Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 335 Tại sao nó lại ở đây chứ? (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 335. Tại sao nó lại ở đây chứ? (5)

Rầm!

Thanh Minh đạp cửa bước vào rồi đột nhiên la toáng lên.

“Tiểu nhịiiiiiiii!”

“Dạaaaaaaaaa!”

Một giọng nói hoạt bát khác vang lên đáp lại tiếng gọi ầm ĩ của Thanh Minh.

“Đến ngay đâyyyyyy!”

Tiểu nhị chạy về phía cửa ra vào, ánh mắt lấp lánh.

Phải có lý do hắn mới nghênh đón khách hàng nồng nhiệt như thế này. Cái khách điếm rộng lớn như thế này nhưng lúc nào cũng vắng hoe chỉ có tiểu nhị ngồi đuổi ruồi mà thôi.

‘Bao lâu rồi mới có khách ghé thăm chứ?’

Sau khi đại hội võ lâm toàn thiên hạ kết thúc, đoàn người tụ hội về Tung Sơn ùn ùn kéo nhau rời đi, thậm chí khi mặt trời xuống núi cũng không có mấy người tìm đến trọ ở khách điếm. Dĩ nhiên là trên hành trình quay trở về gia môn cũng có rất nhiều người ghé lại nghỉ chân ở khách điếm, nhưng giờ sau khi tất cả đều đã đi hết thì cảm giác nơi này còn vắng vẻ hơn cả thường ngày nữa.

“Thức ăn! Mà không! Chuẩn bị phòng đi!”

“Vâng! Khách quan cần phòng trọ sao? Ngài đi một mình ạ?”

“Không.”

Thanh Minh quay đầu về phía sau rồi hất cằm.

“Ta đi cùng bọn họ.”

“…Ể?”

Tiểu nhị vui mừng hét lớn. Đại loại hắn thấy có khoảng năm mươi người đang kéo nhau hướng về phía khách điếm.

Tiểu nhị khí thế ngùn ngụt như muốn xuyên thủng cả mặt đất, hắn mừng rỡ chào hỏi rồi nhanh nhảu nói.

“Vâng! Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị phòng ngay.”

“Đợi đã.”

“Dạ?”

“Mấy chiếc xe kéo kia.”

Thanh Minh chỉ về phía mấy chiếc xe kéo đằng sau đoàn người.

Chỉ là xe kéo thôi mà, đâu có vấn đề gì!

Ánh mắt của tên tiểu nhị lấp la lấp lánh, hắn tinh ý gật đầu.

“Vâng! Xe kéo thì để trong chuồng ngựa…”

“Không không đừng đưa đến chuồng ngựa. Chuẩn bị một phòng riêng luôn.”

“…Dạ?”

“Cho xe kéo ở trong một phòng riêng. À không, ý ta là để nó vào một phòng riêng!”

Tiểu nhị nghi ngờ mình nghe nhầm, hắn đột ngột ngừng động tác rồi nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại.

“À, ý khách quan là… Kéo xe vào trong phòng luôn ạ?”

Thanh Minh đột nhiên mỉm cười.

“Đúng vậy. Mấy cái xe đó còn quan trọng hơn cả người nữa.”

“……”

Tiểu nhị nhận ra hình như những người mà hắn đang tiếp đón đây có hơi kỳ lạ rồi.

“Hoa Sơn á?”

“Đám người đó thật sự là Hoa Sơn phái sao?”

“Ừ…”

Cả những người làm việc trong khách điếm đến những vị khách lẻ tẻ ghé trọ đều len lén đưa mắt nhìn các môn đồ của Hoa Sơn.

Trong quá khứ, cho dù bộ võ phục màu đen thêu họa tiết hoa mai có đập vào mắt thì cũng chẳng người nào nhận ra bọn họ là ai cả. Nhưng giờ chẳng cần phải giới thiệu thì ai cũng nhận ra bọn họ là người của Hoa Sơn phái và nhìn bọn họ bằng ánh mắt khiếp sợ.

“Nhìn cái tên tiểu tử cơ thể cường tráng kia đi!”

“Ồ ồ. Ánh mắt của hắn còn sáng hơn cả tinh quang.”

“Đúng là không hổ danh Hoa Sơn, hắn đã xử cả Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia ở đại hội võ lâm toàn thiên hạ và giành được thành tích tốt nhất đó.”

“Hay bí quyết kiếm thuật vượt trội của hắn chính là vóc người hoàn hảo đó nhỉ?”

Lúc đi thì bị thế nhân đối xử như bè lũ sơn tặc nhưng lúc về thì lại được gọi là kiếm tu có thân hình cường tráng.

Vậy nên thế gian này có vô số kẻ luôn cố gắng vùng vẫy chỉ để trở nên nổi tiếng. Cho dù có cùng một dáng vẻ, cùng một hành vi nhưng tùy thuộc vào vị thế của người đó mà cái nhìn của thế nhân cũng sẽ khác đi.

Nếu chỉ là một tên ăn xin bình thường ngồi ăn xin trên đường lớn thì sẽ bị người ta cau mày xem thường, nhưng nếu tên ăn xin đó là bang chủ của Cái Bang thì chắc sẽ được người ta nhìn bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Tuy nhiên…

‘Ầy, chết tiệt.’

‘Nhìn gì nhìn hoài vậy?’

‘Bực mình muốn chết.’

Thật đáng tiếc là các môn đồ của Hoa Sơn lại không hề vui vẻ với những ánh nhìn đó.

Thanh Minh tỉ mỉ kiểm tra xe kéo xong mới bước xuống, nét mặt hắn méo mó nhìn các môn đồ khác đang nép vào một góc để tránh ánh mắt của mọi người.

“Làm gì thế?”

“…À không…”

Bạch Thiên ngập ngừng nói.

“Chỉ là, bọn ta có hơi không quen… Trước đến giờ chưa từng có ai nhìn bọn ta như vậy cả.”

“Lúc ở Thiếu Lâm Tự còn đánh nhau trước mặt bao nhiêu người được mà.”

“Cái đó là ở trên đài tỉ võ.”

Bạch Thiên gãi gãi đầu.

“Vốn dĩ bọn ta đã quen với lối sống sinh hoạt trong núi nên chỉ cần nhìn thấy người lạ thôi cũng đã thấy ngại rồi, giờ lại bị mọi người nhìn ngó công khai như thế nên không biết phải làm thế nào.”

“…Thì cứ làm này làm kia thôi.”

Thanh Minh tặc lưỡi ra vẻ bọn họ thật đáng thương.

Nhưng dù sao thì hắn vẫn có thể hiểu được chuyện này.

Hiện tại bọn họ đang rất nổi tiếng và hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu rồi, thế nhưng chẳng bao lâu trước đây thôi, Hoa Sơn vẫn chỉ là một môn phái lụi bại của vùng Thiểm Tây thôi không phải sao?

Vậy nên việc bọn họ cảm thấy áp lực với những ánh nhìn đó là có thể hiểu được. Thậm chí còn không phải là ánh mắt bình thường mà là ánh mắt sáng lấp lánh như đèn kéo quân cơ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thanh Minh cười cười, hắn quay đầu nhìn tất cả mọi người.

Biểu cảm vừa ngại ngùng vừa pha trộn chút dương dương tự đắc.

‘Phải tập làm quen dần thôi.’

Một khi đã nổi tiếng thì tự nhiên cũng sẽ được người khác quan tâm nhiều hơn.

Trước khi đại hội tỉ võ diễn ra chẳng có ai thèm quan tâm đến Hoa Sơn cả, nhưng giờ thì mỗi bước chân bọn họ bước đi thôi cũng được toàn thiên hạ chú ý. Những ánh mắt như thế này đã là gì đâu chứ.

‘Nghĩ lại thì ngày xưa đúng là ghê gớm thật.’

Trước đây mỗi khi Thanh Minh và các sư huynh, sư đệ rời Thiểm Tây đi đến một nơi nào đó là tất cả những người trong giang hồ đều kéo đến chỉ để tận mắt nhìn thấy bọn họ.

Nói đúng ra thì.

Đó là thời kỳ mà Thanh Minh nổi tiếng với cái tên Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu. Cơ hội được nhìn thấy một trong ba đệ nhất cao thủ kiếm tu nổi danh thiên hạ thì có mấy lần trong đời chứ?

“Chậc chậc chậc. Chừng này thì dĩ nhiên là phải chấp nhận đi thôi. Có gì mà phải xấu hổ?”

Thanh Minh vừa ưỡn bụng vừa nói oang oang.

Nhưng sự đắc ý đó chẳng kéo dài được bao lâu.

“Tên đó là Hoa Sơn Thần Long hả?”

“Là á quân trong đại hội tỉ võ lần này đó. Nghe nói dù về nhì nhưng cũng chẳng khác với quán quân là bao.”

“Đúng đúng. Ta còn nghe nói hắn là người xứng đáng nhất với danh hiệu thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú. Quả nhiên! Khí độ của hắn đúng là bất phàm, không phải sao?”

“……”

Hai vai của Thanh Minh bắt đầu nâng lên một cách kỳ lạ.

“E hèm.”

Thanh Minh ho vài tiếng rồi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.

“Thời của ta…”

“Nhưng Thiếu Lâm Tuệ Nhiên cũng là nhân tài trăm năm có một không phải sao? Hắn thành thạo tới mấy tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ mà. Nhưng Hoa Sơn Thần Long lại hoàn toàn áp đảo Tuệ Nhiên.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Nếu xét tới sự khác biệt giữa Hoa Sơn và Thiếu Lâm thì nhân tài trăm năm có một ngược lại là Hoa Sơn Thần Long mới đúng ấy.”

“…Hê hê.”

Cuối cùng Thanh Minh không nhịn được nữa,, vừa cười tủm tỉm vừa gãi gãi đầu.

Bạch Thiên đang đứng cùng Thanh Minh nhìn thấy cảnh đó thì nét mặt bắt đầu trở nên méo mó.

“Thích quá nhỉ.”

“Đấy đấy. Chỉ cần cho tên tiểu tử đó một xâu đường quả là không cần dụ hắn cũng tự đi theo luôn đấy.”

“…Người gì đâu được khen một câu là xìu ngay.”

“Ngốc ngếch.”

Nghe thấy những lời bình phẩm ồ ạt dồn về phía mình, Thanh Minh húng hắng ho.

Gì chứ, hắn thích được khen đấy, thì làm sao?

“Chà chà! Đồ ăn tới rồi đây!”

Thanh Minh quay ngoắt đầu lại. Mấy tên tiểu nhị đặt đầy những đĩa đồ ăn lên hai cánh tay rồi bê về phía bọn họ.

“Mới đó mà mặt trời đã lặn rồi.”

“…Đúng là vậy nhỉ.”

“…Chưởng môn nhân, huynh tỉnh táo lại đi.”

“Hừmmmm.”

Huyền Tông ôm đầu với vẻ mặt đầy khổ sở.

“Rốt cuộc là huynh bị làm sao vậy?”

“À không… Không có chuyện gì đâu.”

Huyền Tông lắc đầu, ánh mắt ngấn nước. Bây giờ cho dù Tử Hà Thần Kiếm có tồn tại đi chăng nữa thì cũng quá muộn để quay trở lại Thiếu Lâm Tự rồi.

Hơn nữa…

‘Liệu mấy tên này có đứng về phía mình không?’

Huyền Tông nhìn nhóm trưởng lão đang đứng trước mặt mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Nếu hắn nói ra hết sự thật thì biết đâu Huyền Thương sẽ đứng về phía hắn. Nhưng Huyền Linh chắc chắn sẽ giận giữ nhảy dựng lên vì một lão già lạc hậu lại muốn ngăn cản con đường tương lai của bọn trẻ.

‘Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi…’

Huyền Tông kêu lên một tiếng rồi lắc lắc đầu.

Thật ra hắn vẫn cảm thấy rất tiếc nuối. Nhưng với tư cách là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, lựa chọn của hắn vốn dĩ đã được quyết định từ trước rồi.

Đúng như lời Thanh Minh nói. Dù có là thần vật hay quỷ vật đi chăng nữa thì cũng không thể quan trọng hơn các môn đồ của Hoa Sơn được. Đâu thể chỉ vì một món thần vật bé tí mà cử các môn đồ đi đến Bắc Hải nguy hiểm đó được.

Đó là việc mà Chưởng môn nhân của Hoa Sơn không được phép làm. Lỡ như sau này khi về đoàn tụ tổ tiên thì hắn cũng không thể tránh khỏi bị trách tội.

“Dù vậy thì cũng tiếc nuối…”

“Hả?”

“À không… Không có gì.”

Huyền Tông lắc đầu nguầy nguậy như thể muốn rũ bỏ hết những suy nghĩ linh tinh, rồi hắn mở miệng.

“Bọn trẻ sao rồi?”

“Bọn chúng có vẻ hơi mệt nhưng nhìn chung thì vẫn ổn. Dù vậy thì chúng ta cũng không biết liệu trên đường quay về Hoa Sơn có xảy ra vấn đề gì không nên đệ nghĩ cứ hối thúc bọn chúng một chút có lẽ sẽ tốt hơn.”

Nghe Huyền Thương nói xong, Huyền Tông cũng gật đầu.

Phần lớn các sự cố đều phát sinh trong những tình huống như thế này. Vì mới đạt được thành tích tốt nên tất nhiên ai cũng sẽ có chút xao nhãng, và những lúc như thế này mọi người thường hay làm hành vi mà bình thường họ không làm…

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Huynh không cần lo lắng đâu.”

Đúng lúc đó, Huyền Linh lạnh nhạt lên tiếng.

“Huynh đừng xem bọn chúng là trẻ con nữa. Chúng là đệ tử của ai chứ?”

Huyền Tông bật cười trước câu nói của Huyền Linh.

Huyền Linh có một niềm tin tuyệt đối với các môn đồ của bọn họ. Có khi hắn còn tin bọn chúng hơn cả Chưởng môn nhân nữa kìa.

“Hơn nữa, huynh nghĩ Thanh Minh sẽ chịu trơ mắt đứng nhìn sao? Bọn chúng mà đi chung với nhau thì chắc chắn chúng sẽ trói cái tên gây sự lại rồi kéo về đến tận Hoa Sơn đấy.”

À…

Thì ra không phải là tin tưởng.

Đáng buồn hơn nữa là Huyền Tông cũng hoàn toàn đồng cảm với Huyền Linh.

“Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm khi về tới Hoa Sơn. Nên huynh đừng bận tâm những chuyện linh tinh nữa mà hãy nhìn xa hơn đi. Đó là việc mà một Chưởng môn nhân nên làm, không phải sao?”

Huyền Tông mỉm cười nói.

“Phải. Hơn nữa, hỗ trợ ta là nhiệm vụ của các đệ mà nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, Chưởng môn nhân.”

Các Huyền Tử bối nhìn nhau bật cười.

Bọn họ đều biết.

Giờ chưa phải lúc để nâng ly chúc mừng. Vả lại, dù có nâng ly, thì người nâng ly cũng không phải là Huyền Tử bối bọn họ.

Dù vậy thì bọn họ cũng không thể che giấu được vẻ tự hào.

“Hôm nay cứ về phòng nghỉ sớm đi. Từ ngày mai chúng ta phải di chuyển liên tục đấy.”

“Vâng, thưa Chưởng môn nhân. Vậy huynh bảo trọng nhé.”

Huyền Thương và Huyền Linh cúi đầu rồi rời khỏi phòng của Chưởng môn nhân.

‘Tâm trạng thoải mái thật.’

Một mình Huyền Tông ngồi trong phòng, hắn mỉm cười.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thoải mái của bọn họ, hắn nhận ra đúng là Hoa Sơn đã thay đổi so với ngày xưa rồi.

‘Dù cảm giác đó vẫn chưa được chân thực lắm.’

Đôi khi Huyền Tông vẫn cảm thấy như mình đang đi trên mây vậy.

Hắn cảm thấy tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại vẫn như một giấc mơ vậy.

‘Thật may vì bọn trẻ đã đến với Hoa Sơn.’

Nhưng cứ đắm chìm vào những suy nghĩ ấy thì cũng không tốt chút nào. Huyền Tông vừa đứng dậy tính dọn dẹp phòng.

Thì đúng lúc đó.

“Hửm?”

Huyền Tông vừa nhìn về phía cửa ra vào vừa cau mày.

“Vào đi.”

Kétttt.

Huyền Tông vừa dứt câu, cánh cửa chầm chậm mở ra, ai đó bước vào.

“Có chuyện gì vậy?”

“…Chưởng môn nhân.”

Là Lưu Lê Tuyết.

Một vị khách ngoài dự kiến. Nàng nhìn Huyền Tông bằng vẻ mặt hoàn toàn không thể suy đoán được.

Huyền Tông cũng nhìn nàng, một luồng suy nghĩ chạy ngang qua đầu hắn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

‘À!’

“Cũng gần đến rồi nhỉ?”

Lưu Lê Tuyết nghe vậy thì chầm chậm gật đầu.

“…Ừm. Ra là vậy. Cũng lâu rồi con chưa được đến đó phải không? Xin lỗi. Là Chưởng môn nhân lẽ ra ta phải chú ý chuyện đó.”

“Không sao đâu ạ.”

“Được rồi.”

Huyền Tông gật gật đầu, hắn thấp giọng nói.

“Con đi đi. Đừng về muộn quá là được. Ngày mai bọn ta sẽ xuất phát trước, con phải nhập hội bọn ta trước khi về tới Hoa Sơn nhé.”

“…Vâng. Vậy con xin phép.”

Lưu Lê Tuyết cúi đầu rồi lẳng lặng rời đi.

Ánh mắt của Huyền Tông chùng xuống nặng nề.

“Ừm.”

Hắn đi qua đi lại trong phòng một hồi rồi quyết định đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Kétt.

Màn đêm vẫn còn bao phủ.

Lưu Lê Tuyết bước ra khỏi khách điếm. Hàn khí của màn đêm thấm vào tận gan phổi.

Lưu Lê Tuyết quay đầu nhìn về phía sau, ngay lúc nàng tính đẩy nhanh tốc độ của bước chân.

“Sư thúc chuẩn bị xong rồi sao?”

Một giọng nói đột nhiên vọng tới khiến Lưu Lê Tuyết đứng sững lại.

“…Nhuận Tông?”

Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả Đường Tiểu Tiểu đã đứng đợi nàng từ lúc nào.

Lưu Lê Tuyết nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc, Nhuận Tông nhẹ nhàng mỉm cười.

“Chưởng môn nhân bảo bọn con hộ tống sư thúc. Thật ra hộ tống chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu là bọn con sẽ làm bạn đồng hành với sư thúc.”

“……”

“Có bất tiện lắm không? Nếu sư thúc thực sự không muốn thì bọn con sẽ không đi nữa.”

Lưu Lê Tuyết chăm chăm nhìn ba người bọn họ. Rồi nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vẫn còn mờ tối.

“Được rồi.”

“Sư thúc…?”

“Chúng ta đâu phải người xa lạ.”

Ánh mắt của nàng lại hướng thẳng về phía Nhuận Tông.

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt mỉm cười mãn nguyện.

“Sư thúc! Con cũng đi!”

“Mặc dù con không bảo bọn họ theo cùng nhưng mà…”

“Con nữa! Con đi nữa!”

“Được rồi. Đi theo ta.”

“Dạ!”

Đường Tiểu Tiểu vừa mỉm cười rạng rỡ vừa siết tay thành nắm đấm như vẻ vui mừng lắm.

Lưu Lê Tuyết vừa nhìn cảnh tượng đó vừa đều đều giọng hỏi lại.

“Vậy giờ chúng ta xuất phát được chưa?”

“Chưa chưa. Đợi một chút đã…”

Đúng lúc đó, cánh cửa của khách điếm mở toang ra, Bạch Thiên vẻ mặt cau có đang nắm gáy người nào đó lôi xềnh xệch ra ngoài.

“Nghe lời ta chút đi! Cái tên tiểu tử thối này! Đừng có nốc rượu nữa! Con uống rượu từ lúc nào mà lại thành ra bộ dạng này thế hả?”

“…Ừm hứm.”

“Ôi trời!”

Rốt cuộc, Bạch Thiên không nhịn được nữa, hắn nhấc bổng Thanh Minh lên rồi ném tới trước mặt Lưu Lê Tuyết.

Thanh Minh ngã huỵch xuống, nàng theo phản xạ vỗ vỗ nhẹ vào người hắn rồi dịu dàng để hắn nằm yên trên đất.

“Chưởng môn nhân bảo nhất định phải mang tên tiểu tử này theo. Không biết người đang nghĩ cái gì nữa.”

“……”

Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm những người đang đứng trước mặt nàng, rồi nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

“Đi thôi.”

“Tiểu Kiệt! Khiêng nó lên!”

“…Đệ thà khiêng một con bò đi còn hơn.”

“Thôi, khiêng nó lên đi.”

“Hự.”

Chiêu Kiệt từ từ nhấc Thanh Minh lên lưng mình. Rồi hắn thở dài, nét mặt méo mó.

“Vậy, chúng ta phải đi đâu đây?”

Không một ai hỏi mục đích của chuyến đi này là gì cả. Huyền Tông không hề dặn trước, nhưng tất cả đều đã hứa trước là sẽ không thắc mắc điều gì rồi.

“Lên núi.”

“…Núi?”

“Ừm. Không xa lắm đấu.”

Bạch Thiên gật đầu.

“Vậy thì đi thôi. Cứ đi là biết chứ gì.”

“Dạ.”

Nhóm môn đồ Hoa Sơn do Lưu Lê Tuyết dẫn đường bắt đầu lao vút vào trong màn đêm.

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương