Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 98: Được có vậy mà bày đặt ra vẻ ta đây. (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 98. Được có vậy mà bày đặt ra vẻ ta đây. (3)

“…..Chưởng môn nhân.”

Huyền Tông không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhắm mắt.

“….Chẳng phải chúng ta nên dừng lại hay sao ạ”

Võ các chủ Huyền Thương nói với giọng run run. Nhưng Huyền Tông không thể đưa ra bất cứ câu trả lời nào.

Dừng lại ư?

Phải dừng lại bằng cách nào đây?

Ở trước mặt những người có tiếng tăm của Thiểm Tây, ‘Bọn ta không phải là đối thủ của Tông Nam, giờ có đấu thêm nữa thì cũng chỉ làm bọn trẻ bị thương, ta nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thì hơn.’, không lẽ phải nói như vậy sao?

Việc đó chẳng khác gì bôi tro trát trấu vào cái tên của Hoa Sơn cả.

Dù Hoa Sơn đã suy yếu……À không, ngược lại, cũng bởi vì Hoa Sơn đã suy yếu nên có thứ cần phải bảo vệ. Đó chính là hai chữ Hoa Sơn và lòng tự trọng.

Nếu không giữ gìn được cái tên của Hoa Sơn, không giữ gìn được lòng tự trọng của một môn đồ Hoa Sơn thì Hoa Sơn không còn là một danh môn bị suy yếu nữa mà lúc đó sẽ tụt xuống thành một môn phái hạng ba.

Và giờ phút đó là lúc Hoa Sơn phải gỡ bỏ bài danh môn phái xuống.

Huyền Tông không thể làm vậy. Không phải vì ông ta muốn giữ lại danh dự cho bản thân. Ít ra thì để bảo vệ khả năng một ngày nào đó Hoa Sơn có thể vực dậy, với tư cách là một chưởng môn nhân, ông ta không thể nào nói ra lời đó được.

Nhưng tình huống lúc này vô cùng xấu, đến nỗi một người thừa sức hiểu được điều đó như Huyền Thương lại phải hỏi Huyền Tông câu đó.

9 trận thua liên tiếp.

9 người liên tục thua trận.

Hoa Sơn đã đạt tới mức thành tích tệ nhất trong các đợt Hoa Tông Chi Hội từ trước đến nay. Nhưng vấn đề lớn ở đây không phải là chuyện thắng thua mà là diễn biến của trận đấu.

Trong suốt trận đấu, tận 9 người đều không có một ai có thể động đến được đối phương. Chẳng thà để cho một đứa trẻ con đánh nhau với một người trưởng thành thì có khi còn đỡ nhục nhã hơn thế này.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Với cả, tất cả những người có tiếng tăm ở Thiểm Tây đều đang dõi theo cảnh tượng này.

‘Biết làm sao với cái sự sỉ nhục này đây?’

Mí mắt của Huyền Tông run lẩy bẩy.

Ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng như nổ tung, có ai đó đang dùng tay moi tim mình ra vậy.

Thứ thực sự khiến ông ấy cảm thấy đau đớn không phải là sự sỉ nhục bản thân đang phải trải qua ngay lúc này. Mà là bởi vì ông ấy có thể đoán được những đệ tử đang phải rơi vào nỗi tuyệt vọng lớn đến nhường nào.

Vì bản thân không lường trước được chính xác sức mạnh của đối phương mà ông ta đã đẩy bọn trẻ vào tử địa. Nghĩ đến nỗi đau tinh thần bọn trẻ phải trải qua chỉ vì một chưởng môn nhân bất tài vô dụng mà ông ta chỉ muốn dùng thanh kiếm thật sắc đâm vào chính mình.

“Chưởng môn nhân…..”

Huyền Tông từ từ mở mắt ra.

Và ngay lập tức ông ta trầm ngâm.

“……Đã cưỡi lên lưng cọp rồi thì làm sao mà xuống được.”

“Nhưng mà….”

“Đệ nghĩ tâm gan ta thì không như lửa đốt sao?”

Vào lúc đó.

“Hự!”

Đệ tử đời thứ hai cuối cùng đang tỉ thí trên sân tỉ võ đã đánh rơi cả kiếm và ngồi khuỵu xuống đất.

Việc một kiếm đồ để vụt mất thanh kiếm ra khỏi tay có khi còn là một sự sỉ nhục còn đáng sợ hơn cả cái chết. Đệ tử Tông Nam đã cố tình chỉ nhắm vào cổ tay của đối phương đến tận phút cuối cùng nhằm tạo ra kết cục này, sau khi đạt được mục đích, hắn ta còn huýt sáo trên sân tỉ võ.

“Một kiếm đồ mà để vụt mất thanh kiếm của mình ư, đúng là không còn gì để nói. Ở Hoa Sơn không  dạy ngươi rằng điều đó có nghĩa là gì à?”

Chế giễu.

Dẫu biết sự chế giễu đó là một kết cục không tránh khỏi nhưng vẫn không thể nào ngăn việc máu trong cơ thể đang sục sôi.

10 trận thua liên tiếp.

Không còn kết quả nào có thể thê thảm hơn. Gương mặt của các trưởng lão Hoa Sơn méo mó một cách bi thảm.

‘Đúng là mọi chuyện đã đến mức này rồi sao?’

Ai cũng nghĩ rằng bây giờ đã có thể nắm lấy cơ hội để vực được Hoa Sơn dậy. Bởi vì dạo gần đây toàn những chuyện tốt đến với Hoa Sơn.

Nhưng tất cả những người đang chìm đắm trong giấc mơ đấy giờ đang đối diện với một hiện thực lạnh ngắt. Hoa Sơn nói cho cùng là một võ phái. Nếu võ công không còn là bệ đỡ thì có sống xa hoa đến mấy cũng vô nghĩa.

Tất cả những người có mặt ở đây giờ mới có thể nhận ra sự thật sâu sắc đó.

“Con đã vất vả rồi.”

“Vâng, thưa trưởng lão!”

Tư Mã Thăng vỗ vào vai của Nhạc Hạo, người đang quay lại chỗ của mình.

Không còn kết quả nào mãn nguyện hơn.

Không chỉ tất cả các đệ tử đều đã giành được chiến thắng, mà diễn biến của trận đấu cũng vô cùng áp đảo. Hơn hết, điều khiến ông ta mãn nguyện nhất chính là tất cả những người có tiếng tăm ở Thiểm tây đã chứng kiến được diễn biến của trận đấu.

‘Bây giờ danh tiếng của Hoa Sơn đã sa sút nghiêm trọng, tiếng tăm đó sẽ không có cơ hội vang dậy thêm lần nào nữa.’

Chẳng phải đây là kết quả mà các thế hệ trước đã luôn mong đợi hay sao? Càng vui sướng hơn là điều mong ước ấp ủ bấy lâu đó đã được thực hiện bởi Tư Mã Thăng chứ không phải ai khác.

Tư Mã Thăng cố dỏng tai lên để lắng nghe. Đến giây phút này thì có lẽ những người theo dõi trận tỉ thí đã nắm bắt được tình hình rồi.

Quả như dự đoán, những lời xì xầm bắt đầu vang lên.

“Chiến thắng này quá áp đảo rồi.”

“Vì là Hoa Sơn nên ta cũng đã có chút kỳ vọng đấy chứ……nhưng chắc có lẽ quá khứ là quá khứ, còn hiện tại thì vẫn là hiện tại. Hoa Sơn bây giờ không thể nào trở thành Hoa Sơn trước đây được nữa.”

“Chẳng phải ai cũng đều biết sự thật này rồi sao?”

“Dẫu vậy đi nữa nhưng không ngờ lại thê thảm đến mức này……Thực ra, bây giờ ta còn không phân biệt được chiến thắng này là do Tông Nam mạnh hay là do Hoa Sơn yếu nữa.”

“Không phải là do cả hai sao?”

“Quả là một việc đáng tiếc. Đáng tiếc quá. Bây giờ chắc Hoa Sơn đã đến hồi kết rồi. Quá vô vọng….”

Tư Mã Thăng cười trong sung sướng.

Dư luận đã hoàn toàn nghiêng về phía Tông Nam. Tuy nhiên, mục đích của hắn ta hôm nay không phải là nâng cao vị thế của Tông Nam mà chính là đạp Hoa Sơn rơi xuống địa ngục.

Để có thể làm được điều đó, hắn ta cần phải đốt sạch để các chồi non không được phép nhú lên nữa.

“Nào, đến thời gian phải kết thúc tất cả rồi. Các con đã thấy rõ những gì sư thúc các con làm chưa?”

“Vâng, chúng con đã thấy rõ rồi ạ, thưa trưởng lão!”

Các đệ tử đời thứ ba nhìn hắn ta với một vẻ mặt quả quyết.

“Không được do dự.”

Đôi mắt Tư Mã Thăng sáng lấp lánh.

“Một con hổ khi bắt một con thỏ cũng vẫn dùng hết sức của mình. Không được mềm lòng. Phải tiêu diệt bọn chúng để bọn chúng không thể nào nghĩ đến chuyện luyện võ công thêm một lần nào nữa.”

“Vâng! Chúng con đã nhớ rõ rồi ạ!”

Tư Mã Thăng cười nham hiểm rồi ngước lên nhìn trời.

‘Hôm nay là một ngày đẹp trời.’

Và hôm nay cũng là một ngày tâm trạng hắn ta vô cùng tốt.

“……”

Nhuận Tông không nói nên lời.

Hắn ta còn không dám quay sang nhìn các đệ tử đời thứ hai đang đứng tụm lại bên cạnh. Dù có không nhìn thì hắn ta vẫn biết rõ. Rằng sắc mặt bây giờ của bọn họ như thế nào. Và cả chuyện bọn họ đang phải rơi vào nỗi tuyệt vọng lớn đến đâu.

Các đệ tử đời thứ ba cũng vậy.

‘Khoảng cách giữa chúng ta và Tông Nam lớn đến vậy sao?’

Hoa Tông Chi Hội từ trước đến nay nhìn theo một cách nào đó vẫn có một sự hòa hợp nhất định. Tuy việc thua trận thì không có gì thay đổi nhưng các trận đấu không áp đảo đến mức tưởng chừng như một con người đang ra tay ấn chết một con kiến như bây giờ.

Phải đến tận bây giờ Nhuận Tông mới nhận ra rằng, từ trước đến nay, Tông Nam chưa bao giờ dùng hết sức mình để đánh với Hoa Sơn cả.

“…..Đến lượt chúng ta rồi à?”

“…..”

Khuôn mặt của các đệ tử đời thứ ba tối sầm lại.

Tuy việc bọn họ nhận được sự rèn luyện từ Thanh Minh là sự thật, nhưng cách biệt quá lớn trước mắt đã cướp hết đi sự tự tin mà bọn họ có được nhờ quá trình rèn luyện ấy.

Mà khoan, tạm gác mấy chuyện đó sang một bên đi, bây giờ, ờm….

Bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa…..

Nhuận Tông rón rén nhìn Thanh Minh đang ngồi bên cạnh

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Và rồi hắn ‘Hớ’ lên một tiếng rồi nín thở.

Ken két!

Tiếng nghiến răng của tên đó làm Nhuận Tông thót tim.

Khuôn mặt của Thanh Minh đỏ bừng như sắp nổ tung vậy.

“…..”

Cứ mỗi khi các sư thúc bại trận, cảm giác như gương mặt của Thanh Minh lại đỏ thêm một ít, còn bây giờ thì cả gương mặt đỏ bừng lên như một rừng hoa mai đang nở rộ.

Nhìn thấy gương mặt đó, Nhuận Tông cẩn thận duỗi tay ra nắm lấy vạt áo của Thanh Minh.

‘Tên tiểu tử này sắp phát điên rồi.’

Chó học ba năm ở trường cũng biết chữ, ở cạnh Thanh Minh 3 tháng thì sẽ thành thạo trong việc quan sát sắc mặt của người khác!

Nhuận Tông mở lời bằng một giọng nói run run.

“Th, Thanh Minh này, đệ bình tĩnh lại trước cái đã.”

“…..Bình tĩnh à?”

Giây phút nghe thấy giọng nói được nhấn mạnh đó của Thanh Minh, trong lòng Nhuận Tông như đang buông bỏ một thứ gì đ….À mà không được, giờ mà buông bỏ thì chết à! Hoa Tông Chi Hội đang diễn ra còn gì! Không chỉ có chưởng môn nhân mà cả Tông Nam và những người ở Thiểm Tây đang nhìn vào nữa!

Tên tiểu tử này mà lên cơn điên ở đây thì có khi cái đó lại thành việc động trời, hơn cả chuyện tất cả các đệ tử đời thứ hai đánh thua trận nữa.

Nhuận Tông bắt đầu vỗ về Thanh Minh với suy nghĩ đang dỗ dành một con chó đang lên cơn dại vậy.

“Th, Thanh Minh này. Đệ nghĩ cho kỹ đi. Hôm qua đệ đã nói vậy còn gì. Một người muốn làm nên đại sự thì điều quan trọng là phải có lòng nhẫn nại!”

“…..Nhẫn nại à.”

“Đúng vậy! Là nhẫn nại!”

“….Sư huynh.”

“Ừ, Thanh Minh. Đệ hãy nhớ lời bản thân mình…….”

“Ta đã nghĩ qua rồi.”

“Hả?”

Thanh Minh từ từ, một cách thật chậm rãi  xoay đầu về phía Nhuận Tông.

Và rồi.

Nhuận Tông đã nhìn thấy một thứ.

Đôi mắt của Thanh Minh một nửa đã như đôi mắt của kẻ điên rồi.

“…….Ta.”

Thanh Minh vừa nhấc người dậy vừa nói một cách dữ tợn.

“Vốn dĩ không có cái gọi là lòng nhẫn nại!”

Đáng tự hào ghê luôn đó, tên tiểu tử.

Vân Nham hít một hơi thật sâu. Gương mặt của hắn ta biến sắc đến mức không thể trắng bệch hơn được nữa.

Hắn bây giờ thật lòng chỉ muốn bước xuống khỏi cái nơi này cho rồi. Nhưng một khi chưởng môn nhân không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, thì hắn ta buộc phải tiếp tục tiến hành Hoa Tông Chi Hội.

“Tiếp theo….là lượt tỉ võ của các đệ tử đời thứ ba. Trong số các đệ tử đời thứ ba của mỗi môn phái…..”

Ngay lúc đó.

“Bắt lại! Tuyệt đối không được buông tên tiểu tử đó ra!”

“Thanh Minh, đã thống nhất với nhau đệ là người ra tỉ võ cuối cùng rồi cơ mà! Đệ cứ làm vậy thì ta sẽ khó xử lắm đấy!”

“Có bao con mắt nhìn vào kia kìa! Muốn nổi điên nổi khùng gì thì lựa lúc có mỗi chúng ta hẵng làm!”

Vân Nham lặng người quay sang nhìn các đệ tử đời thứ ba.

Giữa đám đông chen nhau san sát để chặn một cái gì đó lại, có một người đang trừng trừng mắt đòi xông ra cho bằng được.

‘Thanh Minh?’

Tiểu tử kia sao lại?

Tuy tràn ngập nghi vấn, nhưng trước mắt Vân Nham phải nói cho xong lời đang bỏ dở. Bởi vì ở đây không chỉ có sự hiện diện của mỗi bọn họ.

“Người đầu tiên…..”

“Khư a a a a a!”

Nhưng Vân Nham vẫn không thể nói hết câu được.

Ba chữ người đầu tiên vừa xuất hiện, Thanh Minh bằng mọi cách đã ném bay các sư huynh đệ đang cố giữ chặt hắn ra phía sau và lao lên sân tỉ võ nhanh như tên bắn.

“Hấp!”

Thanh Minh sau khi lên được sân tỉ võ thì lấy lại nhịp thở đều đặn. Rồi hắn lườm các đệ tử Tông Nam và nói.

“Tên nào đầu tiên thì mau lên đây!”

“…..”

“Tên nào lên cũng được cả. Mau lên đây đi. Trước khi ta giết hết đám các ngươi.”

Tư Mã Thăng há hốc mồm.

“……Cái, cái tên điên khùng đó!”

Vẫn biết là hắn không bình thường nhưng ai mà ngờ hắn lại điên khùng đến mức đó chứ. Ở một nơi không chỉ có mỗi Tông Nam mà còn có cả những người nổi tiếng ở Thiểm Tây thế này, hắn lại có thể phun ra được những lời xấc láo đó ư!

“Xin người hãy bình tĩnh ạ, thưa trưởng lão!”

Tần Kim Long vội vàng ngăn cản cơn thịnh nộ của Tư Mã Thăng.

“Chúng ta có phải cá mè một lứa với tên tiểu tử vô phép vô tắc đó đâu ạ. Hắn ta trước sau gì cũng sẽ biết được vị trí của bản thân mình nằm ở đâu thôi ạ.”

“Ư ư ưm!”

Tuy nhiên, Tư Mã Thăng vẫn không thể che giấu được vẻ bực dọc khó chịu, hắn ta tằng hắng một tiếng rõ to, Tần Kim Long thấy vậy liền lớn giọng gọi.

“Vũ Lượng.”

“Vâng, sư thúc!”

Tuyên Vũ Lượng, người được định sẵn sẽ giao đấu với Thanh Minh gật đầu một cách dứt khoát.

“Tuy việc ra trận đầu tiên có chút khác với những gì chúng ta suy nghĩ nhưng không có gì thay đổi cả. Hãy cho tên tiểu tử đó biết thân biết phận đi!”

“Vâng, sư thúc! Xin người đừng lo lắng ạ!”

Tuyên Vũ Lượng nắm chặt thanh mộc kiếm rồi bay lên sân tỉ võ.

Hắn ta dùng thanh mộc kiếm đang nắm chặt trên tay chĩa vào Thanh Minh.

“Ta! Tuyên Vũ Lượng của Tông Nam Phái, sẽ xẻo cái miệng của ngươi…”

Vào lúc đó, Thanh Minh vụt biến mất khỏi chỗ mình đang đứng rồi chợt xuất hiện ngay trước mặt Tuyên Vũ Lượng trong tích tắc.

“Ngay tạ.....”

Tuyên Vũ Lượng đã nhìn thấy.

Một khuôn mặt đầy phẫn nộ tựa như vẻ mặt của thần Atula đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Và rồi dáng vẻ đó bỗng bị bao trùm bằng một bóng tối đen nghịt.

Bóng tối?

Giữa ban ngày ban mặt mà móc đâu ra bóng tối …..

À! Đây không phải là bóng tối mà là bị che khuất. Tức là trước mặt hắn ta có một……

Nắm đấm?

Và ngay lúc đó.

Các môn đồ của Hoa Sơn đã nghe được một âm thanh vang dội đến khủng khiếp mà từ khi nhập môn đến nay chưa từng nghe qua bao giờ.

Bốppppppppppppppppppppp!

Xoay tròn.

Tuyên Vũ Lượng xoay vòng vòng trên không trung hơn 10 vòng rồi rớt cái bịch xuống đất.

“……”

Cơ thể bị cắm xuống sàn của hắn ta run lên bần bật thật đáng thương như một người bị sốt rét vậy.

Thanh Minh nhìn thấy cảnh đó thì nói với giọng khinh khỉnh.

“Võ công có nhiêu đó mà bày đặt ra vẻ ta đây.”

Muốn chết với ông à.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương