Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 946 Một vị đại phật.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 946: Một vị đại phật.

Vừa dứt lời, khí tức khủng bố trên người Dạ Phong Ngô Công bắn ra.

Liền nhìn thấy cơ thể hắn đột nhiên phóng đại, tựa như cái cột chọc thẳng lên trời, lên tận mây xanh.

Loại uy áp cỡ này khiến đám người Chu Tùng toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Đạo cảnh, là Đạo cảnh, ít nhất cũng là cường giả Đạo cảnh!”

Trên boong thuyền, có người hoảng hốt la to.

Đạo cảnh.

Khó trách...

Bước chân Chu Tùng lảo đảo loạng choạng.

Nếu như là cao thủ Đạo cảnh, đúng là như đã nói có thể coi thường linh thuyền của bọn hắn.

Vì thế trong nháy mắt hắn đã mất đi sự tự tin rằng mình có thể đối đầu, vội vàng hô to: “Tiền bối, tiền bối, vừa nãy là do chúng ta có mắt như mù, ngàn lần mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, sau này Phong Vân Tông nhất định sẽ hậu tạ!”

“Hừ, muốn giơ cao đánh khẽ, không có cửa đâu.”

Dạ Phong Ngô Công khịt mũi coi thường.

Thấy Dạ Phong Ngô Công hoàn toàn không cho cơ hội nào, nói như nước đổ đầu vịt, sắc mặt Chu Tùng âm trầm.

“Tiền bối, dù sao thì ngươi cũng là một đại cao thủ siêu cấp, nếu bày ra thái độ khi dễ hậu bối chúng ta, sau này thuyền ra ngoài, e rằng sẽ không trách khỏi chuyện bị người ta chê cười đúng không?”

Gương mặt Chu Tùng bình tĩnh kích thích hắn.

Thời khắc này, chỉ còn cách cuối cùng là kích thích hắn một chút, dù sao cũng là một lão già lớn tuổi cổ quái, hằng ngày vẫn luôn xem trọng mặt mũi.

Nên mới còn nước còn tát kích thích một câu.

Nhưng điều hắn không bao giờ ngờ được chính là Dạ Phong Ngô Công thực sự đực mặt ra.

Khí thế mạnh mẽ trên người hắn đột nhiên thu lại.

“Hình như ngươi nói thực sự có đạo lý ha.”

Vẻ mặt Dạ Phong Ngô Công thành thật: “Dù sao ta cũng là tiểu đệ của đại ca, giờ bắt nạt đám rác rưởi các ngươi, chẳng phải rất mất mặt sao?”

Nói xong, ánh mắt Dạ Phong Ngô Công lại nhìn vêg phía Chu Tùng lần nữa.

“Ngươi nói có chút đạo lý, cho nên bổn đại gia tính cho các ngươi một cơ hội.”

Nghe vậy đám người Chu Tùng vui vẻ ra mặt.?”

Nhưng câu tiếp theo khiến bọn hắn lại rơi vào hầm băng thêm lần nữa.

“Cứ đánh các ngươi như vậy đúng thật là bắt nạt các ngươi. Nếu đã vậy thì ta sẽ nhường các ngươi một tay.”

Sắc mặt Chu Tùng run rẩy co rúm.

Dạ Phong Ngô Công quả nhiên là người rất có uy tín.

Nói nhường một tay liền nhường một tay.

Chu Tùng còn chưa kịp phản ứng được gì, đã nhìn thấy chín mươi chín cái chân trên bầu trời đạp xuống ling thuyền của bọn hắn.

“Rầm rầm rầm...”

Tiếng đập phá vang lên.

Chín mươi chín cái chân đập vào linh thuyền dễ như đẽo gỗ mục, gần như không có bất kỳ sức lực phản kháng nào. Chiến thuyền của Phong Vân Tông ai nghe cũng sợ mất mật trực tiếp bị đánh vỡ thành những mảnh nhỏ.

Đám người Phong Vân Tông bên trong không khác gì kiến bò trên chảo nóng, chạy bay ra theo linh thuyền bị phá huỷ, chạy thục mạng bốn phương tám hướng.

“Chạy, chạy nhanh đi!”

“Cứu mạng, cứu ta với.”

Trong phút chốc, những tiếng kêu thảm thiết vang động trời xanh.

Đến mức làm hai chân Chu Tùng đại trưởng lão bắn ra tia lửa bay trên không trung.

Cường giả Đạo cảnh, quả nhiên khủng bố như vậy.

Chỉ có thể chạy trước thì hơn.

“Hừ!”

“Thứ cường giả Đạo cảnh rác rưởi gì chứ.”

Dạ Phong khịt mũi coi thường một câu, ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn Vân Kiếp Môn.

“Này, các ngươi trốn ở đó nhìn lâu như vậy cũng đủ rồi chứ?”

Giọng điệu chất vấn vang lên.

Cặp mắt của Dạ Phong Ngô Công xuyên thấu hư không, nhìn thẳng về phía đám người Quan Lĩnh bên trong.

Cả người đám người Quan Lĩnh run rẩy lẩy bẩy nói không nên lời.

“Làm, làm sao bây giờ?”

Một gã trưởng lão run cầm cập hỏi.

“Ta, ta cũng không biết nữa.” Quan Lĩnh luống cuống chân tay.

Bỗng nhiên chui ra một con rết không ai biết như này, còn mạnh cực kỳ, thì ai biết phải làm sao?

Một đại phật không dễ chọc thế này, lỡ làm gì không đúng, chính là đại sự diệt tông đó!

Thế nhưng bọn hắn thật không ngờ Tô Ngư Nhi bên cạnh lại che môi nở nụ cười.

“Tô Ngư Nhi ngươi cười cái gì?”

Quan Lĩnh xanh mặt.

Lúc này đang không biết phải làm sao bây giờ?

Đại thần thế này, đuổi cũng không được, giả chết cũng không xong, đang lúc cưỡi trên lưng cọp thế này mà nha đầu kia còn dám cười.

“Ta cười vì cái dáng vẻ khẩn trương hồi hộp của các ngươi!” Tô Ngư Nhi nói.

“Ngươi, ngươi không nhìn xem thực lực của người ta thế nào, không khẩn trương sao được?” Quan Lĩnh dạy dỗ: “Người thế này vừa không rõ lai lịch, cư xử hơi vô lý. Nhưng đây là việc lớn, thậm chí có thể gây ra hoạ diệt tông. Thứ nha đầu như ngươi lại có thể không biết kính sợ với biết hoảng loạn lo lắng chút nào, đều là do ta trước đây quá nuông chiều ngươi.”

Quan Lĩnh sứt đầu mẻ trán nói.

“Ha ha.”

Tô Ngư Nhi che miệng nhỏ, cười càng thêm suồng sã: “Thật sự không biết các ngươi khẩn trương cái gì, bọn hắn đều là khách ta mới mời tới đó nha. Đều là các ca ca yêu thương của ta đây.”

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương