Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 534 Chu Sứ Quang ngẩn ngơ

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 534: Chu Sứ Quang ngẩn ngơ

Một tên nam tử mặt mang mặt nạ màu bạc quỳ gối trong đó.

“Khởi bẩm diệt thế đại nhân, thế hệ trẻ tuổi ở Bắc Hải đã bị giết gần hết, trong đó một số Luân Hồi giả chưa thức tỉnh, có lẽ trực tiếp đã bị bóp chết.”

“Nhưng mà, cũng xảy ra chút chuyện bất ngờ.”

Không chờ trả lời, tên nam tử đeo mặt nạ còn nói thêm: “Những khôi lỗi mà chúng ta phái ra kia, cũng đã bị người diệt, e rằng phía sau vẫn có người đang phá hoại kế hoạch của đại nhân.”

Một hồi lâu sau.

Trong không gian huyết sắc, cũng không có tiếng vọng truyền ra.

Nam tử đeo mặt nạ cúi đầu trầm ngâm, trong lòng biết vị kia cũng không để chuyện này ở trong lòng.

“Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Nam tử quỳ trên đất tiếp tục báo cáo.

“Gần đây xuất hiện một đám người do một tên khô lâu mặc áo đen cầm đầu, bọn hắn không những tranh đoạt trấn sơn bí tịch cùng kho tàng thư tịch của các đại tông môn, mà còn cướp đi đỉnh cấp yêu thú của một số tông môn, ta hoài nghi, những nhân vật núp trong bóng tối kia, cũng đều động thủ.”

Lần này.

Nam tử đeo mặt nạ chờ đợi thật lâu, trong không gian đỏ ngầu, cuối cùng truyền ra âm thanh để người nghe không biết là nam hay là nữ, cụ thể từ phương hướng nào truyền ra.

“Ta đã biết.”

“Tên áo đen kia có lẽ cũng chỉ là tiểu nhân vật, bọn hắn cướp đoạt thật ra cũng chỉ là những thứ của kỷ nguyên này, có lẽ có một số sẽ ảnh hưởng đến đại cục, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.”

“Dạ, diệt thế đại nhân.”

Nam tử đeo mặt nạ nới lỏng một hơi, lại cung kính hỏi: “Vậy đại nhân, chúng ta có cần hành động hay không?”

“Ừm, bây giờ có mấy tên có thể tạm thời làm việc cho ta, vừa vặn chuyện kế tiếp cần một ít hỗ trợ, trước tiên đi khống chế bọn hắn đi.” Thanh âm kia lại truyền ra.

“Là bọn người Niên, Hoang sao?”

Nam tử đeo mặt nạ liền vội vàng hỏi.

“Ừm.” Bên trong không gian hỗn độn màu đỏ tươi, truyền ra giọng nói nhàn nhạt: “Ta cho ngươi phương hướng, ngươi đi tìm bọn họ.”

Nhưng mà.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc lại truyền ra.

“Hả?”

“Hóa ra ta lại coi thường tên khô lâu mà ngươi mới vừa nói kia.”

“Nhưng mà, muốn đoạt thức ăn từ trong miệng của ta, e rằng còn quá non rồi đấy.”

Dứt lời.

Một cái bàn tay màu đỏ tươi bỗng nhiên duỗi ra từ trong không gian màu đỏ ngầu, xuyên thấu qua vô tận không gian, chụp về nơi xa. 

Trong lúc Lâu Bản Vĩ đang tiện tay trấn áp tứ đại yêu thú, chuẩn bị thu phục chúng nó, bầu trời trên đỉnh đầu bỗng nhiên lại rạn nứt.

Một cái bàn tay to lớn màu đỏ ngòm đột nhiên duỗi ra.

Thấy thế, cho dù là rết hay là chó, vào giờ khắc này cũng lập tức ngưng trọng không thôi, thân thể không tự chủ được dựa sát vào Lâu Bản Vĩ.

“Các hạ, bốn con yêu thú này ta phải mang đi trước.”

Âm thanh tự tin không cho phép nghi ngờ truyền ra từ phương hướng bàn tay duỗi tới.

Sau đó bàn tay đó cướp lại bốn đại yêu thú mới bị Lâu Bản Vĩ thu phục kia.

“Cướp đồ trong tay của bản tra nam?”

Âm thanh chưa bao giờ xuất hiện lại truyền ra từ dưới hắc bào.

Áo đen vung lên, chó rết bị hắn thu đến sau lưng.

Tiếp theo một cái cốt chưởng trắng lòa duỗi ra từ bên trong hắc bào đánh về phía bàn tay màu đỏ kia.

“Ha ha.”

“Các hạ thế mà lại không đồng ý?”

“Thứ mà ta cần còn chưa bao giờ ta không lấy được, đã không đồng ý, vậy phải xem các hạ có giữ được hay không.”

Đối mặt với công kích của Lâu Bản Vĩ, cái bàn tay màu đỏ tươi kia hình như cũng không ngoài ý muốn.

Trong miệng vẫn truyền ra âm thanh tự tin.

Sau khi âm thanh hạ xuống, bàn tay màu đỏ tươi khẽ đảo, không gian tràn ngập biển máu màu đỏ ngầu, đánh úp về phía Lâu Bản Vĩ.

“Oanh!”

Trong chớp mắt.

Hai chưởng tiếp xúc với nhau.

“Tạch tạch tạch...”

Không gian xung quanh liên miên rạn nứt.

Ở trong trung tâm bão táp kia, hiện ra một mảnh màu đen, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô.

“Cái gì?”

Mà ngay lúc tiếp xúc, phương hướng bàn tay màu đỏ tươi kia lại truyền ra một thanh âm hoảng sợ.

Dường như là muốn rút bàn tay về trong nháy mắt.

“Đã ra vẻ trước mặt bản tra nam, còn nói chạy là có thể chạy được à?”

Phía dưới hắc bào truyền ra một tiếng hừ lạnh. 

Cốt chưởng màu trắng lại lần nữa duỗi ra, xé toang không gian, đuổi về phía bàn tay màu đỏ kia.

Sau đó nhẹ nhàng nắm một cái.

Cái bàn tay màu đỏ tươi kia rạn nứt với tốc độ mắt thường có thể thấy, hóa thành biển máu màu đỏ đầy trời, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Trên bầu trời.

Rất nhanh đã khôi phục sáng sủa, tựa như chưa có cái gì xuất hiện qua.

“Thật ra cũng có chút thủ đoạn.”

Lâu Bản Vĩ nhìn về phương xa, cười lạnh.

“Ca, ca, vừa rồi đó là cái đồ chơi gì vậy, đã chết rồi sao?” Thấy thế, chó rết Nãi Tề ở sau lưng vội vàng hỏi.

“Không chết.”

“Vậy có đuổi theo không?”

“Thôi đi, không sao cả, dù sao cũng đã bị đánh cho tàn phế.” Lâu Bản Vĩ không quan tâm nói.

Thời khắc này bên trong không gian màu đỏ ngầu, đang tựa như hải dương gặp gió bão nhấc lên tầng tầng sóng lớn, biến thành cực độ không ổn định.

Đồng thời còn thỉnh thoảng truyền ra từng trận tiếng kêu thảm thiết...

Mà dưới loại trạng thái không ổn định này, nam tử đeo mặt nạ quỳ dưới đất kia cũng biến thành nằm rạp trên mặt đất run rẩy, thân thể đã sắp không chịu được mà muốn nổ tung.

“Tiên Giang đại lục này, sao lại có một cái đầu lâu bản lĩnh như vậy?”

“Chẳng lẽ là đến từ kỷ nguyên trước?”

“Không, kỷ nguyên trước cũng không có một người như vậy, đến cùng là từ đâu ra!”

Một hồi lâu sau, bên trong không gian màu đỏ tươi mới hơi chút ổn định, cuối cùng truyền ra âm thanh thống khổ cùng không cam lòng.

“Diệt thế đại nhân, xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nam tử đeo mặt nạ nằm rạp trên mặt đất, khẩn trương hỏi.

“Người áo đen kia, đã cắt đứt một tay của ta!”

“Cái gì?”

Nam tử đeo mặt nạ trợn mắt líu lưỡi, con mắt cũng sắp muốn trừng rớt ra ngoài.

“Mà thôi.”

“Cũng không cần kinh hoảng.”

Dần dần, thanh âm kia cũng khôi phục ổn định.

“Dù sao thì ta thức tỉnh không lâu, thực lực khôi phục không đủ một phần vạn, lại nói có một hai đối thủ có thực lực, mới thú vị được.”

“Nhưng mà, Vu Yêu Họa ở Đông Thắng kia, đã lấy được chưa?”

“Khởi bẩm diệt thế đại nhân, sớm đã lấy được.”

Nam tử đeo mặt nạ móc ra một cái hộp tinh xảo từ trong không gian trữ vật, dùng hai tay dâng lên.

Hỗn độn màu đỏ tươi tràn ngập tới, chiếc hộp bị bắt vào không gian biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng một lát sau.

“A...”

“Chết tiệt!”

Bên trong không gian màu đỏ tươi, truyền ra âm thanh càng không ổn định so với trước đó.

Mà Hỗn độn đó, lại một lần nữa nhấc lên tầng tầng sóng biển.

...

Bắc Hải đại lục.

Thanh Ngưu tông.

Chu Sứ Quang bước đi qua lại trong đại điện mộc mạc của Thanh Ngưu tông.

Hắn giờ phút này đang sứt đầu mẻ trán.

Mấy ngày nữa, chính là thời gian Thanh Ngưu tông xét duyệt, lúc đầu lừa gạt được hai tên phàm nhân thì đã đủ nhân số.

Nhưng mẹ nó, thật vừa đúng lúc, vừa mới nhận được tin tức, có một tên đệ tử ngoại môn ngã chết ở sau núi.

Tin tức này khiến hắn buồn thối ruột!

“Báo, tông chủ.”

Đúng lúc này, có một đệ tử cấp bách chạy đến.

“Lại có chuyện gì?”

Chu Sứ Quang không nhịn được hô.

“Hằng Thiên Kiếm Trai đưa vật tư cùng thư tới cho Thanh Ngưu tông ta.” Đệ tử này cầm một cái nhẫn trữ vật, kích động hô.

“Cái quỷ gì thế?”

“Hằng Thiên Kiếm Trai?”

Chu Sứ Quang mở ra giới chỉ, bên trong là đủ loại tài nguyên, bảo bối, đan dược nhiều vô số kể.

Hắn lập tức trợn tròn mắt.

Một tông môn ở tầng chót như Thanh Ngưu tông, tại sao Hằng Thiên Kiếm Trai lại tặng hắn những thứ này?

Nhưng mà, ngay lúc hắn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, lại có ba tên đệ tử chạy đến.

“Báo, Thái Nhất cốc đưa vật tư cùng thư tới.”

“Báo, Thiên Long cốc cũng đưa vật tư cùng thư tới.”

“Báo, còn có Thương Hải sơn.”

Giới chỉ mở ra.

Mỹ ngọc, vật phẩm cùng bảo vật đổ ra vô số, chất đầy một đống.

Lại mở thư ra, đều là đang biểu đạt, tứ đại tông môn bọn họ đang lấy lòng Thanh Ngưu tông của hắn.

Tỉ như hai tông môn liên hệ nhiều hơn, hai tông môn theo lý liền cành, hai tông môn kết thông gia vân vân và mây mây...

Mà quá đáng nhất chính là Hằng Thiên Kiếm Trai còn nhận anh em thân thích với Thanh Ngưu tông bọn hắn, nói là trong tông môn bọn hắn có một bá bá của con trai bà con xa với bà cô của đệ tử, từng làm đệ tử ngoại môn ở Thanh Ngưu tông, phần quan hệ này là thiên ý, chính là duyên phận máu mủ tình thâm của hai tông môn, khiến cho hai tông môn vốn là đời đời qua lại thân thiết, thân càng thêm thân…

 

Chu Sứ Quang ngơ ngẩn phần hai.

Phản ứng lại liên tiếp tát cho mình hai cái bạt tai, lại phát hiện bản thân không phải đang nằm mơ.

Nhưng hắn làm thế nào cũng nghĩ không thông, tứ đại tông môn này vì sao bỗng nhiên lấy lòng một tông môn cửu phẩm như tông môn hắn?

Bình thường đừng nói là thân thích, người ta đến nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái.

Đúng lúc này, lại có đệ tử truyền tin tức đến.

“Khởi bẩm tông chủ, bên ngoài có một lão đầu, cứng rắn muốn gia nhập vào Thanh Ngưu tông ta.” 

“Một lão đầu?”

Vẻ mặt của Chu Sứ Quang tràn đầy kinh ngạc.

Bình thường lừa cũng lừa không được, dù cho cưỡng ép bắt mấy tên lên núi, thì kết quả sau cùng cũng vẫn là chạy mất.

Bây giờ thì tốt rồi, bỗng nhiên xuất hiện một lão đầu muốn vào tông, thấy thế nào cũng rất kì quái.

Nhưng mà nhớ tới lão đầu này đến vừa vặn có thể bổ sung cho tên đệ tử ngã chết kia, thế là Chu Sứ Quang phất phất tay hô: “Được rồi được rồi, lão đầu thì lão đầu, để lão đầu kia vào đây trước đi.”

“Vâng!”

Đệ tử vội vã lui ra.

Sau đó dưới sự dẫn dắt của hắn, một lão đầu tuổi đã ngũ tuần đi đến.

“Đứng ở bên cạnh chờ một lát đi, bổn tông chủ xử lý một ít chuyện lại nói.”

Chu Sứ Quang ngồi ở phía trên cúi đầu nhìn xem thư tín trong tay, dặn dò nói.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương