Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tên lính đánh thuê vừa la lên, hai người giằng co đã có kết quả, xe jeep ngã nhào, bốn bánh chổng trời. Xe đang chuyển động nhanh, ba người đều bị hất ra khỏi xe. Hoàng Ứng Câu và đối thủ cũng nhảy nhanh xuống, tên lính đánh thuê vội cầm súng, nhìn vẻ mặt đang tức điên người, hắn sẽ chẳng do dự bóp cò. Nhưng lúc này tên lính đánh khuê khác vội cướp súng, đẩy họng súng lên cao, nói: “Mày điên rồi sao?”

Và tên lính đánh thuê nói: “Nó là thằng chó không cho chúng ta giết bọn khốn đó!”

Hoàng Ứng Câu bên này cười khỏi: “Hoàng, mày đang làm gì đó? Thỏa mãn lương tri của phần tử tri thức? Bọn nó bốn ngày trước bị đuổi ra, đã chết từ lâu, xe có qua hay không thì liên quan gì mày?”

Lúc nãy Hoàng Ứng Câu đấu chí cao ngất, trong sát na, trở nên gục đầu nhụt chí. Đúng vậy, không ai trong sa mạc này sống sót được bốn ngày, những người đó đã c hết từ lâu. Ông ta tại sao lại cản đám lính đánh thuê này? Là vì lương tri? Nếu như là vì lương tri, khi đuổi những người đó đi, tại sao lại không cản?

Ông ta đứng ngây người tại chỗ, hai tên lính đánh thuê đã hợp sức lật xe jeep lại, cũng dọn lại đồ lên xe.

Hoàng Ứng Câu từ từ đi về đám người đó.

Khi ông ta đến gần, thấy một người gần nhất, nửa người bị chôn dưới cát, lộ ra bộ mặt đầy cát, không khác gì một cái đầu gỗ, đó là vì thiếu nước nên gân cơ có hiện tượng này. Miệng, mắt đều căng to, cơ bắp thiếu nwosc thu lại, làm cho miệng và mắt không cách nào nhắm lại được.

Hoàng Ứng Câu cười khổ, cảm thấy gân cơ của mình cũng đang thu lại. Ông ta đang định quay người, đột nhiên phát hiện một người đang nhìn thẳng vào mình, đang nhìn chằm chằm ông ta!

Tròng mắt người này còn chuyển động, nhưng Hoàng Ứng Câu nhìn rất rõ, người đó đang chớp mắt với mình. Không chỉ là chớp mắt, mà môi miệng khô cằn còn đang mấp máy!

H Hoàng Ứng Câu sau khi giật mình, thất thanh la lên: “Ối trời! Có một người còn sống, người đó còn sống!”

Ông ta vừa la vừa chạy đến. Nhưng khi ông ta chạy qua vài người chết, đến cạnh người đó, người đó bất ngờ duỗi tay ra, giữ chặt lấy mắt cá Hoàng Ứng Câu.

Hoàng Ứng Câu vội tháo bình nước mang theo, mở nắp đổ nước vào miệng người đó. Nước tràn vào miệng, khi đó người không cách nào nuốt xuống họng, nước vào miệng trào ra. Nhưng từ từ, cổ họng người đó bắ đầu có chuyển động, nước cũng theo cổ họng vào cơ thể.

Nguyên Chấn Hiệp cảm thấy rất lạ lùng, nhất là nghe đến câu “Người đó nắm chặt mắt cá chân. Hoàng Quyên ngồi đối diện, cảm thấy anh ta giật mình, dừng lại nói: “Sao thế?”

Nguyên Chấn Hiệp nói: “Theo như cô tả, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhưng mời cô nói tiếp. Chuyện tôi nhớ tôi sẽ kể cô nghe, cũng liên quan một người, trong tình huống không cách nào sống được, nhưng lại không chết.”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

Nguyên Chấn Hiệp nhớ đến chuyện cha mình ở chiến trường, đã gặp tiến sĩ Khinh Kiến trong hố đạn.

Giữa hai chuyện này có điểm gióng nhau. Hai người, một người thiếu không khí, một người thiếu nước, bất cứ ai ở tình huống đó, đều không sống được. Nhưng họ lại không chết. Tình hình này, có vẻ không thể dùng sức mạnh sinh mệnh để giải thích!

Nguyên Chấn Hiệp lại nói: “Vậy lúc đó cha cô thế nào? Trong chiến tranh tàn khốc, hai lính đánh thuê đi với cha cô, nhất định sẽ không cho phép cha cô cứu tù binh chưa chết đó.”

Hoàng Quyên nói: “PhẢi, nhưng cha tôi nói, lúc đó, ông ta đã nhận nhịn đến tột độ. Giữa họ nổ ra tranh luận, kết quả là…”

Khi nước vào cơ thể người đó, tròng mắt của ông ta từ từ linh hoạt trở lại. Lúc này, hai lính đánh thuê chạy đến, tên lái xe vừa nhìn thấy còn có người sống, lập tức cùng súng đến lẩm bẩm: “Đúng là kỳ tích, Thượng Đế! Sao lại có người vẫn sống sau bốn ngày, đúng là kỳ tích!”

Hoàng Ứng Câu quay người, lấy thân mình cản họng súng. Lúc này tên lính đánh thuê cầm súng nói: “Tránh ra!”

Hoàng Ứng Câu nói: “Mày không thấy người này còn sống là ý của Thượng Đế sao?”

Tên lính đánh thuê nổi điên: “Thượng Đế con mịa mày, tao không tin Thượng Đế.”

Hoàng Ứng Câu quay người nhìn hắn: “Mày không tin Thượng Đế! Nhưng trong lòng mày, chắc chắn có một vị thần nào đó, một sức mạnh con người khó lí giải tồn tại! Mày nhìn người này xem, hắn trong tình hình không sống nổi, mày tại sao không tin có sức mạnh đó tồn tại, mà còn đoạt đi mạng sống người ta? Người này chắc chắn là một người đáng sống!”

Sau lời Hoàng Ứng Câu, súng của tên lính đánh thuê từ từ hạ xuống. Có lẽ là vì hắn dù không tin Thượng Đế, cũng tin vào sức mạnh vô hình nào đó, cũng có lẽ là vì người này sống sót một cách ly kỳ, cũng có lẽ là lời của Hoàng Ứng Câu đã đánh động tâm hắn.

Hắn buông súng, nhìn người đó. Người này nhìn là biết người sinh ra ở Bắc Phi, màu xa đen sẫm, rắn chắc, ánh mắt phản kháng đáng sợ.

Lúc này, người này đã dừng uống nước. Tên lính đánh thuê chĩa họng súng vào miệng nói: “Mày tên gì?”

Người này há to miệng, giọng nói rất khàn: “K.. Kars.”

“Kars!” Nguyên Chấn Hiệp bật người đứng lên, đưa tay chỉ Hoàng Quyên, lại ngồi xuống. Như muốn nói gì đó mà không nói nên lời.

Hoàng Quyền lập tức lắc đầu nói: “nếu anh cho là cha tôi năm xưa vì cứu Kars, nên lần này mới trị bệnh đau đầu cho ông ta, thì anh đã sai. Cha tôi tuyệt đối không muốn gần gũi quyền quý!”

Nguyên Chấn Hiệp vội nói: “Cô hiểu lầm rồi, cô Hoàng. Ý tôi là, cha cô không nên đi!”

Hoàng Quyên ngậm môi lại, khẩu hình như tạo một dấu hỏi. Nguyên Chấn Hiệp cười khổ: “Người ở vị trí càng cao, càng không thích người ta biết chuyện quá khứ không vinh quang. Lịch sử có nhiều dẫn chứng, cha cô đến đất nước của Kars…”

Nguyên Chấn Hiệp nói đến đây, tay đan lại, không nói tiếp. Trong sát na, nét mặt của Hoàng Quyên trở nên rất nặng nề, một lát sau không nói được gì, sau đó mới từ từ nói: “Cha tôi đúng là đã chết ở đó…”

Nguyên Chấn Hiệp bất thình lình giật thót. Anh ta nói thế, chẳng qua chỉ là suy đoán theo thường tình, anh ta biết Giáo sư Hoàng đã chết, nhưng không biết là chết ở đâu, chết ở tình hình nào. Cho đến lúc này, mới biết chết ở Châu Phi. Anh ta thất thanh: “Vậy tướng Kars…”

Hoàng Quyên lắc đầu: “Không, tôi không cho là cha tôi bị tướng Kars giết. Cha tôi chết rất…”

Cô ta như đang suy nghĩ phải nói thế nào, một lát sau mới nói: “Chết rất ly kỳ.”

Nguyên Chấn Hiệp ồ lên một tiếng, hỏi: “Ly kỳ thế nào?”
Hoàng Quyên nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi nói: “Nên nói lại từ đầu, nếu không không dễ gì hiểu nổi. Lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Nói đến cha cô gặp Kars giữa sa mạc!” Nguyên Chấn Hiệp đáp.

Cái tên Kars, chỉ là một cái tên rất phổ thông. Tình hình của Kars thì chẳng bình thường chút nào. Hoàng Ứng Câu nhìn nhiều xác khô dưới cát, hỏi: “Anh dựa vào gì mà còn sống thế?”

Môi nứt nẻ của Kars khẽ động, khi môi miệng cử động, máu trắng từ vết nứt trào ra, nhìn rất hãi người. Nhưng giọng lại rất rõ, nói: “Tôi không biết, có lẽ là Chúa muốn tôi sống, có nhiệm vụ để tôi làm, đi tiêu diệt kẻ địch của Chúa!”

Kars là một phần tử du kích rất cuồng nhiệt, đó là chuyện không nghi ngờ gì, vài câu nói sau khi chết đi sống lại, đã thấy rõ được điều này. Hai tên lính đánh thuê nhìn nhau, trong đó một tên bực bội lên tiếng: “Được, nếu tao bắn mà mày không chết, tao cũng thừa nhận mày là sứ giả của Chúa!”

Hắn vừa nói vừa chĩa họng súng vào trán của Kars. Kars mặt trắng bệt, nhưng không phải là hắn sợ, mà là thần sắc rất kiên cường.

Hoàng Ứng Câu lúc này mới đẩy họng súng qua, nói: “Người này, tao cần đưa anh ta về!”

Hai tên lính đánh thuê đều phản đối, Hoàng Ứng Câu kiên quyết nói: “Tao là một quân quan quân y, có quyền làm thế!”

Ông ta vừa nói, vừa rút súng ra, bắn đứt còng tay còng chân của Kars, Kars tiến thẳng tới trước.

Hoàng Ứng Câu tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, Kars cuộn người trong xe, không nói câu nào. Hoàng Ứng Câu đưa cho hắn chút thức ăn và nước uống, hắn chỉ im lặng uống nước.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương