Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Trác Mễ

Editor: Kaw

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đúng lúc đi đến chỗ bán quả bóng lông, Hạ Vọng bèn chọn một quả màu trắng nhét vào lòng Đường Hi.

Đường Hi chưa kịp phản ứng nhưng vẫn ôm lấy quả bóng lông màu trắng theo bản năng, lực chú ý bị dời đi trong nháy mắt, lông xù lên cũng đã xẹp lại.

Khoé miệng Hạ Vọng câu lên, nhớ tới những lời bác sĩ thú ý đã từng nói: Mèo con là loại động vật rất mẫn cảm, những khi ở chung thì phải để ý một chút…

Trong thâm tâm Hạ Vọng gắn cho Cục Đường cái mác: Rất dễ dụ.

Đường Hi ôm quả bóng không muốn buông, quả bóng này vậy mà giống y quả cậu có ở trái đất. Cậu cọ quả bóng lông theo bản năng, muốn cho mùi của mình dính đầy lên đó để mọi người biết đây là đồ chơi của cậu.

Hạ Vọng thấy nó yêu thích như vậy thì gật đầu ra hiệu với nhân viên ở đằng xa.

“Chào ngài, chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Nhân viên phục vụ nhanh chóng đến gần với một nụ cười chuyên nghiệp.

“Những đồ chơi này gói hết vào cho tôi, rồi đưa đến địa chỉ này.” Hạ Vọng lấy ra một tờ danh thiếp ghi địa chỉ.

“Vâng thưa ngài.” Giọng nói của nhân viên cao hơn hẳn, bỗng nhiên nhận được một đơn đặt hàng lớn như vậy, mừng còn không kịp.

Đường Hi choáng váng, vội vàng duỗi móng túm lấy áo Hạ Vọng: “Meo meo meo!” Tôi không cần nhiều như vậy đâu!

Nãy cậu đã lén nhìn giá của quả cầu lông màu trắng này, đắt muốn líu lưỡi, bỗng nhiên cảm thấy mình không phải đang ôm đồ chơi mà là đồ trang trí ngụy trang thành đồ chơi cho sủng vật thôi. Đường Hi bỗng cảm thấy hổ thẹn vì đã nghĩ quả bóng này với quả bóng ở trái đất của cậu giống nhau như đúc.

Nghe thấy mèo nhỏ gọi mình, rõ ràng là Hạ Vọng càng hiểu lầm, lại đưa tay chỉ mấy món trên kệ: “Mấy thứ này cũng gói lại cho tôi.”

Đường Hi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy mình đang được kim chủ ba ba bao dưỡng.

Cậu không kịp ngăn cản, nhân viên phục vụ đã gói xong đống hàng với tốc độ bàn thờ. Còn có người đến đưa cho Hạ Vọng một chiếc thẻ VIP.

Sau đó Hạ Vọng lại ôm cậu đi mua các loại ổ mèo, nhà cây cho mèo, trụ cào móng. Đường Hi ban đầu là khiếp sợ đến bây giờ đã trở nên tê dại.

Niềm vui của người có tiền hoá ra lại giản dị như vậy!

Mèo con co quắp.jpg

Nhân viên còn chủ động đưa tới đồ ăn vặt cho mèo vừa mới được làm, tạo hình rất đáng yêu.

Đường Hi vẫn đang ôm bóng mà ánh mắt sáng lên, móng vuốt nhỏ vung vẩy không ngừng, muốn túm lấy đồ ăn vặt.

Ánh mắt Hạ Vọng nhu hoà, nhận lấy đồ ăn vặt hộ cậu nhưng lại không đưa cho, để trên tay mình chậm rãi cho cậu ăn.

“Ngon không?”

“Meo.” Ngon.

Hai móng vuốt nhỏ còn bận ôm bóng, vậy nên tự nhiên mà để Hạ Vọng bón cho.

1551 yên lặng nhìn ký chủ của mình dần dần bị viên đạn bọc đường của nhân vật phản diện ăn mòn, thở dài ngao ngán.

Đúng là một con mèo ngốc...

...

Thời gian đi làm ngày hôm sau của Hạ Vọng vẫn giống vậy. Chỉ có điều lần này Đường Hi tiễn rất qua loa lấy lệ, đứng ở cửa meo meo vài tiếng, chúc hắn thuận buồm xuôi gió.

Hạ Vọng nhìn cậu thật sâu, ánh mắt có thêm vài phần u ám.

Nhận thấy tâm trạng của nhân vật phản diện không đúng lắm, Đường Hi nhanh chóng đứng dậy, chạy đến cọ cọ ống quần hắn.

Con người thật khó hầu hạ.

Cậu cọ xong lại quay trở về, mắt nhỏ tò mò: Sao ngươi còn chưa đi?

Hạ Vọng cúi xuống sờ đầu mèo nhỏ: “Hôm nay cũng phải ngoan ngoãn ở trong phòng, không được chạy loạn.”

“Meo.” Đường Hi làm dáng :Ta chỉ là một con mèo nhỏ không hiểu sự đời.

Hạ Vọng vẫn phải đi làm. Trước khi đi còn cố y dặn dò quản gia đưa cậu lên tầng.

Đường Hi tự do tự tại, trở về phòng liền biến thành hình người, hoàn toàn coi lời của Hạ Vọng như gió thoảng bên tai.

Bởi vì thời gian cấp bách nên vừa từ trong góc khuất đi ra, cậu chỉ cúi đầu xông thẳng về phía trước.

Cậu vừa định tiến vào lớp học thì bị một âm thanh gợi đòn gọi lại.

“Lại là cậu. Lần trước tôi quên không hỏi, cậu học lớp nào?”

Đường Hi không muốn để ý đến anh ta, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lại phải dừng lại.

“Tại sao sắp vào lớp rồi cậu còn muốn đi ra cổng trường?”

Nếu Thẩm Thần Tư cứ trốn tiết mãi thì gặp gỡ Diệp Kỳ An kiểu gì. Đường Hi không thể làm gì hơn, chỉ có thể hỏi một cách bất đắc dĩ. 

Thầm Thần Tư vui vẻ đáp: “Bạn học nhỏ, trả lời vấn đề của tôi trước đi.”

Đường Hi chớp mắt: “Nếu tớ trả lời thì cậu sẽ ngoan ngoãn đi học sao?”

Nụ cười của Thẩm Thần Tư càng tươi hơn, nhìn Đường Hi giống như đang nhìn một thứ gì đó thú vị vậy, cố ý trêu đùa: “Sao cậu lại muốn tôi đi học. Cậu crush tôi à?”

Anh ta tự nhận bản thân là trai thẳng, thêm nữa đùa Đường Hi rất vui nên anh ta mới nói ra những lời này.

Đường Hi không lộ ra biểu cảm thẹn thùng giống như anh ta mong muốn, mà dùng ánh mắt như nhìn người cuồng tự luyến mà nhìn anh ta. Cậu không thèm để ý đến vấn đề tẻ nhạt này, trả lời câu hỏi trước đó: “Tớ cùng lớp với Diệp Kỳ An.” Cậu là cố ý trêu đùa, nhắc đến Diệp Kỳ An.

Quả nhiên nghe thấy cái tên này, cả người Thẩm Thần Tư đều không ổn, hung dữ hẳn lên: “Quan hệ giữa hai người rất tốt?”

Đường Hi giật mình, trả lời theo bản năng: “Cũng không tệ nha.”

“Hứ. Cậu ta chỉ là một kẻ tiểu nhân đạo đức giả thôi.” Thẩm Thần Tư cực kỳ khinh thường, thẳng thừng bôi đen Diệp Kỳ An trước mặt Đường Hi.

Đường Hi không thể tin được, lại điên cuồng @hệ thống.

[1551, ngươi chắc chắn bọn họ là CP sao?]

1551 nói một cách bình tĩnh: [Ngạc nhiên cái gì? Bây giờ Thẩm Thần Tư vẫn còn trẻ con lắm. Ở trường cậu ta cũng đẹp trai, nhưng hay bị so sánh với Diệp Kỳ An nên ấn tượng xấu là phải. Chỉ cần bọn họ tiếp xúc nhiều hơn thì sẽ không kìm được mà yêu nhau thôi.]

Biểu cảm của Đường Hi đã lấy lòng Thẩm Thần Tư. Anh ta xoa xoa lọn tóc nhỏ vểnh lên của cậu: “Cậu là Đường Hi đúng không? Cậu biết tôi là ai không?” Kỳ thực anh ta đã sớm tìm hiểu tên, lớp và chuyện cậu chuyển trường rồi,  bây giờ hỏi chỉ là xuất phát từ trạng thái muốn trêu đùa động vật nhỏ thôi.

Đường Hi cố ý làm biểu tình hung dữ: “Không biết. Tớ cũng không muốn biết.”

Nhưng trong mắt Thẩm Thần Tư chỉ giống như một bé mèo nhỏ đang xù lông, không chỉ không dọa được ai mà còn khiến người ta càng muốn bắt nạt thêm.

Anh ta cố tình chặn trước mặt không cho cậu đi, giơ tay ra chắn trước mặt cậu: “Tên tôi là Thẩm Thần Tư.”

“Ồ.” Đường Hi cộc lốc đáp.

“Cậu gọi một tiếng đi, tôi muốn nghe.”

Đường Hi: ???Người này có vấn đề về não à?

“Thẩm, Thần, Tư.” Thấy người này không có ý định cho cậu đi, cậu chỉ có thể gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi như muốn nhai luôn cái tên này vậy. 

Thầm Thần Tư khẽ cười, không muốn làm khó cậu nữa, nhường đường: “Vào lớp đi bạn học nhỏ, cậu muộn rồi đó.” Nói câu sau thật chậm rãi.

Hiệu quả không rồi, dọa Đường Hi trực tiếp nhảy dựng lên. Cậu chạy nhanh về phía lớp học, nhưng đáng tiếc vẫn bị muộn, tiếng chuông vào lớp chầm chậm vang lên, càng chứng minh việc cậu mới ngày thứ hai đã đi học muộn.

Đường Hi lặng lẽ ghi thù Thẩm Thần Tư, vừa lặng lẽ tiến vào từ cửa sau. Cũng may là các bạn đã đến nhưng mà thầy giáo vẫn chưa vào lớp.

Cậu rón ra rón rén trở về chỗ, thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ gián điệp gì đó cao siêu lắm. 

Diệp Kỳ An thấy một loạt động tác của bạn cùng bàn, cảm thấy buồn cười: “Ngủ quên à?”

Đầu tóc Đường Hi bây giờ đang rối tung cả lên, bởi vì nãy bị Thẩm giáo bá sờ loạn, cả người mềm mại giống như cục bông vừa rời giường vậy.

“Đáng ra là tới kịp rồi. Đều do tên Thẩm Thần Tư kia chặn đường tớ.” Thấy Diệp Kỳ An hỏi, cậu không nhịn được mà trách móc.

Có thể để ý CP của cậu hơn chút được không? Suốt ngày bắt nạt bạn học vô tội.

Càng nghĩ càng thấy tức giận.

Nụ cười trên gương mặt Diệp Kỳ An biến mất trong nháy mắt: “Tên đó bắt nạt cậu?”

Cậu ta vẫn luôn coi Thẩm Thần Tư không tồn tại. Cậu ta biết tên đó không thích mình, cũng không thèm để ý tới hành động khiêu khích ấu trĩ đó. Nhưng mà lại bắt nạt bạn cùng bàn mới của cậu ta...

Nghĩ tới đây, cả mặt Diệp Kỳ An đều đen.

Lần này không cần dùng trực giác, chỉ cần xem sắc mặt của giáo thảo, Đường Hi đã biết tâm trạng của cậu ta không tốt.

Vì để hình tượng của Thẩm Thần Tư tốt hơn chút trong lòng Diệp Kỳ An, Đường Hi chỉ có thể uỷ khuất bản thân mà nói tốt cho anh ta: “Anh ta không bắt nạt tớ. Chỉ là thấy tớ không quen nên mới hỏi thôi.”

Nhận thấy sự thất thố của mình trước mặt bạn cùng bàn, Diệp Kỳ An cố điều chỉnh lại tâm trạng: “Tên đó nói gì với cậu?”

“Anh ta hỏi tên tớ, với cả giới thiệu tên mình.”

Đường Hi âm thầm bổ sung ở trong lòng: Chỉ có điều là bắt ép thôi.

“Về sau cậu đừng tiếp xúc với tên đó nhiều. Thằng đó là tên kiêu căng ngạo mạng, suốt ngày gây chuyện thị phi thôi.” Diệp Kỳ An vừa nói chuyện vừa lấy đồ ra từ trong cặp sách.

Không để ý cậu ta lấy gì ra, Đường Hi lại kêu gọi hệ thống: [Đôi này sao cứ suốt ngày nói xấu lẫn nhau vậy?]

1551 – không đáng tin chút nào – ung dung nói: [Đây là ngầm hiểu nhau a, là tương ái tương sát, hiểu chưa?”

[Cũng đúng.]

Đối thoại giữa Đường Hi và hệ thống bị gián đoạn bởi vì Diệp Kỳ An lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho cậu.

“Đây là cái gì?” Cậu kinh ngạc mà đâm đâm cái thứ màu trắng được xếp chỉnh tề bên trong hộp.

Diệp Kỳ An: “Tớ đi ngang qua tiệm bánh nên tiện mua cho cậu bữa sáng. Cậu ngủ dậy muộn nên chưa ăn gì đúng không?” Cậu ta nói rất thoải mái nhưng hai tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Ai có thể cự tuyệt được ý tốt này chứ Đường Hi thì không. Cậu cảm động nói: “Bạn Diệp, cậu tốt quá đi!”

Diệp Kỳ An: “Không biết cậu có thích không. Mau mở ra ăn đi, thầy giáo vào sẽ không kịp ăn mất.” Khi gặp Đường Hi cậu ta cảm thấy cậu sẽ thích ăn bánh ngọt nên mới cố ý mua đó.

“Ừm!”

Mặc dù ở nhà đã ăn sáng với Hạ Vọng nhưng Đường Hi vẫn vui vẻ mà ăn bánh.

Là một chiếc bánh kem hình tam giác nhỏ.

Cậu không thích ăn bánh ngọt đâu. Khi ở hình dạng mèo cậu đã ăn thử rồi, miếng bánh nho nhỏ chẳng có mùi vị gì, không ngon như ăn thịt với cả cá khô nhỏ. Mà đây là một miếng bánh hữu nghị bạn cùng bàn cho cậu, Đường Hi nâng niu mà xúc một miếng bỏ vào miệng.

Vị ngọt tràn ngập khoang miệng trong nháy mắt, vị bơ ngọt nị hoà tan trong miệng.

Đường Hi ngây ngẩn cả người.

Diệp Kỳ An: “Sao vậy? Không ngon à?”

“Ăn ngon quá đi!” Đường Hi phục hồi lại tinh thần, nhìn cậu ta bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

Diệp Kỳ An bị cậu nhìn đỏ cả mặt, tay nắm thành quyền, ho nhẹ: “Cậu thích là tốt rồi.”

Đường Hi lại múc một miếng, hạnh phúc đến nheo cả mắt.

[1551 ơiii, hoá ra ở thế giới này còn có thứ ăn ngon hơn thịt và cá khô nhỏ nha. Tại sao khi ta là mèo ta lại không thích ăn bánh ngọt nhỉ?”

[Mèo ngốc. Bởi vì vị giác của mèo không nếm được vị ngọt, cho nên cảm giác khi người ăn và mèo ăn dĩ nhiên không giống nhau.] 1551 bất đắc dĩ tới mức muốn làm động tác lắc đầu, mà lại nhận ra mình không có đầu. 

Đường Hi hoàn toàn không nghe lọt nữa, chăm chú ăn bánh kem của mình.

Bánh ngọt không lớn. Sau khi ăn xong cậu vẫn ngậm thìa cảm nhận dư vị cuối cùng, còn không quên cảm ơn giáo thảo.

“Cảm ơn bạn Diệp, tớ chưa từng ăn loại bánh kem nào ngon như vậy.” Đường Hi trịnh trọng cảm ơn, nếu như không chú ý tới bơ vẫn đang dính ở khoé miệng cậu.

Diệp Kỳ An nhìn cậu đáng thương mà nâng chiếc hộp trống không, cảm thấy đau lòng: “Trước đây cậu ít khi ăn bánh ngọt sao?”

“Đúng vậy. Đây là lần thứ hai nha.” Đường Hi giơ ngón tay và làm động tác biểu thị đúng.

Nhìn nụ cười ngọt ngào của cậu, trong lòng Diệp Kỳ An lại càng đau.

“Lần sau tớ lại mang cho cậu nhé.” Câu này nói ra trước khi đại não nhận được tín hiệu.

Đường Hi vui vẻ, cười không nhìn thấy mặt trời: “Không cần đâu, như vậy làm phiền cậu quá. Hôm nay tớ có thể ăn được bánh ngọt ngon như vậy là tớ đã vui lắm rồi.”

Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

“Cậu có thể gọi tớ là Kỳ An.” Diệp Kỳ An không nhìn nổi nụ cười của cậu nữa, chỉ có thể cứng ngắc chuyển đề tài.

Cứ gọi bạn Diệp nghe xa cách quá.

Đường Hi nghiêng đầu: “Kỳ An.”

“Ừm.”

Bạn nữ lớp trưởng đến thu bài tập vừa vặn nghe được hai câu đối thoại cuối cùng, nghĩ đến bài trên diễn đàn mình vừa mới đăng, lộ ra nụ cười của mẹ hiền.

Bài viết liên quan tới giáo thảo và bạn học mới chuyển trường là bài đăng hot nhất trong một tháng gần đây, sáng nay còn có người nói muốn ăn thêm đường.

Bài này còn hot hơn cả bài viết kể việc hiệu trưởng bị gió thổi bay tóc giả.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Đến khi Hạ tổng phát hiện Mèo nhỏ trộm đi ra ngoài, các bạn đoán xem Mèo nhỏ liệu có bị hắn đánh mông không?

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương