Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 631 Điều khiển toàn bộ

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 631: Điều khiển toàn bộ

"Phụ thân."

Nhìn thấy Bạch Lĩnh Thiên trở về, mặc dù đang chống nạng nhưng Bạch Khởi Cừ vẫn đi đến đầu tiên, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn: "Phụ thân, thế nào rồi? Có giúp ta bắt cái thứ tạp chủng đáng chết kia không, bắt được rồi thì ngài nhất định phải giao cho ta xử trí, ta muốn đánh gãy chân của hắn, phế bỏ tu vi của hắn, như thế mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng ta."

Nói đến đây.

Trên mặt Bạch Khởi Cừ hiện vẻ ác độc, trong lòng đã nghĩ xong nên làm thế nào để trừng phạt Dịch Phong.

Nhưng hắn lại không ngờ Bạch Lĩnh Thiên đột nhiên tát hắn.

"Chát!"

Cái tát nặng nề rơi trên mặt Bạch Khởi Cừ, truyền ra tiếng động dễ nghe.

"Phụ thân, sao người lại làm thế?"

Bạch Khởi Cừ bị một tát này đánh cho hồ đồ, hắn ta trừng mắt, không thể tin được nhìn về phía Bạch Lĩnh Thiên.

"Còn dám hỏi vì sao, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi."

Bạch Lĩnh Thiên không quan tâm đến thương thế của Bạch Khởi Cừ chút nào, lão ta nâng chân lên, đạp từng cước vào trên người Bạch Khởi Cừ khiến hắn kêu la oai oái.

Giờ phút này, có thể nói lão ta muốn bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu tức giận.

Nếu không phải tại cái tên nghịch tử đáng chết này, làm sao hôm nay lão ta lại bị dọa đến thảm như vậy, đi một vòng ở Quỷ Môn quan, suýt chút nữa thì đã không về được?

Ngay cả Ảnh Tử đi theo hắn mấy trăm năm cũng bị một ngón tay của Lâu Bản Vĩ đánh cho hồn phi phách tán, nỗi oan ức này hắn ta cũng không đi đâu mà nói cho hết được.

"Ca ca, cứu ta với!"

Bạch Khởi Cừ vốn đã bị thương nặng, giờ phút này lại bị Bạch Lĩnh Thiên đánh đến mức thoi thóp, hắn đưa tay ra nắm chặt lấy Bạch Yến Xuân.

Nhưng đối mặt với sự cầu cứu của Bạch Khởi Cừ, Bạch Yến Xuân chỉ lấy chân đá nhẹ một cái.

Chẳng những không quan tâm đến hắn mà thậm chí trên mặt còn đầy vẻ trào phúng.

Phế vật chính là phế vật.

Không thể phân biệt được đại sự nào quan trọng đối với gia tộc, thật sự cho rằng hôm nay phụ thân ra ngoài là để giúp ngươi báo thù hay sao?

Hôn sự của hắn và Nguyên Tịnh mới thật sự là đại sự của gia tộc.

Dù sao thì hắn mới là thiên chi kiêu tử chân chính của Bạch gia, nhân vật có thể dẫn dắt Bạch gia đi đến đỉnh vinh quang.

Bạch Yến Xuân hắn còn chưa mở miệng mà một tên râu ria vặt vãnh như ngươi dám chạy tới hỏi cái gì mà hỏi?

Bị đánh cũng là đáng đời!

Nghĩ đến đây, Bạch Yến Xuân dời ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Bạch Lĩnh Thiên.

Sau đó hắn thản nhiên mở miệng: "Phụ thân, không biết chuyện hôn sự của ta và Nguyên Tịnh hôm nay bàn thế nào rồi?"

Tuy nhiên, hắn không ngờ tiếp theo đó Bạch Lĩnh Thiên lại tát hắn một cái, nặng nề quát: "Ngươi cũng ngậm cái miệng thối của ngươi lại cho ta."

Trong nháy mắt sắc mặt Bạch Yến Xuân thay đổi.

Hắn ngây người ra ngay tại chỗ.

Vì sao?

Chuyện hắn hỏi có liên quan đến đại sự của gia tộc mà.

Chẳng phải chuyện hôn sự của hắn và Nguyên Tịnh chính là vấn đề phụ thân để ý nhất hay sao?

Tóm lại.

Hắn không thể nào ngờ rằng thiên chi kiêu tử như hắn cũng sẽ phải chịu một cái tát như vậy.

Càng không nghĩ tới Bạch Lĩnh Thiên lại quất vào mặt hắn thêm hai cái.

Bạch Yến Xuân bị đánh đến mức dại ra.

Giờ phút này, Bạch Lĩnh Thiên cảm thấy tên người này đều không vừa mắt.

Nguyên Tịnh?

Hiện tại còn dám nghĩ đến Nguyên Tịnh.

Không muốn sống nữa à?

Cũng không nhìn lại một chút xem bây giờ người ta có được phúc trạch như thế nào?

Ngươi còn muốn thành thân cùng người ta.

Ngươi xứng sao?

Bạch gia xứng à?

"Đừng hỏi nhiều như vậy, cũng đừng nghĩ đến Nguyên Tịnh nữa, nếu không muốn chết thì lập tức thu dọn đồ đạc đi đến hoàng thành với ta một chuyến!" Bạch Lĩnh Thiên nặng nề nói.

Bạch Yến Xuân há to miệng.

Tuy rằng hắn kiêu ngạo, ăn ba cái tát rất không cam tâm nhưng hắn cũng biết nhất định đã xảy ra đại sự gì đó rồi.

Sau đó hắn nghe theo dặn dò, vội vàng thu dọn đồ đạc.

Không lâu sau đó, hai cha con lập tức hóa thành hai đạo lưu quang đi về phía hoàng thành.

Một cánh đồng chất đầy xác chết.

Hai quân giằng co, tổng cộng có mấy chục vạn cao thủ tụ tập ở đây.

Đế quốc Ngô Thiên và đế quốc Phong Ngữ ở lân cận vì tranh đoạt nơi này mà đã dây dưa hơn nửa năm.

Bởi vì từ xưa nơi này đã là vùng giao tranh giữa hai nước.

Giờ phút này, phe đế quốc Ngô Thiên ở trên cổng thành, Ngô Thiên một thân chiến bào đang nghe Bạch Lĩnh Thiên quỳ trên mặt đất báo cáo.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi thật, thật sự tìm được tiên sinh còn có đại ca của ta?"

Nghe Bạch Lĩnh Thiên báo cáo xong, toàn thân Ngô Thiên run rẩy, hắn ta đứng dậy kích động nhìn Bạch Lĩnh Thiên.

"Đúng vậy, lúc này hai vị đại nhân đều đang ở Nguyên thành chỗ ta." Bạch Lĩnh Thiên cung kính nói.

"Tiên sinh, đại ca, cuối cùng thì Tiểu Kê Nhi cũng tìm được các ngươi rồi."

Trong mắt Ngô Thiên lập tức rưng rưng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng.

"Quốc vương, ngài?"

Không ít đại thần bên cạnh nhìn thấy quốc vương đỉnh thiên lập địa thế mà lại lộ ra vẻ mặt này, bọn hắn cảm thấy kinh hãi thế tục, bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất.

Mà Bạch Yến Xuân đi theo Bạch Lĩnh Thiên tới đây cũng bị cảnh tượng này dọa sợ ngây người.

Đến cùng là ai mà lại có thể khiến cho quốc vương xúc động như vậy?

Nhưng Ngô Thiên lại không thèm để ý đến bọn hắn.

Hắn ta run rẩy hỏi Bạch Lĩnh Thiên: "Đúng rồi, lần này ngươi tới tìm ta, tiên sinh và đại ca của ta có biết không?"

"Khởi bẩm quốc vương, hai vị đại nhân đều biết, hơn nữa là tiên sinh cố ý bảo ta tới đây." Bạch Lĩnh Thiên nói.

"A, thật sao?"

Ngô Thiên kích động hỏi: "Mau nói cho ta biết, tiên sinh đã nói gì với ngươi?"

"Tiên sinh nói, đến chỗ của quốc vương, quốc vương làm chủ nhà, hẳn là nên chiêu đãi hắn!" Bạch Lĩnh Thiên không dám giấu diếm nói.

"Được được được, tiên sinh đã nói như vậy tức đã coi ta là người nhà mình, ha ha ha." Ngô Thiên kích động nói: "Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta đi gặp tiên sinh."

"Đồng thời, đem toàn bộ đệ nhất thánh nữ của tông môn trong đế quốc đến cho ta."

"Vả lại, ta nhớ rõ trong các ngươi có mấy nữ nhi lớn lên không tồi?"

"Cũng trang điểm xinh đẹp đưa đến đây cho ta."

Ngô Thiên còn nói thêm.

Nghe vậy, mọi người tại đây truyền đến một trận xôn xao.

Bọn hắn không rõ tại sao Ngô Thiên lại huy động trận địa lớn như vậy.

Dù sao cũng không phải tất cả mọi người tham gia yến hội đêm đó đều biết tiên sinh và đại ca đối với Ngô Thiên mà nói là đại biểu cho cái gì.

Bởi vậy sắc mặt hai vị đại thần trong số đó biến đổi, bọn hắn quỳ thẳng xuống đất.

"Quốc vương, xin tha cho tiểu nữ."

"Vâng, tiểu nữ chỉ vừa mới mười tám, xin hãy tha cho nàng!"

Hai người cất giọng lo lắng.

Nếu Ngô Thiên coi trọng nữ nhi của bọn hắn thì trái lại bọn hắn sẽ không chút do dự.

Có trời mới biết vị tiên sinh kia là ai?

"Hừ!"

Ngô Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên giận dữ, cái bàn bên cạnh lập tức bị nghiền nát.

"Cho các ngươi cơ duyên mà các ngươi còn không muốn à?"

"Lôi ra."

"Trảm!"

Ngô Thiên phất tay hạ lệnh.

"Đừng, quốc vương tha mạng!"

"Quốc vương, chúng ta sai rồi."

Hai người phát ra âm thanh thê lương, nhưng Ngô Thiên hoàn toàn không để ý tới bọn hắn, bọn hắn bị người kéo thẳng xuống dưới.

Sau đó.

Âm thanh hai cái đầu rơi xuống đất truyền ra, hai người đã trở thành thi thể không đầu.

Cơn giận của quân vương khiến mọi người sợ đến mức câm như hến, không dám thở mạnh một tiếng.

"Cuối cùng ta cảnh cáo các ngươi một câu."

"Nếu không có tiên sinh và đại ca thì cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay, cũng càng không có đế quốc Ngô Thiên cường thịnh như bây giờ."

"Đối với yêu cầu của tiên sinh và đại ca, tất cả các ngươi phải thực hiện vô điều kiện, nếu ai có nửa điểm bất kính đối với bọn hắn, diệt sạch cửu tộc!"

Âm thanh không cho phép hoài nghi của Ngô Thiên truyền ra, mọi người quỳ xuống đất rối rít lên tiếng đáp lời.

"Đi!"

"Theo ta đi gặp tiên sinh."

Ngô Thiên đứng dậy, khẩn trương vội vàng chạy đi.

"Quốc vương đại nhân, lão thần biết rõ ngài bức thiết muốn gặp vị tiên sinh kia, nhưng mà chiến trường trước mắt thì làm sao bây giờ?" Lúc này, một lão nhân tuổi già sức yếu đi ra hỏi.

"Chiến trường?"

Ngô Thiên khẽ liếc mắt một cái, vẫy tay không để bụng nói: "Đưa cho bọn hắn đi, chúng ta không cần nữa."

"Hả?"

"Không cần nữa?"

Lão nhân tràn ngập kinh hãi, vội vàng cung kính nói: "Quốc vương đại nhân, dù sao chúng ta cũng đã chinh chiến ở đây nửa năm, chỉ lát nữa là lấy được tới tay. Với lại ngài còn đả thương Phong Ngữ quốc vương, nếu như bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, có lẽ lần kế tiếp sẽ không còn dễ dàng như thế nữa!"

"Bỏ lỡ thì bỏ lỡ đi, không sao cả."

Ngô Thiên vẫn không để bụng như cũ lên tiếng nói: "Tóm lại bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tới gặp mặt tiên sinh và đại ca của ta."

"Hơn nữa nếu làm đại ca của ta vui vẻ, hắn bớt thời gian qua đây thả cái rắm, nơi này cũng sẽ tới tay chúng ta ngay thôi."

Ngô Thiên nói.

Mọi người á khẩu không trả lời được.

Trong lòng cũng tràn ngập tò mò đối vị tiên sinh và đại ca kia.

Không lâu sau.

Ngô Thiên dẫn theo mười mấy cao thủ chạy tới Nguyên thành.

Vốn dĩ hắn ta muốn mang theo tất cả mọi người, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một lát, thực lực quá kém hay là nhân phẩm không tốt thì tuyệt nhiên không có tư cách tới đây.

Lúc này hắn mới lựa chọn mười mấy tinh anh.

Những tinh anh này cơ bản đều là những người tắm máu chiến trường cùng hắn mấy năm nay, bọn hắn là những tồn tại chiến công chồng chất.

Tuy nhiên cũng bởi vì như thế cho nên trên người những người này đều mang theo một ít hương vị máu huyết, cũng có không ít người trên thân còn lưu lại vết sẹo không thể nào khôi phục do cao thủ để lại.

Nghĩ đến thì với thân phận và địa vị hiện tại của hắn, lại thêm một đám cao thủ tinh anh như thế, chắc cũng không đến mức khiến tiên sinh và đại ca thất vọng nhỉ?

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương