Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 802 Bắt hắn dọn ra ngoài cho ta

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 802: Bắt hắn dọn ra ngoài cho ta

Nhưng mà.

Bản thân Lý Anh Liên khi nghe loại bàn luận này lại không hề cảm thấy mình có sai lầm gì, mà gân xanh toàn thân đều lộ ra, trong chốc lát sát ý dâng trào.

Ông ta đường đường là đại sư trận pháp cấp chín, đi đến đâu cũng được người ta sùng bái nịnh nọt.

Lại không hề nghĩ đến có ngày trong cái tửu lâu nho nhỏ này bị một đám trận pháp sư cấp ba phế vật này thóa mạ.

“Lão tổ hãy nguôi giận, nguôi giận!”

Thấy thế.

Đám người Vân Quảng vội vã an ủi: “Xin lão tổ nguôi giận, nếu thật sự ra tay thì thật sự mất mặt không để đâu cho hết, đến lúc đó Thiên Trận Các ta e rằng vĩnh viễn phải mang tiếng xấu trên lưng.”

“Hừ!”

“Ta cần ngươi dạy sao?”

Lý Anh Liên trầm mặt, trợn mắt lên giận dữ liếc nhìn Vân Quảng, bàn tay ông ta vung lên, một nguồn năng lượng vô hình chui vào trong cơ thể đám người kia.

Bọn hắn cũng không hề phát hiện ra chút khác thường nào.

Nhưng Vân Quảng lại nặng nề thở dài một hơi.

Bởi vì ông ta biết rằng những người này trong vòng bảy ngày chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Sau khi ra khỏi tửu lâu.

Trên đường đi qua đám đông, lại nghe thấy càng nhiều lời bàn luận tồi tệ về bọn họ.

“Hay, hay lắm!”

“Tiểu tử giỏi thật, phá chuyện tốt của ta thì thôi, hiện giờ ngược lại ngươi trở thành nhân vật chính diện, còn lão tổ ta đây lại trở thành kẻ phản diện đúng không!”

Lý Anh Liên tức đến sùi bọt mép, toàn thân tràn ngập phẫn nộ.

“Lão tổ nguôi giận, tên trận pháp sư kia danh tiếng giờ đang đạt đỉnh, ta thấy hay là chúng ta đi về trước đi, trước tiên tránh khỏi khoảng thời gian tai tiếng này đã rồi hãy bắt đầu lại đại kế của lão tổ ngài.” Một tên trưởng lão không kiềm được nói.

“Gì cơ?”

Lý Anh Liên liếc ánh mắt lạnh như băng đến, một tay nắm cổ của trưởng lão kia.

“Ngươi có ý gì?”

“Ngươi đang chất vấn ta sao?”

“Ngươi cho rằng lão tổ ta không thể so sánh với một tên sinh sau đẻ muộn sao?”

Giọng nói của Lý Anh Liên khàn khàn truyền ra.

Trưởng lão kia không thở nổi mặt đỏ lên, lại ngẩng đầu nói: “Tiểu nhân không dám nghi ngờ lão tổ, nhưng mà bây giờ sự thật chính là chúng ta vốn có thể loại bỏ Thiên Ma đại trận trước nhưng lại không hề ra tay, làm mất đi lòng người...”

“Ngươi muốn chết!”

Nghe thấy câu nói này, ánh mắt Lý Anh Liên hung tàn lạnh lẽo, bàn tay lập tức dùng sức bóp gãy cổ của người trưởng lão này.

“Hừ!”

“Ta xem các ngươi còn ai dám không biết ngượng miệng nói khoác nữa.”

Ánh mắt sắc bén của Lý Anh Liên đảo qua từng người trong đám người.

Mọi người cúi đầu im lặng, trên mặt là vẻ phức tạp.

“Có được lòng người thì thế nào chứ!”

“Trên đời này cuối cùng thực lực vẫn là quan trọng nhất!”

Sắc mặt của Lý Anh Liên âm trầm nói: “Đã như vậy thì ta sẽ so một trận với người này để xem rốt cuộc trận pháp của ai mạnh hơn một bậc!”

“Truyền lệnh ra ngoài cho ta, yến tiệc mấy ngày sau Lý Anh Liên ta mời hắn dự tiệc, đồng thời ta mời hắn khiêu chiến trước mặt mọi người, một trận phân cao thấp!”

“Nếu hắn tới, ta sẽ cho hắn chiêm ngưỡng một chút cái gì mới là trận pháp sư cấp chín chân chính danh tiếng lâu năm!”

“Nếu như hắn không dám tới, vậy hắn chính là một thứ hèn nhát có tư cách gì xưng là trận pháp sư cấp chín chứ, để xem hắn còn lôi kéo lòng người thế nào?”

Nói xong.

Lý Anh Liên tức giận hừ một tiếng bay lên trời.

Nghe vậy, đám người Vân Quảng không thể làm gì khác hơn là theo lệnh.

Mà Dịch Phong sau khi chuyển nơi ở, khoảng thời gian này cuối cùng cũng có được mấy ngày thảnh thơi.

Không bị những người kia làm phiền, Dịch Phong cũng có thể giành ra nhiều thời gian hơn để dạo phố tìm vận may, tìm đệ tử.

Ngay khi Dịch Phong không có chút thu hoạch nào tay không đi về nằm trong sân nghỉ ngơi thì ở trước cửa phủ Lý gia, Lý gia gia chủ Lý Hùng dẫn theo một tên trận pháp sư rất cung kính đi tới.

Tên trận pháp sư kia mặc trên người áo đen tiêu chuẩn của trận pháp sư, trước ngực đeo huy chương thể hiện là trận pháp sư cấp bốn đang lập loè phát sáng.

Hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hai đầu lông mày mang theo ngạo ý không thể che giấu.

Trận pháp sư cấp bốn ở trước mặt trận pháp sư cấp chín thực sự chẳng được coi ra gì, nhưng mà ở trước mặt người bình thường vẫn rất có giá trị.

Đi tới chỗ nào cũng đều là miếng bánh thơm ngon.

Không phải thì sao Lý Hùng dù xem như hàng đầu ở thành Thiên Dung mà sau khi kết giao xong cũng phải khách khí chiêu đãi.

“Hoàng đại sư, ngài cứ an tâm ở chỗ này của ta.” Lý Hùng đứng ở một bên đầy vẻ nịnh bợ nói: “Vừa hay Lý gia chúng ta còn trống một khu đình viện.”

“Viện kia vừa yên tĩnh vừa sạch sẽ thì không nói, quan trọng nhất là độ xa hoa cũng xứng với thân phận của đại sư.”

“Lý gia chủ sắp xếp không tồi.” Tên trận pháp sư cấp bốn kia hơi ngẩng đầu, nói: “Bây giờ ở thành Thiên Dung muốn tìm một chỗ ở tốt cũng không dễ dàng, phần tình cảm này ta sẽ nhận.”

 

Chương 920: Bắt hắn dọn ra ngoài cho ta (2)

“Sau này nếu Lý gia chủ đến chỗ của Hoàng Hâm Thiên ta thì đừng ngại nói.”

“Được!”

Nghe lời này xong, Lý Hùng cười không ngậm miệng vào được.

Vì thứ hắn ta đợi chính là câu nói này của Hoàng Hâm Thiên.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi xuyên qua tiền đường Lý gia tới hậu viện, thế nhưng khi đi tới hậu viện vừa nhìn thì lập tức phát hiện ra dấu tích có người đang ở.

Đồng thời trong sân còn có tiếng ngáy nhè nhẹ, nghe thấy rõ ràng.

“Lý gia chủ, ngươi thế này là thế nào?”

“Không phải ngươi đã nói sẽ sắp xếp cho ta một khu viện riêng sao, ngươi thế này là để ta và những người khác cùng ở à?”

Lông mày Hoàng Hâm Thiên lập tức nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ mất hứng.

“Hoàng đại sư nguôi giận, đại sư hãy nguôi giận, ta lập tức đi làm rõ xem đây là chuyện gì!” Lý Hùng tức giận đầy mặt, lập tức hỏi đám hạ nhân bên cạnh.

“Bái kiến gia chủ.”

Hạ nhân cung kính đứng thẳng.

“Nói cho ta biết có chuyện gì thế này?” Lý Hùng trầm giọng chất vấn: “Trong viện này sao lại có người ở?”

“Khởi bẩm gia chủ, bên trong chính là một người bạn của tiểu thư.” Hạ nhân kia cung kính lên tiếng trả lời.

“Bạn của tiểu thư sao?”

Lý Hùng nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Nói cụ thể xem nào?”

“Khởi bẩm gia chủ, chuyện cụ thể ta không biết, tuy nhiên hắn cũng không phải người địa phương, hơn nữa trên người không nhìn ra có khí tức gì, thực lực có lẽ rất thấp, co khả năng chỉ là một Nhân Tiên.” Hạ nhân bẩm báo chân thực.

“Nhân Tiên sao?”

Nghe xong, Lý Hùng lập tức nổi giận.

“Hừ, thật là không ra làm sao, một cái viện lớn như vậy của Lý gia ta thế mà để một tên Nhân Tiên đi vào ở, làm loạn rồi.”

“Ngươi lập tức bắt hắn ta dọn ra ngoài cho ta, ngay lập tức.”

Dịch Phong bị người ta xua đuổi.

Sắc mặt của hắn lúc này không dễ nhìn cho lắm.

Nếu như ngươi ta không tiện cho hắn ở lại, nói với hắn một câu rời khỏi là được. Hắn cũng sẽ rời đi, vì sao lại có thể dùng loại phương thức xua đuổi này để đuổi hắn đây. 

Sau khi dọn dẹp đơn giản một chút thì hắn đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Lý Hùng và Hoàng Hâm Thiên đang không kiên nhẫn chờ đợi.

“Hừ!”

Sau khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối đáng thương này của Dịch Phong, Lý Hùng nhất thời hừ lạnh một tiếng, không cho một chút sắc mặt tốt nào.

Mà Hoàng Hâm Thiên cũng ngẩng đầu, khẽ liếc Dịch Phong một cái, khóe miệng mang theo một tia cười nhạo khinh thường.

Cũng may là Dịch Phong không đi so đo những thứ này.

Sau khi rời khỏi Lý gia, Dịch Phong đã dùng Tiên Tinh còn trên người để thuê một cái đình viện.

Đối với hắn mà nói như vậy cũng tốt.

Không có một người quen biết, cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy, có thể an tâm mà ra ngoài tìm đồ đệ.

Cũng trong lúc đó. 

Chuyện Lý Anh Liên muốn khiêu chiến với Dịch Phong trong yến hội mấy ngày sau cứ như mọc thêm cánh mà nhanh chóng loa truyền khắp thành Thiên Dung...

“Mong chờ, thật sự là rất mong chờ mà.”

“Đúng vậy, hai trận pháp sư cấp chín luận bàn với nhau như vậy, đời này đúng là chưa từng thấy qua.”

“Cũng không biết giữa hai vị này cuối cùng là ai mạnh ai yếu!”

“Đi đi đi, đi nhanh một chút, đến Thiên Trận Các giành một vị trí tốt để xem!” 

Bốn phía thảo luận sôi nổi.

Đồng thời có rất nhiều cao thủ bắt đầu rời khỏi thành Thiên Dung thành đi về phía Thiên Trận Các.

Cũng cùng lúc này. 

Thiên Trận Các vẫn đang vắng vẻ mới dần dần trở nên náo nhiệt hơn.

Lý gia.

Lý Mạt Thu nghe được tin tức này hưng phấn chạy tới hậu viện, cũng nhanh chóng muốn nói tin tức này cho Dịch Phong.

Nhưng mà lúc đẩy cửa viện ra thì lại phát hiện Hoàng Hâm Thiên và Lý Hùng đang ngồi ở bên trong.

“Phụ thân, tại sao phụ thân lại ở chỗ này, Dịch Phong đâu?”

Lý Mạt Thu cau mày hỏi.

“Mạt Thu không được vô lễ, mau tới chào Hoàng đại sư!” Lý Hùng vội vàng nói, đồng thời giới thiệu với Hoàng Hâm Thiên: “Hoàng đại sư, đây là tiểu nữ Lý Mạt Thu.”

“Ừm!”

“Tuổi trẻ tài cao.”

Hoàng Hâm Thiên gật gật đầu, tán thưởng một câu.

“Bái kiến Hoàng đại sư.”

Nhìn thấy huy chương trận pháp sư trên ngực của Hoàng Hâm Thiên, Lý Mạt Thu cũng không dám vô lễ, vội vàng hành lễ, sau khi hàn huyên lại giữ chặt Lý Hùng thấp giọng hỏi: “Phụ thân, con hỏi cha rốt cuộc Dịch Phong đâu rồi?”

“Chính là vị bằng hữu mà con nói đúng không?”

“Ta đã đuổi ra ngoài rồi.”

Lý Hùng thờ ơ nói.

“Cái gì?”

“Cha vậy mà lại đuổi bằng hữu của con ra ngoài sao?”

Vẻ mặt của Lý Mạt Thu tràn đầy tức giận nói: “Phụ thân sao có thể như vậy được, hắn là bằng hữu của con. Căn viện này vẫn luôn để trống, con để cho bằng hữu của con ở một chỗ thì có làm sao chứ. Hơn nữa hắn còn là ân nhân cứu mạng của con, lần trước gặp phải chuyện ngoài ý muốn nếu không phải có hắn thì con gái của cha đã sớm chết rồi.”

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương