Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 657 Không nên sốt ruột

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 657: Không nên sốt ruột

Trong Hoàng Cung của Đế quốc Vân Đỉnh, Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế bật cười sảng khoái.

“Đã lâu như vậy rồi, bốn tên phía sau kia e là đã đi xuống Hoàng Tuyền rồi!” Vân Đỉnh quốc vương vừa nói, vừa lớn tiếng cười khoái trá: “Nào, cạn sạch ly này đi!”

“Lỡ như chưa chết thì sao?” Diệt Thế có chút lo lắng, buông ly rượu trong tay xuống.

Phải biết rằng sát trận kia cho dù là trận pháp cực kỳ tàn bạo và ác liệt còn sót lại từ mấy kỷ nguyên, nhưng đám người đó tinh ranh và xảo trá lật mặt nhanh như vậy, nếu vỏn vẹn chỉ dựa vào một sát trận này mà đòi tiêu diệt được tất cả, thì Diệt Thế cứ luôn cảm thấy có hơi không yên tâm.

“Ha ha, ngươi biết sát trận kia lợi hại đến nhường nào mà.” Vân Đỉnh quốc vương đã tính trước mọi việc, nói: "Hơn nữa, cho dù chưa chết, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, bọn họ chắc chắn đã bị tra tấn đến thân tàn ma dại rồi!”

“Nốc cạn nào!” Tâm trạng của Diệt Thế cũng hiếm khi vui vẻ như thế này.  

Lần này, chỉ cần thủ tiêu người thao túng phía sau thì mọi chuyện sau này của họ đã trở nên đơn giản hơn nhiều rồi!

“Chỉ cần bọn họ chết, còn sợ khí vận sau này của chúng ta không thể trở nên tràn trề hay sao?” Vân Đỉnh quốc vương tự tin nói: “Ha ha ha, nào, uống cạn nào!”

Hai người đang uống rượu vui vẻ thì từ xa truyền đến giọng nói của tên thuộc hạ: "Báo cáo!"

"Báo cái gì mà báo! Không thấy chúng ta đang uống rượu ở đây sao?” Vân Đỉnh quốc vương giơ chân đá một cú vào người tên thuộc hạ vừa dợm bước vào đại sảnh. Sau đó hai người bọn họ tiếp tục uống rượu.

Không bao lâu sau bên ngoài có một tiếng động rung trời nổ ra, tiếng đao kiếm chém giết inh ỏi lọt vào tai của hai người họ. Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương dừng ly rượu trong tay lại.

“Có chuyện gì?” Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng đang vô cùng loạn xị bát nháo ở cách đó không xa, xen lẫn khí lãng và khói bụi mịt mù.    

“Bẩm báo bệ hạ, là người của đế quốc Ngô Thiên tấn công tới.” Hạ nhân nơm nớp lo sợ, run rẩy nói.

“Sao không nói sớm hả?” Vân Đỉnh quốc vương tung một cú tát như trời giáng vào tên hạ nhân khiến máu tanh túa ra từ hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng của hắn ta, sau đó hắn ta chết tươi tại chỗ.

"Ái chà!” Diệt Thế ngăn Vân Đỉnh quốc vương đang nổi giận đùng đùng lại: "Ngươi đừng nóng vội!”

“Bốn tên giựt dây phía sau đều nằm trong tay chúng ta, mấy tên tôm tép nhỏ bé đó thì có thể làm được trò trống gì.”

Diệt Thế dửng dưng nói: "Chẳng qua tên Ngô Thiên kia có hơi khó giải quyết mà thôi. Trước tiên hai người chúng ta cùng nhau liên thủ lại để trấn áp hắn ta, đợi đến khi số kiếp viên mãn rồi, lại mời sứ giả công khai xử lý, khiến hắn ta hoàn toàn tan thành tro bụi.” 

Nghe thấy lời này của Diệt Thế, Vân Đỉnh quốc vương mới nguôi giận, gật đầu đáp: "Có lý."

“Đi, ta và ngươi ra ngoài xem đám tiểu tử ngu ngốc kia đi.” Nói xong, Diệt Thế biến mất tại chỗ trong nháy mắt. Bóng dáng của Vân Đỉnh quốc vương cũng nối gót theo sau lập tức biến mất.

Bên ngoài hoàng thành Vân Đỉnh, trên tường thành cao vút, Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế một trái một phải, hai người nhìn thấy mười mấy người đứng trước một đội quân hùng hậu, thì sững sờ đứng ngây ra tại chỗ. Trái tim cũng co rút bật cười khanh khách. Bởi vì mười mấy tên xung phong ở trước mặt này, thực lực của từng người trong số đó đều mạnh hơn cả Ngô Thiên!

Bên ngoài tường thành, mười mấy người dẫn quân tiến về Đế quốc Vân Đỉnh đã xảy ra cãi vã, để tranh luận xem ai sẽ là người đi chiến đấu với Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế.

“Các vị sư huynh sư đệ tự rời khỏi Thiên Địa Môn ít nhiều cũng đã rèn luyện tay nghề rồi, nên lần này để cho các vị chưa có nhiều kinh nghiệm thử sức nhé, được không?” Cố Gia Tần mở miệng cắt ngang lời mấy người đang rống cổ lên tranh luận.

“Ai chưa được luyện tập?”

Cố Gia Tần chỉ tay vào đội quân mấy ngàn Hoàng Thiên cự chú đang nóng lòng muốn thử ở phía sau: “Tiểu Hoàng Thiên của ta, đến lúc cần phải tập luyện rồi.”

“Thôi dẹp đi!” Lí Tiến nói: “Tiểu Hoàng Ngưu của ngươi mới vừa bồi dưỡng chưa lâu, sợ là chưa qua nổi một chiêu thì đã bị Diệt Thế của bọn họ giết sạch rồi.”

“Chi bằng để ta chiến cho, tay không tiếp dao sắc, dứt khoát bắt lấy họ.”

“Các vị sư huynh sư tỷ…” Ngô Thiên ở bên cạnh thấp thỏm không yên, lí nhí nói: “Hai tên đầy tớ đó đã đánh ta nhiều lần rồi, ta ngứa tay lắm rồi, nếu không thì để ta chiến cho?”

“Không được, để cho ta giết cả hai bọn họ!” Ngô Thiên vừa dứt lời, đã nghe Hồng Phong Cuồng lớn tiếng ngăn cản: “Nếu các ngươi không cho ta đánh trận này, bây giờ ta sẽ tự mình nổ tung cho coi!”

Các đệ tử nghe xong thì khóe miệng giật giật. Tất cả những chuyện này đều bị Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương đứng trên cổng thành nghe rõ mồn một. Hai người tức giận nghiến răng nghiến lợi. Lại dám ngang nhiên coi bọn họ là con mồi, quả thật không nhịn nổi nữa mà!

 

Chương 711: Không còn hy vọng

“Hôm nay ta nhất định phải để cho bọn họ biết máu nhuộm đỏ cả hoa là như thế nào!” Vân Đỉnh quốc vương nói rít qua kẽ răng: “Đặc biệt là đám tiểu tử thối dám mạnh mồm tuyên bố muốn nổ chết chúng ta!” Hắn ta nói xong thì phi thân phóng xuống dưới thành và tung ra một chưởng. Diệt Thế cũng đi theo sau hắn ta. 

Trước khi cả hai đến, Hồng Phong Cuồng đã lao về phía hai người.

“Cái đồ ngu xuẩn này, lại còn dám xông thẳng tới à?” Vân Đỉnh quốc vương khinh khỉnh nói: “Hà, đâm đầu vào chỗ chết!”

Ngay sau đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai người còn chưa kịp phản ứng, ánh lửa và khói mù đã cuốn lấy hai người trong nháy mắt. Hai người bị nổ bay ngược trở lại trên cổng thành với phần còn lại của chân tay đã bị cụt.

Vân Đỉnh quốc vương trực tiếp bị nổ đứt lìa một cánh tay, sau đó hôn mê bất tỉnh. Còn Diệt Thế thì thảm hơn nữa, hắn bị nổ thành một đống thịt vụn, chỉ còn lại con ngươi lăn một vòng trên mặt đất, cái môi cũng bị nổ dính vào chân tường trên cổng thành. Hai tròng mắt đảo tròn, cái môi đang dán dính vào tường mấp ma mấp máy: "Nhanh, đóng cổng thành!"

“Vâng!” Những người bên dưới vội vội vàng vàng chuẩn bị đóng cửa thành và lùi lại thì nghe thấy tiếng Diệt Thế nói: “Đần độn! Gom lấy vụn thịt của ta!”

Trong Vân Đỉnh đại điện, Vân Đỉnh quốc vương thong thả mở mắt tỉnh dậy.

Một khối thịt thối chầm chậm lúc nhúc vặn vẹo ở trung tâm của đại điện, một khối khí dày đặc và mù mịt vấn vít trên đống thịt thối nát. Thịt thối từ từ hòa vào nhau, dần dần tạo thành một bóng người.

Bên ngoài vang lên tiếng kêu la giết chóc rung trời và tiếng đập cửa dồn dập.

“Sức lực chiến đấu của chúng ta đều tạm thời bị mất đi rồi, tinh thần binh sĩ của bọn họ đang mạnh mẽ, chuyện này sao có thể trở nên như vậy?” Gương mặt đông cứng, Vân Đỉnh quốc vương vừa ngưng kết đoạn chi bị gãy của mình một lần nữa, vừa nói.

Diệt Thế từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, mặt không hề có chút máu: “Bình tĩnh đã, chớ nóng nảy!”

“Đám người ở phía sau không phải vẫn còn nằm trong tay chúng ta sao?” Hắn nói: “Chỉ cần bọn họ còn ở trong tay của chúng ta, cho dù bọn họ có đâm thủng được cổng thành, cũng không dám làm gì liều lĩnh đâu.”

Nghe vậy, Vân Đỉnh quốc vương gật đầu: “Cũng phải.” Nhưng vẻ mặt của hắn ta vẫn vô cùng căm phẫn.

Có tiếng ồn ào inh tai ở bên ngoài. Đó là tiếng cổng thành bị nứt toác.

Họ đang nói chuyện thì có người từ phía dưới vội vã chạy tới: "Báo cáo!"

“Báo cái gì mà báo! Cổng thành bị phá rồi à? Lão tử còn cần ngươi báo sao?”

“Một cổng thành cũng không giữ được, phế vật!” Vân Đỉnh quốc vương tức giận giơ chân định đá kẻ đó, nhưng nhanh chóng bị Diệt thế nhanh tay lẹ mắt túm lấy chân.

“Nói.” Diệt Thế quay mặt về phía tên thuộc hạ, nói.

Nam nhân sờ sờ mồ hôi lạnh ở trên đầu: "Bẩm bệ hạ, kết giới của Viễn Cổ sát trận đã bị đối phương phá vỡ rồi, không thấy bốn người bị nhốt ở trong đó nữa!” 

Vân Đỉnh quốc vương thu chân lại, nắm lấy cổ của tên hạ nhân, rồi rống lên: "Cái gì? Người bỏ trốn rồi à? Bảy nữ nhân trấn thủ trận địa kia đâu?”

“Bẩm… Bẩm… Bẩm bệ hạ, cùng nhau biến mất rồi.” Hạ nhân run rẩy nói, cẩn thận che chắn cái cổ của mình: “Xem ra cũng đã chạy theo địch rồi…”  

Kẻ đó vừa dứt lời, cơn giận của Vân Đỉnh quốc vương đã bốc lên tận đỉnh đầu, hắn ta dùng một chưởng đánh chết tên hạ nhân này. Sau đó, hắn ta ôm lấy lồng ngực của mình và vội vàng thụt lùi về phía sau.

Sắc mặt của Diệt Thế sa sầm lại, chỉ trích thê thiếp của Vân Đỉnh quốc vương: “Ta nhớ không phải ngươi đã từng nói trong quốc khố của ngươi có rất nhiều vàng bạc châu báu sao?”

“Trước mắt chúng ta phải nhanh chóng khôi phục, đầu tiên phải đến quốc khố lấy mấy viên đan dược tiên phẩm đỉnh cấp để hồi phục lại sức lực, rồi tìm cơ hội đấu một trận!”

“Đúng, đúng, đúng!” Vân Đỉnh quốc vương lập tức đồng ý, sau đó muốn cho gọi hạ nhân: “Người đâu!”

“Báo cáo!”

Âm thanh này khiến Vân Đỉnh quốc vương trợn tròn hai mắt và suýt nữa thì bị ngã nhào rồi, may mắn là Diệt Thế đã kịp đỡ lấy hắn ta.

"Không sao, chẳng qua chỉ là phá thành thôi mà, đừng hoảng sợ."

“Đúng, đúng, rất có lý.” Vân Đỉnh quốc vương chậm rãi đi tới: “Nói đi, có chuyện gì.”

“Quốc… Quốc… Quốc… Quốc khố của chúng ta cũng bị phá đổ rồi! Bị người khác cướp sạch không còn một cái gì cả…” Hạ nhân lắp ba lắp bắp mở miệng, đồng thời dè dặt bưng kín lồng ngực của bản thân. 

Nghe xong, Vân Đỉnh quốc vương nôn ra một ngụm máu đỏ tươi. Hắn ta rút con dao trên cái giá bên cạnh ra và vung một nhát chém ngang vào chiếc cổ của tên hạ nhân.

Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế đứng trước quốc khố ngổn ngang và bừa bộn.

Bọn họ tức đến hai mắt long lên sòng sọc rồi.

"Bọn ngu xuẩn này đã lấy hết tiền vàng đi rồi..." Giọng nói của Vân Đỉnh quốc vương run run: "Tuy không mang theo một món tiên phẩm báu vật nào…”

“Nhưng tất cả đều bị phá hủy hết rồi.” Diệt Thế siết chặt nắm đấm, cơn giận từ thân thể hắn lan tràn ra xung quanh.

“Báo cáo!”

Diệt Thế quay đầu lại và đánh tên vừa bẩm báo thành vụn tro tàn: “Ta không muốn nghe.”

“Tường thành bị đánh bại rồi, kết giới hoàng thành của chúng ta cũng bị phá thủng rồi.” Vân Đỉnh quốc vương đưa mắt nhìn xa xăm, cả người tái nhợt: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Diệt Thế lấy tiên trụ ra, nhìn khí vận bên trong đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi.

Hai người còn chưa bàn bạc xong phương pháp cụ thể, đại quân đã xông tới chém giết. Cả hai nhanh chóng bị bao vây bởi đoàn quân hùng hậu do mười mấy người cầm đầu.

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương không biết phải làm sao và đứng sững người tại chỗ.

“Không phải các ngươi ghê gớm lắm sao?” Ngô Thiên đứng trước mặt lớn tiếng giễu cợt: “Sao không phách lối nữa đi?”

Phía sau Ngô Thiên là hàng chục sư huynh sư tỷ đang đứng khoanh tay thong dong quan sát, ánh mắt nghiêm túc nhìn lăm lăm vào họ như đang nhìn hai người chết.

“Làm sao đây, làm sao đây?” 

Vân Đỉnh quốc vương sợ choáng váng, bưng bít cánh tay còn chưa kịp lành thương của mình.

Hắn ta và Diệt Thế lúc này đều không cam lòng thừa nhận mọi chuyện ở trước mặt đều đã vượt ngoài khả năng xử lý của bọn họ rồi, nhưng không muốn thừa nhận thì cũng phải chịu thừa nhận thôi.

Đúng lúc này khi hai người họ đang hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, thì bầu trời bất thình lình tối đen. Một vòng xoáy màu đen khổng lồ xuất hiện trên không trung, chẳng mấy chốc gió nổi mây cuồn cuộn rồi.

Hàng chục tên đệ tử không kìm được mà phải giơ tay lên che mặt.

Hai người Diệt Thế vừa mới định buông xuôi thì lúc này bỗng mừng rỡ phấn khởi. Bọn họ nhìn thấy một dáng người xuất hiện từ trong vòng xoáy màu đen, hớn hở reo to: “Sứ giả, là sứ giả!”

Nói xong, hai người đều phóng người lên, núp ở sau lưng sứ giả vừa bước ra từ vòng xoáy màu đen.

Vân Đỉnh quốc vương vươn cánh tay chỉ vào mấy chục người phía dưới: “Không phải các ngươi rất ngạo mạn sao? Ta nói cho các ngươi biết, thời khắc này, các ngươi chết chắc rồi!”

Hắn ta vung cánh tay lên một cái, vỗ tay bôm bốp và ngoác miệng cười sằng sặc.

Vào lúc này, hàng chục người cứ ngỡ đang nắm chắc phần thắng kia đều đang phải đối mặt với kẻ thù mạnh nhất.

Khí tức tỏa ra từ trên trời xuống quá mạnh, dù vẫn chưa giao đấu với nhau nhưng khí tức ấy cũng đủ khiến tất cả phải run sợ. Giữa gió giục mây vần, bóng người phía trên chậm rãi mở miệng. 

“Đám kiến hôi hám kia, ai cho các ngươi cái dũng khí lớn như thế để chống lại chúng ta?” Hắn chậm rãi nói, sức mạnh trong giọng nói làm chói tai những người đứng ở dưới. 

“Nói đúng lắm, ai cho các ngươi cái lá gan to như thế để đối đầu với chúng ta!” Đầu của Vân Đỉnh quốc vương xuất hiện phía sau sứ giả, mượn uy quyền toát ra từ vị sứ giả kia rồi nói.

Lúc này, mắt hắn ta rưng rưng. Mấy ngày nay thật khó chịu quá, giờ đây sứ giả cũng đã đến, có người đứng sau giúp đỡ họ khiến họ cảm thấy rất thoải mái. 

“Những con giun con dế liều lĩnh kia, chúng bay chết hết đi.” Sứ giả liếc nhìn bên dưới với ánh mắt lạnh lùng và đầy dửng dưng như thể trong mắt mọi thứ phía dưới đều chỉ là những con kiến bé nhỏ. 

Tuy vậy, một bàn tay gầy guộc màu trắng đục và khổng lồ bỗng vươn lên từ mặt đất, và đấm vào vị sứ giả đang đứng trên bầu trời kia với tốc độ cực nhanh. Cú đấm này khiến cả bầu trời như muốn nổ tung. 

Khuôn mặt người khổng lồ biến mất trong nháy mắt, còn Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế đang trừng mắt nãy giờ đã bị luồng khí của nắm đấm này cuốn bay lên không trung.

Nơi hai người họ biến mất hóa thành hai ngôi sao lóe lên trên bầu trời xa xăm rồi biến mất. 

“Trước mặt bản tra nam ta mà ngươi dám làm xằng làm bậy à.” 

Vừa dứt lời, một nam nhân mặc áo choàng đen xuất hiện, theo sau hắn ta là một con chó, một con rết, một con gấu và một tử linh được bao quanh bởi khí đen, phía sau họ là bảy nữ nhân có dung mạo tuyệt đẹp và đầy duyên dáng.  

“Đại hộ pháp! Là đại hộ pháp đó!” Tô Vân Vận là người phản ứng đầu tiên, nàng vui vẻ hét lên: “Tham kiến Tứ đại hộ pháp!” 

Các đệ tử phía sau cũng mau chóng hành lễ: “Tham kiến Tứ đại hộ pháp!” 

“Các người đứng dậy hết đi.” Lâu Bản Vĩ xua tay. 

“Đại hộ pháp quả thực là rất mạnh, ngài chỉ cần vung một nắm đấm là đã giết được đám hung hăng càn quấy đó!” Các đệ tử đều lần lượt khen ngợi. 

“Chứ còn gì nữa! Lúc này, ngoài sư phụ ra, chỉ có đại hộ pháp mới mạnh như thế!”

“Đúng thế! Chính xác! Một khi đại hộ pháp của ta ra tay, thì dù là chuyện thế nào cũng xong xuôi cả thôi!” 

“...” 

Thấy mọi người khen ngợi liên tục, Lâu Bản Vĩ đắc chí đến nỗi vênh mặt lên. 

Sau khi Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế biến mất không rõ tông tích, Vân Đỉnh đế quốc đã không còn khả năng chống cự và Ngô Thiên đã nhanh chóng thôn tính cả đế quốc ấy.

Trên đồng cỏ rộng lớn nọ, một đống lửa lớn được đốt lên và những xiên thịt rồng đang được nướng trên đống lửa.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương