Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 345 Bọn chúng điên hết rồi đấy à? (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 345. Bọn chúng điên hết rồi đấy à? (5)

 

Hiền Đường. Hà Vũ Lương.

 

Lão ta đã từng là đệ nhất kỳ tài của Hoa Sơn, là người được kỳ vọng nhiều nhất khi Hoa Sơn đang trên đà lụi bại.

 

Huyền Tông khi ấy chưa bao giờ nghi ngờ việc Hiền Đường sẽ trở thành Chưởng môn nhân của Hoa Sơn. Và Hiền Đường cũng chính là mục tiêu mà Huyền Tông khi còn trẻ luôn hướng tới.

 

Thế nhưng, Hiền Đường đã vứt bỏ mọi kỳ vọng đang dành cho mình, mà rời bỏ Hoa Sơn.

 

Chuyện đó xảy ra ngay trước khi lão ta được chọn làm Chưởng môn nhân kế nhiệm.

 

‘Đúng là một kẻ vô liêm sỉ.’

 

Huyền Linh nghiến răng.

 

Ông ta tức giận không phải vì Hiền Đường đã phản bội, rời bỏ Hoa Sơn.

 

Ngược lại ông ta có thể hiểu.

 

Bởi vì tình hình của Hoa Sơn thời đó bi quan đến mức ông ta không thể trách cứ những người đã rời đi. Tuy rằng Huyền Linh có cảm giác ghẻ lạnh những kẻ đã rời bỏ Hoa Sơn, nhưng tận sâu trong đáy lòng, ông ta hiểu sự lựa chọn của họ.

 

Nhưng Hiền Đường thì khác.

 

Ngay trước khi trở thành tân nhiệm Chưởng môn nhân, lão ta đã không nói lời nào, mà cùng sư đệ là Hiền Pháp rời bỏ Hoa Sơn.

 

Hoàn cảnh khi đó giống hệt như việc Bạch Thiên phải trở thành Chưởng môn nhân ngay bây giờ, khi tất cả các Vân Tử bối đều qua đời, mặc dù chuyện đó chỉ là giả định. Nhưng Bạch Thiên lại dẫn theo Bạch Thương cùng các môn đồ khác rời đi, bỏ mặc Hoa Sơn.

 

Tất nhiên là Hoa Sơn vẫn còn Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và cả Thanh Minh nữa. Thế nên việc Bạch Thiên bỏ rơi Hoa Sơn chưa chắc đã là chuyện lớn, nhưng thật đáng buồn, bởi Hoa Sơn khi ấy không có Nhuận Tông, không có Lưu Lê Tuyết, lại càng không có Thanh Minh.

 

Tất cả sự kỳ vọng của môn phái được dồn lên người Hiền Đường.

 

Và điều đó đã trở thành một cú sốc khủng khiếp đối với Hoa Sơn đang cố gắng duy trì tình trạng của mình.

 

Chưởng môn nhân tiền nhiệm đã về cõi tiên trong cơn đau triền miên, còn người đáng ra sẽ trở thành Chưởng môn nhân đời sau lại đá vào vị trí ấy rồi rời bỏ môn phái.

 

Làm gì còn chuyện nào khiến cho sự suy thoái của Hoa Sơn trở nên nhanh hơn chuyện đó chứ?

 

Sau sự việc ấy, các môn đồ khác lần lượt rời đi vì cho rằng Hoa Sơn thực sự không còn tương lai.

 

Không chỉ vậy, các môn phái thường giao lưu với Hoa Sơn cũng cắt đứt mối quan hệ giữa hai môn phái.

 

Nói cách khác, Hiền Đường chính là kẻ đã giáng một đòn quyết định trực tiếp đến sự lụi bại của Hoa Sơn.

 

Kétt.

 

Huyền Linh nghiến răng ken két khi nhớ lại chuyện hồi ấy.

 

Huyền Tông, một người chưa bao giờ mơ tới việc trở thành Chưởng môn nhân, cũng chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào đã phải ngồi vào vị trí ấy. Chỉ bởi vì ông là người có bối phận cao nhất trong số những người còn ở lại Hoa Sơn.

 

Huyền Linh nhớ rất rõ.

 

Ở vị trí của Chưởng môn nhân.

 

Huyền Tông đã phải chứng kiến cảnh các môn đồ lần lượt rời đi ngay khi vừa ngồi vào vị trí nặng nề và đầy trách nhiệm ấy.

 

Bóng lưng nhỏ bé và buồn bã đó.

 

Vậy nên trong mắt Huyền Linh, người hiểu rõ nhất Huyền Tông đã phải trải qua những gì, thì Hiền Đường chính là kẻ khiến ông ta phẫn nộ còn hơn cả Tông Nam.

 

Huyền Linh nghiến răng.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Nhìn Huyền Tông tỏa ra một khí thế vô cùng điềm tĩnh và uy nghiêm, đối diện là Hiền Đường đang bối rối.

 

Hãy nhìn đi.

 

Ở nơi đó.

 

Là người đã trải qua biết bao phong ba bão táp, chịu đựng những tháng năm đau thương, hệt như một cổ thụ mọc trên vách đá dựng đứng đầy rẫy gian khó và nguy hiểm.

 

Đó là vị sư huynh đáng tự hào của Huyền Linh, là vị Chưởng môn nhân đáng kính của Hoa Sơn.

 

‘Chưởng môn nhân.’

 

Huyền Linh nhìn xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng.

 

Trong quá khứ, Huyền Tông là người thậm chí còn không dám so sánh với Hiền Đường, ấy vậy mà bây giờ, Huyền Tông lại trở thành một người vĩ đại hơn Hiền Đường gấp bội lần. Bởi vì sau khi vượt qua được quãng thời gian đau thương dài đằng đẵng ấy, Huyền Tông cũng không còn là Huyền Tông nhu nhược của quá khứ nữa.

 

“Khụ.”

 

Thấy Hiền Đường không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trước khí thế của Huyền Tông, Hiền Pháp vội ho khan một tiếng thay đổi bầu không khí.

 

“Chưởng môn nhân. Hình như đệ nói hơi quá rồi.”

 

“.......Nói quá?”

 

Ánh mắt nghiêm nghị của Huyền Tông hướng về phía Hiền Pháp.

 

“Huynh bảo ta đã nói gì quá cái gì cơ?”

 

“...........”

 

“Không biết bổn tọa đã nói sai chỗ nào?”

 

“Ý ta không phải như vậy…….”

 

Hiền Pháp muốn đứng ra xoa dịu tình hình nhưng nhanh chóng cứng họng như không còn gì để nói.

 

Trên thực tế, xét theo lý luận ban đầu thì bọn họ cũng chẳng có lời gì để nói trước mặt Huyền Tông cả. Chẳng phải lý do khiến bọn họ cả gan leo lên Hoa Sơn là vì hình ảnh Huyền Tông nhu nhược trong quá khứ vẫn còn hằn sâu trong kí ức của bọn họ sao? 

 

‘Từ bao giờ mà hắn đã trở nên khí phách hiên ngang đến vậy chứ?’

 

Ý của Hiền Đường có nghĩa là, con người không thể dễ dàng thay đổi đến vậy được. Thế nhưng Huyền Tông đang ở trước mắt lão lại thay đổi đến mức dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn so với trước đây.

 

Đó là sự uy nghiêm không thể thiếu của người đứng đầu một môn phái.

 

Lão ta vẫn luôn tin rằng, dù có trải qua chuyện gì đi chăng nữa, thì bản chất của một người sẽ không thay đổi, thế nhưng, hình ảnh của Huyền Tông bây giờ lại khiến niềm tin cả đời của lão dần sụp đổ.

 

Vậy nên lão chỉ biết bàng hoàng.

 

“Hừm.”

 

Cũng may là Hiền Đường đã lấy lại được bình tĩnh trong lúc sư đệ Hiền Pháp tìm cách kéo dài thời gian, lão bình thản ngẩng đầu.

 

“Chưởng môn nhân.”

 

“Mời nói.”

 

“Sao ta lại không hiểu lòng Chưởng môn nhân được chứ? Là ta, thì ta cũng căm ghét chính bản thân ta như đệ thôi.”

 

“………”

 

“Nhưng, cho ta thêm một cơ hội cũng đâu phải chuyện khó khăn gì? Ta thực sự chỉ muốn chuộc tội với Hoa Sơn. Nếu như đệ cho ta thêm một cơ hội, vậy thì ta nhất định sẽ hậu thuẫn cho Chưởng môn nhân, đưa Hoa Sơn trở thành một môn phái lừng danh thiên hạ như ngày xưa. Chẳng phải cũng chính vì vậy mà ta đã không ngại thịt nát xương tan, dẫn tất cả mọi người hồi sơn đó sao?”

 

Huyền Tông bật cười trước những lời đầy cảm động, da diết chân thành của Hiền Đường.

 

“Bổn tọa không nghi ngờ lời của sư huynh.”

 

“……Vậy ý đệ thế nào?”

 

“Chỉ là Hoa Sơn không cần sự giúp đỡ của những người như vậy thôi.”

 

“……..”

 

“Huynh nói sẽ giúp đỡ Hoa Sơn ư?”

 

Huyền Tông nhìn Hiền Đường bằng ánh mắt ngày càng lạnh lùng nồng đậm hàn khí.

 

“Nếu vậy thì huynh hãy rời khỏi Hoa Sơn ngay đi. Đó chính là điều duy nhất mà các huynh có thể làm được cho Hoa Sơn.”

 

“Ngươi……!”

 

Hiền Pháp nổi xung trợn ngược hai mắt.

 

“Ngươi không thấy ngươi càng nói càng quá đáng sao? Ngươi tưởng chỉ có một mình các ngươi chịu đau khổ thôi à? Làm sao ngươi biết được rằng từ ngày rời khỏi Hoa Sơn đến nay, bọn ta cũng chưa từng có một ngày thanh thản chứ?”

 

“Vậy thì?”

 

“……Cái gì?”

 

Ánh mắt của Huyền Tông lạnh như băng.

 

“Vì vậy nên bổn tọa phải an ủi rằng các ngươi đã chịu nhiều cực khổ rồi à?”

 

“…….Ngươi, ngươi.”

 

Hiền Pháp tức đến run người, gương mặt lão co rúm lại, nhưng lão lại không thể nói bất cứ một lời nào trước ánh mắt ấy của Huyền Tông. Bình thường lưỡi của lão trơn tru đến mức như được bôi dầu, vậy mà bây giờ, lão lại cứng họng như thể bị dính nhựa thông.

 

Hiền Đường thay lão cất lời.

 

“Huyền Tông.”

 

“Ngươi dám!”

 

Thấy Huyền Thương ở bên cạnh hét lên giận dữ, Huyền Tông giơ tay cản lại.

 

“Chưởng môn nhân!”

 

“Được rồi.”

 

Huyền Tông chậm rãi lắc đầu, nhìn Hiền Đường chằm chằm.

 

“Huynh nói đi.”

 

Hiền Đường thở dài.

 

“Ta biết. Ta là tội nhân của Hoa Sơn. Nhưng chẳng lẽ đệ không thể cho ta một cơ hội để chuộc tội sao?”

 

“…….”

 

“Đệ vẫn còn nhớ chứ? Đệ là người mà ta đặc biệt yêu quý trong quá khứ. Chỉ cần nghĩ đến mối nhân duyên ấy……”

 

“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa.”

 

“…….Cái gì?”

 

“Người ngồi trước mặt huynh bây giờ không phải là sư đệ Huyền Tông của ngày xưa, mà là Chưởng môn nhân Huyền Tông của Hoa Sơn. Bổn tọa không quyết định những chuyện đại sự của Hoa Sơn dựa trên cảm xúc cá nhân.”

 

“……”

 

“Không cần nhiều lời nữa. Huynh hãy rời khỏi đây ngay lập tức, và đừng bao giờ bước qua sơn môn nữa.”

 

Giọng nói cương quyết.

 

Đến mức Hiền Đường không thể tìm ra lời đáp.

 

Hiền Đường vô thức run rẩy.

 

Lão ta không xúc động vì Huyền Tông đã trưởng thành một cách đáng kinh ngạc. Mà lão đang cảm thấy bị sỉ nhục đến mức không thể chịu đựng được bởi một kẻ trước đây còn không dám đạp lên cái bóng của lão, bây giờ lại dám đuổi lão đi.

 

“Ng……”

 

Hiền Đường nghiến chặt răng.

 

Cơ thể của lão run bần bật vì không thể kìm nén được sự tức giận, ánh mắt lão lạnh băng.

 

“Chưởng môn nhân….. À không, Huyền Tông.”

 

“Sao ngươi dám gọi Chưởng môn nhân như thế mãi vậy hả!”

 

Hiền Đường phớt lờ cơn tức giận của Huyền Linh, tiếp tục nói.

 

“Ta hiểu đệ muốn nói gì. Nhưng cuối cùng, đệ lại chẳng thể hiểu được ta.”

 

Thái độ nhã nhặn của lão không còn nữa. Lão nở một nụ cười lạnh lùng, cùng thái độ ngạo mạn.

 

Huyền Tông nhìn thấy bộ dạng ấy của lão thì bất chợt nở một nụ cười buồn.

 

‘Đúng là vẫn chẳng khác gì so với trước đây.’

 

Trong quá khứ, Hiền Đường cũng là một người như vậy.

 

Hống hách. Và ngạo mạn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Thế nhưng, Hoa Sơn trong quá khứ lại cần kẻ hống hách ngạo mạn đó. Bởi vì họ cần một người đủ tự tin để có thể dẫn dắt những người đã đánh mất sự tự tin của mình.

 

Chẳng phải Huyền Tông khi ấy cũng đã bị mê hoặc bởi một Hiền Đường như vậy sao?

 

Thế nhưng…..

 

‘Khác chứ.’

 

Tự tin và ngạo mạn không giống nhau.

 

Nếu như Hiền Đường ngồi vào vị trí Chưởng môn nhân thì có lẽ Hoa Sơn sẽ không thể hồi sinh và đã biến mất mãi mãi rồi.

 

Trước cả khi Thanh Minh nhập môn.

 

“Đệ dám bảo ta rời đi ư.”

 

Hiền Đường cười khẩy lạnh lùng nói.

 

“Hay lắm. Nói rất hay. Nhưng trước đó, ta muốn hỏi đệ một câu.”

 

Rồi lão nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt sắc như dao.

 

“Đệ có tư cách ấy à?”

 

“........”

 

Huyền Tông lặng lẽ nhìn Hiền Đường không đáp. Hiền Đường càng nhếch môi.

 

“Ta hỏi đệ một lần nữa. Đệ có tư cách đuổi ta ra khỏi đây sao.”

 

“Sao huynh lại nghĩ là không?”

 

“Đệ không biết nên mới hỏi ta đấy à?”

 

Hiền Đường vươn tay với lấy chén nước. Lão thong thả uống rồi từ tốn đặt chén nước xuống bàn.

 

Huyền Thương và Huyền Linh bất an khi thấy sự thong dong trên đầu ngón tay của lão.

 

Hiền Đường im lặng một hồi rồi nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt giễu cợt.

 

“Nếu như đệ thực sự là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, vậy thì đương nhiên là đệ có tư cách đuổi ta đi.”

 

Huyền Thương và Huyền Linh đứng bật dậy nhìn Hiền Đường như thể muốn giết lão ngay lập tức.

 

Thế nhưng, Hiền Đường lại chẳng mảy may dao động khi nhìn thấy những ánh mắt ấy. Mà ngược lại, lão càng nói với gương mặt thoải mái hơn.

 

“Thế nhưng ta muốn hỏi…..”

 

Khóe môi lão nở một nụ cười bỉ ổi.

 

“Đệ có thực sự là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn không?”

 

“Tên khốn này ngươi nói gì vậy hả!”

 

“Sao lại có kẻ trơ trẽn như vậy chứ!”

 

Đúng là chuyện lạ.

 

Huyền Linh và Huyền Thương giận đến tím mặt, tỏa ra sát khí bừng bừng.

 

Thế nhưng, bọn họ cũng chỉ biết hét lên mà không giấu nổi sự bối rối.

 

Trong khi đó, Huyền Tông lại bình tĩnh nhìn Hiền Đường thốt ra những lời sỉ nhục mình.

 

“Huynh muốn nói gì.”

 

“Ý ở mặt chữ.”

 

Hiền Đường cười sảng khoái như thể đã đạt được ý nguyện.

 

“Đệ không phải là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn.”

 

“.........”

 

Mặc dù biểu cảm của Huyền Tông không thay đổi, nhưng Hiền Đường lại thoải mái ưỡn lưng như thể lão đang tận hưởng quá trình quan sát phản ứng của Huyền Tông.

 

Và lão thong dong nói.

 

“Ai là người quyết định người kế vị Chưởng môn nhân? Việc đó phải do Chưởng môn nhân tiền nhiệm, và các trưởng lão của sư môn quyết định. Hay nói cách khác, chỉ có thế hệ trước mới có quyền chỉ định Chưởng môn nhân của đời sau.”

 

“...........”

 

“Và!”

 

Hiền Đường cao giọng.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Chưởng môn nhân tiền nhiệm. Cũng là sư phụ của chúng ta đã quyết định ta mới là Chưởng môn nhân đời tiếp theo của Hoa Sơn. Không phải là Huyền Tông đệ, mà chính là ta, Hiền Đường, mới là Chưởng môn nhân thật sự tiếp quản Hoa Sơn.”

 

Huyền Linh giận đến tím mặt, hét.

 

“Ngươi dám nói ra những lời ngụy biện đó sao?”

 

“Ngụy biện?”

 

Hiền Đường thản nhiên gạt bỏ những lời chỉ trích gay gắt của Huyền Linh. Lão liếc nhìn Huyền Tông rồi hỏi.

 

“Đệ cũng nghĩ như vậy đúng không?”

 

“.........”

 

Huyền Tông không trả lời.

 

Hiền Đường nhún vai như thể lão hiểu tại sao Huyền Tông im lặng.

 

“Hóa ra là đệ không biết. Hóa ra đệ lại không biết gì cả. Dù sao thì việc tiếp quản danh môn cũng không phải là việc đơn giản. Vậy nên chỉ người có đủ tư cách mới có thể trở thành Chưởng môn nhân thôi.”

 

“Một kẻ đã bị trục xuất khỏi môn phái lại dám mở miệng nói ra câu tư cách của Chưởng môn nhân ư!”

 

“Ai là người đã trục xuất ta?”

 

Huyền Linh cứng miệng.

 

Hiền Đường thấy thế thì hét lên bằng một giọng nghiêm nghị.

 

“Những người có đủ tư cách trục xuất ta ra khỏi môn phái không còn ai sống cả! Vậy thì ai dám trục xuất ta? Các ngươi à? Những kẻ chỉ là sư đệ của ta lấy tư cách gì để trục xuất ta chứ!”

 

“Ngươi…….”

 

Lão cười sảng khoái như thể mình đã thắng trong trận đấu này.

 

“Đệ hãy trả lời đi, Huyền Tông. Ai mới là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn. Sư phụ của đệ, cũng là Chưởng môn nhân ttiền nhiệm đã chọn ai làm Chưởng môn nhân của Hoa Sơn? Nếu đệ thực sự muốn giữ luật lệ ngàn năm của Hoa Sơn, vậy thì đệ chỉ có một câu trả lời duy nhất thôi.”

 

Huyền Tông nhìn lão bằng ánh mắt trầm mặc.

 

Một lúc lâu sau, Huyền Tông chầm chậm cất lời.

 

“Chưởng môn nhân của Hoa Sơn…..”

 



*Note: Chap thứ 4 hôm nay sẽ lên muộn!

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương