Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 811 Binh sĩ này làm sao vậy?

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 811: Binh sĩ này làm sao vậy?

Ban đêm.

Gió lớn không trăng.

Nhóm thủ vệ trước cửa thành, đều mang theo vẻ mặt lười nhác.

Đã mười ngày trôi qua, chẳng xảy ra chuyện gì, tất nhiên sẽ trở nên chậm trễ, không có cảm giác căng thẳng như trước nữa.

“Tô Nghiêm Cẩn, đừng ngây ngốc ở đó nữa, nên lười biếng thì lười biếng đi.”

“Đúng vậy, nếu thật sự có cường giả lẻn vào, chúng ta cũng không phát hiện được đâu.”

Hai thủ vệ cùng canh gác với Tô Nghiêm Cẩn nói.

Nhưng mà, Tô Nghiêm Cẩn vẫn vô cảm như cũ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Bây giờ là thời gian làm việc, hắn ta phải nhìn chằm chằm cửa thành, không để bất kì ai tiến vào.

“Ha, được lắm, quên mất Tô Nghiêm Cẩn này là kẻ cứng nhắc.”

Hai thủ vệ cười nhạo một tiếng, tự trò chuyện với nhau, không để ý đến Tô Nghiêm Cẩn nữa.

Tất nhiên bọn họ cũng không chú ý, trong ánh mắt không chút gợn sóng tựa giếng cổ của Tô Nghiêm Cẩn, đột nhiên trở nên sáng ngời.

Vì hắn ta phát giác, trước mấy lối vào và cửa thành, đều xuất hiện khí tức của tu sĩ cảnh giới Huyền Tiên.

Những tu sĩ cảnh giới Huyền Tiên kia, có người xông thẳng vào, có người lén lút ẩn nấp, không một tiếng động.

“Phát giác ra, đều ngăn lại.”

Tô Nghiêm Cẩn lẩm bẩm, sau đó lách người, chớp mắt đã đến trước cửa số mười một thành nam.

Lối vào số mười một lúc này.

Toàn bộ thủ vệ đều bị đánh bại, đám Huyền Tiên của tiên châu Đại Nhật, toàn bộ đều cười lạnh, chuẩn bị trực tiếp tiến vào chủ thành để ẩn nấp.

Chính vào lúc này.

“Bốp!”

Vào lúc nhóm Huyền Tiên chuẩn bị vào thành, bóng đen do Tô Nghiêm Cẩn hóa thành nháy mắt hiện lên.

Nhóm Huyền Tiên thậm chí còn không phát giác, gân mạch đan điền đã trực tiếp bị phế bỏ, ngã trong vũng máu.

Trên mặt, thậm chí còn mang theo ý cười lạnh lùng.

Tất cả, toàn bộ đều xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Mà ở một nơi khác.

Trước cửa số mười ba thành đông.

Mười mấy Huyền Tiên của tiên châu Đại Nhật, đang che giấu khí tức của mình, tốc độ cực nhanh, bay vào trong thành nam.

Mà trước cửa thành, những thủ vệ Địa Tiên ai nấy đứng gác ở vị trí của mình, không hề phát giác đám Huyền Tiên kia.

Mắt thấy bọn họ sắp bay qua cửa thành.

“Bốp!”

Lại một bóng đen chớp mắt lóe lên, mười mấy Huyền Tiên lập tức mất mạng, từ trên trời cao rơi xuống, ngã trước mặt mấy thủ vệ.

Lúc này mấy thủ vệ mới phản ứng lại, sốt ruột hét lớn: “Kẻ địch tập kích!”

Nhưng mà, khi bọn họ cẩn thận đến gần đám Huyền Tiên, mới phát hiện đám Huyền Tiên đó đã mất mạng.

Chuyện tương tự như vậy, xảy ra trước mười mấy lối vào.

Chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Sau đó Tô Nghiêm Cẩn bèn trở lại vị trí canh gác của mình, như chưa từng rời đi.

Còn về hai thủ vệ đang trò chuyện kia, vẫn tán gẫu như cũ.

Trong mắt của họ, Tô Nghiêm Cẩn vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa từng rời khỏi.

Sắc trời dần sáng, mà chuyện này, rất nhanh đã báo cáo cho châu chủ Hướng Thiên Nam.

“Có chuyện này sao? Trước mười mấy lối vào, cả trăm Huyền Tiên toàn bộ đều mất mạng?”

Sắc mặt Hướng Thiên Nam chấn động nói.

Giang Trừng gật đầu, đáp lời: “Cực kì chính xác.”

“Quan trọng nhất là, thuộc hạ đã thống kê thời gian tử vong, cách thức tử vong của đám Huyền Tiên kia, toàn bộ giống hệt nhau, đều là gân mạch đan điền vỡ nát mà chết.”

Sắc mặt Giang Trừng ngưng trọng bẩm báo.

“Cùng một thời gian, giết chết cả trăm Huyền Tiên? Còn cùng một cách thức, lại cách nhau xa như vậy?”

Hướng Thiên Nam càng thêm chấn động.

Người có thủ đoạn như thế, ít nhất cũng là cường giả nhật nguyệt tiên cảnh, rất có thể không chênh lệch với ông ta.

Từ lúc nào, trong chủ thành Tinh La lại xuất hiện một cao thủ như vậy?

Thế mà ông ta lại không biết?

“Chuyện này, nhất định phải điều tra rõ ràng. Truyền lệnh xuống dưới, ai có thể cung cấp manh mối của vị cao nhân kia, ban thưởng tiên khí hạ phẩm.”

Hướng Thiên Nam trầm giọng nói.

“Vâng.”

Giang Trừng nhận lệnh, bèn chuẩn bị công bố.

“Đợi một chút, ta vẫn có hơi không yên tâm, đưa ta đi xem thi thể của đám Huyền Tiên bị giết kia. Có lẽ sẽ nhìn ra một vài manh mối.”

Hướng Thiên Nam gọi Giang Trừng lại.

Ông ta dự định đích thân đến xem những thi thể kia, xác nhận xem trong đó liệu có âm mưu gì hay không.

“Được.”

Giang Trừng gật đầu, sau đó thông báo bên dưới, bảo những thủ vệ cửa thành sau khi chuẩn bị xong, sẽ đưa Hướng Thiên Nam đến đó.

Trước lối vào số chín thành nam.

Trương Thành cũng nhận được tin tức, vội vàng tập hợp tiểu đội.

“Thông minh chút cho ta, lát nữa châu chủ sẽ đến tuần tra, nâng cao tinh thần, đừng làm ra chuyện xấu gì, rõ chưa?”

Trương Thành lớn tiếng nói.

“Vâng.”

Nhóm thủ vệ đồng loạt đáp lời, đứng thẳng sống lưng, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, mỗi người đều lấy ra trạng thái tinh thần tốt nhất của mình.

Đó là châu chủ đấy, nếu biểu hiện tốt, được châu chủ nhìn trúng, nói không chừng sẽ trực tiếp thăng quan!

Mà Tô Nghiêm Cẩn, chỉ đứng ở đó, mặt không biểu cảm.

“Chính là trạng thái này, châu chủ đến, nhất định phải hành lễ với châu chủ.”

Trương Thành tiếp tục căn dặn.

Vừa dặn dò xong, hắn từ xa nhìn thấy Hướng Thiên Nam và Giang Trừng được một nhóm người vây quanh, đang đi qua đây.

Hướng Thiên Nam dần dần bước đến, lúc này trong đầu vẫn đang suy nghĩ sự việc của đám Huyền Tiên kia.

Trên người đám Huyền Tiên đó, hoàn toàn không để lại chút thương thế nào, loại thủ đoạn này ông ta chưa từng thấy qua.

Khi ông ta đi đến trước lối vào số chín.

Trương Thành trực tiếp nháy mắt ra hiệu.

Chớp mắt, hắn ta và nhóm thủ vệ, đồng loạt kính lễ với Hướng Thiên Nam.

“Châu chủ!”

Hướng Thiên Nam còn đang trầm lặng trong nỗi nghi ngờ, nghe thấy tiếng châu chủ này, mới lấy lại tinh thần.

Nhìn những thủ vệ trước mắt, thân hình ai nấy đều thẳng như cán bút, rất có tinh thần, Hướng Thiên Nam vừa lòng gật đầu.

“Không tệ, lối vào số chín thành nam của các ngươi...”

Lời khen của Hướng Thiên Nam, vừa nói được một nửa, lập tức khựng lại.

Bởi vì ông ta nhìn thấy, một thủ vệ cảnh giới Địa Tiên, đột nhiên tự mình đi đến bên cửa thành.

Sau khi đến bên cửa thành, bèn ra tay cởi áo giáp của mình, tháo nón trên đỉnh đầu xuống, sau khi chỉnh sửa gọn gàng xong, trực tiếp rời đi về nơi xa.

Binh sĩ tự làm theo ý mình, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng đối diện với ánh mắt đồng loạt nhìn qua của nhóm người, binh sĩ này không hề quan tâm.

“Hửm?”

Hướng Thiên Nam cau mày, sắc mặt lập tức u ám, nhìn về phía Trương Thành: “Đây là chuyện gì?”

“Châu chủ, sao vậy?”

Người duy nhất không biết đã xảy ra chuyện gì là Trương Thành, đối diện với ánh mắt lạnh lùng đột nhiên phóng tới của châu chủ, trong lòng lập tức run lên.

“Hừ, người này bị sao vậy?”

Phó châu chủ Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chỉ Tô Nghiêm Cẩn, hỏi Trương Thành.

Trương Thành vội vàng quay đầu lại, nương theo phương hướng mà Giang Trừng chỉ, nhìn thấy Tô Nghiêm Cẩn đang muốn rời đi.

Nhất thời sắc mặt kinh hãi!

“Châu chủ, tiểu tử này là kẻ cứng nhắc, đầu óc có chút không lanh lợi.”

“Thuộc hạ...thuộc hạ sẽ gọi hắn ta quay lại ngay.”

Giọng điệu Trương Thành run rẩy nói, hắn ta biết Tô Nghiêm Cẩn, mỗi ngày đều đi làm tan làm đúng giờ, nhiều hơn một phút cũng không được.

Nếu là ngày thường tự nhiên Trương Thành sẽ không nói gì, đúng giờ bớt việc cũng khá tốt.

Nhưng bây giờ, châu chủ còn ở đây, Tô Nghiêm Cẩn vậy mà cởi giáp tháo nón muốn tan làm?

Tan làm ngươi cũng nên phân biệt thời gian và trường hợp chứ?

Nói rồi, Trương Thành bước nhanh đuổi theo Tô Nghiêm Cẩn, lạnh lùng lên tiếng: “Không nhìn thấy châu chủ còn ở đây à? Ai cho ngươi tan làm?”

Nghe vậy.

Tô Nghiêm Cẩn dừng bước, xoay người nhìn về phía Trương Thành, mặt không biểu cảm đáp lời: “Đến giờ tan làm rồi.”

Đến giờ tan làm, tất nhiên phải về nhà.

“Ngươi...!”

Trương Thành nghe thấy câu trả lời của Tô Nghiêm Cẩn, cả người đều ngây ngốc, Tô Nghiêm Cẩn này muốn hại chết hắn ta mà, thế mà dám nói tan làm trước mặt châu chủ.

“Châu chủ, xin lỗi, đầu óc hắn không lanh lợi, thuộc hạ đảm bảo sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”

Trương Thành bị dọa cho quỳ rạp xuống trước mặt châu chủ, cuống quít nhận lỗi.

Nếu chuyện này xử lý không tốt, có lẽ mạng nhỏ cũng chẳng còn.

“Hừ, chỉnh đốn lại đàng hoàng đi, lần sau tuyệt đối không cho phép phạm phải sai lầm như vậy nữa.”

Hướng Thiên Nam trầm giọng nói, sắc mặt âm trầm rời đi.

Nếu là trước đây, ông ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha, nhưng bây giờ khan hiếm nhân thủ, chỉ đành cho qua chuyện như vậy.

“Đa tạ châu chủ!”

Nhìn Hướng Thiên Nam rời đi, lúc này Trương Thành mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn đứng dậy.

“Tô Nghiêm Cẩn, ba ngày nay ngươi vào đại lao phản tỉnh đàng hoàng cho ta.”

“Ngươi, áp giải hắn đi.”

Trương Thành nói với Tô Nghiêm Cẩn, lại phái một lão binh áp giải Tô Nghiêm Cẩn đến đại lao.

“Vâng.”

Lão binh kia vội vàng trả lời, đưa Tô Nghiêm Cẩn vào nhà lao.

“Tiểu lão đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi phải học cách nhìn mặt đoán ý, châu chủ ở chỗ đó, ngươi tan làm trễ chút cũng đâu có sao.”

Chỗ ở của lão binh và Tô Nghiêm Cẩn, chỉ cách nhau một con đường.

Cho nên ngày thường, lão binh này cũng rất chăm sóc Tô Nghiêm Cẩn.

“Ồ.”

Nhưng mà, Tô Nghiêm Cẩn chỉ gật đầu, đồng thời vô thức đẩy một viên gạch đỏ bị lồi ra khỏi vách tường bên cạnh vào trong.

“Ngươi đấy, người trẻ tuổi chẳng linh hoạt chút nào.”

“Vẫn phải để ta canh chừng ngươi, ngươi ở gian nhà lao này đi, lát nữa ta mang chăn đến cho ngươi.”

Lão binh bất đắc dĩ, chỉ vào gian nhà lao sạch sẽ trước mặt nói.

Hắn ta biết Tô Nghiêm Cẩn có chứng ám ảnh cưỡng chế, cho nên sắp xếp gian nhà lao sạch sẽ nhất, đơn giản nhất.

Rất nhanh.

Lão binh lấy chăn đến, rồi rời đi.

Trong nhà lao, chỉ còn lại một mình Tô Nghiêm Cẩn.

Hắn ta ngồi nghiêm chỉnh, nhắm hai mắt lại bắt đầu ngồi thiền, tiến vào trạng thái yên lặng tĩnh khí.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương