Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 922 Cũng rất đáng yêu

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 1922: Cũng rất đáng yêu

“Ngươi dẫn đường.”

Tô Tiểu Ngư nói.

Cứ như vậy hai người bước đi trên con đường trở về.

Trên đường Dịch Phong đùa giỡn một chút tâm cơ.

Bởi vì hắn nghĩ nếu đã có rất nhiều người có nhu cầu với hạt châu này, vậy người khác liệu có đến đoạt quái với hắn không?

Bản thân những nơi tụ tập quái vật với hắn mà nói đã không đủ giết, càng đừng nói còn có những người khác tranh đoạt.

Cho nên mấy ngày tiếp theo, Dịch Phong dẫn theo Tô Tiểu Ngư đi một vòng lớn, lúc này mới chuẩn bị đuổi đến đảo Ám Ảnh từ một hướng khác.

“Này!”

“Ngươi vẫn nên đi phía sau đi, chỉ đường cho ta ở phía sau là được!”

Trên đường Tô Ngư Nhi nói với Dịch Phong.

“Tại sao?”

Dịch Phong khó hiểu hỏi.

“Người ở đây thưa thớt, lỡ như gặp nguy hiểm ngươi không nhất định xử lý được.” Tô Ngư Nhi nói.

“Ồ.”

Dịch Phong đáp một tiếng, tự giác đi phía sau Tô Ngư Nhi.

Chỉ ồ?

Khiến Tô Ngư Nhi rất khó chịu.

Người này sao có thể như vậy.

“Thái độ chậm chạp của ngươi rất không ổn.” Tô Ngư Nhi không nhịn được dạy dỗ: “Vừa nhìn đã biết thanh niên như ngươi không có kinh nghiệm giang hồ gì, đầu óc khờ khạo.”

“Ta nói cho ngươi biết, xuất môn ra ngoài đi lại trên giang hồ, quan trọng nhất là vĩnh viễn phải giữ vững một trái tim cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị đối phó với bất cứ tình huống gì.”

Vừa nói ánh mắt Tô Ngư Nhi vừa lóe sáng, lúc thì nhìn bên này khi lại cảnh giác nhìn bên kia, dáng vẻ vờ như rất lão luyện.

“Ồ.”

Dịch Phong nhàn nhạt đáp lời.

Hắn đang nhớ lại khoảng thời gian này, rốt cuộc hắn đã giết chết bao nhiêu ma vật, tổng cộng có bao nhiêu hạt châu.

Đối mặt với câu trả lời lạnh nhạt của Dịch Phong.

Tô Ngư Nhi rất khó chịu.

Nàng ta ảo não tại sao không xuất hiện một chút nguy hiểm, để cái tên ngốc này nhìn thấy sự lợi hại của nàng ta.

Cũng không biết có phải nội tâm kêu gọi khiến trời cao thương xót hay không, rừng cây bên cạnh khẽ động, dường như ẩn nấp nguy hiểm cực lớn nào đó.

Ánh mắt Tô Ngư Nhi sáng ngời.

Lúc này nàng ta có cơ hội thể hiện thân thủ rồi.

“Cẩn thận.”

Nàng ta hét lớn một tiếng, cả người bay vút lên trời, kiếm quang trong tay cũng đột nhiên chém xuống.

Xoạt.

Đại thụ bên cạnh ầm ầm sụp đổ đồng thời một luồng huyết quang bắn ra.

Tô Ngư Nhi thong thả đáp xuống đất.

Nhìn thần sắc Dịch Phong dường như có chút hoảng loạn, nhịn không được an ủi nói: “Không cần sợ, có bổn nữ hiệp ở đây nguy hiểm đã được giải quyết.”

“Nhưng cũng phải nói lại, hôm nay nếu không có ta ở đây ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Hẳn, hẳn không đến mức đó đâu?”

Sắc mặt Dịch Phong kì lạ giật giật chân mày nói.

“Ngươi người này, có biết vừa rồi thứ kia ẩn núp ở nơi đó, có bao nhiêu nguy...”

Vừa nói Tô Ngư Nhi vừa quay đầu lại nhìn về phía thi thể, phát hiện một con lợn rừng bị chém thành hai nửa ngã trên mặt đất, lời nói thốt ra một nửa gắng gượng nuốt trở vào, gương mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng.

“Ơ, tuy chỉ là một con lợn rừng bình thường, nhưng nếu không cẩn thận, người tu luyện cũng sẽ bị thương.” Tô Ngư Nhi đỏ mặt, sắc mặt xấu hổ cưỡng ép giải thích: “Hơn nữa ta chỉ mượn con lợn rừng này dạy ngươi một đạo lý, gặp phải bất kì việc gì đều phải nghiêm túc đối đãi, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.”

“Ồ, đa tạ cô nương.”

Dịch Phong thấy hơi phiền.

Trong lòng hắn mới vừa thống kê một ít con số, bị một kiếm của Tô Ngư Nhi chém cho không nhớ rõ nữa.

“Này, ngươi có thái độ gì vậy?”

Tô Ngư Nhi đỏ mặt, vẻ mặt trịnh trọng ngăn trước mặt Dịch Phong nghiêm túc nói: “Ngươi đừng nghĩ ta việc lớn làm qua loa, chỉ là ta cảm thấy mình là người có tấm lòng hiệp nghĩa, hơn nữa là một tiền bối có kinh nghiệm lão luyện, cần phải dạy người mới không chút kinh nghiệm lịch luyện như ngươi một ít đạo lý.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Ngư Nhi, Dịch Phong cũng xụ mặt, trịnh trọng gật đầu.

“Hiểu rồi.”

Nói xong Dịch Phong lại bắt đầu tính nhẩm.

Thấy thế Tô Ngư Nhi mới cảm thấy mỹ mãn gật đầu.

Hai người tiếp tục nhanh chóng lên đường.

“Ngươi thấy kiếm này của ta thế nào?” Đi một đoạn đường, Tô Ngư Nhi lại tìm đề tài để trò chuyện.

“Rất tốt.”

Dịch Phong đáp, nhìn sắc mặt không quá tốt của Tô Ngư Nhi, hắn lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Cực kì tốt!”

“Ừm!”

Tô Ngư Nhi vừa lòng gật đầu, sau đó bổ sung nói: “Thanh kiếm này là mười tám năm trước ta lấy được trong một mật cảnh lợi hại nào đó. Lúc ấy vì lấy nó ra đã phế lão đại thần, hơn nữa vô số cao thủ tranh đoạt, ài, ta chính là đánh giết khỏi muôn trùng vây, nhớ tới trận chiến ấy...”

Tô Ngư Nhi thổn thức lắc đầu, vỗ bả vai Dịch Phong nói: “Chờ bổn nữ hiệp lần sau có thời gian sẽ kể cho ngươi nghe.”

“Cô nương mấy tuổi rồi?” Dịch Phong đột nhiên hỏi.

“Mười chín!”

Tô Ngư Nhi nhìn về phía Dịch Phong.

“Lợi hại!”

Dịch Phong giơ ngón tay cái lên.

 

Chương 1086: Cũng rất đáng yêu (2)

Tô Ngư Nhi hiển nhiên không phản ứng lại có gì không đúng, thấy Dịch Phong giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt lập tức sung sướng, sau đó lại hỏi: “Thanh kiếm lợi hại như vậy, ngươi không thấy hứng thú sao?”

“Ừm...”

Dịch Phong gật đầu.

“Vậy ngươi không muốn xem à?”

“Vậy xem nhé?”

“Thế thì không được.”

Tô Ngư Nhi thu hồi trường kiếm.

“Thanh kiếm này tên là long phượng kiếm, nó biết nhận chủ, nếu không phải chủ nhân của nó chạm vào nó, nó sẽ đả thương người.” Tô Ngư Nhi ngạo nghễ nói: “Cơ thể nhỏ bé của ngươi không đỡ nổi uy lực của nó đâu.”

“Đương nhiên, tuy không thể cho ngươi xem, nhưng tương lai ngươi khẳng định có cơ hội nhìn thấy uy lực chân chính của nó.”

“Hoặc nếu vận may của ngươi tốt, có lẽ còn có thể nhìn thấy ta dùng nó để thi triển chiêu kiếm mạnh nhất.”

Nói xong vẻ mặt Tô Ngư Nhi mong đợi nhìn Dịch Phong.

Trong lòng Dịch Phong đã có tính toán.

Nếu lấy được số tiền này, tuyệt đối sẽ là một khoản cực lớn.

Cho nên hắn hỏi: “Đến khi đó có thể một tay giao tiền một tay giao hàng không?”

Tô Ngư Nhi sửng sốt, sau đó vô thức gật đầu.

Thấy vậy trong lòng Dịch Phong lập tức có đáp án.

“Ta cực kì mong đợi ngươi thi triển chiêu kiếm!!”

Thấy thế vốn không hiểu Dịch Phong đột nhiên nói chuyện giao tiền gì đó, nhưng vừa nghe thấy câu này của Dịch Phong, nàng ta lập tức cảm thấy vừa lòng.

Tuy tiểu tử này nói đến chuyện ma hạch có chút dối trá hơn nữa cũng chẳng có kinh nghiệm lịch luyện gì, nhưng như vậy thoạt nhìn cũng rất đáng yêu.

Hừ.

Ai nói bổn nữ hiệp tuổi nhỏ thì không thể ra ngoài lịch luyện, chẳng phải rất nhanh đã có chút danh tiếng rồi sao, hơn nữa còn có người sùng bái nàng ta đấy.

Hai người lại đi thêm một đoạn.

Đột nhiên.

Bầu trời trở nên u ám.

Bầu không khí cũng trở nên kì lạ.

Một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Gã có hai đầu, tứ chi mảnh mai, cơ thể ẩm ướt, bước đi xiêu vẹom như một kẻ dị dạng.

Ma vật.

Ma vật chân chính.

Tô Ngư Nhi không ngờ nàng ta ngồi xổm hai tháng không tìm thấy một con ma vật nào, lại gặp được một con ở đây.

Trong đôi mắt to lóe lên vẻ hưng phấn.

Trường kiếm siết chặt trong tay cũng bắt đầu ma sát soàn soạt.

Nếu giải quyết ma vật này, trước không nói đến việc có thể thông qua nơi ma vật xuất hiện tìm được nguyên nhân ma vật biến mất quy mô lớn. Quan trọng hơn là chuyện này truyền về Kiếp Môn xem thử còn ai dám coi thường nàng ta.

Lần đầu ra ngoài lịch luyện đã lợi hại như vậy, giải quyết một con ma vật như thế nhất định sẽ khiến người ta sùng bái.

Hơn nữa bên cạnh còn có người tận mắt chứng kiến.

Quả thật quá hưng phấn.

“Chúc mừng ngươi, có cơ hội nhìn thấy phong thái của kiếm long phượng rồi.” Tô Ngư Nhi trịnh trọng nói với Dịch Phong: “Có điều ma vật này tuy lớn, nhưng tuyệt đối không phải thứ ma hạch ngươi bán cho ta có thể so sánh được.”

“Bây giờ nghe mệnh lệnh của ta, lùi được bao xa thì lùi, tuyệt đối phải cẩn thận bảo vệ chính mình.”

“Còn nữa một lát chiến đấu giữa ta và nó sẽ rất kinh thiên động địa, bất kể xảy ra chuyện gì ngươi cũng đừng đến gần nửa bước, nếu không với ngươi mà nói sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đã hiểu chưa?”

Tô Ngư Nhi trịnh trọng dặn dò.

Dịch Phong gật đầu.

Lùi qua một bên.

Thấy Dịch Phong lùi qua bên cạnh, gương mặt xinh đẹp của Tô Ngư Nhi cũng trở nên nghiêm túc.

Là trận chiến lịch luyện đầu tiên nhất định phải thu được chiến quả tuyệt đẹp.

Tay ngọc khẽ động, trường kiếm trong tay nhẹ rung chuyển, sau đó nguyên khí bao trùm, ánh sáng chói mắt tỏa ra xung quanh.

Ngay sau đó một lá bùa đánh ra, trên người nàng ta xuất hiện một màn sáng trong suốt lấp lóe ánh sáng, phòng ngự hoàn hảo quanh người nàng ta.

Lại mười tám lá cờ được nàng ta vung ra, dựng thẳng bay lên trời, sau đó dùng một loại tổ hợp ảo diệu phân bố xung quanh cắm xuống đất, giữa những lá cờ có ánh sáng liên kết với nhau, bao vây Tô Ngư Nhi ở giữa, tăng cường phương diện nào đó cho nàng ta.

Tay ngọc Tô Ngư Nhi lại khẽ động kết thành thủ ấn phức tạp, khi thủ ấn cuối cùng rơi xuống, một quyển trục lấp lánh kim quang bay lên không, cột sáng từ trong quyển trục chiếu xuống mạnh mẽ khóa chặt ma vật hai đầu, khiến ma vật hai đầu suy yếu về mặt nào đó.

Cuối cùng một ngụm tinh huyết rơi xuống, nhỏ vào trong ngọc giản trên tay Tô Ngư Nhi, vầng sáng cầu vòng của ngọc giản rực rỡ, cuối cùng hóa thành ngôi sao ngưng kết dưới đất, sau đó ngưng tụ thành một con hùng sư lập lòe ánh sáng vàng kim trợ trận giúp nàng ta, gầm một tiếng phát ra âm thanh uy vũ.

“Màn chắn phòng hộ.”

“Tăng BUFF, giảm BUFF, còn có chiến sủng trợ trận!”

“Chơi lớn thật.”

“Đây chính là thực lực của người tu luyện sao?”

Dịch Phong ở bên cạnh quan sát trận chiến không nhịn được tán thưởng một tiếng.

Không khỏi vô thức nhìn thanh kiếm sắt sắp rỉ sét trong nhẫn của mình cùng con ốc sên nằm bò sống sở chết dở kia.

Đúng thật là chênh lệch rất lớn.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương