện chụp X Quang, chúng ta cũng không phát hiện được, kết cấu đầu của ông ta có gì khác thường, tôi thấy…”

“Anh quan sát thêm vài lần, có lẽ ông ta sẽ chịu kiểm tra đấy!” Hoàng Quyên cắt đứt đề tài.

Nguyên Chấn Hiệp thở dài, anh ta biết, Hoàng Quyên muốn rất muốn giải câu đố hơn cả mình. Vì liên quan đến nguyên nhân cái chết li kỳ của cha. Nhưng trong lòng Nguyên Chấn Hiệp khó tránh khỏi một nghi vấn: Vì đạt được mục đích này, cô ta chịu hi sinh cả bản thân?

Nghi vấn này của Nguyên Chấn Hiệp, đã có câu trả lời rất mau chóng: Hoàng Quyên sẽ không làm thế!

Giường trong khách sạn sang trọng quá mềm, quá to, làm Nguyên Chấn Hiệp thấy không quen. Lúc này, cho dù là suy nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra cách, xem rõ đầu của Kars có điều gì khác thường, làm trong lòng rất bực bội, trằn trọc không ngủ được.

Và khi anh ta nằm xuống, từng điếu thuốc rít liên tục, anh ta chợt nghe tiếng động ở ban công. Trước cửa kính ở ban công có một rèm cửa, vì thế mà không nhìn rõ là gì phát ra tiếng động, anh ta lập tức đến xem.

Khi đến gần, là tiếng gõ cửa kính. Lúc này mới biết là có người đã nhảy đến ban công gõ cửa. Nguyên Chấn Hiệp lập tức bạt lên vài giây, anh ta mở cửa sổ, nhìn thấy Hoàng Quyên sau cửa kính.

Nét mặt Hoàng Quyên rất sợ hãi, từ khi Nguyên Chấn Hiệp biết cô ta đến giờ, chưa từng thấy nét mặt kinh hoàng như thế bao giờ. Và lúc này, anh ta cũng không dám tưởng tượng Hoàng Quyên sao lại đến dây. Họ ở tầng 25 của khách sạn, Hoàng Quyên ở phòng bên cạnh, khoảng cách giữa hai ban công là hai mét, vậy trong hai mét này, có chỗ nối nhau để trèo vào?

Nguyên Chấn Hiệp lập tức mở cửa, Hoàng Quyên không có ý tiến vào, và đưa tay kéo Nguyên Chấn Hiệp ra ban công. Nguyên Chấn Hiệp cảm nhận rõ tay cô ta lạnh buốt.

Vừa ra ban công, Nguyên Chấn Hiệp đã biết tại sao cô ta lại qua đây.

Bên ngoài tường khách sạn, dĩ nhiên không phải do một tảng đá lớn tạo thành. Từng tảng đá kề nhau hơn bốn mét, ở giữa có khe hở, cố hết sức có thể leo qua được. Hoàng Quyên đã trong tình hình cực kỳ nguy hiểm này, trèo vào phòng mình.

Lúc này, Nguyên Chấn Hiệp cũng không có ý hỏi Hoàng Quyên, tại sao lại dùng cách nguy hiểm này vào? Tại sao lại sợ hãi thế? Tay lạnh toát của Hoàng Quyên, cứ nắm chặt lấy tay anh ta. Giọng cô ta run run: “Hắn trong phòng em, em đã đánh ngất hắn!”

Nguyên Chấn Hiệp giật mình hạ thấp giọng: “Tướng Kars?”

Hoàng Quyên bậm môi gật dầu. Nguyên Chấn Hiệp quay người vào phòng, Hoàng Quyên nói: “Hành lang ngoài cửa, ít nhất có 20 người bảo vệ.”

Nguyên Chấn Hiệp bước ra nhìn xuống, nếu muốn xuống ban công tầng dưới có vẻ không khó. Nếu xuống được, đập vỡ cửa kính, dù trong phòng có người hay không, lao ra cực nhanh, có vẻ đây là cách chạy thoát duy nhất.

Khi Nguyên Chấn Hiệp dự tính xuống ban công tầng dưới, Hoàng Quyên đã lắc đầu. Khuôn mặt trắng xanh của cô ta liên tục đổ mồ hôi, nhưng nét mặt rất kiên quyết, nhìn về ban công bên trái nói: “Hắn ta đã ngất, đây là cơ hội tốt nhất để kiểm tra hắn.”

Nguyên Chấn Hiệp hít mạnh một hơi nói: “Cô có nghĩa là sao đó làm cách nào thoát thân không?

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương