Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Tố Ngộ

Editor: Donut

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

     

Điện thoại rung lên, Lệ Tử Dận mở ra xem.

Tiểu Kiều: Lão gia đi rồi, 10:30 sẽ có một cuộc họp.

Lệ Tử Dận nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa, hắn khởi động xe. Thế nhưng cái tên nhãi đang dựa vào cửa xe hắn không hề có phản ứng gì. Đợi một lúc mà cậu ta vẫn không có ý định rời đi, Lệ Tử Dận lườm một cái, thật sự hắn ta không muốn chạm vào cái tên ngốc bị phun một đống nước bọt vào người kia. Thế là hắn hạ cửa kính xe xuống một nửa rồi gõ gõ vài cái vào kính.

 

Bạch Ninh đang nhìn một chuỗi +1, +1 điểm đột nhiên thấy thông báo “Điểm đến từ cảm xúc tiêu cực của Lệ Tử Dận: +3, +3”, tim của cậu ta đập mạnh như chuẩn bị nhảy lên cổ. Đúng lúc này cậu thấy có người phía sau lưng đang gõ mạnh vào kính thủy tinh, cậu liền quay đầu lại, trong đôi mắt đen láy viết đầy sợ hãi: “Làm tui sợ muốn chết.”

Xe “Vèo” một cái phóng đi mất. Điểm cũng dừng lại không tăng nữa.

Bạch Ninh gãi đầu một cái, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta bước sang trái vài bước, lại nhảy sang phải vài bước, lùi về sau, tiến phía trước, cột điểm cũng không phản ứng.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu gặp trường hợp điểm từ không tăng đột ngột thế này nhưng tự dưng lại ngừng tăng cậu thực sự không cam lòng mà.

Bạch Ninh bước đi rón rén vô cùng cẩn thận bước quanh khu vực đã đứng lúc nãy thêm một lần, thế nhưng lần này hệ thống cũng không xuất hiện +1, +1...nữa

Có lẽ những cơ hội này xác suất thấp như việc nhặt được tiền trên đường vậy, chỉ xuất hiện có một lần thôi, Thôi thì có nhặt được một đống cũng không mua nổi một cái bánh bao, việc này Bạch Ninh cũng đành không quá để tâm nữa. Ngày hôm nay cậu còn phải nhận thêm một mối làm ăn nữa mới đảm bảo được ngày mai có thể duy trì hình người. Bạch Ninh không dám ở chỗ này tốn thời gian nữa, cậu đành lôi đống tờ rơi trong cặp ra hướng tới chỗ đông người.

 

Bỗng từ xa xuất hiện một chiếc xe hơi cổ đến mức nên đưa vào Viện bảo tàng chậm chạp chạy qua. 

 

Mặc dù Bạch Ninh mới đến thế giới loài người không lâu nhưng cậu cũng biết loại xe kiểu cổ này đắt đến méo mặt. Kiểu người có thể mua được chiếc xe cổ rồi còn cho chạy bon bon trên đường đương nhiên là giàu đến mức nứt đố đổ vách. Từ xưa đến nay gia đình giàu có đều có nhiều thị phi, tùy ý chọn ra một người trong số đó cũng có một đống gái theo. Thời xưa là tam thê tứ thiếp. Thời hiện đại chính là người thứ ba, người thứ tư, thứ năm, thứ sáu….Nếu cậu có thể thành công làm ăn với loại người này chắc chắn sẽ kiếm được cực kỳ nhiều điểm. Hơn nữa mấy cái tên giàu có này thưởng sương sương cũng đủ tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước của cậu.

 

Bạch Ninh nhìn ông cụ, Lệ lão gia trong xe cũng đang nhìn Bạch Ninh. 

“Thằng nhóc chết tiệt Lệ Tử Dận chướng mắt mấy cô gái bình thường. Cô gái kia có lẽ sẽ lọt vào mắt xanh của nó nhỉ?”

Trợ lý ngồi bên cạnh”........”

Lão gia nhà hắn muốn ôm chắt đến mức bắt con gái người ta trên đường, thế nhưng cô gái kia thật sự quá xinh đẹp, nhưng…

“Lão gia, cô gái kia hình như quá cao rồi ạ. Chiều cao của cô ấy sắp đuổi kịp Thiếu gia rồi.” 

Lệ Tử Dận cao 1m88. (Donut: Bạch Ninh cao 1m81 đi đôi giày 5 phân.)

Ông cụ:”Thằng nhóc thúi Lệ Tử Dận mắt mọc trên đỉnh đầu. Người ta không cao sao mà nó nhìn thấy được.”

“........”

“Cậu đi nhìn xem cô bé này đang phát tờ rơi gì?”

 

Cô gái xinh đẹp như vậy đầy việc nhẹ lương cao, sao lại phải khổ sở đi phát tờ rơi. Chắc chắn là cô bé là cô gái đàng hoàng, không phải loại người vì tiền bán mình, ông cụ muốn dụ con bé về nhà mình, xài chiêu đúng bệnh hốt thuốc.

 

Trợ lý vừa mở cửa xe, người con gái - đàng hoàng, không phải loại người vì tiền bán mình- liền nhanh như một cơn gió quét qua nhét cho y một đống tờ rơi.

Trợ lý”.....”

Cô gái - đàng hoàng- cười vô cùng quyến rũ, rung động lòng người.

 

Công ty thanh khiết, chuyên trừng trị người thứ ba.

 

Trợ lý”.....”

Trừng trị người thứ ba cái gì chứ, người chính thức còn chưa có.

“Lão gia, chuyên môn của cô này không dùng được…” Lệ gia chẳng thiếu gì, chỉ thiếu phụ nữ, đến mức mà Lão gia hận không thể trực tiếp cho thiếu gia dùng xuân dược rồi ném thẳng vào giữa 1 dàn gái. Thế nhưng Lệ thiếu gia tránh được tất cả chiêu trò của Lão gia, trở thành một tên FA vạn năm thì lấy đâu ra bồ bịch.

“Đúng nhu cầu của ta rồi, ta đang muốn tìm một công ty tư nhân trừng trị chuyên nghiệp.”

“Lão gia định trừng trị ai vậy?”

“Triệu Xuân Hoa không phải lúc nào cũng dính lấy ta sao?”

“....” Trợ lý cạn lời, một đàn quạ đen bay qua, hắn trong phút chốc nhìn thấy viễn cảnh Triệu phu nhân đánh hắn thành đầu heo. Lão gia ơi, ngài muốn chắt đến mức ăn gan hùm rồi, ngay cả bạn gái ông cụ yêu thương cũng muốn trừng trị.

 

Lệ lão gia tự tay đưa danh thiếp ra ngoài, cười hiền hậu dễ gần:”Cháu gái, đây là danh thiếp của ông. Hai ngày nữa cháu gọi điện cho ông, hai chúng ta gặp mặt trao đổi nhé!”

Bạch Ninh đưa hai tay nhận danh thiếp như bắt được vàng, cậu ta trúng được một mối làm ăn siêu to khổng lồ rồi.

Nhìn chiếc xe cổ phóng đi mất, cậu cảm thấy vô cùng xoắn quẩy. Ông cụ vừa gọi hắn là “cháu gái”, vậy lần sau gặp mặt trao đổi cậu mặc đồ nam hay đồ nữ bây giờ?

 

Trên chiếc xe kia, Lệ lão gia cười gian trá nhìn đống tờ rơi dày cộp được xếp ngăn nắp. Trên tờ rơi có số điện thoại và địa chỉ, ông sợ gì không tìm được cô gái xinh đẹp kia. Cô gái kia có vẻ đẹp thanh thuần rung động lòng người, thế nhưng khi cười đôi mắt cong cong như mắt hồ ly, mang một nét quyến rũ mà đến người sống từng ấy năm như ông cụ còn chưa từng thấy mỹ nhân nào lớn lên hút hồn như vậy. Ông không tin thằng nhóc hỗn xược Lệ Tử Dận có thể chịu nổi cặp mắt mê hoặc chúng sinh đó. Thằng cháu chết tiệt trốn được mùng một chứ làm sao trốn được hôm rằm? Sắp tới là ngày mừng thọ của ông cụ, Lệ Tử Dận có chết cũng phải tự bật dậy về nhà mừng thọ ông nội.

 

“Bạch tiểu thư!” Một người phụ nữ mặc quần áo thuần nông hơn bốn mươi tuổi đứng trước mặt hắn đang cầm tờ rơi trong tay.

Bạch Ninh giật mình một cái mới nhận ra bà chị này đang gọi cậu, cậu vội cất danh thiếp rồi nói:”Dạ chị có việc gì ạ?”

“Em có thể trừng trị đàn ông bội tình hả?”

“Đúng vậy chúng em chuyên làm những việc như thế. Chị có nhu cầu gì cần em hỗ trợ ạ?”

Người phụ nữ mở miệng nhưng không nói được gì, có lẽ là chuyện khó nói.

“Chị đừng nóng vội. Chúng ta tìm một chỗ ngồi từ từ trao đổi.” Bạch Ninh ôn hòa đỡ người đàn bà tới ghế dài công viên rồi chạy đi mua một chai nước suối cho người ta.

 

Chị gái này tên Tương Huệ, là một người đàn bà điển hình ở nông thôn: nhà nghèo, chồng phải lên thành phố làm thuê để mưu sinh, vợ ở quê nuôi hai đứa con gái và trồng trọt thêm. Chồng vì tiết kiệm tiền di chuyển nên rất ít khi về nhà, nhưng có tiền tiết kiệm được đều gửi về nhà. Thế rồi, hai năm sau, chồng cô trở lại nói muốn đầu tư theo cách của người thành phố, gã nói sẽ  kiếm thật nhiều tiền để gia đình không phải khổ nữa. Người vợ nghèo hoàn toàn tín nhiệm chồng liền đem nhà ở bán sạch để chồng lên thành phố làm ăn, còn chị và hai đứa con gái ở nhờ gia đình họ hàng, cày thuê cuốc mướn cho họ, chật vật sống qua ngày. Thời gian đầu gã ta còn gọi điện về nhà, thế nhưng sau đó liền không có tin tức, cô gọi điện cho gã thì gã luôn mồm lấy cớ bận rộn. Cô hỏi chồng chuyện làm ăn như thế nào. Gã nói đang đầu tư nhưng chưa kiếm lại được tiền nên không gửi tiền về nhà được. Thời gian thấm thoát trôi qua ba năm, con gái đi học cần phải nộp học phí, số tiền tuy không lớn nhưng đối với một người lam lũ như cô thì không đủ để chi trả. Cô đành gọi điện cho chồng, thế mà phát hiện số điện thoại này đã đổi chủ. Lo lắng chồng xảy ra chuyện, Tương Huệ mang con gái tới thành phố tìm chồng. Nhưng ở nơi này tiền sinh hoạt quá đắt đỏ lại tìm không được chồng, vào lúc túng quẫn cô may mắn gặp được một người đồng hương, nhờ người nọ mà tìm được gã chồng. Tên đó không hề bị làm sao cả, làm ăn phát đạt lại còn đang nuôi bồ nhí. Cô bồ biết gã ta ở quê có vợ con không thể kết hôn cùng nó còn làm mình làm mẩy với gã. Do vậy gã mới đoạn tuyệt quan hệ cùng gia đình để lấy lòng cô bồ này.

“Nếu đã vậy sao chồng chị không về quê để ly hôn?” Bạch Ninh giúp người ta xử lý chuyện ngoại tình cảm thấy rất đỗi kinh ngạc với những chuyện như thế này.

“Hắn không ly hôn vì nếu ly hôn phải chia gia sản với chị.” Tương Huệ rơi nước mắt nói. “Hắn nói với chị hắn đang nợ rất nhiều tiền làm ăn. Nếu ly hôn chị phải phụ trách một nửa số nợ của hắn. Nhưng người đồng hương nói hắn có tiền, chỉ là không muốn cho chị thôi...”

Bạch Ninh bóp méo chai nước suối, quả nhiên gã chồng này là thằng đàn ông bội bạc rồi:”Chị nhờ em giúp chị đánh đuổi giúp chị cô bồ kia đúng không?”

Tương Huệ gật đầu.

Chị này chính là vợ chính thức, hoàn thành việc chị ta giao chắc chắn sẽ có điểm. Hơn nữa chồng của chị ấy có tiền, nếu cậu giúp chị ta xử lý cô bồ kia chắc chắn chị ấy sẽ cho cậu thù lao tương xứng.

 

Thế nhưng nhìn bộ dạng chân chất của Tương Huệ, Bạch Ninh thật sự không thể nhẫn tâm kiếm tiền xong rồi bỏ mặc:”Một bàn tay không làm nên tiếng vỗ đâu chị à. Lần này em giúp chị đánh đuổi đi bồ nhí này, rồi sẽ có bồ nhí tiếp theo. Chồng của chị cũng sẽ không đối xử tốt với chị như trước đâu ạ.”

 

Tương Huệ trầm mặc một lúc:”Vậy em giúp chị ly hôn với hắn đi, chị muốn đòi lại số tiền trước kia của mình. Nếu như có thể trừng trị cô nhân tình kia thì càng tốt.”

 

Việc liên quan đến ly hôn thì phải tìm luật sư. Thế nhưng Tương Huệ hiện tại không rõ tình trạng kinh tế của chồng, mấy người làm ăn ai chẳng có tam giác nợ. Nếu thật sự chồng của chị ta muốn giấu diếm tài sản thì chị ta có thể tiền không lấy lại được còn phải cõng thêm một khoản nợ nữa.

 

Bạch Ninh lợi dụng hệ thống định vị tra nam, đối với những việc làm của mấy tên đàn ông bội bạc thế này hoàn toàn hiểu được, hắn nghĩ ra một kế.

“Được em đồng ý, thế nhưng chị phải nghe theo lời em.”

 

Tương Huệ làm theo kế hoạch của Bạch Ninh, gọi điện thoại hẹn gã chồng bội bạc Lý Quốc Cường một giờ sau sẽ gặp mặt tại quán cafe để thảo luận vấn đề ly hôn. Sau đó cô cũng gọi điện thoại cho nhân tình của chồng, hẹn đồng thời ả ta đến đúng địa điểm đó gặp mặt sẽ nói chuyện rõ. Liên quan đến vấn đề ly hôn chắc chắn Lý Quốc Cường sẽ không hé răng với cô bồ. Còn cô bồ kia cũng muốn biết Tương Huệ sẽ nói điều kiện gì với cô ta rồi cân nhắc lợi và hại, trước khi biết cô ta cũng sẽ không nói chuyện đi gặp mặt với Lý Quốc Cường.

 

Trong thời gian một tiếng này, Bạch Ninh mặc lên một bộ quần áo đậm chất gái quê lên. Sau đó cậu cùng Tương Huệ đi ăn trưa tại một quán mì gần đó.

 

Lê Tử Dận họp xong đã đến giữa trưa, hắn cùng trợ lý tiểu Kiều định tùy tiện chọn một quán bên ngoài ăn. Nhưng vừa mới ra khỏi tòa cao ốc thì nhận được cuộc gọi của bạn thân từ nhỏ Phó Lương Sinh, hắn chợt nhớ ra ngày mai là sinh nhật của thằng bạn thân này, tên kia còn nằng nặc đòi hắn mời ăn một bữa chúc mừng sinh nhật sớm.

“Mày hiện tại đang ở đâu?” Lệ Tử Dận bị y dính lấy vô cùng phiền lòng, việc ăn cơm chắc sẽ qua loa mà tìm một chỗ ăn cho xong việc.

Phó Lương Sinh:”Đang ở công ty.”

Lệ Tử Dận:”Được để tao tìm một quán ăn ngon rồi gửi địa chỉ qua.”

Phó Lương Sinh:”Vì để ăn bữa này của mày mà tao nhịn bữa sáng để dành bụng đấy, mày phải mời tao ăn no.” Thật vất vả mới bắt được Lệ Tử Dận mời khách ăn cơm, y không hành hắn một trận thật là có lỗi với bữa ăn này.

Lệ Tử Dận mặc kệ y, trực tiếp cúp mắt, đang muốn bảo Tiểu Kiều đặt bàn ở quán ăn Trung Quốc cho cái thằng tham ăn kia no nổ bụng thì bỗng thấy một thân hình xinh đẹp cao ráo bước qua. Cái tên giả gái sáng nay bây giờ thắt hai bím tóc biến thành một cô gái quê mùa thời kỳ trước đổi mới.

 

Lê Tử Dận:”....”

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương