Long Soái Giang Thần
Chapter 14: Là ta

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Trên mặt Đường Sở Sở, xuất hiện hai vết thương đẫm máu, máu tươi chảy dài nhuộm ướt cổ.

Hai mắt cô ta đã mơ màng, nước mắt lả tả.

Nước mắt và máu đã hòa làm một.

Lúc này, cô ta đã tuyệt vọng.

Cô ta đã tuyệt vọng, vô lực.

Cô ta hận!

Hận năm xưa nghe tiếng kêu cứu trong biển lửa, tại sao lại nhảy vào!

Cứu ra một người, cô ta bị phỏng, chịu khổ mười năm, chịu tủi nhục mười năm!

Sau khi bị phỏng, cô ta trở thành trò cười của bạn học!

Những bạn thân thiết trước đó, đều xa lánh cả.

Bạn học khi gặp cô ta, đều như gặp ôn thần!

Cô ta bị người nhà không màng đến, cho dù là cha mẹ ruột, cũng xem thường!

Sau khi khỏe mạnh lại, cô ta cảm thấy nỗi khổ mười năm qua là xứng đáng.

Nhưng bây giờ, cô ta lại rơi vào cơn tuyệt vọng.

“Tiêu tướng quân, tôi xin ông. Chuyện này không liên quan gì tôi, cũng tại Đường Sở Sở.”

“Cũng tại Đường Sở Sở, ông cứ tìm Đường Sở Sở, xin ông tha cho chúng tôi.”

Đường Sở Sở trong cơn tuyệt vọng, nhìn thấy nét mặt lạnh lùng vô tình của Tiêu Chiến, nghe người nhà cầu xin. Những người này vì mạng sống, đổ hết lên đầu cô ta.

“Không nói?”

Tiêu Chiến nét mặt lạnh lùng, khẽ đưa tay.

Lập tức có hai người đàn ông đi vào: “Phó soái!”

“Đưa Đường Sở Sở ra hội trường đấu giá, ta muốn cho cả Giang Trung biết, đắc tội Tiêu gia sẽ có kết cục gì, giải quyết Đường gia, sau đó đối phó Diệp Hùng.”

“Rõ.”

Hai người đến mở trói cho Đường Sở Sở.

Nắm tóc cô ta lên, kéo như kéo một con chó ra khỏi phòng.

Đường Sở Sở mặc đầm mỏng, cơ thể ma sát dưới đất, quần áo rách bươm, da thịt đau đớn. Cô ta kêu cứu, nhưng dù có la lớn, có cầu xin thế nào cũng vô ích.

Trên sân thượng nhà hàng Giang Tgrung, hội đấu giá đang tiến hành.

Lần đấu giá này, những đồ mà Tiêu gia lấy ra đều là những đồ chơi không đáng giá, nhưng giá thì lại rất cao, cao hơn gấy vài chục lần giá trị thật.

Những người nổi tiếng Giang Trung, đều là người làm ăn, họ lập tức biết chuyện này là sao.

Tiêu Gia bị Diệp Hùng làm cho phá sản. Tiêu Chiến lần này trở về, là muốn tạo quỹ để nổi lên lại.

Những người có mặt cũng hết cách. Tiêu Chiến là tướng quân Tây Cảnh, quyền thế ngút trời, họ không dám đắc tội.

Cho dù rõ biết là hàng giả, không đáng tiền, họ cũng cắn răng mua một hai món.

Vì họ đều biết, hôm nay không ra tiền, khẳng định sẽ bị Tiêu Gia ghi nhớ, sau này sẽ không có kết quả tốt.

Một vật vừa được bán, vật khác được đưa lên ngay. Đây là một bức họa, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ hoàn chỉnh.

Cô gái xinh đẹp chủ trì lớn tiếng: “Vật đấu giá tiếp theo là Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, giá thấp nhất là tám triệu, mỗi lần gọi giá không thấp hơn năm trăm ngàn.”

Nhìn bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ được đưa ra, nhiều người đã hiểu, bức họa mà Đường Sở Sở làm hỏng là bức giả, Tiêu Gia cố ý muốn làm khó Đường Gia.

Vì bên ngoài đồn, Tiêu gia phá sản là vì Đường Sở Sở gọi điện cho Diệp Hùng.

Và Diệp Hùng nghe được lời của Tiêu Thần nói, mới làm cho Tiêu Gia phá sản.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật giá trị liên thành, một tỷ tám chẳng đắt chút nào. Bây giờ Tiêu Gia lại lấy ra một bức giả, công nhiên ra giá tám triệu, rõ ràng là hại người.

“Vương gia ra giá mười triệu, bức họa này tôi mua chắc.”

“Triệu gia ra giá mười một triệu, bức này tôi muốn.”

“Chu gia ra giá mười hai triệu.”

Rõ biết là hàng giả, nhưng vì lấy lòng phó soái Tây Cảnh Tiêu Chiến, các gia tộc hào môn lũ lượt ra giá. Một bức họa giả khong đáng tiền, mau chóng được đẩy giá lên mười hai triệu, và giá còn đang liên tục tăng.

Cuối cùng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ giả, được một gia tộc mua với giá hai mươi triệu.

Khi mọi người đang đợi vật đấu giá tiếp theo, hai người quân nhân vũ trang kéo một cô gái đi ra, cô gái này tóc tai rũ rượt, mặt toàn là máu.

Giày coa rót cũng bị tháo ra, đầu gối trầy sướt, máu tươi chày dài.

Vừa nhìn thấy cảnh này, mọi người đều thở dài.

Đường Sở Sở bị kéo lên đài đấu giá.

Mặt cô ta, đang nhìn những người ngồi phía dưới.

Trên đài đấu giá, có vài người đang ngồi.

Đều là những nhân vật có máu mặt ở Giang Trung, nhưng thấy Đường Sở Sở be bét máu, khuôn mặt đau đớn, đều sợ đến mặt tái xanh, hít thở khó khăn.

“Cứu tôi, cứu tôi”

Thấy có nhiều người, Đường Sở Sở kêu cứu, tay đưa ra cầu cứu.

Nhưng mấy chục người ở hội trường, không ai dám đứng ra nói câu nào, vì hai bên Đường Sở Sở lại quân nhân có vũ trang.

Tiêu Chiến cầm chủy thủ bước ra, đến trước đài đấu giá, nắm lấy tóc Đường Sở Sở, đưa khuôn mặt cô ta lên cho mọi người nhìn rõ, mặt lạnh lùng nói: “Tiêu gia ta, mới là đệ nhất hào môn Giang Đông, ai chống đối Tiêu gia, kẻ đó phải chết.”

Nói xong, chủy thủ trong tay y rạch một đường trên mặt Đường Sở Sở.

“A”

Đường Sở Sở đau đớn nhăn mặt lại, tiếng la thảm nghe xé tim gan.

“Giết tôi đi, tôi xin ông, giết tôi đi, đừng hành hạ tôi.”

Đường Sở Sở bị hành hạ thân tâm mệt mỏi. Lúc này cô ta chỉ mong được chết, chỉ mong sớm giải thoát! Cô ta cầu xin Tiêu Chiến giết mình.

Ngoài nhà hàng.

Giang Thần và Tiểu Hắc cứ đợi, lúc này thấy đã gần đến giờ, mới mang mặt nạ chuẩn bị sẵn, tiến vào nhà hàng.

Nhưng ở cửa có quân nhân vũ trang canh gác, họ không đi cửa chính mà đi cửa sau.

Giang Thần và Tiểu Hắc mang mặt nạ, đến tầng thượng nơi có buổi đấu giá, nhưng còn chư vào hội trường, đã nghe tiếng la thảm và cầu xin của Đường Sở Sở.

Nghe giọng nói, anh ta giạt mình, khuôn mặt trầm lại, nội ý bốc cao.

Tiểu Hắc theo sau Giang Thần, đột nhiên cảm thấy tà khí tỏa ra từ người Giang Thần.

Tà khí này quá khủng khiếp, làm hắn cũng phải giật thót người, không kiểm soát được lui liền vài bước.

Hắn theo Giang Thần đã lâu. Tà khí này hắn chỉ gặp một lần.

Đó là vào một năm trước, trong trận chiến động loạn ở Bắc Hoang, vài chục ngàn quân Hắc Long bị vây hãm, chết thảm dưới tay địch, lúc đó Giang Thần nổi điên lên, một mình xông vào trại địch.

Trận chiến đó, máu chảy thành sông.

Trận chiến đó, xác chất thành núi.

Trận chiến đó, xương cốt thống soái quân địch, bị Giang Thần mang về.

Lúc này, ở hội trường, chủy thủ trong tay Tiêu Chiến kề cổ Đường Sở Sở, nét mặt lạnh lùng nói: “Cho mày thêm một cơ hội, mười năm trước, người mày cứu là ai, là ai?

“Đùng!”

Cửa lớn hội trường, bất ngờ bị đạp ra.

“Là tao!”

Một tiếng thét giận dữ vang lên, sát khí ngút trời.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương