Ký Sự Hồi Quy
Chapter 165: Làn sóng quái vật (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 165: Làn sóng quái vật (1)

 

“Hiện giờ mọi người sẽ tới Thành phố Tự do của Lindel. Nếu ở lại hội, tôi chắc chắn sau này sẽ đưa mọi người về quê nhà.”

 

“T-Thật ạ? Ngộ nhỡ…”

 

“Không cần phải lo. Tôi sẽ không làm chuyện phức tạp tới mức vậy nếu ngay từ đầu tôi định vấy bẩn hay hại mọi người rồi.”

 

“A…”

 

“Tôi không cứu các bạn khỏi lũ quái vật để nhận được tổn thất lớn đâu. Ngay sau khi tới Lindel, mọi người sẽ nhận được ID mới, và đóng vai khách mời của Lam Hội. Chỉ cần không ra khỏi thành phố thì mọi người được phép đi ra ngoài thoải mái, không ai có thể gây hại cho bạn. Tất nhiên, nếu sợ ra ngoài thì cứ ở yên trong Nhà Hội là được.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

“Thay vì tôi thì hãy cảm ơn cô Cho Hyejin đây này. Cô ấy mới là người muốn cứu mọi người ra đấy.”

 

“A! Dù chưa lâu nhưng cảm ơn cô rất nhiều vì đã quan tâm đến chúng tôi…”

 

“Chắc chắn mọi người sẽ được về nhà. Tôi hứa đấy.”

 

“Hức…”

 

Khi các yêu tinh khóc cùng nhau, Cho Hyejin bận rộn với việc an ủi họ. Quả là một cảnh đẹp.

 

Tôi thấy đau lòng khi phải trả các yêu tinh có giá 120.000 lượng vàng về quê của họ, nhưng bây giờ thì thế này vẫn tốt hơn.

 

Dù sao cũng chẳng hữu ích lắm. Chỉ số của họ không tệ, nhưng cấp bậc tài năng của họ không đủ để nâng cấp thành các nhà thám hiểm. Họ được sinh ra để làm người bình thường.

 

Đây là một trường hợp mà nếu không may, họ sẽ lại bị thợ săn bắt giữ khi đang sống một đời bình yên. Trả họ về càng sớm thì càng tốt.

 

Đó là bởi tin tức tôi có năm nô lệ yêu tinh sẽ tới tai Yuno Kasugano. 

 

Đối với cô ấy, người vẫn gọi tôi là sư phụ, thì điều đó sẽ dẫn đến những hệ lụy không thể tránh khỏi. Tôi phải chắc chắn rằng tôi phải gửi họ đi sớm nhất có thể bởi cô ấy mới gửi một lá thư, làm loạn lên về chuyện tự mình tới Lâu đài Đá.

 

Khi đang nghiền ngẫm chuyện này, những yêu tình nhìn tôi đầy cảnh giác. Chắc hẳn họ vẫn đang lo lắng về việc liệu có bị bán đi nơi khác hay không, nhưng họ sẽ hiểu tôi ngay khi tới Lindel an toàn thôi.

 

“Tôi chỉ nói để phòng hờ thôi, nhưng tốt hơn là mọi người không nên rời khỏi xe cho tới khi đến nơi. Bên trong toa xe có phù hiệu Hội thì không nguy hiểm, nhưng bên ngoài thì có đấy.”

 

“Vâng. Chúng tôi sẽ ghi nhớ điều này, thưa ân nhân.”

 

“Gọi là ân nhân thì ngại quá. Tôi lại thấy có lỗi vì chỉ cứu được nhiêu đây. Thay mặt cho loài người, tôi xin lỗi.”

 

“A-a, nhưng…”

 

“Ừ. Nếu tôi thấy yêu tinh nào nữa, tôi sẽ cố gắng giúp họ nhiều nhất có thể.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

“Vậy thì đi thôi/”

 

Khi những yêu tinh đã lên xe, họ chào tạm biệt tôi. Cho Hyejin quấy rầy họ thêm một lần cuối trước khi lùi lại. Trông cô ấy đã nhẹ nhõm hơn một chút.

 

“Nhẹ lòng chưa?”

 

“Chưa.”

 

“Cô đã làm thân với họ rồi sao?”

 

“Vâng. Dù chỉ là thời gian ngắn… nhưng tôi đã gắn bó hơn với họ.”

 

“Cô đã làm hết khả năng của một con người rồi. Cô không chỉ cứu mà còn giấu họ trong một quán trọ sang trọng, còn chịu trách nhiệm về họ ở Lam Hội nữa, vì thế tôi nghĩ cô làm được nhiều hơn vậy đấy.”

 

“Cảm ơn lòng tốt của anh, Hội Phó.”

 

“Chính xác hơn thì cô mới là người tốt đấy. Dù sao thì, nếu cứu được yêu tinh, có khi cô sẽ nhận lại được thứ gì đó đấy.”

 

“...”

 

Vẻ mặt chán nản của cô ấy hiện rõ trong mắt tôi. Công bằng mà nói, đó không hẳn là những gì tôi muốn làm, nhưng đó cũng không phải ý tồi. Không có gì xấu khi yêu tinh cảm thấy mắc nợ ta cả, lòng biết ơn của họ dành cho chúng ta là vô cùng lớn. Tôi không biết khi nào nó sẽ xảy ra, nhưng thật tốt khi họ mắc nợ mình, để phòng hờ thôi.

 

“Vậy đi kiếm thứ gì đó ăn thôi.”

 

“Vâng, Hội phó.”

 

Tất nhiên, tôi không chỉ tốt với mấy yêu tinh kia. Tôi đã nói chuyện với Cho Hyejin vài lần và thành công trong việc gần gũi cô ấy hơn chút.

 

Cô ấy không thay đổi nhiều như Sun Hee-young hay Jung Hayan, nhưng cô ấy dần dần hiểu tôi. Tất nhiên, tôi cũng ở trong tình huống phải hiểu cô ấy. Cho Hyejin có lẽ đã nghĩ đến việc thân thiết hơn, nhưng tôi thấy cô ấy vẫn quyết định chia việc rạch ròi.

 

Hơi khó để khiến tôi được cô ấy ưu ái hơn một bậc bởi cô ấy không được hệ thống phân loại là một người phụ nữ nguy hiểm hay điên rồ.

 

Điều quan trọng là tôi đã hiểu được cô ấy.

 

Chúng tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng ít nhất thì điều tồi tệ đã qua. Bằng chứng là, dù chúng tôi cứ đi với nhau thế này suốt nhưng cô ấy không còn khó chịu nữa.

 

‘Làm bạn thôi là đủ rồi.’

 

Dù sao tôi cũng thích mối quan hệ này hơn. Hơn nữa, tôi chắc chắn rằng bản thân mình không phải là mẫu đàn ông lý tưởng của cô ấy.

 

“Thế… Đã nghĩ về nó chưa?”

 

“Về cái gì cơ?”

 

“Cô biết tôi đang nói gì mà. Chúng ta cần giải quyết chuyện này nhanh trước khi nạn nhân mới xuất hiện.”

 

“Tôi không chắc lắm.”

 

“Sao cơ?”

 

“À. Tất nhiên, không phải tôi không có ý định phạt họ. Họ phải được pháp luật xử lý. Cho tới giờ tôi luôn tin vào điều đó, tôi vẫn nghĩ như vậy, nhưng…”

 

“Cô không biết liệu mình có xử lý tốt hay không. Cô đang nghĩ vậy hả?”

 

“Thật là xấu hổ, nhưng đúng là như vậy. Ngay cả khi anh báo cho những người khác về điều này, không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ thu được kết cục giống như trước đây.”

 

“Có lẽ Hyejin nói đúng. Nếu cứ hành động một cách mù quáng mà không có bằng chứng xác đáng thì chắc chắn sẽ như vậy.”

 

Mặc dù cô ấy không quá thân với tôi, nhưng chúng tôi đã tiến đủ bước để giải quyết mối quan tâm của nhau. Ngay cả những thay đổi nhỏ nhất cũng giúp được phần nào.

 

Khi tiếp tục bước đi, Cho Hyejin liên tục tham gia vào cuộc trò chuyện. Điều này thật tốt. Đó là cơ hội cho cô ấy biết rằng cách sống của một người rất đa dạng.

 

“Cô có gạt bỏ lòng trắc ẩn của mình với những đồng nghiệp quý giá từ buổi hướng dẫn không?”

 

“Bây giờ tôi không muốn tha cho họ.”

 

Quan điểm của cô ấy về điều này đã thay đổi, đó là chuyện đương nhiên.

 

“Tôi không nghĩ họ làm gì sai, nhưng… Có hơi khó hiểu vì chúng khác so với những gì tôi tưởng tượng. Không, tôi e là những người tôi quen còn tham gia vào việc đó nữa.”

 

“Môi trường thay đổi con người. Cả bạn bè tôi trên Trái đát và bạn bè của Hyejin đều không nghĩ rằng chúng ta đã phạm tội giết người. Chà, đó là cách để tự vệ thôi, nhưng tay của cô quả thật rất “bẩn”. Họ chỉ vứt bỏ tài sản để đi lên mà thôi. Ngay cả khi họ không biết yêu tinh hay con quái họ bắt được dùng cho mục đích gì, những tội lỗi mà họ phạm phải cũng không biến mất.”

 

“Hội Phó nói phải. Đó không phải điều đúng đắn; nó xứng đáng bị trừng phạt. Tôi đang nói về phương pháp đó. Có vẻ như anh có kế hoạch trong đầu rồi, nhưng…”

 

“Phải. Tôi thích tự mình giải quyết mọi chuyện hơn.”

 

“Tôi cũng nghĩ tới điều đó, nhưng tôi cũng nghĩ tới việc một cá nhân trừng phạt một cá nhân khác có phải lẽ không. Chúng ta có quyền trừng phạt họ sao?”

 

“Tại sao lại không nhỉ? Họ, bao gồm cả Tiểu Thạch Hội, đều sử dụng sức mạnh và quyền lực của mình để đạt được kết quả tương xứng. Mắt đổi mắt, răng đổi răng. Nếu cô phạm tội, cô sẽ bị trừng phạt. Có thế thôi. Suy nghĩ nhiều là tốt, nhưng đắm chìm trong chúng thì không. Nghĩ lại đi. Cô muốn làm gì, Hyejin?”

 

Tôi có thể thấy Cho Hyejin đang lặng lẽ nhìn tôi. Tôi không trả lời, nhưng câu trả lời sẽ không thay đổi.

 

‘Đúng vậy… Tất nhiên cô cũng nghĩ như vậy.’

 

Nếu có thể, cô ấy sẽ giết sạch tất cả những kẻ có mặt ở nơi kinh tởm đó.

 

Những cuộc trò chuyện này hơi khó chịu, nhưng chúng khá hữu ích. Nó không phải là cứng đầu. Đó là một quá trình không ngừng trao đổi những giá trị mà chúng ta từng có.

 

Cô ấy đã vô tình chấp nhận một số giá trị của tôi, như việc tiền có thể giải quyết hầu hết các vấn đề, và do đó đã bị ảnh hưởng từng chút một.

 

Tất nhiên, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều về lời nói của cô ấy. Mối quan hệ của tôi với Cho Hyejin hơi khác so với mối quan hệ với Lee Jihye.

 

Lee Jihye của hội Thiên nga Đen và tôi được hệ thống gọi là bạn tâm giao vì chúng tôi có cách hành xử và giá trị ngang nhau. Tất nhiên nó có một hiệu ứng tổng hợp. Khá là chắc kèo hiệu quả của chúng tôi sẽ tăng gấp bội.

 

Cho Hyejin hoàn toàn khác với Lee Jihye. Cô ấy là một người có thể ngăn cản công hiệu của tôi, nhưng chắc chắn đã phải khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Một loại sức mạnh tổng hợp khác xuất hiện bất cứ khi nào ý kiến và giá trị của người này khác với giá trị và ý kiến của người kia.

 

‘Đây được gọi là sự hòa hợp.’

 

Tất nhiên, điều này có lợi hơn một chút đối với tôi. Tôi không muốn Cho Hyejin chặn tôi và trở thành bức tường.

 

Nếu ví với một chiếc ô tô, thì cô ấy là phanh xe và một chiếc hộp đen. Cô ấy là người có thể ngăn chặn tai nạn và chăm sóc cho tôi khi gặp nguy.

 

Tóm lại, cô ấy là người mà tôi có thể kiểm soát được.

 

Ngay cả sau khi vương quốc của Kim Hyunsung mở rộng và trở nên vĩ đại hơn, cô ấy, với tư cách là bạn của tôi, sẽ là chiếc phanh ở phía bên kia bất cứ lúc nào tôi muốn.

 

Để có thể thực sự đi theo hướng tôi uốn, tôi phải quyết định xem ai là người ở đầu bên kia.

 

‘Rất mong được hợp tác với cô, Cho Hyejin.’

 

Cô ấy và tôi sẽ bền lâu đấy.

 

“Tôi cũng nghĩ như anh, Hội Phó.”

 

“Xã hội không giải quyết được thì cá nhân phải làm thôi. Đó là bước đầu của một cuộc cách mạng.”

 

“Tôi không hiểu ý anh lắm.”

 

“Tôi nói là nó sẽ không kết thúc nếu chúng ta chỉ đưa họ đi xa. Dù sao thì tội ác cũng không biến mất mà.”

 

“Cái…”

 

“Không thể tạo ra được một xã hội hoàn hảo đâu. Tôi sống chưa được nhiều năm, nhưng tôi nghĩ thế. Ở đâu có con người, ở đó có tội lỗi. Ngay cả khi Tiểu Thạch hội biến mất, một Tiểu Thạch hội mới và đấu trường thứ hai vẫn sẽ được tạo ra. Nếu cô phá hủy chúng, Tiểu Thạch hội và đấu trường thứ ba sẽ được tạo ra. Có cầu ắt sẽ có cung.”

 

“Anh đang nói…”

 

“Tôi sẽ kiểm soát các tệ nạn xã hội.”

 

“Đó là một ý tưởng nguy hiểm đấy…”

 

“Còn hơn là chỉ nhìn mà không làm gì cả. Sau khi xóa đi cái hiện có, tôi sẽ xây một tòa tháp khác trên đỉnh nó một lần nữa. Điều tương tự cũng đúng với Lindel và Lâu đài Đá.”

 

“Làm thế nào vậy?”

 

“Ai biết. Sẽ thế nào nhỉ?”

 

“Anh đang nghĩ tới chuyện mua lại toàn bộ nơi này sao?”

 

Tôi còn không nghĩ rằng cô ấy sẽ bảo tôi mua nó đâu. Tôi bật cười.

 

“Không. Tôi định xóa sổ chúng cùng một lúc.Tôi sẽ gạt phăng hết, không xót một cọng cỏ nào.”

 

Tất nhiên điều này cũng có lợi cho tôi.

 

Sau khi nói xong, tôi thấy Cho Hyejin đang nhìn tôi với biểu cảm hỗn độn. Có lẽ cô ấy đang nghĩ về tất cả những gì tôi đã làm và nói.

 

Cô ấy hẳn đã nghĩ đến việc không cản tôi. Bởi cảnh tượng mà cô ấy nhìn thấy đã rất sốc nên cô chỉ cản tôi vì nhân tính thôi. Cô ấy còn mong được hành động cùng tôi nữa kìa.

 

Câu hỏi đặt ra là, làm sao tôi, người không có quyền lực, có thể thôi bay hết đi xa chứ?

 

Mặc dù Cho Hyejin còn thấy nghi ngờ, nhưng điều đó không phải là không thể nếu thiên thời địa lợi nhân hòa.

 

‘Làn sóng quái vật cũng xảy ra sớm thôi…’

 

Tiếc là tôi không biết vị trí của nơi đó. Rốt cuộc, tôi và Cho Hyejin đã bị che mắt đến tận chợ đen nên không biết chính xác nó ở đâu.

 

Tuy nhiên, tôi biết ai là người biết điều này.

 

Đó là người đã theo dấu tôi từ đầu tới cuối.

 

‘Hayan, em biết điều đó mà, phải không?’

 

Được đại pháp sư theo dõi đôi lúc có ích hơn người ta nghĩ nhỉ.

 

*** 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương