Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 930 Sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 930: Sẽ bỏ qua chuyện cũ.

“Rốt cuộc là do ai làm?”

Một tên trưởng lão không nhịn được hỏi.

“Hừ. Mặc kệ là ai, dám cướp thức ăn trước miệng chúng ta, đều phải chết.” Vẻ mặt Thiên Bích Tông trưởng lão đầy sát ý nói.

“Có thể là kiếp môn khác, cũng vì ma vật biến mất mà vào đây xem xét, nhìn thấy đống ma hạch này liền lấy đi?” Lại một trưởng lão khác suy đoán hỏi.

“Hừ! Nếu như là kiếp môn khác thì sao?” Trưởng lão Thiên Bích Tông trầm giọng nói: “Lấy nhiều ma hạch của chúng ta như vậy, nếu không trả lại cho chúng ta, vậy chờ tuyên chiến đi!”

“Nghe mệnh lệnh của ta, nhanh chóng đến địa điểm khác, thu thập đống ma hạch trước, sau đó mới từ từ tìm bọn hắn.”

Mọi người ồn ào gật đầu.

Việc cấp bách hơn so với tìm ra đầu sỏ, là trước tiên phải bỏ ma hoạch vào túi đã rồi tính tiếp.

Linh thuyền phi nước đại, bay về nơi đốt xác Mông Đa Thú.

Lúc linh thuyền đến nói, liền thấy vài bóng dáng đang thu hoạch ma hạch Mông Đa Thú.

“Hình như là yêu thú, bọn chúng là ai?” Một tên trưởng lão tầm mắt mông lung thấy được phía trước, không nhịn được hỏi.

“Hừ, bất kể là ai, lá gan đủ lớn!”

Trưởng lão Thiên Bích Tông lập tức bùng lên lửa giận.

“Đang lo không biết làm sao có thể tìm được bọn hắn đây, không nghĩ đến đây lại gặp phải.”

“Lá gan cũng đủ lớn, ở kia lấy đi ma hạch của chúng ta, lại còn dám tiếp tục, giờ ta sẽ cho đám gan lớn này phải trả giá!”

Vừa nghe xong, các trưởng lão khác cũng giận không có chỗ phát tiết, sát ý nồng đậm bốc lên.

Còn đám Lâu Bản Vĩ đang lẻ loi trong làn sương, bọn hắn không cảm nhận được gì.

Bọn hắn đã chiến đấu với làn sương nhiều năm như vậy, mỗi đại tông môn đều có một vài thủ đoạn để đủ khả năng lưu lại ít lâu trong làn sương, không gì đáng ngại.

“Bắn pháo, để ta nổ chết bọn hắn.”

Trưởng lão Thiên Bích Tông lập tức hạ lệnh.

“Triệu Kỳ trưởng lão, trực tiếp đánh như vậy có phải quá qua loa không, không thăm dò thân phận của bọn hắn một chút, cứ đánh chết dễ dàng như vậy, có vẻ không được hay lắm?” Đại diện Vân Kiếp Môn không nhịn được lo lắng nói.

“Hừ, nhưng ta không cảm thấy qua loa chút nào.”

“Dám lấy ma hạch của chúng ta, kết quả này là do bọn hắn tự chọn lấy.” Vẻ mặt Triệu Kỳ hung ác nói.

“Thế nhưng...”

Trưởng lão Vân Kiếp Môn còn muốn nói gì đó, đã bị Triệu Kỳ trực tiếp cắt ngang, trầm giọng nói: “Vân Kiếp Môn các ngươi trước giờ cứ khúm núm bảo sao nghe nấy, vừa nhìn đã biết không làm được chuyện gì lớn. Ở trong lớp sương này, căn bản không cần biết bọn chúng có thân phận gì, nếu không trêu chọc chúng ta thì ta coi như không thấy, nhưng đã chọc trên đầu chúng ta, liền giết hết, cho dù là người của Đạo môn thì cũng vậy.”

“Lên pháo cho ta!”

Triệu Kỳ cường ngạnh trực tiếp hạ lệnh.

Các trưởng lão tông môn khác cũng tán thành quyến định của Triệu Kỳ.

Mà linh thuyền được xem như là vũ khí chiến đấu của các môn phái lớn, đương nhiên trang bị công năng này.

Dạng pháo này, chính là thông qua trận pháp bên trong linh thuyền tích tụ thật nhiều năng lượng, bắn ra công kích.

Tất nhiên, nguồn gốc của năng lượng chính là ma hạch.

Một tiếng pháo nổ ầm xuống, chỉ sợ tiêu hao mấy ngàn khối ma hạch. Chỉ có điều uy lực của nó rất to lớn, lớn đến mức mấy người trưởng lão ở đây chịu công kích như vậy, cũng sẽ chết không nghi ngờ gì.

Mấy ngàn khối ma hạch ném xuống phía sau, trước lỗ đặt mìn của linh thuyền, có một luồng năng lượng mạnh mẽ rục rịch.

Thẩm chí ngay cả cảnh cáo trước với đám Lâu Bản Vĩ cũng không có.

Cùng với một đạo sóng xung kích cường đại, Tụ Linh Pháo đột ngột bắn về phía đám người Lâu Bản Vĩ đang thu thập ma hạch.

“Ầm!”

Năng lượng cường đại xua tan làn sương đi, không khí đều bị cắt thành các mảnh vụn.

“Hừ, dám cướp thức ăn trên miệng chúng ta, chết hết đi!”

Trên linh thuyền, mỗi người trưởng lão đều mang vẻ mặt hung ác, cắn răng quát lên.

Mắt thấy Tụ Linh Pháo ngày càng gần, trong đống ma hạch, chỉ có duy nhất một người đột nhiên quay đầu lại.

Lộ ra gương mặt xương khô không chút máu thịt nào.

Tất nhiên bọn hắn căn bản không nhìn rõ chân dung.

“Đám sâu kiến nào dám đánh lén tra nam ta đây?”

Một tay Lâu Bản Vĩ duỗi ra, trực tiếp nắm lấy năng lượng oanh kích khổng lồ từ Tụ Linh Pháp kia, bóp một phát.

Một màn này.

Đám trưởng lão đứng trên linh thuyền đều mở miệng “Ah” một tiếng to đến mức có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.

Lập tức cảm thấy cả đầu tê dại.

Đây là thủ đoạn khủng bố gì vậy?

Sao có thể tay không bắt được công kích của Tụ Linh Pháo?

Phải biết rằng, trúng pháo này một phát, bất kỳ trưởng lão nào trong đám bọn hắn cũng không gánh được thương tổn, chứ đừng nói đến bắt bằng tay.

Chẳng lẽ là Kiếp Cảnh tầng cao.

Nếu thật như vậy, sự tình sẽ không đơn giản thế này.

Mà Kiếp Cảnh tầng cao, tương đương với người mạnh nhất tông môn bọn hắn.

“Làm sao bây giờ?”

Chúng trưởng lão có hơi hoảng loạn, ánh mắt dồn dập nhìn về Triệu Kỳ.

Một là vì Thiên Bích Tông chủ trì hành trình vào làn sương lần này, mặt khác Thiên Bích Tông chính là chủ nhân chiếc linh thuyền này.

Cho dù đều là kiếp môn, thế nhưng môn phái có linh thuyền khác biệt với không có linh thuyền.

Vì vậy mà mọi người không tự giác được, để Triệu Kỳ làm chủ.

“Sợ cái gì?”

Sắc mặt Triệu Kỳ âm trầm nói: “Kiếp Cảnh tầng cao thì sao, cùng lắm là hơi khó giải quyết chút thôi, hơn nữa hắn cũng không thể làm gì chúng ta, chỉ cần vẫn ở trong linh thuyền, phòng thủ kiên cố, trừ khi cường giả Đạo Cảnh công kích toàn lực, không thì không có gì phải sợ.

Nghe vậy.

Mấy trưởng lão khác đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi giơ ngón cái lên với Triệu Kỳ.

Chỉ sợ tông môn có linh thuyền như Thiên Bích Tông, mới có lực lượng đối đầu với Kiếp Cảnh tầng cao, mới có thể nói vậy.

Tất nhiên.

Linh thuyền của bọn hắn cũng không phải loại linh thuyền ngày xưa của Tiên giới .

Linh thuyền tầm thường, cùng lắm chỉ là công cụ thay cho đi bộm chỉ có thể phi hành đơn giản, giúp cho đệ tử tông môn đi xuất hành đỡ tốn sức mà thôi.

Mà loại linh thuyền chân chính này, phải tiêu số tiền rất lớn để chế tạo, chính là ái chủ bài tập hợp cả phòng ngự và công kích.

Ở Vân Tinh mà nói.

Muốn biết nội tình của tông môn, phải xem tông môn này có linh thuyền hay không.

Mà linh thuyền chia làm chín cấp.

Nhất là thứ cấp.

Cửu là cao cấp.

Mặc dù linh thuyền của Thiên Bích Tông chỉ là linh thuyền nhất phẩm, nhưng chỉ cần ở bên trong thân thuyền, từ Đạo Cảnh trở xuống có thể toàn thân trở về.

Còn loại linh thuyền cửu phẩm kia, chỉ tồn tại trong sách vở.

Tương truyền rằng loại linh thuyền này có khả năng dễ dàng xuyên qua các thế giới, phát ra một đạo công kích tuỳ ý cũng có thể huỷ diệt Vân Tinh.

Bời vì ỷ vào linh thuyền, cho nên mới việc Lâu Bản Vĩ có thể tay không tiếp pháo, Triệu Kỳ chỉ hơi giật mình, không đến mức sợ hãi.

Mà trước khi tiền về phía trước, âm thanh xen lẫn nguyên khí truyền ra ngoài.

“Các hạ, không phải ta muốn công kích ngươi, mà là do các hạ không biết lễ phép chút nào.”

“Những ma hạch trước mặt và những ma hạch trong sơn cốc trước đó đều là do chúng ta cất giữ, ngươi lại thừa lúc bọn ta không ở đó mà lấy đi hết, do đó cũng không thể trách bọn ta muốn tấn công.”

“Tất nhiên, các hạ có thực lực thế này, có lẽ dĩ hoà vi quý vẫn tốt hơn, cho nên chỉ cần các hạ thả hết ma hạch trong tay ra, đồng thời trả lại ma hạch đã lấy ở sơn cốc trước đó rồi nhanh chóng rời đi, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Âm thanh Triệu Kỳ cuồn cuộn truyền ra ngoài, truyền đến tai đám người Lân Bản Vĩ.

???

Lâu Bản Vĩ một bụng nghi vấn.

“Sẽ bỏ qua chuyện cũ?”

“Ngươi là ai, ngươi mà cũng xứng nói mấy lời bỏ qua chuyện cũ với bản tra nam sao?”

Nghe vậy.

Lông mày Triệu Kỳ nhíu một cái, trên mặt tức giận quay cuồng.

“Xem ra các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”

“Tuy rằng không thể phủ nhận thực lực của các hạ rất mạnh, nhưng mà ngươi nên cân nhắc chiếc linh thuyền này của bọn ta một chút, nếu không ngại ta công kích toàn lực, cường giả Đạo Cảnh cũng không dám lấy đá chọi đá, không lẽ các hạ thấy bản thân mình còn mạnh hơn cả cường giả Đạo Cảnh sao?”

Lời nói nặng nề của Triệu Kỳ truyền từ miệng ra, ý uy hiếp của hắn không cần nói cũng biết.

“Đạo kính?”

“Đạo kính là thứ rác rưởi gì?”

Cẩu Tử nghe vậy, lập tức không nhịn được ngẩng đầu quát: “Mau cút đi cho bổn gâu, làm phiền đại ca kiếm tiền đồ ăn nhanh, cho các ngươi không ăn gì được cuốn gói đi đấy.”

“Khẩu khí lớn thật, xem ra cho các ngươi thể diện mà các ngươi không cần.”

Sắc mặt Triệu Kỳ âm trầm quát: “Vốn muốn tiết kiệm chút tài nguyên dĩ hòa vi quý với các ngươi, nếu các ngươi đã ngông cuồng như vậy thì đừng trách chúng ta, cho dù phải tổn thất một chút tài nguyên cũng muốn các ngươi phải chết.”

Nhưng mà.

Ông ta vừa nói xong, Lâu Bản Vĩ khinh thường liếc ông ta một cái.

“Ồn ào.”

Nhẹ nhàng nói một câu, ma hạch bị hắn ta chơi đùa trong lòng bàn tay tiện tay ném vào phi thuyền.

“Ha!”

“Hahaha!”

Triệu Kỳ thấy vậy cười lạnh.

“Lấy ma hạch ném chúng ta.”

“Người này có lẽ thấy chúng ta ở trong phi thuyền, không thể làm gì được chúng ta, tức muốn hộc máu rồi nhỉ.”

“Còn không phải sao, lấy ma hạch ném người cứ như mấy tiểu hài tử đánh nhau vậy, lẽ nào còn có thể khiến phòng ngự của phi thuyền chúng ta nảy sinh gợn sóng được chắc.”

“Hahaha, đúng vậy, thao tác này thật sự khiến ta buồn cười chết được.”

Nhất thời.

Nhìn ma hạch Lâu Bản Vĩ ném tới, những trưởng lão tông môn khác vây quanh Triệu Kỳ cũng không nhịn được cười lạnh, tràn ngập vẻ trêu cợt.

Cho nên bọn hắn không có bất kỳ hành động nào với ma hạch bị ném đến này, vẻ mặt khinh thường nhìn nó đến gần.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương