Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Chương 276: Áp sát Tế Nam Thành

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

“ Các huynh đệ Hà Bắc nghe đây, lấy mười phần tinh thần lên cho ta, Đừng để Kỵ doanh khinh thường chúng ta, dã chiến cõ lẽ chúng ta không so sán được tinh anh Kỵ Doanh, nhưng công thành chiến, thủ thành chiến chưa chắc ta thua bọn họ. Có những việc chỉ bộ binh chúng ta mới hoàn thành nổi.”

“ Chung Đại ca yên tâm, chúng ta không làm mất mặt Hà Bắc Doanh đâu”

“Ngu ngốc là Chung Thiên Phu Trưởng quan, nơi này là quân doanh không phải nhà ngươi”

“ Vâng chỉ huy”

“ Im lặng hết, đã tinh thần no đủ thì động thủ, kiểm kê lại trang bị đầy đủ chưa”

Đám bộ binh vỗ ầm ầm vào chiến giáp thép mảng trên ngực lẫn sau lưng mà la lớn.

“Chỉ huy nói đi đâu rồi, mấy thứ này chính là tính mệnh của chúng ta , có ngủ ta cũng đâu cởi ra”

“ Phải đó, nhớ ngày nào chúng ta lấy nhục thân tương bác mũi tên lưỡi đao, lúc ấy nếu có Chiến Giáp, có Mũ Sắt thì đệ đệ ta đâu chết thảm, hu hu... giá như Liêu Đông Vương đến sớm ba ngày”.

“ Ngươi thằng ngu này dám oán trách Đại Vương, đệ đệ ngươi chết, những tưởng xong việc không ai đoái hoài. Đại vương tới truy phùng công lao, trừ mấy thằng chó ngu ngốc bỏ chạy trước kia, đám huynh đệ hi sinh trên đường tới Tế Nam chỉ cần lập sách có Tế Ninh Bá xác nhận , có người nhà nhận tuất đều được ban ruộng, ban trâu cày, ban hạt giống lại miễn giảm thuế ba năm. Con mẹ ngươi nghĩ Đại Vương biết bay, có thể bay thẳng từ Tái ngoại đến Tế Nam cứu chúng ta?”

“ Hai ngàn dặm ba ngàn dặm đấy, trên đường cong biết bao nhiêu Tống tặc ngăn trở ... mẹ thằng ngu”

“ Mày ngu à, cho tao thêm mười lá gan cũng không dám oán thán Đại Vương, ta chỉ là mong ước là hi vọng ngươi hiểu chưa. Thôi không cãi nhau với ngươi nữa, giúp ta buộc chặt chút chiến giáp, coi dùm chỗ nào lỏng lẻo, thứ này là mạng người đấy.”

“ Lần này chúng ta leo thành tập kích Tống Tặc?”

“ Nghe bảo không phải, thằng em họ của anh rể ta làm thân quân của Tế Ninh Bá nói lại, hình như là đi đào đất xây công sự, công việc không nguy hiểm lắm nhưng công lao rất trọng, nghe đâu nói là một trong những bước quan trọng công thành”

“ Đào đất?”

“ Phải”

“ Thế không phải nghề của ngươi sao? Mẹ kiếp thảo nào ta thấy ngươi sớn xác”

“ Khặc khặc”

Bọn nông binh Hà Bắc nam nhân có đến hai mươi mấy vạn người nhưng chỉ chọn ra trong đó ba vạn làm binh.

Có thể nói thẳng đây là tuyển quân, có chọn lọc, toàn là lũ tay đã nhuốm máu, mắt đã thấy huyết, có thể đánh nhau chứ không phải tân binh cái gì cũng không hay.

Hai mươi lăm vạn chọn ba vạn, mà toàn là thấy máu quân sĩ, đây khôn thể nào là bình thường nông dân cầm vũ khí. Một năm chiến đấu cướp bóc dọc Hà Bắc, di chuyển gần ngàn dặm, đây không phải là chân ướt chân ráo tân binh. Đám Hà Bắc ba vạn quân này không yếu như họ nghĩ, nhất là được trang bị thêm khôi giáp sắt thép, được trang bị đầy đủ vũ khí tối sắc bén từ Bố Chính.

Nói thẳng ba vạn kỵ binh tinh nhuệ Liêu Đông có thể nhất cử đánh tan hai lăm vạn quân Hà Bắc nông dân khởi nghĩa vì lúc đó bọn họ là một đám ô hợp như nồi lẩu trộn nháo nhào, có thịt có cá lại thêm rau dưa mứt quả, loại quân trộn như nồi lẩu này sức chiến đấu hạ thấp kinh người. Kẻ không tầm thường bị kẻ yếu kéo chân, muốn chiến cũng chiến không nổi.

Nhưng tinh giảm từ hai lăm vạn xuống ba vạn thì Hà Bắc doanh chỉ mạnh lên chứ không yếu. Đây không khác gì rèn thép, trước kia là một thanh dao lớn nhưng đầy tạp chất, sỉ bẩn, lại loang lổ bọt khí, vết rạn, sau khi rèn đúc loại bỏ hết tạp chất chỉ cong lại là một thanh chiến đao nho nhỏ, nhưng thanh chiến đao này cứng, sắc, nhọn và có thể giết người xẻ thịt.

Đạo lý là vậy, người cầm quân như Ngô Khảo Tước há không rõ. Nhưng những kẻ nông dân binh này sao hiểu được đạo lý này. Họ chỉ thấy đông là mạnh, đây là tư tưởng chung của nông dân khởi nghĩa, học thức quân sự dường như bắt đầu từ số không. Vì vậy Hà Bắc doanh mới tự đánh giá bản thân thấp như thế.

Thành thật mà nó, nếu lúc này chỉ huy hai bên ngang sức ngang tài, ba vạn tinh nhuệ thiết kỵ Liêu Đông doanh da chiến cùng ba vạn bộ binh Hà Bắc Doanh, có thể thắng nhưng Liêu Đông Doanh không tử thương một vạn thì khó tận diệt Hà Bắc Doanh.

Còn nếu Hà Bắc Doanh thủ thành, va vạn thiết kỵ Liêu Đông không pháo lớn chỉ có thể.. quay đầu đi nơi khác đánh nhau.

Điểm yếu của Hà Bắc Doanh chính là thiếu quan chỉ huy hiểu về quân sự, hành quân, bố trận. Điều này trước kia có thân binh của Ngô Khảo Ký tổ chức cho nên điểm yếu không lộ. Nhưng nay điểm yếu này rõ ràng khó lấp đầy trong thời gian ngắn.

Tuy là vậy nhưng va vạn bộ binh này trong tay thiên tài quân sự Liêu Đông Vương vẫn sẽ trở thành lực lượng... siêu cấp đáng sợ.

“ Thấy đuốc lửa ở cổng thành kia không?”

Tế Ninh Bá thì thào với một tên đội trưởng trong Hà Bắc Doanh.

“ Bẩm Thiên Phu Trưởng, thấy”

Tên to con cao lớn vạm vỡ binh sĩ hô khẽ.

— QUẢNG CÁO —

“ Cầm lấy dây thừng đi thẳng hướng đó lúc nào dây thừng căng thẳng thì dừng lại , cúi người xuống , đi từ từ, giơ khiên lên , cái này công đầu ta ghi cho ngươi”

Lưu Hữu Lượng căn dặn kĩ càng.

“ Rõ thưa đại nhân”

Tên binh sĩ Hà Bắc buộc dây thừng vào bụng đeo lên xẻng công binh sau lưng, tay trái khiên lớn đã bôi bùn che lấp ánh kim, tay phải cầm chiến đao sẵn sàng, cũng đã được bôi bẩn nhọ nồi, lưỡi sắc ẩn vào màn đêm. Hắn từ từ cẩn thận trong đêm tối mò mẫm. Hướng đi là nơi đầu thành lâu của Tế Nam. Mục tiêu dễ thấy, ánh đuốc chập chờn trong đêm đen dày đặc.

Hôm nay bầu trời không trăng không sao, Bắc phương tối đen như mực.

“ Tế Ninh Bá, thừng đã căng”

Một tên Thân binh của Lưu Hữu Lượng lên tiếng.

“ Tốt lắm , theo kế hoạch mà làm, ngươi quản nơi này, ta đi kiểm tra các mặt khác”



“ Dạ, Tế Ninh Bá”

Lưu Hữu Lượng vểnh râu tung mình lên ngựa lùn ù ù trong đêm tối nhắm đến một cái đối thành khác.

Lưu Hữu Lượng thích được người khác gọi mình là Bá tước, cái này là khiêu ngạo là tự hào của hắn, cái gì thiên phu, vạn phu trưởng hắn cóc quan tâm. Ông đây là quý tộc, không dẫn binh cũng là quý tộc. Tế Ninh còn có đất phong có năm trăm hộ thực ấp. Cho nên bá tước mới là nguồn gội của ông.

Lưu Hữu Lượng nuôi râu rồi, trong doanh Liêu đông đứa nào cũng râu dậm mày ngài, uy vũ bá khí. À hà dĩ nhiên trừ Đại Vương, Đại Vương mặt quan như ngọc nhưng bá khí của ngài lại không từ gương mặt anh tuấn mà từ khí chất toàn thân , không đi học Đại Vương được hắn không là người thường. Nhưng mà Lưu Hữu Lượng học theo đám người Liêu Đông, phải có râu mới uy vũ, phải tết tóc bím mới dễ hoà nhập.

Thằng này đánh trận xông pha? Lưu Hữu Lượng mười lá gan không dám, hắn tiếc mạng, hắn tự hiểu nếu mình thực dẫn quân xông pha chẳng những mạng nhỏ của hấn chôn nơi xa trường mà tính mệnh bịn sĩ cũng tuẫn táng theo.

Nhưng mà nói đến tổ chức sự kiện... á nhầm là tổ chức hậu cần, hay tổ chức hành động kiểu công binh. Lưu Hữu Lượng vỗ ngực dưới trướng Đại Vương hắn là nhất tuyệt.

Cho nên nhiệm vụ công bịn xây công sự này Lưu Hữu Lượng nhận một cách sảng khoái, hắn trù tính vật tư, hắn sắp xếp nhân mã, hắn chọn lựa nhân thủ. Tiểu Thương nhân Lưu Hữu Tài đầu óc tính toán rất tốt, tất nhiên đổi tên Lưu Hữu Lượng đầu óc tính toán vẫn nhanh nhạy như vậy.

“ Bên này công việc đến đâu?” Lưu Hữu Lượng đến một điểm Đối Thành mới mà quát hỏi. Quan uy rất ghê nha.

“ Bẩm Bá tước đại nhân, dây thừng đã căng, đám nhóc con đã vào vị trí đang chuyển bao cát lên phía trước” Một thân binh của Lưu Hữu Lượng thành thật bẩm báo.

“ Tốt lắm, lấy cẩn thận là chính, Pháo Tống tuy yếu nhưng chúng ta làm việc là trong vùng pháo Tống xạ kích, an toàn tính mệnh của huynh đệ là quan trọng nhất, đấy là câu nói Đại Vương truyền cho ta. Nhớ bao tải đất cát phải chuẩn bị đủ cho huynh đệ” Lưu Hữu Lượng vỗ vai thân binh cùng nói hơi lớn một chút cho đám quân sĩ bên cạnh nghe.

“ Đại Vương anh minh, Đại Vương nhân đức”

Cả đám binh sĩ hô khẽ..

Lưu Hữu Lượng cười thầm, hắn có không muốn thăng cấp lần này cũng khó nha. Tri kỉ của hắn Đỗ Siêu đại ca đã nhắc nhỏ bên tai hắn. Đại Vương tai mắt khắp nơi, cẩn thận lời nói cùng hành động.

Lưu Hữu Lượng không biết ai là tai mắt Đại Vương nhưng hắn biết, những lời nói của hắn hôm nay, một ngày nào đó sẽ nằm trên bàn làm việc của Đại Vương nha. Đến lúc đó... phất phất.

Làm người ấy mà, đôi khi thăng tiến không chỉ dựa vào cơ bắp chém giết nguy hiểm trên chiến trường. Lưu Hữu Lượng không làm được việc đó, nhưng tiểu thương nhân Lưu Hữu Tài có năng lực nhìn sắc mặt đoán chương Trình nha.

Khặc khặc... đôi khi thăng tiến chỉ cần một vài hành động đánh đúng tâm ý chủ nhân là đủ. Lưu Hữu Lượng là thiên tài... khụ khụ khụ.

“ Gắng sức gắng sức làm việc, đừng làm mất mặt Hà Bắc doanh, đừng phụ ơn Đại Vương” ta đi nơi khác kiểm tra.

“ Dạ Bá Tước”

Lưu Hữu Lượng đắc ý tung mình lên ngựa tiếp tục bôn ba trong đêm tối.

“ Bên này đã bắt đầu đào? Các ngươi đã chuẩn bị đủ bao cát che chắn chưa mà đào?”

Lưu Hữu Lượng trợn mắt.

“ Đại ca yên tâm, bao cát đủ, đã bắt đầu đào một khắc, đất tơi xốp không khó đào, dự trù ba canh giờ đường hầm sẽ thành” — QUẢNG CÁO —

“ Tốt, nhanh đáng khen nhưng cần an toàn làm chính, đại ca chông cậy ngươi lấy thể diện. Đừng phụ công Đại Vương kì vọng”

Lưu Hữu Lượng một câu đại vương treo đầu lưỡi hai câu đại vương treo khoé mép, có thể nói

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương