Ký Sự Hồi Quy
Chapter 167: Làn sóng quái vật (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 167: Làn sóng quái vật (3)

 

‘Địa điểm đó nằm trong thành phố.’

 

Điều này thực sự đã về phe tôi. Nó sẽ khiến công việc của tôi dễ dàng hơn một chút.

 

‘Khu vực phía Tây à.’

 

Ngoại trừ việc đó là nơi mà tầng lớp thượng lưu của Lâu đài Đá sinh sống thì không có gì đặc biệt cả. Thật khó để tưởng tượng rằng có một mạng lưới lớn như vậy dưới lòng đất, nhưng nhìn cách Jung Hayan chỉ vào đó một cách tự tin, có vẻ như tôi không phải lo về sai sót gì cả.

 

“Em chắc chứ?”

 

“Vâng ạ.”

 

“Được rồi. Cảm ơn em, Hayan.”

 

“Hehehe.”

 

‘Chắc là sẽ ổn thôi…’

 

Vị trí này không tệ. Tôi lo lắng đôi điều, nhưng thú thật thì, nếu hệ thống ngầm đó bị quét sạch thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.

 

‘Nó cũng cách tháp Yeongju rất xa…’

 

Nó còn nằm ở đối diện nhà thờ nữa, nếu biến mất khỏi bản đồ cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.

 

‘Không tệ.’

 

Ngay cả khi tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ cua mình, Jung Hayan vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi. Vì tôi đã giải quyết xong chuyện này nên chắc tôi phải thận trọng hơn khi tham gia cuộc họp.

 

“Làm tốt lắm, Hayan.”

 

“À… Không có gì đâu ạ!”

 

“Gặp em sau nhé.”

 

“Vâng…”

 

Tôi thích việc ghép hình. Khi có thêm một mảnh ghép vừa khít, tôi thấy dễ chịu hơn. Dù sao thì, ngay cả khi tôi không làm gì thì tình hình ở Lâu đài Đá vẫn sẽ tiếp tục thay đổi.

 

Sau khi khen ngợi Hayan và xoa đầu em ấy, tôi ngay lập tức được thông báo về việc Bá tước Lâu đài Đá sẽ triệu tập tất cả các hội chủ và bang chủ trong khu vực. Điều này chỉ khiến tôi cười.

 

Nếu nơi đây là Thánh Quốc, tôi biết tình huống tương tự vậy sẽ xảy ra. Mặc dù giống nhau về nghĩa vụ, nhưng nhiệm vụ của những người tự do là chiến đấu cho đế quốc, như thể chính họ đang sống ở ranh giới vậy.

 

‘Đó thực sự là một tình huống tốt.’

 

Sau cùng thì, chính Lam Hội đã thông báo cho họ về những nguy hiểm sắp xảy ra. Nếu phải giải thích, thì điều đó có nghĩa là chúng ta đang ở trong tình trạng khá tốt trước khi cơn sóng ập tới.

 

Khi tôi bước về phía phòng họp, tôi thấy Bá tước Lâu đài Đá và Kim Hyunsung đang nói chuyện. Cả hai trông có vẻ nghiêm túc, nhưng không làm bớt đi niềm hạnh phúc của tôi.

 

“Có đúng không?”

 

“Đúng vậy. Có nhiều tình huống tương tự đã xuất hiện trong rừng.”

 

“Bao thập kỷ qua nó không hề xảy ra rồi…”

 

Ngay sau khi xen vào, họ bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

 

“Thông thường, một mối nguy sẽ gửi trước cảnh báo và sẽ không đến. Rồi, đến một lúc nào đó, nó bất ngờ ập tới. Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị cho chuyện đó.”

 

Vai trò của tôi là ủng hộ ý kiến của Kim Hyunsung và khiến những người khác tin vào cậu ấy.

 

Cho dù có chuyện bất ngờ xảy ra, cúng chẳng có mấy ai tin tưởng. Nhưng những điều thốt ra từ miệng của Giám mục Danh dự của Thánh Quốc sẽ khác.

 

Trước vẻ mặt cởi mở và tin tưởng của tôi, Hyunsung gật đầu với vẻ biết ơn. Cậu ta lấy hết can đảm, nói chuyện một lần nữa, từng chút một giống như người đàn ông mà tôi ngưỡng mộ.

 

“Tôi nói với ngài rồi, các dấu hiệu sẽ tiếp tục xuất hiện. Chúng tôi đã tự mình kiểm tra trong chuyến đi săn. Nó giống hệt với các dấu hiệu xảy ra ở các thành phố có làn sóng quái vật.”

 

‘Ra là chúng ta sẽ trải qua làn sóng.’

 

“Nó yên tĩnh một cách kỳ lạ, hệ sinh thái của hầu hết quái vật đều bất thường.”

 

“Chắc là vậy. Cũng có thể nghĩ rằng chúng đã ra khỏi lãnh thổ của mình… Trước tiên, tôi rất vui nếu có một cuộc họp để đưa ra các biện pháp.”

 

“Nếu có một cuộc đo lường, thì vài số liệu sẽ được sắp xếp.”

 

“A, Giám mục Danh dự Lee Kiyoung.”

 

“Tất nhiên, có thể có hướng dẫn sử dụng trong trường hợp nó thực sự nổ ra ở Lâu đài Đá, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị một số thứ rồi. Thực ra, điều này là do chúng tôi nhận được tin báo rằng những dấu hiệu bất thường đã xuất hiện trong khu rừng quái vật ngay cả trước khi chúng tôi đến Lâu đài Đá rồi.:

 

“Cái gì? Ta chưa từng nghe về nó…”

 

Tất nhiên là không nghe rồi. Ngay từ đầu làm gì có tin đó.

 

“Đó là tin đồn được lan truyền bí mật giữa những người tự do với nhau… Tôi biết ngài không nắm được điều đó, Bá tước Lâu đài Đá. Là một công dân tự do, nói ra thì hơi xấu hổ nhưng… Có nhiều người không thích tình huống này cho lắm.”

 

“Ta nghĩ ta đã hiểu đôi chút.”

 

“Vâng. Mặc dù sống trong vùng đất tự do của Thánh Quốc, nhiều người chỉ yêu cầu tự do và không chịu trách nhiệm về các nghĩ vụ và quyền lợi của họ. Một số người rảnh rỗi thì không hài lòng lắm với tình huống nháp này. ‘Sao chúng ta phải chiến đấu vì Lâu đài Đá?’. Chắc chắn có những người nghĩ như vậy”

 

“...”

 

“Hầu như họ sẽ bỏ chạy nếu làn sóng đó đột ngột xảy ra.”

 

Điều tôi mới nói thì không phải dối trá. Tôi biết sẽ có những người cố gắng chạy trốn. Bá tước của Lâu đài Đá không phải kẻ ngu, vì vậy tôi biết ông ấy sẽ hiểu những gì tôi đang nói.

 

“Chúng ta cần ban bố tình trạng thiết quân luật ngay bây giờ để đảm bảo an toàn cho mọi người. Tốt hơn hết là không nên triệu tập, mà hãy lập quân và chờ đợi như thể chờ chiến tranh ấy.”

 

‘Có như vậy những kẻ khốn nạn ở nhà đấu giá mới không thể thoát ra được. Cả tiền của chúng nó nữa.’

 

Hon nữa, mấy thằng chó đẻ muốn chạy trốn vào lúc này cũng nên được ngăn chặn đúng cách.

 

“Ta e là nó sẽ khiến dân thường trú thấy lo lắng, nhưng… Cũng có lý.”

 

“Lo lắng là chuyện bình thường thôi. Nếu họ không lo lắng gì hết mới đáng sợ.”

 

Chưa hết câu, nhưng người khác đã xông vào phòng họp. Đây là những người tôi đều đã gặp ít nhất một lần bởi Song Jungwook đã giới thiệu qua về họ.

 

Có vẻ như Bá tước Lâu đài Đá không ưa họ, nếu nghĩ về những điều tôi nói trước đây thì có thể hiểu lý do tại sao.

 

“Cậu ngồi xuống đi.”

 

“Vâng, thưa Bá tước.”

 

“Lâu rồi không gặp, Bá trước Lâu đài Đá.”

 

“Hừm.”

 

Từng người một trong số họ đều lần lượt chào hỏi, nhưng đây hoàn toàn không phải là xã giao.

 

Các bang chủ và hội chủ đều ngồi xuống với vẻ mặt khó hiểu. Song Jungwook bắt đầu nhìn tôi như thể hỏi chuyện gì đang xảy ra.

 

Trông anh ta thật buồn cười, cứ như anh ta có thể thu lợi được gì đó từ việc này vậy.

 

Với tư cách là Giám mục Danh dự của Thánh Quốc, chắc anh ta cũng biết tôi gần gũi với Bá tước Lâu đài Đá, nên anh ta - người duy trì mối quan hệ thân thiết với tôi - cảm thấy an toàn, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

 

‘Đáng yêu phết.’

 

Tôi không biết anh ta có nhanh trí hay không. Anh ta biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng lại không nghĩ cách giải quyết của mình sẽ thay đổi được gì.

 

Tôi ngồi vào chiếc ghế gần với Kim Hyunsung, một lúc sau, Bá tước Lâu đài Đá bắt đầu nói. Tôi biết nó sẽ diễn ra như thế nào, nhưng không phải điều mà ông ta sẽ nói cụ thể. Dù lựa chọn thế nào thì Bá tước Lâu đài Đá vẫn tự do, nhưng tôi biết cha của Marlin Young-ae, người đang ngồi đối diện tôi, sẽ tôn trọng tôi ở mức nào đó.

 

‘Nhỉ?’

 

Khi cuộc họp hôm nay kết thúc, sau khi báo rằng sẽ có một làn sóng quái vật xảy ra, chắc chắc một cuộc thám hiểm hoặc một chuyến đi được tổ chức, hoặc có một số kẻ chọn chạy trốn khỏi Lâu đài Đá.

 

Ngay cả với Bá tước, người phải bảo vệ dân thường trú, cũng không thể chấp nhận được. Nếu chấp thuận theo ý kiến của tôi thì hợp lý hơn.

 

“Từ giờ trở đi, Lâu đài Đá sẽ tham gia vào một cuộc chiến.”

 

‘Tốt lắm.’

 

“Tôi nghĩ tháng sau sẽ có một làn sóng quái vạt mới. Trong khi yêu cầu hỗ trợ từ thành phố khác, sau khi chặn hết lối ra, tôi sẽ hợp nhất lực lượng những người tự do ở Lâu đài Đá với lực lượng tháp Yeongju.”

 

“Cái gì…”

 

Mọi người ngớ ra. Trong tình huống đột ngột như vậy, một số người bắt đầu sụp đổ.

 

“Sắp có một làn sóng quái vật sao?”

 

“Cái đó… Thông tin này ở đâu ra?”

 

Kim Hyunsung là người trả lời câu hỏi ngớ ngẩn đó. 

 

“Đây là thông tin mà chúng tôi điều tra được trong thời gian lưu trú ở đây.”

 

“C-Có chắc không?”

 

“Vâng. Tôi sẽ báo lại trong cuộc họp sau. Chúng tôi rất chắc chắn về sự thật này.”

 

Ngay khi người của chúng tôi ngừng nói, những tiếng kêu hoảng sợ bắt đầu tràn ngập khắp căn phòng. Trong hoàn cảnh kinh hãi như vậy, sợ hãi là điều bình thường thôi. Ngay cả khi đã nghe về kế hoạch của Bá tước Lâu đài Đá, dường như chẳng có gì khiến họ bớt hoảng sợ hơn.

 

‘Chậc chậc.’

 

Tôi đã nghĩ rằng có điều gì đó xuất phát từ sự không hài lòng, nhưng thái độ của Bá tước Lâu đài Đá mạnh mẽ hơn tôi nghĩ, và tất cả các hội chủ ở đây đều không dám nói điều gì.

 

Đó là lúc Song Jungwook của Tiểu Thạch hội lên tiếng.

 

“Bá tước Lâu đài Đá.”

 

“Gì vậy, Hội chủ Tiểu Thạch hội?”

 

“Thật tốt khi ngài nói sẽ tham chiến và ban hành thiết quân luật… nhưng hợp nhất với lực lượng của tháp Yeongju để chiến đấu thì…”

 

“Có vấn đề gì không?”

 

“Có lẽ sẽ không hiệu quả lắm. Ngay từ đầu đã có quy định rằng các bang và hội hoạt động độc lập khi có tình huống nguy hiểm tựa chiến tranh xảy ra. Điều luật tương tự cũng được áp dụng ở tháp Yeongju…”

 

“Không. Chính xác hơn thì, luật của đế quốc quy định rằng tổ chức quân đội có thể thay đổi theo quyết định của Tổng tư lệnh tối cao. Không có gì trái với luật triều đình cả.”

 

“Nhưng mà…”

 

Những giọng nói khác bật ra từ khắp nơi.

 

“Khi có quyết định của Tổng tư lệnh tối cao, tôi muốn ngài cân nhắc lựa chọn mà ngài vừa đưa ra. Chúng tôi cũng biết rằng chúng tôi, những người tự do của Lâu đài Đá, phải tham gia vào cuộc chiến khi có mối nguy xảy đến, nhưng… có lẽ…”

 

“Có vẻ như rất nhiều cuộc giao tranh sẽ xảy ra với các hiệp sỹ của tháp Yeongju. Ý cậu là vậy sao?”

 

“Không phải. Tôi chỉ nói rằng những người tự do có cách riêng của họ. Xin hãy lựa chọn hợp lý hơn.”

 

“Về cách của những người tự do… Tôi không biết cậu đang nói về điều gì. Con đường của những người tự do là gì? Đó có phải là cách để họ đưa những kẻ để quốc lên hàng đầu và duy nhất không?”

 

“Không, thưa Bá tước. Ít nhất thì tôi nghĩ một công dân tự do nên chỉ huy những người tự do…”

 

“Vì vậy, Tiểu Thạch hội sẽ tự dùng quân của mình. Ý cậu là vậy sao?”

 

“Không…”

 

“Nếu không thì là gì hả, Hội chủ Tiểu Thạch hội? Tôi đâu có ngu. Tôi biết sao cậu ở lại Tiểu Thạch hội, và tôi biết tại sao cậu muốn có một đơn vị độc lập. Tôi biết cậu ghét phải cống hiến cả đời mình cho nơi đây.”

 

“Tôi chưa bao giờ có ý đó. Nhưng tình hình…”

 

Có vẻ như chẳng ai trong số họ có ý nhường nhịn nhau. Đây không phải hình ảnh đẹp của cả hai. Người tự do và người theo chủ nghĩa đế quốc buộc phải duy trì biểu tượng hữu nghị, hòa bình.

 

Từ quan điểm của Bá tước, chắc ngài ấy nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc tranh cãi tạm thời, nhưng điều này chắc chắn sẽ tạo ra rạn nứt trong tương lai.

 

‘Mối quan hệ của họ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.’

 

Ngay cả khi tôi không thích thì vẫn phải thỏa thuận. Sau đó, một phản ứng bất ngờ thốt ra từ miệng Bá tước Lâu đài Đá.

 

“Nếu cậu nghĩ vậy, thì tôi sẽ giao nó cho Giám mục Danh dự Lee Kiyoung.”

 

‘Chính nó!’

 

Tất nhiên đó không phải điều tốt cho những người tự do sống ở Lâu đài Đá. Dù gì thì tôi cũng chỉ là một vị khách. Quả nhiên, tôi có thể thấy một số hội chủ phản đối.

 

“Nhưng Lee Kiyoung có đến từ Lâu đài Đá đâu.”

 

“Đó là sự nhượng bộ tối đa mà tôi có thể làm rồi.”

 

“Tôi nghĩ cũng tốt thôi.”

 

Điều khá ngạc nhiên là Song Jungwook đã đồng ý với quyết định của Bá tước. Anh ta giờ đang nhìn tôi, mỉm cười.

 

‘Tên khốn này…’

 

Dường như anh ta nghĩ rằng tôi sẽ đứng về phía anh ta trong cuộc tranh luận này.

 

‘Dù có cầu xin thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ phải lên tiền tuyến thôi, Jungwook ạ.’

 

Điều đó đã được quyết ngay từ đầu rồi.

 

***

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương