Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt
Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt

Nguyên Chấn Hiệp hệ liệt

Tác giả: ...
Nhóm dịch: ...
3

1 lượt

Lịch ra mắt 3,307 Lượt xem Đang tiến hành Trạng thái 40 Tổng chương hiện tại

Thể loại

  • Đang cập nhập ...

Giới thiệu

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Máy bay rơi xuống Hắc Bộ Hồ, mau chóng chìm trong dòngnước lạnh. Không ai nhắc đến, nhưng từ trên xuống dưới, ai cũng nghĩ rằng: hai tên gây tội ác chết chìm theo máy bay, để chúng đền tội, chìm dưới đáy hồ, để đền tội! Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu là tìm kiếm. Cho dù là giao thông ở Hắc Bộ Hồ không phải khó khăn lắm, thậm chí là máy bay có thể đáp xuống mặt hồ, nhưng không ai nhắc đến chuyện kéo máy bay lên.

Hoàng Quyên không còn đợi báo của ba ngày sau, cô ta xem xong báo, lập tức đáp máy bay sớm nhất đến Tokyo. Sau đó, thuê một chiếc trực thăng đến Hắc Bộ Hồ.

Công ty thuê máy bay vừa nghe cô ta yêu cầu hạ xuống gần hồ, lập tức từ chối. Hoàng Quyên chỉ còn cách hứa với họ, sau khi thả một mình cô ta xuống, lập tức trở về, công ty cho thuê trực thăng mới xem như miễn cưỡng đồng ý.

Khi Hoàng Quyên đi một mình, đức bên cạnh hồ Hắc Bộ, đã vào hoàng hôn. Cô ta đang nhìn mặt nước đen, ánh tà dưới chiếu xuống mặt nước, lấp lánh ánh sáng vàng. Trong sắc vàng, núi tuyết gần đó, càng thêm chói mắt.

Hoàng Quyên không có tâm tình tán thưởng cảnh sắc hùng vĩ, cô ta thấy có hai người đang đi về hướng mình.

Hai người này đến trước mặt cô ta, ánh mắt ngờ vực nhìn cô ta nói: “Chào cô, cô đáp trực thăngđến đây, đi một mình?”

Hoàng Quyên lắc đầu nói: “Không, tôi đến tìm người!”

Cô ta thấy bên ngoài áo lạnh của cô ta, có đeo thẻ xác nhân thân phận, là nhân viên của chính phủ.

Hai người ngờ vực nói: “Tìm người?”

Hoàng Quyên không dằn được cảm giác, lớn giọng nói: “Các anh từ lúc nào bắt đầu tìm máy bay? Có hai người đang trên máy bay đấy, cá anh có biết không? Toàn thế giới đều quên hai người này, chỉ nhớ mỗi ngôi sao điện ảnh!”

Hia người đó ra vẻ không quan tâm, nói: “Phải, có hai người trong máy bay. Nhưng cô có biết hồ này sâu bao nhiêu không? Trước hết phải lặn xuống xem máy bay ở đấu. Chúng tôi có người tận mắt nhìn thấy, nhưng nước hồ gần đóng băng, không có nhân viên nào chịu lặn xuống!”

Người kia nói: “Xác hai người đó, ngâm dưới nước, dù sao nước hồ lạnh, e là sang năm tuyết tan, cũng chưa thối rữa…”

Hoàng Quyên không nghe tiếp nổi, cô ta xoa nắm đấm, nói từng chữ: “Chỉ cần các anh có thiết bị lặn, tôi sẽ xuống!”

Hai người ngơ ngẩn nhìn Hoàng Quyên. Không biết là do gió lạnh hay là nổi nóng, sắc mặt Hoàng Quyên có một màu đỏ ửng kỳ lạ. Hai người thay đổi thái độ nói: “Cô à, mời đến chỗ của tôi, từ từ bàn chuyện này có được không?”

Hoàng Quyên cố sức kiềm nén giận dữ. Trời đã tối, Hoàng Quyên không cmang theo thiết bị qua đêm, khi cô ta đến, trong lòng chỉ nghĩ một chuyện: Đến hồ Hắc Bộ, nhất định phải mau chóng đến Hồ Hắc Bộ!

 Nhưng sau khi đến, cô ta mới biết bản thân đến chẳng có tác dụng gì.

Cô ta hít một hơi dài nói: “Được.”

Hai người này thấy thần sắc và đề nghị của Hoàng Quyên, không phải nói đùa, lòng chợt kính phục, dẫn cô ta đến bên hồ, Hoàng Quyên không nói tiếng nào.

Vào một ngôi nhà đơn giản, bên trong có vài người, tất cả mọi người, đều tập trung tinh thần xem truyền hình. Truyền hình đang chiếu đội tìm kiếm đến nơi máy bay rơi, giọng tường thuật đang rất nóng lòng: “Tuy không có tung tích của cô Tuyền Ngâm Hương, nhưng nhìn theo hướng lạc quan, cô ta không bị thương, và nghĩ theo hướng an toàn nhất, chắc là còn ở tại chỗ đợi đội cứu viện. Cô Tuyền Ngâm Hương không có kinh nghiệm leo núi, cũng không có mang theo công cụ cần thiết, mọi người hãy xem hình ảnh trước khi cô ta lên máy bay, quần áo cô ta mặc không đủ để chống chọi lại giá lạnh trên núi. Cục thủy văn nói, nhiệt độ tối nay giảm đến âm mười hai độ, và có bão tuyết…”

Truyền hình chiếu hình ảnh Tuyền Ngâm Hương trước khi lên máy bay. Quần áo mặc đẹp thì có đẹp, nhưng không chống được lạnh.

Nhiệt độ âm mười hai độ, đủ làm con người lạnh chết, nhất là với người không ăn uống gì, rất dễ chết trong cái lạnh này.

Trên màn hình, vừa chiếu ảnh của Tuyền Ngâm Hương, vừa là giọng nói của tường thuật viên: “Nhiệt độ tối qua cũng thấp, chuyên gia tính, cô Tuyền có khả năng là qua được một đêm, đêm nay cũng…”

Giọng của tường thuật viên nghẹn lại, không nói nên lời. Hai thanh niên trong phòng lớn tiếng mắng, một người nói: “Nguyện linh hồn hai tên hại chết cô Tuyền, mãi mãi đóng băng dưới hồ!”. Hoàng Quyền cười khổ nói: “Ít ra cũng phải kéo xác họ lên chứ!”

Khi Hoàng Quyên vào, mọi người đều chú ý trên truyền hình, đến khi cô ta lên tiếng, người trong nhà mới quay lại nhìn. Một trong hai người dẫn cô ta vào, đưa một ly trà nóng, người khác giới thiệu Hoàng Quyên với mọi người. Người trong nhà lập tức hỏi Hoàng Quyên nhiều câu, câu nào cũng là về Thiết Nam và người thanh niên kia, tại sao lại lái máy bay đuổi theo Tuyền Ngâm Hương.

Hoàng Quyên không trả lời những câu hỏi này, cô ta chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn mọi người, sau đó từ từ nói: “Nếu người ở đây không ai dám lặn, ngày mai, tôi xuống nước!”

Bề ngoài của Hoàng Quyên tuy ưa nhìn, nhưng lời này mang tính khiêu chiến. Vài người trong nhà, hơi lớn tuổi còn nhịn được, có ba người thanh niên không kiềm nổi, a ên mọt tiếng rồi đứng lên, đỏ mặt nói lớn: “Ai không dám lặn? Chúng tôi là không muốn! Hai người này, hại chết cô Tuyền…”

Hoàng Quyên trả lời ngay: “Cô  Tuyền cũng đâu chắc là đã chết!”

Nét mặt người thanh niên đó kích động nói: “Cô cho rằng trong tình hình này, còn có người sống được sao?”

Hoàng Quyên hít một hơi dài nói: “Tôi biết có người từng bị chôn dưới đất ba tiếng còn sống, cũng có người bị cái nắng sa mạc thiêu đốt bốn ngày vẫn sống!”

Hoàng Quyên phản ứng rất nhanh, cô ta không suy nghĩ, trả lời câu hỏi của người thanh niên. Nhưng vừa thốt lên, cô ta chợt giật mình: Tại sao lại lấy ví dụ Khinh Kiến Tiểu Kiếm và Kars? Tuyền Ngâm Hương không lẽ cũng còn sống dưới hoàn cảnh khắc nghiệt này? Không lẽ cô ta cũng là người có phần đầu đặc biệt?

Hoàng Quyên suy nghĩ hỗn loạn, lúc này càng loạn thêm. Người thanh niên đó rõ ràng không hiểu Hoàng Quyên đang nói gì. Khựng lại một lại rồi nói: “Xin hỏi cô vừa nói gì thế?”

“Bỏ đi, xem như chưa nói qua!” Cô Hoàng khoác tay, không muốn nói tiếp, cô ta chỉ nhìn người thanh niên: “Ngày mai chắc chắn có người lặn, tôi muốn lặp lại lần nữa, không có ai thì một mình tôi xuống nước!”

Người thanh niên đang ngồi đứngl ên, đư tay ra Hoàng Quyên nói: “Ít ra là hai chúng ta, tôi là Mạnh Hùng.”

Tiếp đó, người tỏng nhà, cũng trả lời theo lễ phép của Nhật, mỗi người nói tên mình ra, tự giới thiệu với Hoàng Quyên. Hoàng Quyên cũng gập người với từng người một, và tự giới thiệu mình.

Tối đó, cô ta được phát một túi ngủ, ngủ ở một góc trong nhà, cả tối, cô ta không ngủ ngon. Một là vì truyền hình trong nhà không tắt, mỗi nửa tiếng, đều thông báo tình hình của Tuyền Ngâm Hương, có người ngồi dậy xem. Hai là Hoàng Quyên đang nghĩ, Nguyên Chấn Hiệp đã chết! Xác của anh ta và của Thiết Nam, bây giờ đang ở dưới hồ nước lạnh!

Cái chết của Nguyên Chấn Hiệp, có phải là “tai nạn?” Cũng như Vũ Nhân Ngũ Lang, Trần Sơn, Hoàng Ứng Câu, là do một luồng sức mạnh bí ẩn?

Hoàng Quyên hối hận mình ở Paris đã chia tay Nguyên Chấn Hiệp. Vốn là ít ra có hai người, cùng tìm hiểu sức mạnh này, đến bây giờ chỉ còn một mình cô ta! Cô ta sao đủ sức kháng lại luồng sức mạnh khó đoán này?

Đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã qua.

Khi Hoàng Quyên thấy sắc trời hừng sáng, cô ta bước ra túi ngủ, mặc áo ngoài, mở cửa, ra khỏi phòng, cúi người nhặt một vốc tuyết, chà lên mặt. Tuyết lạnh kích thích làn da, làm đầu óc tỉnh táo.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 


Danh sách chương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp