Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 969 Văn Thành Ngọc bị hố.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 969: Văn Thành Ngọc bị hố.

Trong lịch sử vài người thiên phú yêu nghiệt, cũng có dụng hợp ngoài ba ngàn đại đạo, mà những người này khong ngoại lệ đều được bánh trái thơm ngon.

Bởi vì thời gian dài, ba ngàn đại đạo chính thống tự có rất nhiều phương pháp phá giải.

Nhưng những cái “bàng môn tả đạo” này vực dậy chiến đấu đều là hắc mã chân chính.

Cho nên, sao mà Trịnh Vũ không hưng phấn được?

Không chỉ Dung Hợp Đạo.

Mà còn là đạo ngoài ba ngàn đại đạo!

Thời khắc này.

Trịnh Vũ hắn như cá chép vượt long môn.

Mà đám người đi theo Trịnh Vũ kia cũng sớm biết điều thần bí trên đảo này.

Cũng là bữa tiệc thơm với đám người này.

Nhưng mà.

Ngay lúc Trịnh Vũ bạo phát khí thế, cách chỗ Trịnh Vũ không xa.

Triệu Kỳ tai to mặt lớn đang nằm trong chuồng heo.

Hôm nay trên đảo chỉ có hắn phụ trách lấy hai đầu heo.

Nội tâm hắn tràn ngập không cam lòng với oán hận muốn thoát ra, nhưng thông minh lanh lợi lên không ít, cũng biết với tu vi của mình căn bản không trốn thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Do đó hắn mới kiên trì ẩn nấp ở cái chuồng này yên tâm chăn heo, đợi cơ hội chạy trốn tiếp theo.

Lúc này, hắn đang lôi thôi lếch thếch ngồi trong chuồng heo bỗng nhiên bật dậy, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Sắc mặt kinh ngạc nghi hoặc không thôi rồi sau đó trở nên kinh hỉ.

Toàn thân cũng không nhịn được run rẩy cả lên.

“Ha ha ha!”

“Lão tổ, là khí tức của lão tổ ha ha ha!”

“Ta biết mà, Tam Sinh Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua ta mà, ta thật sự là đệ tử lão tổ yêu thương nhất, cũng là đệ tử kiệt xuất nhất Tam Sinh Môn.”

“Lão tổ xuất hiện nhất định là đến đây cứu ta!”

Triệu Kỳ phun đầy lông trong miệng ra, ngẩng mặt lên trời điên cuồng cười to.

“Nếu lão tổ biết ta khoảng thời gian này phải chịu uỷ khuất, nhất định sẽ tức giận cực kỳ báo thù cho ta.”

“Nhất là cái bộ xương nát kia với đám gánh phân hôi thúi, mặc cho các ngươi mạnh thế nào, sao có thể mạnh hơn lão tổ nhà chúng ta được. Nhất định phải để lão tổ bắt sống các ngươi, sau đó giao cho ta tra tấn các ngươi ra trò.”

Triệu Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn.

Chà rửa cứt heo đầy người, chân trần chậm chí còn lộ ra nửa bờ mông, vội chạy về phía lộ ra khí tức Trịnh Vũ.

Tự do ở ngay trước mắt.

Báo thù hiện ngay trước mắt.

Trong lòng Triệu Kỳ cười tươi như nở hoa.

Khi đến gần, có lẽ là bởi hắn và đám người Tam Sinh Môn có quan hệ thân thuộc, cho nên trừ Trịnh Vũ, rất nhanh sau đó cũng cảm nhận được khí tức của những người khác.

“Ha ha ha ha. Đúng là đội hình thật cường đại!”

“Không chỉ có lão tổ chạy đến, còn thêm Tam Sinh Môn trưởng lão của ta, hộ pháp, chấp sự,...”

“Đội hình thế này, chậc chậc... Càn quét toàn bộ!”

“Đều đếu cứu ta sao.”

“Triệu Kỳ ta quả nhiên rất quan trọng!”

Triệu Kỳ càng càng lúc càng hưng phấn, hai bước thành một chạy vội tới.

Nhưng vừa chạy đến bên cạnh xem xét.

Trợn tròn cả hai mắt.

“Một hai ba!”

“Hây dô hây dô!”

“Một hai ba!”

“Hây dô hây dô!”

Sau đó chỉ thấy cảnh Trịnh Vũ vừa bắt đầu chạm đến phân đạo rồi khôi phục, ra sức làm việc hơn. Đứng giữa là đám tướng tài của Tam Sinh Môn hai tay để trần, tay trái ôm đống phân, tay phải ôm đống bùn, đồng thanh hô hào khẩu hiệu đào hố, gánh phân.

Một màn này.

Khiến cho Triệu Kỳ mới nãy còn đang hưng phấn muốn chết bỗng lòng như tro tàn, đặt mông ngồi liệt dưới đất.

Thôi xong.

Trông chờ gì nữa.

Rõ ràng lão tổ cũng phải bới phân.

Vậy những người trên đảo này khủng bố đến mức nào đây!

Mãi đến lúc này, Triệu Kỳ mới thông suốt được đạo lý cánh tay không thể có khả năng vặn được cái chân bự.

Vài ngày sau.

Đám Trịnh Vụ bọn hắn vừa có thêm rất nhiều người giúp đào hố.

Chính là tông chủ Tam Sinh Môn dẫn theo mấy trưởng lão gầy như gậy tre.

Nửa tháng sau.

Đứng đầu là tông chủ Tam Sinh Môn cùng với các trưởng lão khác liên danh, một phong mệnh lệnh được mở ra ở Tam Sinh Môn.

Tam Sinh Môn — — giải tán tại chỗ!

Tin tức này vừa phát ra, làm chấn kinh cả cửu giới cùng với hai đại Đạo môn Kiếp môn khác.

Đường đường là một Đạo môn.

Nội tình nhiều ít biết bao năm.

Không có dấu hiệu nào, cứ giải tán như vậy?

Đùa nhau hay gì?

Vì vậy, rất nhiều thế lực trong bóng tối âm thầm tra xét, nhưng rõ ràng có rất nhiều manh mối, thế mà mới tra một nữa đã không có kết quả. Tựa như có một bàn tay lớn vô hình vô dạng, cứ thế xoá hết dấu tích.

Nhất là Văn Thành Ngọc đang ở Phong Vân Tông, dù tâm cảnh trong lòng hắn có phẳng lặng như mặt nước, nghe được tin tức này cũng không khỏi tức giận hộc máu.

Lý do lúc trước hắn chọn cùng hợp tác với Tam Sinh Môn, là vì xem trọng nội tình và thủ đoạn của Tam Sinh Môn.

Thời gian hắn thức tỉnh Tam Sinh Môn cho hắn tài nguyên, làm việc cho hắn, bảo vệ hắn bình an.

Mà sau khi thức tỉnh, liền trở thành thái thượng trưởng lão khách khanh của Tam Sinh Môn, toạ trấn Tam Sinh Môn.

 

Chương 1137: Văn Thành Ngọc bị hố. (2)

Xem như với nhu cầu của hai bên, đều là hợp tác cùng có lợi.

Bây giờ Văn Thành Ngọc đang thức tỉnh ở thời khác mấu chốt, bộc lộ khả năng rất lớn, thức tỉnh cũng cần tài nguyên to lớn.

Hắn hoàn toàn không bao giờ ngờ được, ngay thời khắc mấu chốt này, Tam Sinh Môn bỗng nhiên giải tán.

Mẹ nó. Cái này chẳng phải là hố cha chứ đâu.

Càng hố cmn cha chính là, lúc trước vì quan hệ hợp tác song phương tốt hơn, xây dựng tín nhiệm tốt đẹp, lúc trước hai bên đều lập lời thề với Thiên Đạo.

Văn Thành Ngọc lập lời thề: Dưới bất kỳ tình huống nào, đều hợp tác với mình Tam Sinh Môn, đồng thời sau khi thức tỉnh thành công, nhất định sẽ trở thành thái thượng trưởng lão khách khanh của Tam Sinh Môn. Trừ khi với tình huống Tam Sinh Môn đủ khả năng, không cho hắn đòi hỏi.

Tam Sinh Môn lập lời thề: Dưới bất kỳ tình huống nào, Tam Sinh Môn sẽ luôn dùng hết khả năng thoả mãn Văn Thành Ngọc dùng tài nguyên cần để thức tình, cùng với tất cả tiện lợi khác. Chỉ có điều ngoài định mức còn kèm theo điều kiện là, trừ khi Tam Sinh Môn giải tán. Dù sao Tam Sinh Môn giải tán, Tam Sinh Môn không đủ thể lực để thoả mãn Văn Thành Ngọc cần để thức tỉnh.

Bởi vì sự tồn tại của lời thề này, bây giờ hắn như là, hắn không những không tiếp tục được lấy những tài nguyên cần thiết, còn không có cách nào có thể tiếp tục hợp tác với các Đạo môn khác.

Dù sao nếu hắn làm trái lời thề Thiên Đạo kèm theo điều kiện duy nhất là Tam Sinh Môn không vừa lòng yêu cầu của Văn Thành Ngọc hắn. Chuyện khác hắn đều không được làm trái, tất nhiên cũng bao gồm Tam Sinh Môn giải tán.

Tuy lúc ấy hắn cũng nghĩ đến lời thề này có chút lỗ thủng, nhưng với Văn Thành Ngọc lúc đó mà nói, chuyện khác cũng không tính là gì, chỉ cần thoả mãn những gì hắn cần cho thức tỉnh là được.

Nhưng ai mẹ nó biết đâu, đúng là mẹ nó giải tán thật!

Văn Thành Ngọc tâm cảnh cực tốt giờ mặt cũng đen sẫm nghiêm lại, thân đang ở Phong Vân Tông, bởi vì trong cơn tức giận mà toàn bộ tông môn đã bị hắn giết hết một nửa.

Hắn đứng trên thi thể chồng chất, tay run run, lấy ngọc giản đầy huyết dịch ra.

“Trịnh Vũ, rốt cuộc ngươi có ý gì?”

“Ta mặc kệ ngươi là vì mục đích gì, nếu ngươi không thu dọn được cục diện rối rắm này, Văn Thành Ngọc ta sẽ không đội trời chung với Tam Sinh Môn các ngươi. Sau khi ta khôi phục tu vi, ngươi đừng có mơ kiếm được chút lợi gì từ ta.”

Ngọc giản loé lên quang mang.

Tin tức đã được phát ra.

Chỉ chốc lát sau, ngọc giản truyền đến chớp động.

Văn Thành Ngọc bị hố có chút nóng nảy vội cầm ngọc giản lên.

Một đạo âm thanh thờ ơ truyền vào tai Văn Thành Ngọc, Văn Thành Ngọc tức giận đến nổi lục phủ ngũ tạng lộn hết lên.

“Ngốc quá, thật sự nghĩ mình quan trọng sao?”

“Còn lợi lộc gì, bổn phân sư mà thèm cọng lông gì của ngươi...”

Nghe vậy, mặt mày Văn Thành Ngọc dữ tợn, vừa định cầm ngọc giản lên trả lời, lại phát hiện ngọc giãn đã trở nên ảm đạm vô quang.

Quả nhiên.

Ngọc giản bên kia đã hoàn toàn xoá sạch liên hệ với hắn.

“A a a a a!”

Văn Thành Ngọc ép ngọc giản thành tro bụi, ngẩng mặt lên trời thét to, vô số khiến trúc khắc nơi đều bị nổ thành những mảnh nhỏ.

“Vì sao, rốt cuộc là vì sao?”

Ám Ảnh Đảo.

Chờ Tô Ngư Nhi tập hợp đủ tông lực, sau khi đưa hết Tiên Tinh mua bằng ma hạch trước đó, Dịch Phong bọc hành lý trên lưng, bắt đầu xuất phát đi tự tìm đường chết.

Đứng trên núi cao, Dịch Phong nhìn phương xa.

Thở dài một hơi.

"Aizz, thế giới vô biên, đâu mới là nơi chôn xương của ta đây!"

Dịch Phong bi sầu!

Đã nhiều ngày rồi, đủ biện pháp đều đã thử, nhưng không thành công chết đi.

Cách đó không xa.

Một đoàn xe chạy qua vùn vụt.

Cầm đầy là Ngưu Đầu Thú, cắm một lá cờ to đùng.

Trên cờ thêu một chữ cái lớn cực kỳ sinh động — — Hồng!

Người có chút hiểu rõ thế lực hiện giờ nhìn thấy lá cờ này là biết ngay, đoàn xe trước mắt chính là Hồng Tông, cũng là một trong những cường đại kiếp môn.

Ở phía sau, còn có thêm trường bạc được yêu thú tám đầu khổng lồ kéo, trang hoàng bên trong tinh xảo sáng rực, nơi bạc khẩu giăng đầy thành một chuỗi dài liên tục.

Kéo dài vào trong, trên đỉnh treo đầy tơ lụa đỏ, bốn phía không vướn bụi trần, có thể ngửi được mùi hương thanh dịu nhàn nhạt.

Quả nhiên.

Cái trường bạc này là khuê phòng của một nữ hài tử.

Phía sau, trên giường quả nhiên là một nữ tử vóc dáng tinh tế, ngũ quan tuyệt mỹ đang ngồi.

Cả người nàng là lụa mỏng, da thịt trắng noãn trên cánh tay thoắt ẩn thoắt hiện, ba búi tóc đen vắt sau đầu, cùng với tư thế ngồi lười biếng, làm cho người ta vô hình vô dạng cảm nhận được một loại hấp dẫn khó tả.

Bên cạnh là cái bàn đang trưng bày một hồng trường kiếm màu đỏ.

Trường kiếm quang mang lưu chuyển như có hồn.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương