Ký Sự Hồi Quy
Chapter 161: Những thứ tiền không mua được (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 161: Những thứ tiền không mua được (2)

 

Cho Hyejin ngồi yên lặng trong toa xe, đeo mặt nạ. Tuy nhiên tôi vẫn có thể thấy rằng cô ấy đang lo lắng, và tôi biết cô ấy đang nghĩ gì.

 

“Thực sự có một nơi như vậy sao?”

 

“Có cầu thì ắt có cung. Người ta chỉ bán khi có ai đó cần mà thôi.”

 

“Tôi thậm chí còn chưa nghe về một nơi nhu vậy trong ba năm ở Lâu đài Đá.”

 

“Đó không phải kiểu chợ đen phổ biến như ở một số thành phố. Nó sang hơn một chút và hoạt động như một nơi chỉ dành cho khách VIP. Những khu chợ đen như vậy ở Lindel cũng không khó tìm đâu.”

 

“Nhưng vẫn…

 

“Nơi buôn bán ma túy sôi động nhất thường là biên giới. Trên Trái Đất, có khá nhiều thành phố có biên giới Hoa Kỳ - Mexico. Các yêu cầu về địa lý của Lâu đài Đá cũng không tệ. Tôi nghĩ đó là do nó gần với Cộng hòa.”

 

“Cộng Hòa sao…”

 

“Họ đang trong thời kì chiến tranh lạnh, nhưng… Cùng lúc đó, những mặt hàng bán được thì bán rất chạy. Con người có thể phạm tội mọi lúc, mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh. Nói phóng đại chút thì, ngay cả trong chiến tranh vẫn có thể bán buôn được.”

 

“Sao anh lại-?”

 

“Làm sao mà tôi biết điều này á? Tôi có sức thu mua. Trên đời này, có tiền thì không gì là không thể cả.”

 

Thực ra thì không chỉ mỗi tiền. Sự thật là tôi đã phải đi qua địa ngục để tìm ra hướng đi.

 

Tôi tin chắc rằng có một khu chợ hoặc nhà đấu giá ở Lâu đài Đá, nhưng không dể để tìm ra con đường đã hình thành qua nhiều năm. Thú thực, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nếu có sự giúp đỡ của Song Jungwook, nhưng tôi đang muốn giấu nhẹm chuyện tôi và Cho Hyejin đang có ý định tới nhà đấu giá chui.

 

Cuối cùng, Yuno Kasugano là người đã giúp tôi trong khi tôi đang nỗ lực tìm kiếm điều này.

 

Ai mà biết chỉ một lá thư là xong chuyện chứ?

 

Vì vậy, tôi đã hứa sẽ ghé Celia khi xong việc, nhưng tôi không biết chừng nào mới thực hiện được lời hứa đó.

 

“Ngay cả Bá tước Lâu đài Đá hay Marlin Young-ae chưa chắc đã biết điều này. Cả Hyunsung nữa.”

 

“Cả Hội chủ nữa…”

 

Nếu xét mọi thứ trong dòng thời gian đầu tiên, thì đó là khoảng thời gian Kim Hyunsung đấu tranh để gia tăng lực lượng vũ trang trong Lindel. Cậu ta có thể đã đụng độ nó sau giờ làm, nhưng nhà đấu giá chui thì hơi quá với những người như Cho Hyejin.

 

“Đó là bởi dường như Hyunsung có một mục tiêu khá vững chắc. Khả năng cao là cậu ấy đã bỏ sót những điều này. Nói dễ hiểu thì cậu ấy chỉ nhìn vào cả khu rừng mà không nhìn vào từng cái cây.”

 

“Ý anh là, anh ấy đang nhìn vào viễn cảnh tổng quát à.”

 

“Phải. Ví dụ nhé, cậu ấy tập trung vào các sự kiện có thể ảnh hưởng trực tiếp đến lục địa, như chiến tranh hoặc bão quái thú vậy. Cô có vẻ quan tâm đến việc làm vừa lòng Lâu đài Đá hơn là nhà đấu giá ngầm của Lâu đài Đá nhỉ. Đó là lý do vì sao chúng ta phải tìm trong rừng ngay bây giờ. Nếu cô có ai đó thấy khu rùng, thì sẽ cần một người nữa nhìn vào những cái cây.”

 

“...”

 

“Người như tôi hoặc Hyejin có thể đảm nhận vai trò đó.”

 

“Nhưng…”

 

“Tất nhiên, tôi sẽ báo cáo chuyện đó, nhưng tôi không nghĩ ta phải cho Hội chủ biết về một cái cây mục nát đâu. Cậu ta có quá nhiều chuyện phải lo rồi.”

 

“Tôi hiểu ý anh. Vậy sao anh lại yêu cầu tôi đi cùng…”

 

“Tôi từng nói điều này trước đây rồi, tôi quý cô lắm, Hyejin. Tôi cũng có thể đồng ý với lý do mà Hyunsung muốn đề bạt cô làm giám đốc điều hành của hội. Hiểu nhau tốt thì chẳng phải sẽ dễ thở hơn trong tương lai sao? À. Có vẻ như đến nơi rồi. Xuống xe thôi. Đừng nói gì nhiều cho tới khi đến nhà đấu giá ngầm nhé.”

 

“Okay…”

 

“A! Tôi tên là Kasugano Haruka. Gọi tôi là Yuka là được.”

 

“À. Okay.”

 

Khi xuống xe, tôi thấy một đại sảnh tiệc khá yên tĩnh. Cho Hyejin trông có vẻ lo lắng vì lý do nào đó. Tôi tự hỏi có phải vì chuyến đi bất chợt này hay không, nhưng có vẻ không phải như vậy.

 

Cô ấy đã đeo mặt nạ rồi, nhưng chắc vẫn đang nghĩ về việc liệu có bị chú ý hay không.

 

“Những người khác…”

 

“Đây không phải lối vào duy nhất đâu, Yuka.”

 

“Gì cơ?”

 

“Theo sát tôi một chút.”

 

“À… Okay.”

 

‘Hyunsung, tôi xin lỗi.’

 

Khi nhẹ nhàng ôm lấy eo cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy đang căng mình lên. Tất nhiên tôi chẳng định giấu diếm điều gì. Chúng tôi chỉ cần trông giống như một cặp vợ chồng Nhật Bản lắm tiền nhiều của mà thôi.

 

Ngay sau đó, tôi thấy một hướng dẫn viên tiến đến phía này. Nhìn vào ánh mắt thì có thể đoán anh ấy rất mạnh, nhưng không có ý thù địch gì. Thật lạ nếu tỏ ra hiếu khách khi chúng ta vừa là khách hàng vừa là người mua tiềm năng

 

“Thư mời.”

 

Khi lấy ra thứ đã chuẩn bị sẵn, tôi thấy anh ta gật đầu.

 

“Chỉ cần lên xe ngựa thôi.”

 

“Hôm nay thế nào?”

 

“Chắc chắn sẽ hài lòng.”

 

“Tốt.”

 

Một lần nữa, chúng tôi ngồi lên toa xe được phủ vải màn, và từ từ khởi hành.

 

“Liệu có an toàn không vậy, Hội phó?”

 

“Là Haruka, Yuka.”

 

“Có an toàn không, Haruka?”

 

“Tất nhiên là có. Ầy, gan lớn như hạt đậu ấy nhờ.”

 

“Tại Haruka ở đây đó. Sao mà không nghĩ đến vấn đề an toàn được.”

 

“An toàn lắm, nên cứ thoải mái đi, Yuka. Quan trọng là phải tin tưởng nhau. Tôi cá là đám lính canh ở đây lo cho an toàn của tôi hơn đấy. Họ sẽ không để mất những khách hàng có giá đâu.”

 

“Lúc mởi xuất phát cô nói là nguy hiểm lắm…”

 

“Nói xạo đó.”

 

“Gì chứ…”

 

“Sao không tận hưởng và bớt run rẩy đi nhỉ? Uống rượu trong xe ngựa bao giờ chưa?”

 

“...”

 

Tôi thấy Cho Hyejin lặng lẽ cắn môi, nhưng cô ấy vẫn căng thẳng. Đó là phản ứng tự nhiên bởi giờ cô ấy đang đi đến một nơi vô định. Cô ấy không tài nào biết được chúng tôi có chui vào hang cọp hay không.

 

Cô ấy cảnh giác vậy cũng tốt. Làm vậy ở đây thì không cần thiết lắm, nhưng chuẩn bị tinh thần thì không bao giờ là tệ.

 

Ngay sau đó, chúng tôi xuống xe, chỉ để được dẫn vào một toa xe khác. Sau một hồi, tôi có thể cảm thấy rằng chúng tôi sắp đến nơi.

 

Tôi nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài khi nhấp ngụm rượu cuối.

 

“Ta đến nơi rồi.”

 

“Ra ngoài thôi, Yuka.”

 

“Vâng, Haruka.”

 

“Đừng nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi như kẻ nhà quê lên phố nhé.”

 

“Tôi biết rồi.”

 

Khi mở cửa xe ngựa, cảnh tượng trước mắt thu hút sự chú ý của tôi.

 

Những ngọn đèn màu cam sáng rực bên trong, kèm theo đủ thứ xa xỉ phẩm, cứ ngỡ như đang ở thủ đô của Thánh quốc Benigore vậy.

 

Cho Hyejin cũng có vẻ ngạc nhiên, nhưng do tôi đã cảnh báo trước, nên cô ấy đã kiềm chế lại. Tuy nhiên tôi vẫn thấy đôi đồng tử của cô quay vòng vòng xung quanh.

 

Cô ấy lại nao núng lần nữa khi tôi lén nắm tay, nhưng cô ấy điều chỉnh lại khá tốt. Trêu cô ấy vui phết.

 

“Vào thôi.”

 

“Vâng.”

 

Chúng tôi không phải là những người duy nhất đeo mặt nạ. Những người khác quanh tôi cũng mặc quần áo huyền bí và đeo mặt nạ sặc sỡ. Dù tôi kiếm được rất nhiều tiền tự việc kinh doanh liều thuốc của ình, nhưng nó vẫn chỉ ở giai đoạn đầu mà thôi. Nếu không có trợ cấp từ Hee-ra và một cây rút tiền hình Yuno Kasugano, tôi đã không thể đến đây ngay từ đầu rồi.

 

“Người đó đang quản lý nơi này sao?”

 

“Nực cười. Song chỉ là một trong số rất nhiều thương nhân ở đâu. Cô có nghĩ rằng tên ngốc đó quản được nơi này không, Yuka?”

 

“Không…”

 

“Có khá nhiều thứ để xem đấy. Tận hưởng chuyến đi này đi.”

 

“Đây không phải bầu không khí Haruka nhắc đến. Cứ như đang ở vũ hội giấu mặt ấy.”

 

“Ngoại hình làm giả được mà. Dù sao thì, nếu đi vào thì sẽ hiểu ý tôi là gì thôi.”

 

Tôi khẽ giơ tay lên và thấy một hướng dẫn viên mang theo ly cocktail tiến đến chỗ chúng tôi.

 

“Uống một ly đi, Yuka.”

 

“...”

 

“Nếu không muốn thì tôi uống một mình vậy.”

 

Như Cho Hyejin nói, nơi này giống một nhà thờ xã hội hơn là một khu chợ đen. Tuy nhiên, đó chỉ là bề nổi mà thôi.

 

Tất nhiên, nếu nhìn bằng Tâm Nhãn của mình thì sẽ khác một chút. Chỉ cần nhìn vào họ, tôi có thể thấy được thiên hướng hoặc đặc điểm của những người không bình thường này.

 

‘Đàn ông và đàn bà…’

 

Có những kẻ biến thái, nhưng người tham vọng chỉ muốn phô trương sức mạnh, và những người cùng khuynh hướng với Ito Souta và tôi.

 

‘Thậm chí…’

 

Tôi còn có thể thấy một kẻ giết người như Jung Jinho nữa. Lý do họ đến nơi này quá rõ ràng. Giết người có vẻ như là một lựa chọn ở đây.

 

Tôi thấy những không gian rộng lớn được sử dụng cho mục đích gì. Khuynh hướng của mọi người khá dễ đoán, dựa theo nơi họ đã đến nữa.

 

‘Nên cho cô ấy xem thứ gì trước nhỉ?’

 

Cho cô ấy thấy những thứ yếu chắc sẽ tốt hơn cho tinh thần của cô ấy. Nếu thấy thứ gì quá mạnh ngay từ đầu có thể sẽ khiến cô ấy thấy lo.

 

Thấy khu chợ được điều hành bởi Song Jungwook là điều bình thường.

 

Ngay khi tôi chuẩn bị đi, một giọng nói bí ẩn truyền đến. Là từ một người phụ nữ.

 

“Ở đó.”

 

“Hả?”

 

“Cậu có phiền không? Vợ cậu, người đang ở bên cạnh ấy, thấy ổn là được. Tôi muốn có chút thời gian…”

 

“V-Vợ…

 

“A. Hẳn cô là bạn gái nhỉ. Thế nào cũng không quan trọng, nhưng…”

 

Vì đang đeo mặt nạ nên tôi không thấy mặt cô ấy. Tuy nhiên, chỉ lướt qua cũng có thể thấy chỉ số của cô ấy cao thế nào.

 

‘Mạnh thật.’

 

Cô mặc một chiếc váy kiểu Trung Quốc, hơi khác so với bình thường. Chắc cô ấy là người Trung Quốc đến từ Cộng hòa hoặc người Đài Loan sống ở Thánh Quốc. Cô ấy đủ tuyệt để tôi đối phó, nhưng giờ không phải lúc để tính mấy chuyện vặt vãnh.

 

“Không. Chúng tôi ổn.”

 

“Không… Đừng làm vậy. Ba người tôi thấy cũng được.”

 

“À, tôi hơi bận chút.”

 

Điều khiến tôi khó chịu là đôi mắt phản sau lớp mặt nạ. Tôi không biết phải mô ta chúng thế nào, nhưng đủ để khiến tôi nổi da gà ngay lập tức.

 

[Kiểm tra đặc tính độc nhất của người chơi Thiếu Lâm.]

 

[Người lạ theo chủ nghĩa lãng mạn]

 

‘Chết tiệt.’

 

“Đừng làm vậy.”

 

“Không, không. Chúng tôi ổn.”

 

Đó là lúc tôi nghĩ ra đặc điểm độc đáo của mình.

 

[Kiểm tra đặc tính của người chơi Lee Kiyoung.]

 

[Cám dỗ của kẻ lừa đảo]

 

[Hãy dụ dỗ người kia lắng nghe bạn. Xác suất được yêu thích bởi một người khác giới nguy hiểm sẽ tăng lên.]

 

‘Xác suất được yêu thích bởi một người khác giới nguy hiểm sẽ tăng lên.’

 

Nghĩ kỹ mà xem. Cảm giác như có nhiều ánh mắt khác đang đổ về phía tôi vậy.

 

Chí có một người phụ nữ đủ điên rồ để đối đầu trực tiếp với tôi, nhưng nhiều cô gái khác cũng đang nhìn về phía tôi, tay cầm quạt che mặt ngại ngùng.

 

‘A… Mình có gặp nguy không vậy…?’

 

Có cảm giác như những người phụ nữ mà hệ thống đánh giá là nguy hiểm đều tập trung ở đây.

 

‘Cái q-…’

 

Khi nỗi lo bao trùm toàn thân, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nắm chặt tay Cho Hyejin.

 

*** 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương