Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 608 Đệ tử cuối cùng

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 608: Đệ tử cuối cùng

“Các huynh đệ, ta thấy sư tôn nói không sai, chúng ta nên ra ngoài nhiều một chút.” Lúc này, Tô Vân Vận bước ra nói.

“Sư tỷ! Sư tôn thật sự có ý này sao?” Mọi người dồn ánh mắt nhìn về phía Tô Vân Vận hỏi: “Nhưng sư tôn muốn chúng ta ra ngoài để làm gì chứ?”

“Chẳng phải sư tôn đã nói rất rõ rồi sao?”

“Tìm chút chuyện để làm.”

“Đương nhiên là tìm chút chuyện để làm!”

Tô Vân Vận nói với vẻ đầy ẩn ý.

Nghe vậy, mọi người mới đột nhiên phản ứng lại, hai mắt sáng lên.

Đúng!

Bọn hắn là đệ tử của sư tôn, đệ tử của Thiên Địa Môn, sao có thể chui rúc trong sơn môn cả ngày được?

Đương nhiên là phải làm rạng danh lục địa, hay thậm chí là giẫm nát lục địa dưới lòng bàn chân. 

Nghĩ thông suốt hết mọi nguyên do.

Các sư huynh đệ đều đã rục rịch không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài tông môn hành động.

"Hơn nữa đối với chúng ta sư tôn thực sự là dụng tâm lương khổ."

Lúc này một tên đệ tử cảm khái nói: "Mặc dù đã hiểu được đạo lý trong Tàng Kinh Các, tu vi cũng ngày càng nâng cao nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy tâm cảnh của ta đã đến bình cảnh, vẫn luôn không tìm được nguyên do."

"Mà hiện tại xem ra ra ngoài dạo chơi là có thể phá được cái rào cản này!"

"Đúng vậy, ta cũng có cảm giác đó."

"Xem ra sư tôn cũng đang cố ý nhắc nhở chúng ta về phương diện này!"

"Sự dạy dỗ của sư tôn đối với chúng ta thực sự là không ai bằng!"

"Nếu thế thì các sư huynh đệ chúng ta mau ra ngoài đi!"

"Được!"

Sau khi thu dọn đơn giản, các sư huynh đệ bắt đầu rời đảo.

Nhóm sư huynh đệ này xuống núi cũng có không ít cư dân trên đảo nhìn thấy.

"Bầu trời Tiên Giang lục địa sợ là sẽ phải thay đổi rồi!"

"Đúng vậy!"

Hai lão nhân chơi cờ dưới bóng cây không biết là cố ý hay vô tình mà quan sát, đồng thời nhỏ giọng bàn luận.

"Ngươi có hậu nhân ở ngoại giới không?"

"Có."

"Vậy thì hãy truyền tin tức về đi, đừng bất cẩn mà chọc vào, nếu không thì cả đoàn sẽ bị tiêu diệt."

"Đúng vậy, nếu như đạp phải tấm sắt này, sợ là ông trời có ra tay cũng khó có thể đảm bảo, đa tạ đã nhắc nhở!"

Một lão giả lấy ngọc giản ra, thả tin tức ra bên ngoài.

Trong lúc hắn lấy ngọc giản, không ít người trên đảo cũng đang gửi thư đi.

Mục đích cơ bản là giống nhau.

"Ngũ sư tỷ ngươi định đi làm gì?"

Lúc các sư huynh đệ rời khỏi đảo nhỏ, đối mặt với biệt ly, không ít người đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Vân Vận.

"Ta?"

Tô Vân Vận không nhịn được cười khổ: "Thật ra ta muốn làm bạn ở bên cạnh sư tôn để hầu hạ người, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người, nếu ta không đi ra ngoài điểm danh, e là sư tôn sẽ không thu nhận ta làm đệ tử, cho nên trước tiên ta định đi xung quanh xem một chút."

"Còn ngươi?"

"Ta là hoàng tử của đế quốc Đại Lệnh ở Lăng Hư Giới, vốn dĩ không có suy nghĩ gì đối với ngôi vị hoàng đế, nhưng mà ngẫm nghĩ một lát nếu ta không có chút thân phận thì thực sự không xứng khi nói mình là đệ tử của sư tôn, cho nên trước tiên ta sẽ quay về để lăn lộn để trở thành hoàng đế!" Đệ tử đứng hàng thứ ba mươi hai nói.

"Ừm, ta cũng dự định như vậy, cho nên tạm thời chúng ta trở về tông môn ở Lăng Hư Giới, tùy tiện thu nhận một đệ tử đứng đầu, sau đó lấy chức chưởng môn. Như vậy nếu thời gian tới sư tôn có muốn dùng tới nơi này thì ta cũng có thể phát thẻ thông hành." Một tên đệ tử khác nói.

"Hai vị sư đệ rất có cách nhìn."

Lý Thái Bạch cưỡi trên thanh ngưu lên tiếng: "Từ lâu đã có tin đồn sư tôn sẽ tham gia đại kỳ tiếp theo, tuy rằng sư tôn đã sớm đạo pháp thông thiên, mọi thứ trong thiên hạ đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng chúng ta là đệ tử thì vẫn phải phân ưu vì người. Nếu chúng ta nắm trong tay một chút quyền lực, nói không chừng sau này sẽ có thể giúp sư tôn và các lão nhân gia.

"Thái Bạch sư huynh nói không sai."

"Đã như vậy chúng ta hãy dùng bản lĩnh của mình nỗ lực hết sức để đạt được thành tựu lớn nhất!"

"Được."

"Nhưng mà phải nhớ kỹ, sư huynh đệ chúng ta nhất định phải giữ liên lạc, nếu như người kia có chuyện gì thì nhất thiết phải chạy tới trước tiên."

"Rõ, hiểu rõ."

Các sư huynh đệ đều lên tiếng trả lời, sau đó bọn hắn hóa thành từng đạo lưu quang, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

"Cuối cùng cũng xua đuổi được đám người ngồi ăn chờ chết này."

Dịch Phong ngồi trên ghế dựa, tâm tình vô cùng thoải mái.

Hôm nay toàn bộ Thiên Địa Môn ngoại trừ Thanh Hoan Tướng và hòa thượng quét rác ra thì cũng chỉ còn lại một mình hắn, Chung Thanh, Ngô Trường An còn có Vân Vũ.

Các khoản chi đều nhỏ hơn rất nhiều.

Mấu chốt là đuổi được đám người ăn nằm chờ chết này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của nhiệm vụ.

Quả thật là rất tốt.

Đương nhiên.

Điều khiến Dịch Phong hưng phấn nhất đó là trải qua khoảng thời gian tích lũy này số lượng đệ tử của hắn đã lên đến chín mươi chín người.

Cái này có nghĩa là gì?

Chỉ cần hắn nhận thêm một đệ tử nữa là đã có thể tu luyện.

Có thể trở thành Tu Luyện Giả mà hắn luôn tâm niệm.

Vì vậy cả ngày Dịch Phong đều nằm trong Thiên Địa Môn chờ đợi người đệ tử cuối cùng tới cửa.

Dù sao thì những truyền đơn phát ra ngoài trước đây còn nhiều hơn cả số lượng đệ tử đến bái sư, nói không chừng hiện tại đã có người cầm truyền đơn đang trên đường tới đây rồi.

Thế nhưng, một lần chờ này chính là ba tháng.

Số lượng đồ đệ của hắn vẫn là chín mươi chín.

Điều này làm cho Dịch Phong không thể ngồi yên được nữa.

Hắn sắp trở thành Tu Luyện Giả, làm sao có thể mắc kẹt vì một tên đệ tử cuối cùng này được chứ?

Ngày hôm sau Dịch Phong mang hành lý đơn giản dẫn theo mấy người Lâu Bản Vĩ rời khỏi Thiên Địa Môn.

Hắn nghĩ rời khỏi Thiên Địa Môn thì sẽ có thể gặp được một đệ tử tư chất bình thường. 

Lăng Hư Giới.

Đế quốc Vân Đỉnh.

Đại điện hoàng thành rộng lớn lúc này chật ních người.

Có thể nói những người này đều có chiến lực đỉnh phong ở Lăng Hư Giới.

Bởi vì đế quốc Vân Đỉnh chính là bá chủ chân chính ở Lăng Hư Giới, các đế quốc còn lại chẳng qua cũng chỉ là nước lệ thuộc.

Về phần các tông môn khác trong Lăng Hư Giới hằng năm cũng phải dâng lễ vật tới đế quốc Vân Đỉnh.

Mà trong nhóm cao thủ đỉnh phong này, người cầm đầu chính là Vân Đỉnh quốc vương mặc long bào.

Bên cạnh quốc quân Vân Đỉnh còn có một nam tử tóc đỏ mặc áo đỏ, đó chính là Diệt Thế trong Hỗn Độn đại điện.

Theo sự biến đổi của Thiên Định chi số, hai trăm ba mươi bốn người lúc đầu giờ chết thì chết, đi thì đi, chuyện Tiên Giang hỗn độn bia tự nhiên là không thể giải quyết được.

Vì vậy Diệt Thế phân tán một số người còn sót lại đi tới đế quốc Vân Đỉnh.

Chỉ là lúc này Diệt Thế cùng với Vân Đỉnh quốc vương dẫn theo mọi người cung kính quỳ trên mặt đất.

Bầu trời trên đỉnh đầu bọn hắn xuất hiện một vòng xoáy lớn.

Bên trong vòng xoáy hiện ra một khuôn mặt không rõ ngũ quan.

"Bái kiến sứ giả."

Giờ khắc này, cho dù là Vân Đỉnh quốc vương hay là Diệt Thế thì đều phát ra âm thanh kính trọng.

"Diệt Thế, tuy rằng lần này Tiên Giang hỗn độn bia xuất hiện biến cố nhưng chủ thượng cũng không trách ngươi, thời gian tới chỉ cần ngươi và Vân Đỉnh quốc vương liên thủ, dựa theo chỉ dẫn của ta cướp đoạt khí vận của Tiên Giang lục địa là được."

Âm thanh thâm trầm truyền đến từ trên đỉnh đầu khiến cho cả người Diệt Thế run lên.

"Đa tạ chủ thượng, đa tạ sứ giả."

"Ta nhất định sẽ vì chủ thượng cống hiến công lao hiển hách!"

Diệt Thế nói với vẻ mặt cảm kích.

"Ừm, Vân Đỉnh, ngươi có nghe được lời ta nói không?" Gương mặt đó dời ánh mắt nhìn về phía Vân Đỉnh quốc vương.

"Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định sẽ hợp tác với Diệt Thế thật tốt, giúp chủ thượng giải quyết vấn đề!" Vân Đỉnh quốc vương tràn ngập cung kính nói.

"Ừm!"

Gương mặt đó truyền ra âm thanh hài lòng.

Dưới sự bao phủ của màn sương đen, một đạo quang trụ hạ xuống đại điện.

"Còn đây là Khí Vận Tiên Trụ, đại diện cho chủ nhân của ta đang khống chế khí vận ở Tiên Giang lục địa. Thông qua Tiên Trụ bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể quan sát chủ nhân của ta khống chế khí vận ở Tiên Giang lục địa."

Nghe vậy, Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương đều đưa mắt nhìn lại.

Hai người lập tức phát hiện Khí Vận Tiên Trụ cao khoảng một trượng đã có hai phần ba tràn đầy màu sắc hỗn độn.

Trong lòng bọn hắn hiểu rõ.

Hai phần ba cột khí vận này có lẽ đều là bởi vì đế quốc Vân Đỉnh.

Dù sao đế quốc Vân Đỉnh cũng là thế lực cường đại nhất trong Lăng Hư Giới bao gồm cả Tiên Giang lục địa, hơn nữa còn khống chế vô số đế quốc phụ thuộc và môn phái dưới quyền, chiếm hai phần ba khí vận của đại lục cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

"Mặt khác, đây là chỉ dẫn."

Lại có một đạo lưu quang khác đánh xuống, một đạo thiên thư được chạm trổ phù văn màu vàng rơi xuống ở bên cạnh hai người.

"Các ngươi chỉ cần dựa theo chỉ dẫn mà đi làm, mỗi khi hoàn thành một việc thì khí vận ở Tiên Giang lục địa mà chủ nhân của ta khống chế có thể tăng lên."

"Nhớ kỹ."

"Phải làm cho khí vận của Tiên Trụ đạt đến trạng thái viên mãn, dù sao Tiên Giang lục địa cũng là nơi ở của tiên gia, là nơi ngang hàng với Tiên giới. Đối với chủ thượng mà nói khí vận của Tiên Giang đại lục này cực kỳ quan trọng."

"Ngoài ra còn một điểm mà ta phải nhắc nhở các ngươi, không được quá mức phô trương, tốt nhất là nên ngấm ngầm mưu tính, tránh khỏi việc mang đến nhiều nhân quả cho chủ thượng. Nhất là nhân quả giết chóc, tuyệt đối không được dính tới!'

"Khống chế khí vận, nắm chặt cách kiểm soát nó!"

Thanh âm thâm trầm liên tục truyền đến, từng câu từng chữ giao phó hai người.

"Chúng thần tuân mệnh."

Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế gật đầu.

Cũng hiểu rõ tầm quan trọng của nhân quả.

Vả lại khí vận huyền diệu khó giải thích, cũng không thể cậy mạnh là sẽ có thể hoàn thành.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương