Ký Sự Hồi Quy
Chapter 191: Gã khờ (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 191: Gã khờ (5)

 

Tôi có thể nhìn thấy mình trong một khung cảnh xa lạ, và Yuno Kasugano cũng ở đó.

 

Không giống như những tiếng nổ và tiếng la hét ngay trước đó, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo ở đây. Mặc dù căn phòng tôi đang ở chắc chắn không sang trọng dù xét theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, nhưng nó vẫn có vẻ ngăn nắp.

 

Kiyoung trong cảnh này dường như không đủ khả năng để di chuyển cơ thể của mình. Tôi cảm thấy như tôi đã nhìn thấy căn phòng này trước đây.

 

Khi Yuno Kasugano cho tôi xem qua ký ức của cô ấy, tôi cũng đang nằm trong căn phòng này.


 

Có vẻ như cô ấy đã bắt tôi ở lại đây trong suốt thời gian tôi hồi phục. Tôi không biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi tôi ngất đi, nhưng những gì tôi có thể biết là hắc giới chắc chắn không bình thường.

 

Mặc dù tôi không thể di chuyển cơ thể của mình vì một nửa cơ thể đã bị gãy, nhưng tôi có thể thấy cường độ của các đòn tấn công mà Deokgu đã chặn lại vì lợi ích của tôi. Thật kỳ lạ khi tôi thậm chí còn có thể sống sót sau cuộc tấn công. Nếu Yuno Kasugano không tìm thấy tôi, cuối cùng tôi đã chết rồi.

 

Khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra rằng mình thậm chí không thể cử động được một ngón tay nào. Chỉ còn lại ý thức của tôi.

 

Cuối cùng, cánh cửa mở ra, Yuno Kasugano bước vào và tiến đến chỗ tôi.

 

'Tội nghiệp.'

 

'…'

 

'Thật là một người đáng thương.'

 

Yuno Kasugano trông trưởng thành hơn một chút so với bây giờ. Đã hai năm trôi qua, tóc cô dài hơn một chút, bản thân bầu không khí cũng tĩnh lặng hơn một chút.

 

'Tôi biết cậu hẳn có rất nhiều câu hỏi. Tôi không thể trả lời chúng, nhưng hiện tại, tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên tập trung vào quá trình hồi phục của mình. '

 

'…'

 

'À, hóa ra là tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tên tôi là Yuno Kasugano. Cá là cậu đã nghe nói về nó ít nhất một lần rồi, mặc dù tôi không nghĩ rằng danh tiếng của tôi tốt lắm… '

 

'…'

 

'A, chắc chắn là cậu biết tôi mà. Tôi sẽ cho cậu biết lý do tại sao tôi đưa cậu đến đây. Mặc dù tôi không thể đảm bảo rằng cơ thể của cậu sẽ hồi phục, nhưng tôi biết nếu cậu nuôi dưỡng ý chí, cậu sẽ có thể sinh hoạt bình thường. '

 

'…'

 

'Có vẻ như tôi đã nói quá nhiều rồi.'


 

'…'

 

"Bây giờ tôi phải về đây, nhưng tôi sẽ gặp lại cậu vào ngày mai nhé."

 

Kiyoung trong cảnh này thậm chí còn không để ý Yuno Kasugano đang đi về. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà nên có lẽ tôi còn chưa nhìn thấy mặt cô ấy.

 

Tuy nhiên, khi tôi quan sát cậu ấy, có vẻ như Kiyoung trong dòng thời gian này đang suy nghĩ về một thứ khiến tôi nhận ra điều gì đó.

 

Park Deokgu đã chết.

 

Đây có lẽ là toàn bộ lý do tại sao tôi trông rất khó chịu ở đây. Thật khó chịu khi thấy mình khóc liên tục mà không cử động hoặc không phát ra âm thanh.

 

Bất cứ ai cũng có thể nhận ra rằng đây là một cảnh tượng thảm thương. Tôi có lẽ đã xúc động hơn một chút trong dòng thời gian đầu tiên so với bây giờ.

 

Thành thật mà nói, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã cảm thấy rung động khi nhìn thấy cảnh này.

 

Những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt Kiyoung của hắc giới vẫn chưa dừng lại, vậy mà tôi vẫn tiếp tục nhìn cô ấy.

 

Sau một khoảnh khắc, cảnh quay trôi nhanh vài ngày, miêu tả Yuno Kasugano đang tìm tôi để kiểm tra tôi một lần nữa.

 

Tôi không thể biết tại sao cô ấy lại tốt với tôi như vậy, nhưng có vẻ như những gì cô ấy cảm thấy phức tạp hơn vẻ bề ngoài.

 

Trong hắc giới, chắc cô ấy cũng biết sau này mình và cô ấy sẽ ở bên nhau. Cân nhắc kỹ điều này, thì tôi có thể thấy tại sao cô ấy lại tận tâm với tôi như vậy. Sự đồng cảm của cô ấy dành cho tôi không thể nói thành lời, và cô ấy có lẽ tự hỏi liệu cô ấy có thể thay đổi tôi trong hắc giới hay không.

 

Một lần nữa, khung cảnh lại thay đổi. Mặc dù bản thân khung cảnh không thay đổi, nhưng ít nhất tôi đã có thể nói và cử động cơ thể một chút.

 

'Cậu thấy đỡ hơn chưa?'

 

'…'

 

'Tôi đã mang cho cậu một bữa ăn.'

 

‘Bây giờ ... tôi đã có thể ăn nó.’

 

'Sẽ có một chút khó khăn khi di chuyển cơ thể của cậu đấy.'

 

'Không cần…'

 

'Tôi đã bảo là sẽ khó làm vậy lắm mà? Hãy để tôi. Tôi sẽ bón cho cậu. '

 

'…'

 

Mặc dù sự tận tâm của Yuno Kasugano khá rõ ràng, nhưng Kiyoung của Hắc giới dường như không tin cô ấy, điều đó là tự nhiên thôi. Nếu tôi ở trong tình trạng đó, tôi cũng sẽ không tin vào Yuno Kasugano. Tôi không biết Yuno có nhận ra điều đó hay không, nhưng ánh mắt của tôi không ánh lên sự thân thiện.

 

'Tại sao cô lại cứu tôi? Không, tôi sẽ thay đổi câu hỏi. Con mắt có khả năng nhìn thấu bản thể, tương lai và quá khứ là loại khả năng nào? Cô có biết về tương lai không? Hay cô có biết nó sẽ như thế này không? '

 

'Thông tin tôi có thể biết là hạn chế mà thôi. Cậu không thể biết tất cả tương lai, và cũng không thể biết tất cả quá khứ. '

 

'Nếu vậy ... Tại sao cô lại cứu tôi?'


 

'Đó là ...'

 

'Cô biết về tương lai của tôi.'

 

Yuno Kasugano không trả lời. Tôi coi đó là một dấu hiệu tích cực.

 

Có lẽ trong hắc giới, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi sẽ tiếp tục đặt câu hỏi tại sao cô ấy lại cứu tôi và cô ấy mong đợi điều gì ở tôi khi làm như vậy.

 

Trong khi đó, cảnh vật lại một lần nữa thay đổi. Yuno Kasugano tiếp tục quan tâm đến tôi. Trong khi tôi có vẻ cởi mở với cô ấy, tôi vẫn nghi ngờ sự ưu ái này của cô.

 

Trong suốt thời gian này, Yuno Kasugano đã kể cho tôi nghe những câu chuyện vô bổ như một cách để cô ấy giết thời gian. Cô kể những câu chuyện về thời thơ ấu, cuộc sống hiện tại và cả chuyện cá nhân của mình.

 

Thông qua sự tán gẫu và quyết tâm không ngừng của cô ấy, tôi có thể biết Yuno Kasugano đã yêu tôi.

 

Cô ấy dường như nghĩ đến tôi mỗi ngày, đến để dành thời gian cho tôi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đôi khi, cô ấy rơi nước mắt ngay sau khi bước ra khỏi căn phòng nơi tôi đang nằm.

 

Cô ấy trở nên hạnh phúc với những lời khen nhỏ nhất thốt ra từ miệng tôi và buồn bã vì những lời châm chọc nhỏ nhất mà tôi thốt ra.

 

'Tại sao cô lại làm nhiều điều tới vậy cho tôi chứ?'

 

'…'

 

Bất cứ khi nào tôi hỏi điều này, cô ấy không thể cho tôi một câu trả lời chính xác. Cô ấy chỉ đỏ mặt.

 

Một chút thời gian đã trôi qua trong hắc giới, và nỗi đau trong quá khứ bắt đầu lành lại cùng với sự hồi phục vết thương của cơ thể tôi. Tất nhiên, Lee Kiyoung của hắc giới dường như không thích sự thật này, vì điều này có nghĩa là tôi có nhiều thời gian hơn để uống một mình, do đó có nhiều thời gian hơn để cảm thấy tức giận.

 

Rõ ràng là tại sao Yuno Kasugano lại bị ám ảnh bởi tương lai. Cô ấy có lẽ đã nhìn thấy cô ấy ở bên tôi, đó là lý do tại sao cô ấy đã dành toàn bộ thời gian của mình để chăm sóc tôi.

 

Bây giờ 'tôi' muốn nói với cô ấy rằng tôi thấy toàn bộ chuyện này thật ngu ngốc, nhưng vì tôi chỉ là một khán giả vô hình nên tôi không thể.

 

Một chút thời gian nữa trôi qua.

 

Tôi đã hồi phục đủ để di chuyển cơ thể hoàn toàn trong hắc giới, và những chuyến thăm của Yuno Kasugano trở nên ít thường xuyên hơn. Những cuộc trò chuyện của cô ấy đã rơi vào lặng im, khiến tôi có thêm thời gian để nghiền ngẫm những suy nghĩ của mình.

 

Tôi không thể hiểu Kiyoung đang nghĩ gì ở hắc giới, nhưng nếu tôi đoán đúng, có lẽ cậu ấy đang tranh luận về việc có nên sử dụng Kasugano hay chỉ đơn giản là chấp nhận lòng tốt của cô ấy. Phiên bản dòng thời gian đầu tiên của tôi trông rất giằng xé giữa hai tùy chọn này.

 

Trong tất cả những điều không chắc chắn, tôi dường như chỉ chắc chắn một điều. Tôi đã phụ thuộc rất nhiều vào cô ấy.

 

‘Lee Kiyoung-nim, đã đến lúc uống trà rồi.’

 

'Ah. Cảm ơn.'

 

'Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu nên đi khám lại cơ thể của mình ngay hôm nay để kiểm tra sự hồi phục đi.'

 

'Tôi ổn mà. Tôi có thể đi lại rồi đấy thôi. '

 

'Nhưng mà…'

 

'Cô thích chăm trẻ à?'

 

'Không phải vậy đâu. Tôi chỉ…'

 

Tôi cũng đã biến nó thành một trò tiêu khiển để pha trò cười vô bổ. Bầu không khí giữa chúng tôi tốt đến mức nó cảm thấy nực cười, ngay cả với tôi. Tuy nhiên, tôi biết điều này chắc chắn sẽ xảy ra. Yuno Kasugano đã dành tất cả nỗ lực của cô ấy cho tôi, và tôi bị mắc kẹt trong căn phòng này, chỉ có cô ấy ở bên.

 

Với tất cả thời gian chúng tôi dành cho nhau, có vẻ như tình cảm của cô ấy chỉ đang tăng lên. Từ quan điểm của tôi với tư cách là một khán giả bên thứ ba, điều này thực sự nguy hiểm. Lựa chọn tốt nhất lúc này là rời khỏi Yuno Kasugano.

 

Mặc dù Kiyoung của hắc giới không thể hiện ra điều này, nhưng tôi vẫn có thể biết cậu ấy đang nghĩ gì.

 

Lee Kiyoung của hắc giới sợ rằng mình quên mất.


 

Yuno Kasugano rõ ràng không nhận ra điều này, nhưng tôi có thể thấy điều này rõ như ban ngày. Lee Kiyoung của hắc giới là một quả bom nổ chậm.

 

Một quả bom có ​​thể phát nổ bất cứ lúc nào.

 

Phong cảnh lại một lần nữa thay đổi.

 

Lần này, cả hai dường như đã thân thiết hơn một chút, nhưng Kiyoung của hắc giới dường như vẫn chủ động từ chối sự tiến triển này.

 

Mùa đông đã kết thúc, và mùa xuân đã đến. Mùa xuân đã kết thúc và mùa hè đến gần. Một lần nữa, mùa thay đổi, và mùa thu đến.

 

'Tôi đi ra ngoài đây.'

 

'Tôi ... tôi không biết cậu đang nói về cái gì.'

 

'Tôi nghĩ cô biết tôi đang nói về điều gì mà.'

 

'C… Cậu có thể ở lại thêm một chút mà.'

 

Những chiếc lá tiếp tục rơi.

 

'C-Cơ thể của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.'

 

'Tôi chắc chắn rằng cơ thể của tôi hiện có thể hoạt động bình thường.'

 

'Không hề. Cậu vẫn phải chăm sóc bản thân nhiều hơn một chút. '

 

'…'

 

"Đừng ... Xin đừng đi, Lee Kiyoung-nim."

 

Lại thêm nhiều lá rụng.

 

'Tôi biết ơn cô lắm. Tôi đã cố gắng không hỏi tại sao cô lại tốt với tôi như vậy, nhưng bây giờ tôi biết tại sao rồi. '

 

'…'

 

'Tôi biết ơn cô, nhưng chỉ có thế thôi. Tôi sẽ sửa chữa những sai lầm của mình bằng cách giết nhiều người. Tôi sẽ trở nên vô tâm và tàn nhẫn hơn. Tôi biết đây là tương lai mà cô đã thấy. '

 

'Không phải như vậy đâu. Đó không phải là những gì tôi đã thấy, Lee Kiyoung-nim. Những gì tôi, tôi đã thấy, là tôi và… tôi đã ở bên cậu. '

 

Không khí mùa thu lạnh dần.

 

'Cậu và tôi đã ở bên nhau. Tôi… tôi đã tự mình kiểm tra. Tôi đã thấy cậu và tôi cùng nhau trong ngôi nhà này. Chúng ta trông rất hạnh phúc. Chúng ta có hai đứa con, và mặc dù tôi không biết tên của chúng, nhưng chúng đều là những đứa trẻ ngoan. '

 

'…'

 

'Cậu đã quan tâm đến tôi và yêu tôi.'

 

'Nói dối.'

 

'Tôi ... tôi- Đó là sự thật. Cậu và tôi đang có một cuộc sống yên bình. Đúng. Cả hai chúng ta trông rất hạnh phúc. Không chỉ tôi, mà cả cậu cũng trông hạnh phúc, không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu đang sống một thói quen bình thường. Tôi đã tìm kiếm cậu bởi vì tương lai mà tôi đã nhìn thấy liên tục làm phiền tôi. Nó không có nghĩa gì khác đâu. '

 

'Cô nói dối. Tôi có thể tự thấy điều đó bởi chính mình. Tôi thấy không lý do gì để lãng phí thời gian ở đây nữa. '

 

'Cậu xoa đầu tôi và thì thầm với tôi rằng cậu yêu tôi. C-Cậu đang sống hạnh phúc sau khi quên đi mọi thứ. Đ… Định mệnh! Đúng rồi. Đây là định mệnh. Cậu và tôi, thoát khỏi mọi đau đớn, áp bức và những ràng buộc của quá khứ, chỉ để hạnh phúc. '

 

Không khí càng lúc càng lạnh.

 

'Quên cái gì?'

 

'Nỗi đau ... Có vẻ như cậu đã quên đi nỗi đau. Trong tương lai tôi nhìn trước, tôi không thấy Lee Kiyoung đau khổ. Cậu thậm chí còn không cố gắng xoa dịu cơn đau bằng rượu. Cậu không đau khổ và luôn tươi cười. Bạn trông thực sự hạnh phúc. V-Và cả, về cậu ấy… '

 

'Gì?'

 

'Ah…'

 

'Cô có nghĩ rằng tôi sẽ quên đi cậu ấy không?'

 

'L-Lee Kiyoung-nim ... Đó là ... Không phải ...'

 

'Tôi đang hỏi liệu cô có nghĩ rằng tôi quên được cậu ấy không.'

 

'Lee Kiyoung-nim ... Cái đó, cái đó ...'

 

'Chỉ vì tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây và thậm chí còn quay lại để cười và cười, cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ quên hết chuyện đó sao? Cô có nghĩ rằng tôi đã quên những gì những kẻ đạo đức giả chết tiệt đó đã làm? Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ quên được tên khốn ngu ngốc đã liều mạng vì tôi sao? Cô có thực sự nói được đây là tương lai mà cô đã thấy? Hả?!'

 

'Cái đó…'

 

'Đừng có làm lố nữa. Tôi sẽ không bao giờ quên được đâu. Yuno Kasugano, cô đúng là tệ hại. Tôi tưởng cô là liều thuốc, nhưng tôi đã nhầm rồi. Đối với tôi, cô chỉ là liều thuốc độc mà thôi. Định mệnh á? Tôi không biết cô đang nói về cái gì, nhưng tôi biết chắc chắn một điều, định mệnh thực sự là lý do tại sao tôi đến đây. '

 

'Ah…'

 

'Nhờ định mệnh, tôi đã có thể giải hết chất độc có nguy cơ nhấn chìm tôi.'

 

'Lee Kiyoung-nim… Hức hức….'

 

Những cơn gió khắc nghiệt đã đến.

 

'Bỏ cái sự thông cảm rẻ tiền này đi, đồ khốn nạn. Mấy người đều giống nhau hết. '

 

'Ah…'

 

'Cô có nghĩ rằng cô xứng đáng để thông cảm cho tôi hay không?'

 

Đèn đã bắt đầu mờ đi.

 

'Khụ… khụ…'

 

'Cảm ơn cô. Nhờ có cô, tôi đã biết mình phải làm gì. Cô sẽ là một vật chỉ thị đấy. '

 

'Khụ…'

 

'Cô sẽ là một thước đo, có thể cho tôi thấy mình có thể tàn nhẫn như thế nào. Đây là kết cục mà cô muốn, phải không? Không phải như vậy à? Nó có thể hơi khác so với cuộc sống hạnh phúc mà cô muốn, nhưng ... Dù vậy, cô vẫn sẽ ở bên cạnh tôi. '

 

'Khụ khụ….'

 

Những chiếc lá tiếp tục rơi trong một bản giao hưởng đầy ám ảnh.

 

'Tôi sẽ không bao giờ quên cậu ấy chừng nào cô còn ở bên tôi. Cô sẽ là phương tiện khiến tôi không thể quên được cậu ấy. Nó cũng sẽ tốt cho cô thôi mà, phải không? '

 

'Đừng ... khóc. Tình yêu của tôi.'

 

'…'

 

'Đừng khóc, tình yêu của tôi ...'

 

Giọng điệu ám ảnh đã lên đến đỉnh điểm.

 

Chàng khờ giẫm phải lá rụng.

 

Một lần nữa, mùa đông dài đã đến.

 

*** 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net




 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương